Tiếng sấm ầm ầm, hạt mưa thô bạo rơi xuống mặt hồ.

Làm cho lá sen rung lên đồm độp, cuốn nhỏ co rúm lại run rẩy trong cuồng phong bão táp.

Đã là cuối hạ.

Đã là một hồ sen tàn......

Trong lúc ngẩn ngơ tựa hồ còn có thể nhớ rõ những lá sen xanh biếc tươi tốt trước kia, nụ hoa tươi sáng chói mắt, nhánh hoa kiều diễm nở ra giữa hồ đầy rực rỡ như thế.

Tuy nhiên ngày qua ngày, sự tươi đẹp vào lúc giữa hè giờ phút này đã sớm điêu tàn hết thẩy, lá tàn màu mực tối vẫn còn đang khốn khổ chống chọi với mưa rền sấm dữ.

Tình cảnh này khiến người khác bắt gặp liền thấy nhức mắt, giống như......Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đang chịu đựng sự dày vò ngay tại Quỷ Môn Quan.

Nàng đang chịu đựng!

Chịu đựng mà chờ một khắc kia có thể gặp được người từ Diệp Hách......

Bao lâu rồi? Ba mươi ngày? Bốn mươi ngày? Hay năm mươi ngày?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái người đến Diệp Hách thông báo bệnh tình nguy kịch của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, đề nghị ngạch niết nàng đến Hách Đồ A Lạp để gặp mặt nữ nhi mình lần cuối, nhưng đến bây giờ rốt cuộc đã bao lâu rồi?

"Nàng có biết mình đang nói gì không?"

Ngày đó, giọng nói lạnh như băng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích vang lên, biểu tình lạnh lùng đến nay vẫn còn rõ rành rành trước mắt.

"Biết."

"Nàng đây là đang cầu xin ta?" Giọng hắn đầy mỉa mai, khóe miệng giương cao, từ trong mắt hắn tôi có thể nhìn ra một ý cười tàn nhẫn.

Phía sau cách đó không xa, A Ba Hợi đang trang điểm trước gương, trên thực tế, bởi vì tôi vội vàng gấp rút đến đây, bất chấp sự cản trở của Tinh Kỳ ma ma*, xông thẳng vào phòng ngủ. Lúc ấy tôi một lòng muốn tìm Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nhưng lại quên mất nơi này thật ra là phòng của A Ba Hợi.

*Tinh Kỳ ma ma: hiểu đại khái và đơn giản là ma ma chuyên dạy nghi thức cho a ca cách cách, bên cạnh đó, "Tinh kỳ ma ma" cũng kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, ngủ nghỉ và lễ nghi của bọn họ.

Rốt cuộc một hồi đồng sàng uyên mộng tốt đẹp của đôi vợ chồng ấy đã bị tôi cứng nhắc đánh gãy.

Thân thể Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang trần trụi, trên eo chỉ đơn giản quấn một chiếc chăn trải giường, khi hắn bước xuống chậm rãi đi đến trước mặt tôi, tôi có thể cảm giác được sự hứng thú mãnh liệt cùng thăm dò của hắn, cộng với ánh mắt đang căm thù đến tận xương tủy của A Ba Hợi bên trong lều màn.

Nhưng tôi không quan tâm được nhiều như vậy, vì Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, tôi không quan tâm đến những thứ cần phải kiêng dè cùng cấm kị.

"Ta cầu xin ông......" Giọng tôi yếu đuối run rẩy, đồng thời chậm rãi hạ người thấp xuống, cảm thấy rất nhục nhã nhưng vẫn bất đắc dĩ mà quỳ rạp dưới chân hắn.

Tôi vốn nghĩ ngay sau đó sẽ đổi lại nụ cười ngạo nghễ của hắn, hoặc là hắn sẽ trực tiếp khiêng tôi ném lên giường. Thế mà, khi tôi đang lo sợ bất an đổ đầy mồ hôi lạnh, thì hắn không hề làm gì cả. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn chân trần của hắn, trong lòng đầy trống rỗng cùng mờ mịt.

Qua rất lâu sau, hắn bỗng nhiên khẽ thở dài, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tôi: "Nàng có biết hiện giờ quan hệ giữa Diệp Hách cùng Kiến Châu đầy căng thẳng hay không?"

Tôi mờ mịt lắc đầu.

"Từ lúc Bố Dương Cổ hối hôn, sau đó đem nàng hứa hôn với Mạnh Cách Bố Lộc, quan hệ giữa Diệp Hách và Kiến Châu khi đó đã chuyển biến xấu đi, mấy năm nay xung quanh vùng biên giới giữa hai bộ không ngừng xảy ra xung đột nhỏ, bất cứ lúc nào ở đâu cũng đều có thể bùng nổ thành những cuộc xung đột lớn. Dưới tình huống như thế, nàng cho rằng có thể thỏa mãn được tâm nguyện của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ sao?"

Nước mắt tôi không nghe theo sự sai khiến của mình, nhanh chóng chảy xuống.

"Ngoan, đừng khóc......" Hắn ôn nhu dỗ tôi.

"Nhưng......vô luận thế nào, nàng cũng là thê tử của ông......nàng gả cho ông mười lăm năm ròng rã, tận tâm hầu hạ, sinh con trai cho ông, chưa từng oán hận nửa câu, nàng chỉ là......chỉ là nhớ người thân ở Diệp Hách, muốn gặp ngạch niết mình mà thôi. Chẳng lẽ ngay cả một yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn nàng sao? Nàng, có thể sẽ chết đấy!" Tôi nhịn không được khóc nức nở lên, nắm lấy bờ vai hắn, mười ngón tay run rẩy, thật muốn bóp chết tên nam nhân vô tình này. "Nàng sẽ chết, nàng sẽ chết đấy——lẽ nào ngay cả chút tâm nguyện cuối cùng của nàng cũng không giúp được sao? Ông là nam nhân của nàng, trượng phu của nàng, sao có thể đối với nàng như thế, sao có thể như thế......" Tôi khàn giọng dùng đến nắm đấm, dùng hết sức lực toàn thân mà đấm hắn, đánh hắn, "Nam nhân các người cứ mải tranh tới tranh lui, đánh tới đánh lui để làm chi hả! Nàng có gì sai? Nàng có gì sai? Nàng có gì sai......chuyện đó thì có liên quan gì đến nàng? Vì sao đối với nàng như vậy? Vì sao? Nàng có gì sai chứ......"

Tôi nổi điên mà khóc lóc thảm thiết, ngực khó chịu, không kịp hít thở, suýt chút nữa là ngất đi. Lệ bao phủ hai mắt tôi, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy hắn mạnh mẽ kéo lấy tôi, sau đó tôi ngã vào trong lồng ngực hắn, hắn vỗ lưng tôi, giúp tôi hít thở, ôn nhu nói: "Nàng ấy không sai! Là lỗi của ta! Tất cả đều là lỗi của ta......nàng đừng khóc! Vô luận nàng nói gì ta cũng đều sẽ đáp ứng nàng......"

Đây là lần đầu tiên tôi khóc đến hèn yếu như thế trước mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hoàn toàn không còn khí phách kiên cường.

"Cách cách! Cách cách......" Từ rất xa, trong màn mưa xối xả, có một bóng dáng nhỏ bé bung dù chạy đến.

Tôi lấy lại tinh thần, thở dài yếu ớt.

"Cách cách!" Cát Đái thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi, quần áo đã bị mưa ướt nhẹp, những sợi tóc hỗn độn dính trên mặt nàng, nàng lo lắng nhìn tôi, "Cách cách! Mưa lớn như vậy, người chạy đến đây làm gì? Hơn nữa cũng không mang theo ai bên người, vạn nhất......"

"Ta chỉ muốn đi ngắm hoa sen......" Tôi buồn bã cười, "Đáng tiếc, dường như đã đến không đúng lúc, hoa đều tàn hết rồi, lá cũng......"

"Cách cách!" Cát Đái bất chấp nghe tôi rầu rĩ, rất nhanh chóng nói, "Người Diệp Hách đến!"

Tôi sững sờ. Người từ Diệp Hách? Tôi không nghe lầm chứ? Thật sự là người Diệp Hách đã đến?!

"Ngạch niết của phúc tấn thật sự đã đến rồi?" Tôi hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cả người không thể kìm chế được mà run rẩy.

Đến rồi! Rốt cuộc đã đợi được rồi!

"Điều này nô tài không biết, chỉ nghe nói bối lặc gia sai người từ đại nha môn truyền lời đến bảo bát a ca đi. Lúc này có lẽ đã dẫn người Diệp Hách đi đến phòng của phúc tấn rồi!"

Tôi phấn khởi quên hết tất cả, ngay cả ô cũng cầm không nổi, ôm đầu vọt đi trong màn mưa.

Mưa to tầm tã, hạt mưa rơi lên mặt, đau buốt khiến tôi khẽ run lên, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng.

Đến rồi! Rốt cuộc đã đến rồi! Tâm nguyện của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ......đã có thể có được chút thỏa mãn rồi.

Ngồi xe chạy thẳng đến trước cửa nội thành rào, tôi lập tức nhảy xuống xe ngựa, trực tiếp hỏi: "Người đâu? Người Diệp Hách đến chưa?"

Nô tài trông cửa lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng đầy chật vật đầu tóc đầy nước nhỏ giọt của tôi, kinh hoảng lắc đầu, tôi nhẹ nhàng thở ra, sự vui mừng lộ rõ trên mặt, nhấc chân đi đến phòng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ.

Cát Đái từ trên xe xuống, thất tha thất thiểu cầm ô từ sau đuổi theo: "Cách cách dầm mưa, vạn nhất cảm lạnh mà bị bệnh thì phải làm sao?"

Tôi không đếm xỉa đến lời lải nhải của nàng, một chân sải bước vào cửa, trong minh gian trống rỗng không ai, tôi kích động mà đi vào buồng sưởi phía Đông.

Trong buồng sưởi đốt huân hương, nhưng hoàn toàn không che lấp nổi mùi thuốc Đông y gay mũi, trong phòng bốn gã đại phu đang hỗn loạn xung quanh, vẻ mặt hoảng sợ lo lắng. Hải Chân canh giữ trước giường, khóc nứt nở, đầy thương tâm đau buồn không gì sánh bằng.

Không thấy người từ Diệp Hách, càng không thấy ngạch niết của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ!

Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đang nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, hấp hối, bên gối kê đầu có vết máu giống như——nàng lại vừa thổ huyết! Lòng tôi nhanh chóng trầm xuống.

"Người từ Diệp Hách đâu rồi? Không phải đã đến rồi sao?" Tôi xoay người túm lấy một lão ma ma đang bưng nước ấm mà truy hỏi, "Hoàng Thái Cực đâu? Hiện giờ hắn đang ở đâu?"

Có lẽ mặt tôi toàn nước mắt, nên bà ta bị hoảng sợ, thấp thỏm nghẹn cả buổi mới nói rõ: "Bẩm......bẩm cách cách, bối lặc gia cùng bát a ca đang ở......ở Tây phòng, người từ Diệp Hách cũng ở......"

Lúc này tôi mặc kệ bà ta, chạy đến Tây phòng.

Chưa đến cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng "Xoảng", như là đồ sứ bị ai đó đập vỡ. Sau đó từ từ truyền ra giọng nói trầm thấp của Nỗ Nhĩ Cáp Xích: "Hoàng Thái Cực, bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy!"

Một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, tôi đẩy cửa ra, không chút sức sống đứng tại đó.

Diện tích Tây phòng không lớn, vừa nhìn là rõ ngay, trừ cha con Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Hoàng Thái Cực ra, thì phía đối diện còn có một nam tử diện mạo thô tục, thấp lùn đang đứng.

Hít vào một hơi khí lạnh, tôi cảm thấy nước mưa trên người như mang theo một cỗ hàn khí mạnh mẽ, một giây sau nhanh chóng ngấm vào cơ thể tôi, rét đến cả người tôi lạnh như băng.

"Đông Ca!" Trong nháy mắt cửa liền bị mở, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chạy như bay ra, cau mày kéo tôi vào phòng: "Sao lại ướt hết rồi? Những tên nô tài đó sao lại làm việc kém thế này?"

"Diệp Hách......" Tôi đờ đẫn giơ tay chỉ vào nam tử đang run rẩy phía đối diện kia, "Người từ Diệp Hách chính là hắn?" Tôi bỗng chốc quay đầu lại, nhìn hắn, thét chói ta, "Ông gạt ta! Ông vốn không có thông báo đến Diệp Hách! Hại cô cô đã phí công chờ đợi......căn bản là ông có ý định lừa gạt mỗi người chúng ta!"

"Đông Ca——" Nỗ Nhĩ Cáp Xích quát lên một tiếng chói tai, "Vì sao ta phải lừa nàng? Na Lâm Bố Lộc đó không chịu để ngạch niết hắn đến Kiến Châu gặp con gái, hắn lo lắng ta giả danh bệnh tình Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, có ý đồ áp chế ngạch niết hắn làm con tin! Nếu nàng không tin, nàng đi mà hỏi hắn——" Hắn giận dữ chỉ tay, "Ngươi lại đây, ngươi lại đây mà nói cho nàng, người là ai!"

Nam tử kia đã sớm bị hắn dọa đến cùng cực, mặt không còn chút máu ngã phịch mông xuống đất.

Hoàng Thái Cực bên cạnh oán hận đến cực điểm, lao lên cực nhanh đá vào ngực hắn, đạp hắn dưới chân: "Na Lâm Bố Lộc! Na Lâm Bố Lộc ——" Hắn cắn răng, mắt lộ ra hung quang, vẻ mặt đầy sát khí, Hoàng Thái Cực như thế thật khiến người khác thần hồn vỡ tan, "Ta thề đời này tuyệt không tha cho hắn......"

"Cách cách cứu mạng! Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách cứu mạng!" Nam tử kia liên tục kêu thảm thiết, liên tục gào khóc đi lại phía tôi, "Nô tài là Nam Thái! Nô tài......là trượng phu của nhũ mẫu Mạnh Cổ Tỷ Tỷ cách cách......là bối lặc gia bảo nô tài đến, nô tài không biết gì hết! Cách cách người cứu nô tài......nể phần chúng ta là người cùng tộc, van xin người cầu tình với Thục lặc bối lặc gia! A——mạng này của nô tài phải chết trên tay cha con bọn họ......Ô......cách cách......tiểu gia, ngài bỏ qua cho nô tài đi!"

Hoàng Thái Cực không hề buông tha đuổi theo hành hung Nam Thái, nổi điên vừa đánh vừa mắng Na Lâm Bố Lộc, hai mắt đầy huyết sắc, vẻ mặt gần như điên cuồng.

"Hoàng Thái Cực!" Nội tâm tôi sợ hãi không ngừng run rẩy, đi lên gắt gao ôm lấy hắn, "Đừng đánh nữa......tỉnh táo lại! Hoàng Thái Cực......ngươi đừng có bộ dạng như thế! Van xin ngươi, đừng có bộ dạng như thế!"

Hai tay tôi ôm chặt lấy hắn, vô luận hắn có gào thét giận dữ thế nào, tôi cũng không buông. Sau khi Hoàng Thái Cực vùng vẫy một hồi, rốt cuộc cũng dần an tĩnh lại, tôi nhìn hắn, thấy hai mắt hắn phiếm hồng, cuối cùng nước mắt vì thương tâm đến cùng cực đã chảy xuống.

Lòng bởi vì nước mắt của hắn đâm vào đầy đau đớn.

Hoàng Thái Cực...... Hoàng Thái Cực đáng thương!

"Ầm" một tiếng, đột nhiên Cát Đái mặt không còn chút máu đánh lên khung cửa phòng, thân mình trượt xuống khung cửa yếu ớt nói: "Không......không xong......phúc tấn......người......."

Cơ thể trong lòng đột nhiên cứng như thiết, không đợi tôi kịp phản ứng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã lao ra khỏi cửa, ngay sau đó Hoàng Thái Cực cũng giãy khỏi tôi, lảo đảo ngả nghiêng chạy ra ngoài.

Chỉ còn lại tôi lạnh run khắp người, ngay cả chân cũng bước không nổi.

Tôi mờ mịt nhìn Cát Đái, Cát Đái cũng nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, mũi đỏ bừng, tôi nghĩ tôi cũng không khá hơn là bao.

Mạnh Cổ Tỷ Tỷ...... Mạnh Cổ Tỷ Tỷ......lẽ nào người thật sự nhẫn tâm rời bỏ đứa con nhỏ tuổi không nơi nương tựa, buông tay mà đi sao?

Tôi mệt mỏi tê liệt ngồi tại cửa, trong chốc lát, lòng như bị ai đào khoét, đầy trống rỗng.

"Cách cách cứu mạng......cách cách cứu mạng......" Nam Thái bò rạp đến bên chân tôi, vẻ mặt đầy thê lương sợ hãi đến cực điểm, "Cách cách nhất định phải cứu nô tài, đợi đến khi cha con bọn họ trở về......nô tài không sống nổi nữa......"

"Na Lâm Bố Lộc kia bảo ngươi đến làm gì?" Tôi ngơ ngác nhìn hắn, lòng đau nhức, "Hắn bảo ngươi đến làm gì? Ngươi đến hay không đến thì có ích gì chứ?"

"Thật sự không phải lỗi của nô tài! Bối lặc gia phái nô tài đến chỉ phân phó một câu, nô tài đến giờ vẫn chưa có nói ra. Gia chỉ nói: "Ngươi đi nhìn một cái, xem Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đã chết chưa?""

Ầm——

Một đạo sấm sét bổ lên mái nhà, Nam Thái sợ đến mức nhảy dựng lên.

Tiếng sấm vừa qua đi, bỗng nhiên từ buồng sưởi phía Đông truyền đến một tiếng gào thét đến tê tâm liệt phế, sau đó một trận tiếng khóc rung trời vang vọng khắp tòa nhà.

Mắt tôi tối sầm lại, trong lúc mê man nghe thấy Cát Đái đang gào khóc bên cạnh tôi.

Cố sức lấy lại bình tĩnh, tôi chống đỡ hai chân vẫn còn đang không ngừng run rẩy, lảo đảo đứng lên, bi ai cười lạnh: "Ngươi......có thể trở về mà nói với Na Lâm Bố Lộc đó rằng——Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đã chết! Về sau hắn có thể không cần phải lo lắng, sẽ có người lợi dụng muội muội hắn để tính kế hắn nữa!"

Đau lòng đến sắp không thở được!

Mạnh Cổ Tỷ Tỷ tội nghiệp, Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đáng thương!

Đó chính là tâm niệm muốn gặp người thân của nàng, người thân mà nàng đã vướn bận suốt mười lăm năm trời......

"Cách cách!"

"Đỡ ta đến chỗ cô cô......ta muốn đưa tiễn người......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện