Ca Linh Trạch nhanh nhẹn giúp Hoàng Thái Cực cởi áo khoác ngoài, chàng không kiên nhẫn khua tay, đuổi nàng ra ngoài.
Tôi nằm dựa trên chiếc giường nhỏ mềm mại, tay cầm cuốn《Tam quốc diễn nghĩa》giả vờ không nhìn thấy ánh mắt sai khiến của chàng đang nhìn qua.
"Này!" Rốt cuộc chàng không chịu nổi lên tiếng, "Lại đây giúp ta cởi nút!"
"Tự mình cởi đi, chàng cũng không phải không có tay." Tôi xoay lưng về phía chàng, tiếp tục vờ đọc sách.
Chàng tiến lại gần, tay trái vòng qua eo tôi, cằm nhẹ nhàng cọ sát trên mặt tôi, râu nhỏ đâm vào da thịt đau ran rát, tôi ngoái đầu liếc nhìn, thấy mắt chàng đầy tơ máu, hai má càng lúc càng gầy.
"Sao lại thế này? Mệt đến mức này, mấy ngày nay không được ngủ sao?"
"Ừ." Chàng híp mắt, khóe môi lơ đãng cong lên, lười biếng thở dài một hơi. Hoàng Thái Cực lúc này hoàn toàn lơi lỏng, không còn là Bát a ca, không còn là Tứ bối lặc, chàng trong mắt tôi lúc này, chỉ là một nam nhân khiến tôi đau lòng.
"Nút......cởi nút giúp ta......" Chàng thì thào, môi dần lướt xuống, hôn lên cổ tôi.
Tôi bị nhột nên bật cười khúc khích, đưa tay đẩy chàng ra: "Kêu tiểu nha đầu vào hầu hạ, ta sẽ không hầu hạ người khác......"
"Ta mặc kệ!" Chàng bá đạo ôm tôi, rút cuốn sách trong tay tôi ném xuống, bỗng cười xấu xa, "Không bằng......đổi lại ta hầu hạ nàng vậy." Không chờ tôi kịp phản ứng, chàng bỗng bế tôi khỏi giường, đi về phía phòng ngủ.
Trên mặt tôi lập tức nóng lên, tôi choáng váng quên hết thẩy.
Trên giường lót da gấm rất êm và dày, quần áo không biết từ lúc nào đã bị cởi ra hết, da thịt ấm áp lộ ra không khí lạnh như băng, tôi rùng mình một cái, Hoàng Thái Cực lập tức phủ lên, dùng cơ thể nóng bỏng bao trùm lấy tôi.
"A!" Sự say sưa thân mật đổi lại một cơn đau nhức từ vết thương trên lưng, tôi hít vào hơi lạnh, nhíu chặt mày.
"Ta xem xem! Để ta xem xem......" Chàng căng thẳng lật người tôi lại, ngón tay lạnh như băng nhè nhẹ xoa lưng tôi, cảm giác đau đớn tức khắc bị thay thành một loại xúc cảm ngứa ngan tê dại, khiến cả người tôi run rẩy, khó kìm nén bật ra một tiếng rên rỉ ám muội.
Chàng hoảng sợ, ngón tay nhanh chóng rút lại: "Có phải là lại làm đau nàng?"
Tôi vô cùng ngượng ngùng, vùi mặt vào chăn cười ha ha. Mặc kệ chàng có suy nghĩ như nào, đánh chết tôi cũng không thừa nhận thật ra sự đụng chạm của chàng khiến cơ thể tôi nảy sinh phản ứng sinh lí.
"Vết thương kết vảy rồi......" Chàng khẽ thở phào, tôi nghiêng đầu không nhìn nữa, đột nhiên cảm thấy trên lưng chợt lạnh, đôi môi ẩm ướt mềm mại lướt trên lưng tôi, dừng ngay vết thương của tôi.
"Ưm......" Tôi run lên, máu toàn thân như bị điện giật nhanh chóng lưu chuyển, lỗ chân lông mở rộng, cảm giác lạnh lẽo tê dại từ lưng ngực lan rộng khắp tứ chi. Khẽ kêu lên, tôi thở dốc từng cơn, môi chàng xuôi một đường từ cơ thịt trên tấm lưng lõa lồ đi xuống, tay phải xen dưới nách, bao lấy ngực tôi, lòng bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng vuốt ve sinh ra cảm giác thô ráp, tim tôi đập nhanh hơn, trong lòng trào ra một cơn khoái cảm lạ thường.
"Có thích không? Du Nhiên......nàng có thích ta hôn nàng như vậy không?"
Tôi kêu lên một tiếng, xoay người đè lên, đẩy chàng ngã ra giường. Hai mắt chàng mở to lấp lánh, đáy máy chứa đầy ý cười: "Sao thế?"
"Ta đây cũng......muốn hỏi chàng, có thích ta hôn chàng thế này không?" Tôi đỏ mặt khàn giọng, cúi đầu hôn xuống môi chàng, đầu lưỡi vươn ra liếm dọc từ cổ, gáy cho đến xuống dưới, khi đến xương quai xanh, tôi rõ ràng nghe trái cổ chàng khẽ động, ừng ực một tiếng. Tôi thầm thấy buồn cười, càng trở nên đắc ý, đầu lưỡi khẽ khiêu khích, từ ngực chàng lướt thẳng một đường xuống bụng.
"Du Nhiên——" Chàng bỗng gầm nhẹ một tiếng, đè cái đầu muốn tiếp tục lướt xuống của tôi, "Nàng đúng là ngốc......" Đột nhiên chàng xoay lên, đè tôi trở lại dưới người, "Vốn nghĩ nàng đang mang thương tích trên người, ta còn muốn nhịn thêm mấy ngày nữa......nhưng hiện tại, nàng ngược lại trêu chọc ta, nói xem nên làm gì bây giờ?"
"Làm gì bây giờ?" Mặt tôi nóng như lửa.
Chàng nghiến răng, đáy mắt đan dệt cơn lửa dục dày đặc: "Nàng phải chịu trách nhiệm tới cùng......"
"Ờ, ta sẽ chịu trách nhiệm......" Tôi giơ tay câu cổ chàng, răng nhẹ nhàng cắn vào vành tai, cười khẽ, "Chàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng......"
Chàng khó chịu kêu lên một tiếng, lý trí cuối cùng đã bị tôi hoàn toàn khiêu khích, điên cuồng hôn tôi......
Cơn buồn ngủ dày đặc, cảm giác dạt dào vốn có trong lòng cũng chợt không còn, không khí lạnh chui vào chăn, tôi mơ màng vươn cánh tay, sờ soạng vào bên cạnh nỉ non: "An Sinh ngoan nào, đừng khóc......"
Tay sờ vào khoảng không, tim tôi lập tức cũng trống rỗng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh bỗng cảm thấy bi thương khó nhịn, cuối cùng thất thanh khóc ra: "An Sinh——An Sinh——"
"Du Nhiên! Du Nhiên! Tỉnh tỉnh......" Thấy có người đẩy, tôi mở mắt lim dim. Khóe mắt ướt lệ, ánh nến yếu ớt lay động chíu rọi nên vẻ mặt lo lắng của Hoàng Thái Cực. Tôi mở to mắt, chàng đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi dựa bên mép giường, dịu dàng vỗ tôi, "Không sao, chỉ là ác mộng thôi."
Tôi ôm chăn ngồi dậy: "Sắp phải đi Nha Môn à?"
Chàng gật đầu.
Ngoài cửa sổ một mảng than chì, trời vẫn chưa sáng, chàng đã phải ra ngoài.
"Chàng ngủ ít quá......" Tôi thương xót nhìn chàng, nếu sớm biết thì tối qua tôi đã không quấn lấy chàng......nhớ lại đêm triền miên ấy, mặt tôi lại nóng lên.
"Nàng ngủ tiếp đi." Chàng nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, ý cười ôn nhu đầy sủng nịch, "Trở về ta mang quà cho nàng."
Quà? Lòng tôi đầy ngọt ngào, nhịn không được cong miệng cười: "Vậy chàng phải về sớm, ta chờ nhận quà của chàng."
"Được." Chàng để tôi nằm xuống, nhét kín chăn, cuối cùng sờ sờ mái tóc rối của tôi.
Cả người nặng nề mỏi mệt, nhìn bóng dáng cao lớn của chàng rời khỏi tầm mắt, ý thức tôi dần mông lung.
Đến khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, sáng lên liền ngồi ngây ra trên giường để giết thời gian, trong đầu chỉ toàn nghĩ về món quà mà Hoàng Thái Cực đã nói, tâm tình thầm sinh ra một nỗi hưng phấn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Ca Linh Trạch khuyên tôi nên ra ngoài đi dạo để tiêu thức ăn, tôi liếc mắt nhìn bốn tiểu nha đầu, hai gã thị vệ nối đuôi thành một hàng phía sau, cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại có chút bất lực.
Cho đến nay Hoàng Thái Cực vẫn chưa buông bỏ cảnh giác với tôi, thường ngày chàng sẽ luân phiên thay ca với Ca Linh Trạch, hai mươi bốn tiếng đều ở sát bên tôi. Ngoại trừ như thế ra, chỉ cần bước khỏi cánh cửa một bước, sẽ lập tức có một đám ma ma, a hoàn, thị vệ dán mắt vào như côn trùng đeo khắp người, không để tôi được thanh tịnh dù chỉ một khắc.
Tôi gia tăng bước chân, cố ý liều mạng chui vào trong một xó nhỏ, những con người tội nghiệp đành phải theo tôi nhảy lên nhảy xuống trong lối nhỏ chật hẹp, Ca Linh Trạch gấp đến trán đầy mồ hôi, cúi đầu gọi, "Chậm một chút! Chủ tử......người cẩn thận bị trẹo chân!"
Tôi nhịn không được cất tiếng cười to, đứng lại vịn tường thở hổn hển, trước mặt rộng rãi sáng sủa, hóa ra đã chạy đến một tiểu viện. Đất nện xây nhà có vẻ vô cùng thô sơ, căn nhà rất nhỏ, trên cửa nhà có treo một xâu ớt, một chùm ngô, thậm chí trên nóc nhà có phơi cả cải trắng. Trong nhà không có thứ gì quá đặc sắc, nhưng thứ khiến tôi kinh ngạc đó là trên mảnh đất trống không lớn trước nhà, có trồng hai cây mai trắng đang nở rộ.
Tôi hít sâu một hơi, bỗng cực kỳ thích thú hai cây mai trắng tinh khiết này, đang muốn bước qua, tay áo bỗng bị kéo căng, Ca Linh Trạch kéo tôi lại: "Chủ tử, về thôi......"
"Để ta bẻ một nhánh mang về."
"Chủ tử, mai trắng này là......"
"Ngươi cũng thích mai trắng này sao?" Phía sau cây mai thổi đến một giọng nói dịu dàng êm tai. Trước mắt tôi sáng ngời, một bóng dáng màu trắng thướt tha từ sau cây hoa vòng ra, cái đầu cao dài, gương mặt thon gọn, nước da trắng noãn không hề thoa son, đôi mắt đầy nét ôn nhu quyến rũ, nàng lẳng lặng đứng dưới góc mai, ánh mắt bình tĩnh an tường hướng nhìn tôi.
Khóe môi nhẹ cong, tựa như đang cười, nhưng trong nháy mắt làm cho tôi thấy như đây chỉ là ảo giác của bản thân, cặp mắt ấy trong trẻo như nước, thời điểm nhìn tôi lông mi khẽ chớp, không kinh ngạc, không tò mò, cũng chẳng có nửa phần dao động.
Sau đó nàng cười duyên với tôi, kế tiếp xoay người, ngón tay trái thon dài nõn nà vịn lấy một nhánh mai khô, tay phải chợt léo lên bén ngót, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, kéo trong tay đã hoàn toàn cắt xuống một nhánh cây đầy nhị cùng rất nhiều mai trắng. "Thích thì cứ lấy đi, chỉ là hoa này mùi không đậm, sợ không hợp ý ngươi." Nàng lại xoay người đưa nhánh mai cho tôi, động tác giơ tay hay nhấc chân đều lộ ra một vẻ thanh nhã quý tộc.
Ca Linh Trạch không chờ tôi phân phó, đã chủ động tiến lên nhận lấy nhánh hoa ấy: "Nô tài thay chủ tử tạ ơn phúc tấn."
Vừa gặp tôi đã đoán ra được thân phận của nữ tử áo trắng này, chỉ là cảm thấy kinh ngạc với mấy câu tiếng Nữ Chân vô cùng rõ ràng nói ra từ miệng nàng. Trong nháy mắt kinh ngạc, tôi tiến mấy bước lại gần nàng, khi sắp đến gần, thị vệ ở phía trước ngăn lại, tôi nhìn nhánh mai trắng đó, rồi chớp mắt, hướng nàng cười đáp: "Gia không thích ngửi mùi quá nồng, mai trắng này......thật rất hợp ý ta." Tạm dừng lại, ánh mắt không chút e dè nhìn nàng, "Đa tạ phúc tấn, thứ cho ta đã quấy rầy, cáo từ."
Nàng khẽ hé đôi môi đỏ, tựa hồ muốn nói thêm gì đó, tôi chỉ xem như không thấy, trước khi nàng mở miệng đã quay đầu bước đi. Ca Linh Trách khó xử quỳ an lễ, sau đó mới vội vã đuổi theo tôi.
Đây......chính là Triết Triết! Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Triết Triết, cách cách Khoa Nhĩ Thấm, người vợ thứ ba mà Hoàng Thái Cực cưới!
Lòng tôi buồn bực muốn hướng mặt lên trời rống to, trên đường về cũng không mở miệng nữa, thậm chí cười cũng không. Đám người thấy sắc mặt tôi không vui, nên cũng không dám lên tiếng, yên lặng theo tôi trở về.
Vừa mới vào sân, đã nghe Tát Nhĩ Mã cười nói: "Phúc tấn người đã về!" Rồi vội vã gọi hướng vào bên trong, "Này, mau bế Đại cách cách tới cho phúc tấn nhìn một cái nào!"
Tôi đang ngột ngạt, chợt nghe một chuỗi tiếng cười khanh khách vang đến, tiếng trẻ con non nớt làm phân tán nỗi buồn bực cùng khó chịu trong tôi. Một đứa bé gái trắng hồng quấn áo bông đỏ thẫm mới tinh từ trong lòng nhũ mẫu nhanh chóng lao về phía tôi.
Trên đầu là hai búi tóc nhỏ xíu, gương mặt tròn tròn, làn da trắng nõn, mềm mại như bột mật đào có thể bóp ra nước, giữa ấn đường có điểm một nốt chu sa, lông mày tuy nhạt, nhưng đôi mắt lại to tròn, con ngươi đen sẫm ngời sáng, cười lên thành một đường cong lưỡi liềm.
Chỉ liếc nhìn một cái, đáy lòng tôi dạt dào vui sướng, dáng vẻ của con bé vô cùng xinh đẹp, giống như một con búp bê, tôi nhịn không được đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của con bé. Con bé cũng không sợ người lạ, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng nhiên bật cười khanh khách, giòn giã kêu: "Bà, bế! Bà bà bế bé một cái......"
Tiếng trẻ con ấy bay vào tai khiến lòng tôi đột nhiên chấn động, sau khi ngạc nhiên mừng rỡ, cũng không kịp nghĩ nhiều, con bé đã từ trong lòng nhũ mẫu bay thẳng qua, tôi vội vã chạy lại ôm nó vào trong lòng.
"Xem ra Đại cách cách và phúc tấn thật sự có duyên......" Tát Nhĩ Mã ngây ngô cười.
Nhũ mẫu ma ma cung kính hành lễ với tôi, tôi thấy bà ta trông lạ mắt, không giống như là nô tài trong phủ Tứ bối lặc: "Cách cách, không phải là bà, về sau phải gọi là ngạch niết mới đúng."
Con bé đảo tròn mắt, cái miệng hồng hồng cong lên: "Không đúng, ta có ngạch niết mà......" Rồi ôm chặt cổ tôi, "Không phải là ngạch niết, là bà!"
Lòng tôi lộp bộp, không khỏi bắt đầu thấy mê muội, hỏi: "Con gái nhà ai vậy?"
Không chờ người bên cạnh trả lời, đứa bé trong lòng đã lanh lợi nói, "Lan Khoát Nhĩ là con gái nhà Ái Tân Giác La."
Mọi người cười vui vẻ, tôi nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng, cười hỏi: "Con tên Lan Khoát Nhĩ à? Mấy tuổi rồi? A mã con là ai hử?"
Lan Khoát Nhĩ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, xòe ngón tay ra đếm: "Năm tuổi ạ! Lan Khoát Nhĩ năm nay năm tuổi rồi......a mã con tên Nhạc Thác......"
Nhạc Thác! Hô hấp tôi cứng lại, một nỗi chua xót không rõ ràng dâng lên trong lòng, đột nhiên thất thần không nói gì.
"Bẩm phúc tấn." Nhũ mẫu ma ma bên cạnh nhanh chóng tiếp lời tiểu chủ tử, khiêm tốn đáp, "Đại cách cách vốn là cháu gái đích tôn của Đại bối lặc......"
Trưởng nữ của Nhạc Thác, cháu gái của Đại bối lặc......Đại Thiện!
Tôi cố ép bản thân lơ đi nỗi chua xót đang âm ỉ trong lòng, dịu dàng vuốt trán Lan Khoát Nhĩ, rồi đến lông mày, đến thái dương. Khó trách mới vừa rồi tôi cảm thấy đứa nhỏ này thật quen thuộc, mặt mày của con bé không phải có năm sáu phần giống hệt Đại Thiện đấy sao? Đại Thiện à......thần trí không khỏi có chút mơ hồ quay ngược về quá khứ, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ từng li từng tí mỗi lần ở bên hắn, đôi mắt ôn nhuận như ngọc, ý cười ung dung điềm tĩnh, cùng lời nói thâm tình không hề thay đổi......
Đôi mắt khô khốc đến đau xót, tôi chớp mắt, Lan Khoát Nhĩ trong lòng dùng bàn tay nhỏ nhắn gảy bông tai tôi, vẻ mặt thơ ngây, xinh đẹp đáng yêu. Con bé là cháu gái của hắn, còn tôi là Bộ Du Nhiên của Hoàng Thái Cực, tất cả hồi ức đều đã hóa thành khói mây, tan biến cùng với Đông Ca, bấy nhiêu hồi tưởng đều đã biến tan vĩnh viễn thành tro bụi.
Hôm đó mãi đến chiều Hoàng Thái Cực mới hồi phủ, dáng vẻ của chàng vô cùng mệt mỏi, như hận không thể ngã đầu xuống ngủ, ngay cả lúc ăn cơm lòng cũng không yên. Nhưng đến đêm thị tẩm, chàng nằm trên giường bỗng chốc trở nên phấn khởi đầy sức sống.
"Gặp Lan Khoát Nhĩ rồi?" Đầu tôi gối lên tay chàng, tôi thoải mái điều chỉnh góc độ, tìm một tư thế dễ chịu nhất làm tổ trong lòng chàng.
"Giữa trưa đã gặp qua......nghe bọn họ nói, chàng nhận Lan Khoát Nhĩ làm con gái nuôi?"
"Nàng không thích sao?"
"Không, ta rất thích......Lan Khoát Nhĩ là một đứa trẻ rất lanh lợi."
"Vậy về sau nàng chính là ngạch niết của con bé, nuôi dưỡng nó thật tốt, để nó thành một người huệ chất lan tâm* giống như nàng......"
*Huệ chất lan tâm 蕙质兰心: cao nhã, thanh khiết.
"Hả?" Tôi thoáng ngẩng đầu, cằm đặt trên hõm vai chàng, cơ bắp rắn chắc, nhưng cực kỳ đàn hồi. Tôi nhướng mi, "Không phải chàng thường nói ta ngốc à, vì sao hiện giờ lại có lòng tốt khen ta thế? Bốn chữ huệ chất lan tâm đó ta nhận không nổi......" Không hiểu sao, tôi đột nhiên nhớ đến Triết Triết, một nữ tử yên tĩnh cao quý như vậy, có lẽ cực kỳ thích hợp với bốn chữ này hơn tôi.
"Nàng đúng là ngốc......" Hoàng Thái Cực cười khẽ, lồng ngực run lên, run đến cằm tôi tê dại, "Nhưng ta thích nàng như thế, giản đơn chân thật, lại rất ấm áp......"
Một dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy qua tim, cuốn sạch hết thẩy những chuyện khó chịu của ngày hôm nay.
"Du Nhiên......"
"Ừ."
"Về đứa nhỏ tên An Sinh đó, ta đã đưa Tát Mãn làm phép hỏa táng rồi, cũng đã sai người đưa tro cốt về thôn Tô Mật......nàng, đã có thể yên tâm." Tay chàng xoa tóc tôi, "Sau này hãy để Lan Khoát Nhĩ bên cạnh bầu bạn, nàng sẽ không còn cảm thấy nhàm chán."
Tim tôi run lên.
Hóa ra chàng đều biết tất cả! Chuyện tôi thỉnh thoảng thường bật khóc gào thét tỉnh dậy từ trong mơ, chuyện tôi có lỗi với mẹ con Tiểu Thu, tự trách đối với An Sinh, thậm chí còn khao khát có con, hóa ra......chàng đều tường tận biết rõ! Chàng chưa từng hỏi trước mặt tôi, mà chỉ cẩn thận thu nạp lại từng chút cảm xúc của tôi vào lòng.
Nam nhân này yêu tôi cưng chiều tôi đến thế!
"Cảm ơn......món quà của chàng, ta rất thích."
Chàng bỗng nghiêng người, tay trái chống đầu, phảng phất mỉm cười nhìn tôi: "Có thế đã lập tức hài lòng rồi? Quà ta chuẩn bị vẫn còn chưa lấy ra, hiện tại cảm ơn không phải còn quá sớm à."
Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên, chớp mắt nhìn chàng, hóa ra quà của chàng còn có thêm thứ khác, tôi cứ ngỡ là chỉ Lan Khoát Nhĩ.
Bỗng nhiên tay phải Hoàng Thái Cực nhoáng lên một cái, đầu tiên tôi nghe thấy tiếng ngọc thạch va chạm nhau leng keng, sau đó tay trái có vật gì lạnh lẽo đeo vào, trượt đến xương cổ tay.
"Á!" Khi trông thấy vật đó là gì, tôi lập tức phát ra một tiếng tán thưởng đầy kinh ngạc.
Đó là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, do mười tám hạt phỉ thúy lớn nhỏ như nhau xâu chuỗi nên, hạt trơn bóng ánh lên long lanh, dưới hạt ngọc có nối một đầu Phật bích tỉ màu trắng, một bản thắt khảm kim cương treo bên dưới, nối với nhau cùng bốn hạt Đông châu nhỏ nhắn, cuối cùng được cố định lại bằng hai viên bích tỉ Phật châu màu trắng.
"Không phải là cái vòng mà nàng muốn, có điều kiểu dáng cùng chất phỉ thúy được làm theo giống hệt, nàng tạm thời đeo chơi vậy!"
"Chàng......" Tôi run giọng, xúc động đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống, "Chàng......vẫn còn nhớ rõ sao?"
Chiếc vòng tay thúy ngọc bích tỉ mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích tặng cho Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi khi xưa——Trời ạ, đó là chuyện của năm nào rồi? Nếu hôm nay chàng không tặng chiếc vòng này, tôi đã sớm quên sạch chuyện năm đó mình nói năng lung tung, đòi chàng chiếc vòng tay ấy rồi.
Chuyện đã qua lâu như thế, chàng vẫn còn nhớ rõ ư?
"Sao? Nàng muốn cười hay muốn khóc thế? Nếu không thích, vứt đi vậy."
"Ai......ai nói ta không thích?" Nước mắt rốt cuộc không kìm được chảy xuống, tôi vui sướng tột cùng mà bật khóc, kích động đến không kìm chế nổi.
Tay phải chàng sờ mặt tôi, ngón tay mềm mại giúp tôi lau nước mắt, tôi nhào vào lòng chàng, ôm chặt lấy. Tựa sát vào lòng chàng, tim tôi dần buông lỏng, tôi liên miên không ngớt đem từng chuyện khổ ngọt đắng cay suốt hai năm phiêu bạt nói hết cho chàng, Hoàng Thái Cực không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe tôi kể lại.
Khi nói đến mẹ con Tiểu Thu chết thảm ra sao, tôi nhịn không được đau lòng rơi lệ, nỗi thương cảm ức nghẹn trong lòng bấy lâu nay khi đã mở ra, thì khó cản lại được, tôi khóc không ra tiếng.
Chàng nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giúp tôi thuận khí, sau đó nhàn nhạt nói: "Nói đến kẻ tên Trương Thuyên ấy, thật ra ta có chút ấn tượng......hắn là giám quân tuyến Tây của quân Minh, sau trận Cát Lâm Nhai thì bị bắt, Hãn a mã tiếc rẻ một nhân tài như hắn, có ý muốn chiêu hàng, hắn lại......"
Vẻ mặt tôi buồn bã, một nhân vật tuy có khí phách thư sinh, nhưng trong xương lại cực kỳ thống hận người Nữ Chân như thế, e rằng thà làm ngọc vỡ còn hơn làm nên ngói lành!
Quả nhiên chàng dừng lại, trầm mặc một lát rồi nói: "Quên đi......đừng nhắc tới nữa." Dừng một chút, sau đó suy nghĩ rất lâu rồi hướng tầm mắt đi nơi khác, "Du Nhiên, Hãn a mã đã quyết định muốn tấn công Khách Nhĩ Khách Trát Lỗ Đặc bộ......"
Tôi bỗng run rẩy, nội tâm không nén nổi kích động, từ trên giường bật dậy, kinh ngạc nhìn chàng. Chàng vẫn chống đầu, mặt lộ vẻ cười nhạt, dưới ánh nến mờ tối, nụ cười yếu ớt trở nên mơ hồ.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích muốn tấn công Trát Lỗ Đặc bộ! Vậy......Giới Trại tên đó chẳng phải là......
Sao lại vô duyên vô cớ muốn tấn công Mông Cổ Khách Nhĩ Khách? Có khi nào, nguyên nhân chính là......vì Đông Ca?
"Hãn a mã muốn thân chinh, hôm nay trước điện điểm binh*, Nhị ca chủ động xin đi giết địch, nguyện xung phong lãnh binh......" Dường như mỗi chữ mỗi câu của Hoàng Thái Cực đều có thâm ý khác, dù chưa rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến tôi kinh hãi.
"Du Nhiên, lại phải để nàng ở nhà một mình, nói thật, ta thật sự có chút lo lắng."
*Triệu tập và duyệt binh trước khi ra trận.
"Vậy ta đi với chàng!" Ý thức như bị ai điều khiển, tôi không tự chủ bật thốt lên, "Ta theo chàng xuất chinh tới Trát Lỗ Đặc, ta thạo địa hình nơi đó hơn, ta có thể......"
"Làm càn!" Sắc mặt Hoàng Thái Cực khẽ biến, nhưng chỉ giây lát lại khôi phục như cũ, chỉ nhíu chặt mày, "Đánh trận không phải chuyện đùa, nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ ta......"
"Ta không muốn!" Tôi từ chối, không chút đáng ngờ nhìn thẳng vào chàng, "Sau này bất kể chàng đi đâu, ta đều sẽ đi theo chàng. Chàng đừng mơ vứt ta ở nhà! Ta không muốn mình mang dáng dấp như một trong những thê thiếp của chàng, cả ngày trừ việc chờ chàng về ra thì không còn gì để ngóng trông, ta không hy vọng nửa đời sau này của mình phải sống trong sự ràng buộc tẻ nhạt như thế, đây giống như dùng một thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn chậm rãi bóp chết sinh mạng của ta......Hoàng Thái Cực, nếu chàng không thể thỏa mãn được yêu cầu này của ta, thì cầu xin chàng vẫn nên thả tự do cho ta đi!"
Những lời này đã nghẹn trong họng tôi mấy ngày nay, vốn định tìm cơ hội, ôn hòa nhã nhặn giải thích tình trạng hiện giờ cho chàng nghe, nhưng không ngờ cuối cùng lại thốt ra trong tình huống này, không gì ngăn lại nói ra hết thẩy.
Bầu không khí ấm áp hòa thuận phút chốc bị phá tan tành, Hoàng Thái Cực có hơi chấn động, đột nhiên áp lại gần, tay phải nắm chặt lấy cổ tay trái tôi. Năm ngón tay siết chặt, chàng dùng sức mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều. Chiếc vòng phỉ thúy bị chàng đè cấn vào xương cổ tay, đau không tả nổi. Tôi cắn răng cố nhịn, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt chàng hiện lên vẻ bi thương, tim tôi như bị kim đâm trở nên đau đớn.
"Được! Ta đồng ý với nàng!" Chàng cười ra tiếng, tay dùng sức kéo tôi vào lòng, "Bất luận nàng muốn sao cũng được, chỉ là nàng đừng rời xa ta......ta không cho phép......" Chàng cúi đầu, đè xuống nụ hôn nóng rực như bão tố.
Tôi nằm dựa trên chiếc giường nhỏ mềm mại, tay cầm cuốn《Tam quốc diễn nghĩa》giả vờ không nhìn thấy ánh mắt sai khiến của chàng đang nhìn qua.
"Này!" Rốt cuộc chàng không chịu nổi lên tiếng, "Lại đây giúp ta cởi nút!"
"Tự mình cởi đi, chàng cũng không phải không có tay." Tôi xoay lưng về phía chàng, tiếp tục vờ đọc sách.
Chàng tiến lại gần, tay trái vòng qua eo tôi, cằm nhẹ nhàng cọ sát trên mặt tôi, râu nhỏ đâm vào da thịt đau ran rát, tôi ngoái đầu liếc nhìn, thấy mắt chàng đầy tơ máu, hai má càng lúc càng gầy.
"Sao lại thế này? Mệt đến mức này, mấy ngày nay không được ngủ sao?"
"Ừ." Chàng híp mắt, khóe môi lơ đãng cong lên, lười biếng thở dài một hơi. Hoàng Thái Cực lúc này hoàn toàn lơi lỏng, không còn là Bát a ca, không còn là Tứ bối lặc, chàng trong mắt tôi lúc này, chỉ là một nam nhân khiến tôi đau lòng.
"Nút......cởi nút giúp ta......" Chàng thì thào, môi dần lướt xuống, hôn lên cổ tôi.
Tôi bị nhột nên bật cười khúc khích, đưa tay đẩy chàng ra: "Kêu tiểu nha đầu vào hầu hạ, ta sẽ không hầu hạ người khác......"
"Ta mặc kệ!" Chàng bá đạo ôm tôi, rút cuốn sách trong tay tôi ném xuống, bỗng cười xấu xa, "Không bằng......đổi lại ta hầu hạ nàng vậy." Không chờ tôi kịp phản ứng, chàng bỗng bế tôi khỏi giường, đi về phía phòng ngủ.
Trên mặt tôi lập tức nóng lên, tôi choáng váng quên hết thẩy.
Trên giường lót da gấm rất êm và dày, quần áo không biết từ lúc nào đã bị cởi ra hết, da thịt ấm áp lộ ra không khí lạnh như băng, tôi rùng mình một cái, Hoàng Thái Cực lập tức phủ lên, dùng cơ thể nóng bỏng bao trùm lấy tôi.
"A!" Sự say sưa thân mật đổi lại một cơn đau nhức từ vết thương trên lưng, tôi hít vào hơi lạnh, nhíu chặt mày.
"Ta xem xem! Để ta xem xem......" Chàng căng thẳng lật người tôi lại, ngón tay lạnh như băng nhè nhẹ xoa lưng tôi, cảm giác đau đớn tức khắc bị thay thành một loại xúc cảm ngứa ngan tê dại, khiến cả người tôi run rẩy, khó kìm nén bật ra một tiếng rên rỉ ám muội.
Chàng hoảng sợ, ngón tay nhanh chóng rút lại: "Có phải là lại làm đau nàng?"
Tôi vô cùng ngượng ngùng, vùi mặt vào chăn cười ha ha. Mặc kệ chàng có suy nghĩ như nào, đánh chết tôi cũng không thừa nhận thật ra sự đụng chạm của chàng khiến cơ thể tôi nảy sinh phản ứng sinh lí.
"Vết thương kết vảy rồi......" Chàng khẽ thở phào, tôi nghiêng đầu không nhìn nữa, đột nhiên cảm thấy trên lưng chợt lạnh, đôi môi ẩm ướt mềm mại lướt trên lưng tôi, dừng ngay vết thương của tôi.
"Ưm......" Tôi run lên, máu toàn thân như bị điện giật nhanh chóng lưu chuyển, lỗ chân lông mở rộng, cảm giác lạnh lẽo tê dại từ lưng ngực lan rộng khắp tứ chi. Khẽ kêu lên, tôi thở dốc từng cơn, môi chàng xuôi một đường từ cơ thịt trên tấm lưng lõa lồ đi xuống, tay phải xen dưới nách, bao lấy ngực tôi, lòng bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng vuốt ve sinh ra cảm giác thô ráp, tim tôi đập nhanh hơn, trong lòng trào ra một cơn khoái cảm lạ thường.
"Có thích không? Du Nhiên......nàng có thích ta hôn nàng như vậy không?"
Tôi kêu lên một tiếng, xoay người đè lên, đẩy chàng ngã ra giường. Hai mắt chàng mở to lấp lánh, đáy máy chứa đầy ý cười: "Sao thế?"
"Ta đây cũng......muốn hỏi chàng, có thích ta hôn chàng thế này không?" Tôi đỏ mặt khàn giọng, cúi đầu hôn xuống môi chàng, đầu lưỡi vươn ra liếm dọc từ cổ, gáy cho đến xuống dưới, khi đến xương quai xanh, tôi rõ ràng nghe trái cổ chàng khẽ động, ừng ực một tiếng. Tôi thầm thấy buồn cười, càng trở nên đắc ý, đầu lưỡi khẽ khiêu khích, từ ngực chàng lướt thẳng một đường xuống bụng.
"Du Nhiên——" Chàng bỗng gầm nhẹ một tiếng, đè cái đầu muốn tiếp tục lướt xuống của tôi, "Nàng đúng là ngốc......" Đột nhiên chàng xoay lên, đè tôi trở lại dưới người, "Vốn nghĩ nàng đang mang thương tích trên người, ta còn muốn nhịn thêm mấy ngày nữa......nhưng hiện tại, nàng ngược lại trêu chọc ta, nói xem nên làm gì bây giờ?"
"Làm gì bây giờ?" Mặt tôi nóng như lửa.
Chàng nghiến răng, đáy mắt đan dệt cơn lửa dục dày đặc: "Nàng phải chịu trách nhiệm tới cùng......"
"Ờ, ta sẽ chịu trách nhiệm......" Tôi giơ tay câu cổ chàng, răng nhẹ nhàng cắn vào vành tai, cười khẽ, "Chàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng......"
Chàng khó chịu kêu lên một tiếng, lý trí cuối cùng đã bị tôi hoàn toàn khiêu khích, điên cuồng hôn tôi......
Cơn buồn ngủ dày đặc, cảm giác dạt dào vốn có trong lòng cũng chợt không còn, không khí lạnh chui vào chăn, tôi mơ màng vươn cánh tay, sờ soạng vào bên cạnh nỉ non: "An Sinh ngoan nào, đừng khóc......"
Tay sờ vào khoảng không, tim tôi lập tức cũng trống rỗng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh bỗng cảm thấy bi thương khó nhịn, cuối cùng thất thanh khóc ra: "An Sinh——An Sinh——"
"Du Nhiên! Du Nhiên! Tỉnh tỉnh......" Thấy có người đẩy, tôi mở mắt lim dim. Khóe mắt ướt lệ, ánh nến yếu ớt lay động chíu rọi nên vẻ mặt lo lắng của Hoàng Thái Cực. Tôi mở to mắt, chàng đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi dựa bên mép giường, dịu dàng vỗ tôi, "Không sao, chỉ là ác mộng thôi."
Tôi ôm chăn ngồi dậy: "Sắp phải đi Nha Môn à?"
Chàng gật đầu.
Ngoài cửa sổ một mảng than chì, trời vẫn chưa sáng, chàng đã phải ra ngoài.
"Chàng ngủ ít quá......" Tôi thương xót nhìn chàng, nếu sớm biết thì tối qua tôi đã không quấn lấy chàng......nhớ lại đêm triền miên ấy, mặt tôi lại nóng lên.
"Nàng ngủ tiếp đi." Chàng nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, ý cười ôn nhu đầy sủng nịch, "Trở về ta mang quà cho nàng."
Quà? Lòng tôi đầy ngọt ngào, nhịn không được cong miệng cười: "Vậy chàng phải về sớm, ta chờ nhận quà của chàng."
"Được." Chàng để tôi nằm xuống, nhét kín chăn, cuối cùng sờ sờ mái tóc rối của tôi.
Cả người nặng nề mỏi mệt, nhìn bóng dáng cao lớn của chàng rời khỏi tầm mắt, ý thức tôi dần mông lung.
Đến khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, sáng lên liền ngồi ngây ra trên giường để giết thời gian, trong đầu chỉ toàn nghĩ về món quà mà Hoàng Thái Cực đã nói, tâm tình thầm sinh ra một nỗi hưng phấn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Ca Linh Trạch khuyên tôi nên ra ngoài đi dạo để tiêu thức ăn, tôi liếc mắt nhìn bốn tiểu nha đầu, hai gã thị vệ nối đuôi thành một hàng phía sau, cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại có chút bất lực.
Cho đến nay Hoàng Thái Cực vẫn chưa buông bỏ cảnh giác với tôi, thường ngày chàng sẽ luân phiên thay ca với Ca Linh Trạch, hai mươi bốn tiếng đều ở sát bên tôi. Ngoại trừ như thế ra, chỉ cần bước khỏi cánh cửa một bước, sẽ lập tức có một đám ma ma, a hoàn, thị vệ dán mắt vào như côn trùng đeo khắp người, không để tôi được thanh tịnh dù chỉ một khắc.
Tôi gia tăng bước chân, cố ý liều mạng chui vào trong một xó nhỏ, những con người tội nghiệp đành phải theo tôi nhảy lên nhảy xuống trong lối nhỏ chật hẹp, Ca Linh Trạch gấp đến trán đầy mồ hôi, cúi đầu gọi, "Chậm một chút! Chủ tử......người cẩn thận bị trẹo chân!"
Tôi nhịn không được cất tiếng cười to, đứng lại vịn tường thở hổn hển, trước mặt rộng rãi sáng sủa, hóa ra đã chạy đến một tiểu viện. Đất nện xây nhà có vẻ vô cùng thô sơ, căn nhà rất nhỏ, trên cửa nhà có treo một xâu ớt, một chùm ngô, thậm chí trên nóc nhà có phơi cả cải trắng. Trong nhà không có thứ gì quá đặc sắc, nhưng thứ khiến tôi kinh ngạc đó là trên mảnh đất trống không lớn trước nhà, có trồng hai cây mai trắng đang nở rộ.
Tôi hít sâu một hơi, bỗng cực kỳ thích thú hai cây mai trắng tinh khiết này, đang muốn bước qua, tay áo bỗng bị kéo căng, Ca Linh Trạch kéo tôi lại: "Chủ tử, về thôi......"
"Để ta bẻ một nhánh mang về."
"Chủ tử, mai trắng này là......"
"Ngươi cũng thích mai trắng này sao?" Phía sau cây mai thổi đến một giọng nói dịu dàng êm tai. Trước mắt tôi sáng ngời, một bóng dáng màu trắng thướt tha từ sau cây hoa vòng ra, cái đầu cao dài, gương mặt thon gọn, nước da trắng noãn không hề thoa son, đôi mắt đầy nét ôn nhu quyến rũ, nàng lẳng lặng đứng dưới góc mai, ánh mắt bình tĩnh an tường hướng nhìn tôi.
Khóe môi nhẹ cong, tựa như đang cười, nhưng trong nháy mắt làm cho tôi thấy như đây chỉ là ảo giác của bản thân, cặp mắt ấy trong trẻo như nước, thời điểm nhìn tôi lông mi khẽ chớp, không kinh ngạc, không tò mò, cũng chẳng có nửa phần dao động.
Sau đó nàng cười duyên với tôi, kế tiếp xoay người, ngón tay trái thon dài nõn nà vịn lấy một nhánh mai khô, tay phải chợt léo lên bén ngót, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, kéo trong tay đã hoàn toàn cắt xuống một nhánh cây đầy nhị cùng rất nhiều mai trắng. "Thích thì cứ lấy đi, chỉ là hoa này mùi không đậm, sợ không hợp ý ngươi." Nàng lại xoay người đưa nhánh mai cho tôi, động tác giơ tay hay nhấc chân đều lộ ra một vẻ thanh nhã quý tộc.
Ca Linh Trạch không chờ tôi phân phó, đã chủ động tiến lên nhận lấy nhánh hoa ấy: "Nô tài thay chủ tử tạ ơn phúc tấn."
Vừa gặp tôi đã đoán ra được thân phận của nữ tử áo trắng này, chỉ là cảm thấy kinh ngạc với mấy câu tiếng Nữ Chân vô cùng rõ ràng nói ra từ miệng nàng. Trong nháy mắt kinh ngạc, tôi tiến mấy bước lại gần nàng, khi sắp đến gần, thị vệ ở phía trước ngăn lại, tôi nhìn nhánh mai trắng đó, rồi chớp mắt, hướng nàng cười đáp: "Gia không thích ngửi mùi quá nồng, mai trắng này......thật rất hợp ý ta." Tạm dừng lại, ánh mắt không chút e dè nhìn nàng, "Đa tạ phúc tấn, thứ cho ta đã quấy rầy, cáo từ."
Nàng khẽ hé đôi môi đỏ, tựa hồ muốn nói thêm gì đó, tôi chỉ xem như không thấy, trước khi nàng mở miệng đã quay đầu bước đi. Ca Linh Trách khó xử quỳ an lễ, sau đó mới vội vã đuổi theo tôi.
Đây......chính là Triết Triết! Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Triết Triết, cách cách Khoa Nhĩ Thấm, người vợ thứ ba mà Hoàng Thái Cực cưới!
Lòng tôi buồn bực muốn hướng mặt lên trời rống to, trên đường về cũng không mở miệng nữa, thậm chí cười cũng không. Đám người thấy sắc mặt tôi không vui, nên cũng không dám lên tiếng, yên lặng theo tôi trở về.
Vừa mới vào sân, đã nghe Tát Nhĩ Mã cười nói: "Phúc tấn người đã về!" Rồi vội vã gọi hướng vào bên trong, "Này, mau bế Đại cách cách tới cho phúc tấn nhìn một cái nào!"
Tôi đang ngột ngạt, chợt nghe một chuỗi tiếng cười khanh khách vang đến, tiếng trẻ con non nớt làm phân tán nỗi buồn bực cùng khó chịu trong tôi. Một đứa bé gái trắng hồng quấn áo bông đỏ thẫm mới tinh từ trong lòng nhũ mẫu nhanh chóng lao về phía tôi.
Trên đầu là hai búi tóc nhỏ xíu, gương mặt tròn tròn, làn da trắng nõn, mềm mại như bột mật đào có thể bóp ra nước, giữa ấn đường có điểm một nốt chu sa, lông mày tuy nhạt, nhưng đôi mắt lại to tròn, con ngươi đen sẫm ngời sáng, cười lên thành một đường cong lưỡi liềm.
Chỉ liếc nhìn một cái, đáy lòng tôi dạt dào vui sướng, dáng vẻ của con bé vô cùng xinh đẹp, giống như một con búp bê, tôi nhịn không được đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của con bé. Con bé cũng không sợ người lạ, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng nhiên bật cười khanh khách, giòn giã kêu: "Bà, bế! Bà bà bế bé một cái......"
Tiếng trẻ con ấy bay vào tai khiến lòng tôi đột nhiên chấn động, sau khi ngạc nhiên mừng rỡ, cũng không kịp nghĩ nhiều, con bé đã từ trong lòng nhũ mẫu bay thẳng qua, tôi vội vã chạy lại ôm nó vào trong lòng.
"Xem ra Đại cách cách và phúc tấn thật sự có duyên......" Tát Nhĩ Mã ngây ngô cười.
Nhũ mẫu ma ma cung kính hành lễ với tôi, tôi thấy bà ta trông lạ mắt, không giống như là nô tài trong phủ Tứ bối lặc: "Cách cách, không phải là bà, về sau phải gọi là ngạch niết mới đúng."
Con bé đảo tròn mắt, cái miệng hồng hồng cong lên: "Không đúng, ta có ngạch niết mà......" Rồi ôm chặt cổ tôi, "Không phải là ngạch niết, là bà!"
Lòng tôi lộp bộp, không khỏi bắt đầu thấy mê muội, hỏi: "Con gái nhà ai vậy?"
Không chờ người bên cạnh trả lời, đứa bé trong lòng đã lanh lợi nói, "Lan Khoát Nhĩ là con gái nhà Ái Tân Giác La."
Mọi người cười vui vẻ, tôi nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng, cười hỏi: "Con tên Lan Khoát Nhĩ à? Mấy tuổi rồi? A mã con là ai hử?"
Lan Khoát Nhĩ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, xòe ngón tay ra đếm: "Năm tuổi ạ! Lan Khoát Nhĩ năm nay năm tuổi rồi......a mã con tên Nhạc Thác......"
Nhạc Thác! Hô hấp tôi cứng lại, một nỗi chua xót không rõ ràng dâng lên trong lòng, đột nhiên thất thần không nói gì.
"Bẩm phúc tấn." Nhũ mẫu ma ma bên cạnh nhanh chóng tiếp lời tiểu chủ tử, khiêm tốn đáp, "Đại cách cách vốn là cháu gái đích tôn của Đại bối lặc......"
Trưởng nữ của Nhạc Thác, cháu gái của Đại bối lặc......Đại Thiện!
Tôi cố ép bản thân lơ đi nỗi chua xót đang âm ỉ trong lòng, dịu dàng vuốt trán Lan Khoát Nhĩ, rồi đến lông mày, đến thái dương. Khó trách mới vừa rồi tôi cảm thấy đứa nhỏ này thật quen thuộc, mặt mày của con bé không phải có năm sáu phần giống hệt Đại Thiện đấy sao? Đại Thiện à......thần trí không khỏi có chút mơ hồ quay ngược về quá khứ, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ từng li từng tí mỗi lần ở bên hắn, đôi mắt ôn nhuận như ngọc, ý cười ung dung điềm tĩnh, cùng lời nói thâm tình không hề thay đổi......
Đôi mắt khô khốc đến đau xót, tôi chớp mắt, Lan Khoát Nhĩ trong lòng dùng bàn tay nhỏ nhắn gảy bông tai tôi, vẻ mặt thơ ngây, xinh đẹp đáng yêu. Con bé là cháu gái của hắn, còn tôi là Bộ Du Nhiên của Hoàng Thái Cực, tất cả hồi ức đều đã hóa thành khói mây, tan biến cùng với Đông Ca, bấy nhiêu hồi tưởng đều đã biến tan vĩnh viễn thành tro bụi.
Hôm đó mãi đến chiều Hoàng Thái Cực mới hồi phủ, dáng vẻ của chàng vô cùng mệt mỏi, như hận không thể ngã đầu xuống ngủ, ngay cả lúc ăn cơm lòng cũng không yên. Nhưng đến đêm thị tẩm, chàng nằm trên giường bỗng chốc trở nên phấn khởi đầy sức sống.
"Gặp Lan Khoát Nhĩ rồi?" Đầu tôi gối lên tay chàng, tôi thoải mái điều chỉnh góc độ, tìm một tư thế dễ chịu nhất làm tổ trong lòng chàng.
"Giữa trưa đã gặp qua......nghe bọn họ nói, chàng nhận Lan Khoát Nhĩ làm con gái nuôi?"
"Nàng không thích sao?"
"Không, ta rất thích......Lan Khoát Nhĩ là một đứa trẻ rất lanh lợi."
"Vậy về sau nàng chính là ngạch niết của con bé, nuôi dưỡng nó thật tốt, để nó thành một người huệ chất lan tâm* giống như nàng......"
*Huệ chất lan tâm 蕙质兰心: cao nhã, thanh khiết.
"Hả?" Tôi thoáng ngẩng đầu, cằm đặt trên hõm vai chàng, cơ bắp rắn chắc, nhưng cực kỳ đàn hồi. Tôi nhướng mi, "Không phải chàng thường nói ta ngốc à, vì sao hiện giờ lại có lòng tốt khen ta thế? Bốn chữ huệ chất lan tâm đó ta nhận không nổi......" Không hiểu sao, tôi đột nhiên nhớ đến Triết Triết, một nữ tử yên tĩnh cao quý như vậy, có lẽ cực kỳ thích hợp với bốn chữ này hơn tôi.
"Nàng đúng là ngốc......" Hoàng Thái Cực cười khẽ, lồng ngực run lên, run đến cằm tôi tê dại, "Nhưng ta thích nàng như thế, giản đơn chân thật, lại rất ấm áp......"
Một dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy qua tim, cuốn sạch hết thẩy những chuyện khó chịu của ngày hôm nay.
"Du Nhiên......"
"Ừ."
"Về đứa nhỏ tên An Sinh đó, ta đã đưa Tát Mãn làm phép hỏa táng rồi, cũng đã sai người đưa tro cốt về thôn Tô Mật......nàng, đã có thể yên tâm." Tay chàng xoa tóc tôi, "Sau này hãy để Lan Khoát Nhĩ bên cạnh bầu bạn, nàng sẽ không còn cảm thấy nhàm chán."
Tim tôi run lên.
Hóa ra chàng đều biết tất cả! Chuyện tôi thỉnh thoảng thường bật khóc gào thét tỉnh dậy từ trong mơ, chuyện tôi có lỗi với mẹ con Tiểu Thu, tự trách đối với An Sinh, thậm chí còn khao khát có con, hóa ra......chàng đều tường tận biết rõ! Chàng chưa từng hỏi trước mặt tôi, mà chỉ cẩn thận thu nạp lại từng chút cảm xúc của tôi vào lòng.
Nam nhân này yêu tôi cưng chiều tôi đến thế!
"Cảm ơn......món quà của chàng, ta rất thích."
Chàng bỗng nghiêng người, tay trái chống đầu, phảng phất mỉm cười nhìn tôi: "Có thế đã lập tức hài lòng rồi? Quà ta chuẩn bị vẫn còn chưa lấy ra, hiện tại cảm ơn không phải còn quá sớm à."
Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên, chớp mắt nhìn chàng, hóa ra quà của chàng còn có thêm thứ khác, tôi cứ ngỡ là chỉ Lan Khoát Nhĩ.
Bỗng nhiên tay phải Hoàng Thái Cực nhoáng lên một cái, đầu tiên tôi nghe thấy tiếng ngọc thạch va chạm nhau leng keng, sau đó tay trái có vật gì lạnh lẽo đeo vào, trượt đến xương cổ tay.
"Á!" Khi trông thấy vật đó là gì, tôi lập tức phát ra một tiếng tán thưởng đầy kinh ngạc.
Đó là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, do mười tám hạt phỉ thúy lớn nhỏ như nhau xâu chuỗi nên, hạt trơn bóng ánh lên long lanh, dưới hạt ngọc có nối một đầu Phật bích tỉ màu trắng, một bản thắt khảm kim cương treo bên dưới, nối với nhau cùng bốn hạt Đông châu nhỏ nhắn, cuối cùng được cố định lại bằng hai viên bích tỉ Phật châu màu trắng.
"Không phải là cái vòng mà nàng muốn, có điều kiểu dáng cùng chất phỉ thúy được làm theo giống hệt, nàng tạm thời đeo chơi vậy!"
"Chàng......" Tôi run giọng, xúc động đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống, "Chàng......vẫn còn nhớ rõ sao?"
Chiếc vòng tay thúy ngọc bích tỉ mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích tặng cho Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi khi xưa——Trời ạ, đó là chuyện của năm nào rồi? Nếu hôm nay chàng không tặng chiếc vòng này, tôi đã sớm quên sạch chuyện năm đó mình nói năng lung tung, đòi chàng chiếc vòng tay ấy rồi.
Chuyện đã qua lâu như thế, chàng vẫn còn nhớ rõ ư?
"Sao? Nàng muốn cười hay muốn khóc thế? Nếu không thích, vứt đi vậy."
"Ai......ai nói ta không thích?" Nước mắt rốt cuộc không kìm được chảy xuống, tôi vui sướng tột cùng mà bật khóc, kích động đến không kìm chế nổi.
Tay phải chàng sờ mặt tôi, ngón tay mềm mại giúp tôi lau nước mắt, tôi nhào vào lòng chàng, ôm chặt lấy. Tựa sát vào lòng chàng, tim tôi dần buông lỏng, tôi liên miên không ngớt đem từng chuyện khổ ngọt đắng cay suốt hai năm phiêu bạt nói hết cho chàng, Hoàng Thái Cực không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe tôi kể lại.
Khi nói đến mẹ con Tiểu Thu chết thảm ra sao, tôi nhịn không được đau lòng rơi lệ, nỗi thương cảm ức nghẹn trong lòng bấy lâu nay khi đã mở ra, thì khó cản lại được, tôi khóc không ra tiếng.
Chàng nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giúp tôi thuận khí, sau đó nhàn nhạt nói: "Nói đến kẻ tên Trương Thuyên ấy, thật ra ta có chút ấn tượng......hắn là giám quân tuyến Tây của quân Minh, sau trận Cát Lâm Nhai thì bị bắt, Hãn a mã tiếc rẻ một nhân tài như hắn, có ý muốn chiêu hàng, hắn lại......"
Vẻ mặt tôi buồn bã, một nhân vật tuy có khí phách thư sinh, nhưng trong xương lại cực kỳ thống hận người Nữ Chân như thế, e rằng thà làm ngọc vỡ còn hơn làm nên ngói lành!
Quả nhiên chàng dừng lại, trầm mặc một lát rồi nói: "Quên đi......đừng nhắc tới nữa." Dừng một chút, sau đó suy nghĩ rất lâu rồi hướng tầm mắt đi nơi khác, "Du Nhiên, Hãn a mã đã quyết định muốn tấn công Khách Nhĩ Khách Trát Lỗ Đặc bộ......"
Tôi bỗng run rẩy, nội tâm không nén nổi kích động, từ trên giường bật dậy, kinh ngạc nhìn chàng. Chàng vẫn chống đầu, mặt lộ vẻ cười nhạt, dưới ánh nến mờ tối, nụ cười yếu ớt trở nên mơ hồ.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích muốn tấn công Trát Lỗ Đặc bộ! Vậy......Giới Trại tên đó chẳng phải là......
Sao lại vô duyên vô cớ muốn tấn công Mông Cổ Khách Nhĩ Khách? Có khi nào, nguyên nhân chính là......vì Đông Ca?
"Hãn a mã muốn thân chinh, hôm nay trước điện điểm binh*, Nhị ca chủ động xin đi giết địch, nguyện xung phong lãnh binh......" Dường như mỗi chữ mỗi câu của Hoàng Thái Cực đều có thâm ý khác, dù chưa rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến tôi kinh hãi.
"Du Nhiên, lại phải để nàng ở nhà một mình, nói thật, ta thật sự có chút lo lắng."
*Triệu tập và duyệt binh trước khi ra trận.
"Vậy ta đi với chàng!" Ý thức như bị ai điều khiển, tôi không tự chủ bật thốt lên, "Ta theo chàng xuất chinh tới Trát Lỗ Đặc, ta thạo địa hình nơi đó hơn, ta có thể......"
"Làm càn!" Sắc mặt Hoàng Thái Cực khẽ biến, nhưng chỉ giây lát lại khôi phục như cũ, chỉ nhíu chặt mày, "Đánh trận không phải chuyện đùa, nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ ta......"
"Ta không muốn!" Tôi từ chối, không chút đáng ngờ nhìn thẳng vào chàng, "Sau này bất kể chàng đi đâu, ta đều sẽ đi theo chàng. Chàng đừng mơ vứt ta ở nhà! Ta không muốn mình mang dáng dấp như một trong những thê thiếp của chàng, cả ngày trừ việc chờ chàng về ra thì không còn gì để ngóng trông, ta không hy vọng nửa đời sau này của mình phải sống trong sự ràng buộc tẻ nhạt như thế, đây giống như dùng một thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn chậm rãi bóp chết sinh mạng của ta......Hoàng Thái Cực, nếu chàng không thể thỏa mãn được yêu cầu này của ta, thì cầu xin chàng vẫn nên thả tự do cho ta đi!"
Những lời này đã nghẹn trong họng tôi mấy ngày nay, vốn định tìm cơ hội, ôn hòa nhã nhặn giải thích tình trạng hiện giờ cho chàng nghe, nhưng không ngờ cuối cùng lại thốt ra trong tình huống này, không gì ngăn lại nói ra hết thẩy.
Bầu không khí ấm áp hòa thuận phút chốc bị phá tan tành, Hoàng Thái Cực có hơi chấn động, đột nhiên áp lại gần, tay phải nắm chặt lấy cổ tay trái tôi. Năm ngón tay siết chặt, chàng dùng sức mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều. Chiếc vòng phỉ thúy bị chàng đè cấn vào xương cổ tay, đau không tả nổi. Tôi cắn răng cố nhịn, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt chàng hiện lên vẻ bi thương, tim tôi như bị kim đâm trở nên đau đớn.
"Được! Ta đồng ý với nàng!" Chàng cười ra tiếng, tay dùng sức kéo tôi vào lòng, "Bất luận nàng muốn sao cũng được, chỉ là nàng đừng rời xa ta......ta không cho phép......" Chàng cúi đầu, đè xuống nụ hôn nóng rực như bão tố.
Danh sách chương