“Em mệt mỏi, nếu như các anh muốn nghe em hát, chúng ta có thể đi KTV (karaoke).” Làm việc bận rộn mỗi ngày ép cậu đến nỗi không cách nào thở nổi, để làm việc Hạ Mộc phải miễn cưỡng đeo lên các loại mặt nạ để thích ứng với từng nơi. Sự trói buộc về mặt tinh thần làm cậu mất đi tự do, chỉ có thể như con chim hoàng yến trong ***g, mà đây là đều cậu không hề muốn.
“Ừ, đi KTV cũng hay. Ha ha, hôm nào cùng đi.” Thoáng nhìn thấy đáy mắt Hạ Mộc chợt lóe qua một tia uể oải, Lam Phong quan tâm chuyển trọng tâm câu chuyện.
“KTV? Không cần phải phiền phức như thế, trong nó có một dàn âm thanh, đúng không, Long Long?” Mỗi ngày, y đều phải nghe giọng hát “đặc biệt” của đứa con nhà mình.
“Dạ, mỗi ngày con đều hát a! Bây giờ chúng ta đi hát sao?” Nghe câu hỏi của mẹ, Địch Long gật đầu lia lịa. Nghĩ đến bé có thể khoe kỹ thuật ca hát của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi tràn ngập chờ mong cùng hưng phấn.
“Nha, Long Long thật thông minh, chúng ta bây giờ đi hát ha!” Vỗ vỗ khuôn mặt Địch Long khen ngợi, Lam Phong hưng phấn đề nghị nói. Nói xong liền đứng lên đi vào phòng trong, lại bị một câu nói của Hạ Mộc dừng lại bước chân.
“Cài này, lần sau, được không?” Nhìn vẻ mặt mọi người hưng phấn, Hạ Mộc thực sự không muốn từ chối. Nhưng mà, xoa xoa cái bụng, cậu uyển chuyển cự tuyệt.
“Ý, vì sao?” Bây giờ không được sao? “Cài này em…”
“Em ấy đang mang thai, lần sau sẽ cùng mọi người hát.”
“Hi Nhĩ?” Kinh ngạc nhìn Hi Nhĩ đi tới, Hạ Mộc thất thanh hô lên.
“A, mang thai?” Nhìn cái bụng nổi lên, Diệp Vũ Khuynh bây giờ mới phát hiện người trước mắt đang mang thai “Thực sự à, thế nào vừa rồi không chú ý đến?”
Vừa rồi các người chỉ chú ý đến cậu là Joga, mỗi người lo xin chữ kí của cậu làm sao chú ý đến cậu đang mang thai hay không!
“Ha ha, chúc mừng nha!” Lam Phong vẻ mặt sung sướng chúc mừng, trong mắt chợt lóe lên một tia mất mát rơi vào tầm mắt của Tây Mông đang đi về phía y.
“Cám ơn.” Khuôn mặt gầy mỏng bị nhuộm đỏ ửng, Hạ Mộc e thẹn cúi đầu vào vòng tay ôm lấy của Hi Nhĩ.
“Tôi và Mộc nhi đi trước, lần sau gặp lại.” Sau khi mọi người cũng chào hỏi lại, Hi Nhĩ dìu Hạ Mộc rời khỏi vườn hoa.
“Hẹn gặp lại, lúc rảnh rỗi đến chơi a!” Diệp Vũ Khuynh chờ mong lần gặp mặt tiếp theo thì mọi người có thể cùng nhau hát.
“Hẹn gặp lại, Joga, Hi Nhĩ thúc thúc!” Thật đáng tiếc a, bọn họ không thể nghe bé hát! Nhưng mà còn có lần sau, Địch Long vui vẻ hươ hươ bàn tay nhỏ bé chào tạm biệt.
“Ừm.” Quay lại cười ôm nhu, Hạ Mộc sau đó ngồi vào trong xe.
Nhìn xe rời khỏi cổng lớn, Tây Mông cũng mở miệng nói. “Chúng ta cũng phải đi.” Nói xong, ôm lấy Lam Phong hướng mấy người Khải Dực gật đầu rồi đi ra xe.
Cảm thụ được cái ôm chặt trên lưng mình, Lam Phong liếc mắt nhìn trên mặt Tây Mông vẫn nở nụ cười như trước, ngoan ngoãn tựa sát vào trong ngực y.
“A, lần sau gặp lại!” Sau khi cùng Tây Mông chào tạm biệt, Diệp Vũ Khuynh ôm Địch Long theo Khải Dực vào trong nhà.
Tòa biệt thự to lớn lại trở về sự an tường yên lặng.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Thừa dịp lúc bánh xe giảm tốc chờ đèn xanh đèn đỏ, Hi Nhĩ nhìn về phía người bên cạnh. Từ sau khi ngồi vào trong xe, thì vẫn im lặng không nói gì.
“Hả, cũng không nghĩ gì cả.” Liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Hạ Mộc lập tức cúi đầu “Cám ơn.” Cám ơn anh đã cho em tất cả.
…
Cảm giác được Hạ Mộc ngước lên, gương mặt thanh tú gần ngay trước mắt, hai gò má từng chút từng chút bị nhuộm đỏ lên.
“Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn.” Nhìn sâu vào đôi mắt đen ngượng ngùng, Hi Nhĩ thu hẹp khoảng cách, cho đến khi sát lại gần nhau.
Đã quên lúc này mình đang ở ngay ngã tư, quên luôn cả ở ngoài còn có nhiều người, Hạ Mộc chỉ cảm thụ được nụ hôn ôn nhu của Hi Nhĩ dành cho mình. Cho đến khi tiếng kèn chói tay ở phía sau vang lên vào trong tai, mới đột nhiên giật mình hoảng sợ họ hiện tại vẫn còn đang ở trên đường!
Ý thức được mình dĩ nhiên giữa ban ngày ban mặt trước mắt bao người hôn môi cùng Hi Nhĩ, máu toàn thân cậu không khỏi dồn lên trên mặt. Nghe tiếng cười trầm thấp của người đàn ông bên cạnh, hai gò má đã hồng lại càng hồng hơn, không thèm nhìn người bên cạnh, Hạ Mộc quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Mà những tòa nhà xa lạ bên ngoài cửa sổ, làm Hạ Mộc khó hiểu nhìn về phía Hi Nhĩ. Bọn họ không phải trở về nhà sao? Nơi này là chỗ nào?
Tiếp nhận nghi hoặc của Hạ Mộc, Hi Nhĩ nhẹ cười không nói.
Không nghe được bất kỳ lời giải thích nào, Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn là lại chuyển đường nhìn hướng ngoài cửa sổ. Nhưng không lâu sau lại thấy những tòa nhà quen thuộc, liền kinh ngạc nhìn về phía Hi Nhĩ.
Xe dừng lại trước một căn nhà dân cư hai tầng, Hi Nhĩ nhẹ nhàng nói.
“Tới rồi.”
Hình như vẫn chưa nghe Hi Nhĩ nói, Hạ Mộc thẳng cúi đầu. Hai tay bấu lấy quần áo, ngực có một nỗi tức giận không nói nên lời, và càng nhiều hơn là… nỗi sợ hãi.
Đã hơn một năm không gặp cha mẹ, không biết khi nhìn thấy cậu ở cùng với một người đàn ông thì họ sẽ nghĩ như thế nào? Càng đừng nói đến chuyện cậu hiện tại đang mang thai, nói vậy bọn họ khẳng định không thể tiếp nhận.
Vốn khi Hạ Mộc rời khỏi làn giải trí, nên gọi điện thoại giải thích cho cha mẹ. Thế nhưng… nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình, cậu không khỏi bắt đầu lo sợ. Vẫn kéo đến bây giờ, vẫn không biết giải thích với họ làm sao cho tốt.
Mà bây giờ, Hi Nhĩ lại đem tất cả bày ra trước mặt cậu, Hạ Mộc cảm thấy hoảng loạn chưa bao giờ có trước đây. Cậu một chút chuẩn bị tâm lý cũng chưa có…
“Mộc nhi.” Đè lên hai tay đang liên tục bấu lấy quần áo, Hi Nhĩ ôn nhu ôm cậu lên trên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu an ủi nói “Đừng sợ, không có việc gì đâu.”
“Nhưng mà… nhưng mà em… anh hẳn là phải nói với em một tiếng…” Tựa vào bờ ngực rộng, Hạ Mộc dần dần thả lỏng thân thể đang cứng ngắc.
Cảm nhận được trong lời nói có phần oán giận, Hi Nhĩ nở nụ cười, Mộc nhi của mình thực sự rất sợ đối mặt với cha mẹ cậu a! Nhưng mà, nếu như cậu biết hắn đã thuyết phục bọn họ, không biết sẽ có biểu tình như thế nào? Tưởng tượng bộ dạng mục trừng khẩu ngốc của Hạ Mộc, khóe miệng lại cong lên.
“Mộc nhi, anh yêu em.” Dán bên vành tai non mềm, Hi Nhĩ ôn nhu thổ lộ lời yêu. Cảm thụ được rõ ràng thân thể người trong lòng đang run lên, yêu thương càng ôm chặt lấy cậu.
“Hổn đản!” Tuy rằng trong lòng nghĩ không thể vì người đàn ông nói thương cậu mà liền dễ dàng tha thứ cho hắn, nhưng mà… âm thanh mềm nhẹ của Hạ Mộc hiển nhiên đã bán đứng cậu.
“Đừng sợ, tất cả đã có anh ở đây, không cần lo lắng, được không?” Ôn nhu giỗ dành, cùng lúc đó một hạt mưa lẻ tẻ rơi trên cái cổ nhỏ, làm thân thể trong lòng run lên một trận.
“Ư… Hi… Nhĩ… Đừng…” Hai tay ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ tinh tế, trong miệng vô thức gọi tên của người yêu, sau một phút đôi môi liền bị che lại.
Kết thúc nụ hôn, Hạ Mộc thở dốc tựa vào trong lòng Hi Nhĩ hít thêm không khí. Cho đến khi trong không gia nhỏ hẹp trở nên yên tĩnh, một lúc sau Hi Nhĩ mới mở miệng nói.
“Chúng ta xuống xe.
“Ừm.”
Âm thanh nhẹ nhàng trả lời, theo cửa xe mở, tâm của Hạ Mộc cũng bắt đầu căng thẳng. Cảm giác được sức mạnh ở bên hông, không khỏi hít sâu một hơi đi vào ngôi nhà đã lâu không đến.
Thấy trước cửa một đôi vợ chồng trung niên hiền lành đứng im lặng nhìn cậu.
“Cha, mẹ.” Nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, Hạ Mộc run run kêu lên. Lúc này, cậu mới biết được mình rất nhớ bọn họ!
“Tiểu Mộc, con rốt cục cũng đã trở về. Mẹ, rất nhớ con!” Nhìn đứa con đã hơn một năm không gặp đứng trước mặt mình, mẹ Hạ xúc động chảy nước mắt. Bình thường chỉ có trên TV mới có thể thấy con trai, hiện giờ mới có thể thật sự gặp cậu. Điều này làm sao không thể làm bà cảm thấy xúc động?
Cảm nhận được cái ôm chặt của mẹ, Hạ Mộc cũng gắt gao ôm lấy bà. Thấy người cha vẫn luôn luôn nghiêm túc viền mắt cũng đã đỏ, thân tình đã lâu làm ông cũng chảy ra nước mắt.
Lẳng lặng nhìn bọn họ lâu ngày xa cách mới gặp lại, đôi mắt máu xám hiện lên một tia u buồn. Cùng có người một nhà như nhau, nhưng lại khác biệt lớn đến như vậy…
“Được rồi, trước tiên vào nhà đã. Có chuyện gì trong nhà nói, mọi người đừng đứng ở bên ngoài.” Len lén lau khô đi giọt nước ở khóe mắt, ba Hạ vẻ mặt nghiêm túc nói, lời nói xuất khẩu cũng hiền từ không gì sánh được.
“Đúng đúng, chúng ta vào nhà đã, có chuyện vào nhà hãy nói.” Nghe bạn đời nói, mẹ Hạ cũng lau khô nước mắt kẹo Hạ Mộc đi vào trong nhà.
“Đi thôi.” Thấy Hạ Mộc liên tiếp quay đầu nhìn chăm chú Hi Nhĩ, ba Hạ thở dài một hơi nhìn Hi Nhĩ nói.
Ai, con lớn không giữ lại được a!
Biết ba Hạ luyến tiếc Mộc nhi, Hi Nhĩ vẫn không nói gì, cất bước theo sau.
“Đến, ngồi ở đây, để mẹ nhìn kỹ xem.” Thỏa mãn nhìn con trai, mẹ Hạ khóe miệng tươi cười không hề biến mất từ khi thấy Hạ Mộc đến giờ.
“Thật là, bà làm gì mà giữ lấy con trai như vậy! Con cũng sẽ không biết mất được.” Ba Hạ vẻ mặt nghiêm chỉnh vừa mới nói xong, lại va phải oán giận trong mắt vợ mình thì nhất thời thu mình lại, tự động nhắm mắt đóng miệng.
Cái này cũng khó trách, nếu không phải ban đầu ba Hạ kinh doanh gặp thất bại, Hạ Mộc cũng sẽ không chạy đi hát kiếm tiền trả nợ, làm cho bọn họ người một nhà đã hơn một năm không gặp.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, trong lòng ba Hạ lại tràn ngập tự trách. Nếu như ông có năng lực, cũng sẽ không mắc nợ nhiều như vậy trái lại còn có thể lo cho Hạ Mộc. Cũng may, hiện tại tất cả đều là quá khứ, bọn họ cũng không phải vì trả nợ mà ngắn áo hở tay.
“Cha, con không sao, để mẹ nhìn kỹ đi.” Biết mẹ oán giận cùng với ba đang tự trách, Hạ Mộc mở miệng làm dịu, cũng muốn giữ một chút thể diện cho cha.
“Đúng, đứa con đã hơn một năm không gặp đương nhiên tôi phải nhìn kỹ.” Oán trách liếc mắt ba Hạ, mẹ Hạ chuyển hướng sang Hạ Mộc, vỗ tay cậu nói “Đêm nay ở lại a, mẹ đã chuẩn bị món ăn con thích nhất.”
“Con…” Do dự nhìn về phía Hi Nhĩ, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, Hạ Mộc gật đầu, “Dạ.”
Thấy đứa con xưa này luôn luôn độc lập lại có vẻ mặt ỷ lại, mẹ Hạ trong ánh mắt yêu thương hiện lên một tia mất mát. Bất quá, nghĩ đến Hạ Mộc đã tìm được người có thể cho mình hạnh phúc, cũng thấy yên tâm.
Không biết tâm lý phức tạp của mẹ, Hạ Mộc đơn thuần cho rằng bà vui vẻ khi có thể lưu lại mình. Không ngờ, lại bị một câu nói của bà hù dọa.
“Hiện tại con đang mang thai, mọi việc đều phải cẩn thận. Nhưng mà, có Hi Nhĩ chiếu cố con, mẹ cũng yên tâm. Thế nhưng, bản thân con cũng phải chú ý một chút.” Lúc đầu để tiếp nhận chuyện con trai mang thai, mẹ Hạ có thể nói là đã mất một thời gian thật lớn. Hôm nay, thân tình thấy hạnh phúc trong mắt Hạ Mộc, bà từ đáy lòng hoàn toàn bình thường trở lại.
Bây giờ liền hy vọng ngày đứa trẻ ra đời.
“Mẹ, mẹ… mẹ biết?!” Vừa nghe mẹ nói, Hạ Mộc giật mình không nhỏ. Cậu cũng không biết phải mở miệng làm sao, thế nào mẹ lại biết?
“Sao lại không biết, từ sớm trước đó, Hi Nhĩ đã đến nói với chúng ta.” Liếc mắt Hi Nhĩ, mẹ Hạ tiếp tục nói “Hiện giờ, con chỉ cần chuyên tâm dưỡng thân thể cho thật tốt, đến lúc đó sinh cho chúng ta một đứa cháu mập mạp, như vậy mẹ và cha con sẽ không phải buồn chán.”
“Đúng a, mẹ con nói đúng, phải dưỡng thân thể cho thật tốt.” Ba Hạ phụ họa. Con gái sinh đứa con đã không dễ dàng, huống chi là một người con trai?
Thì ra, đứa con trong bụng Hạ Mộc là niềm vui của mẹ Hạ và ba Hạ nhàn hạ a?
Nghe mẹ nói, Hạ Mộc kinh ngạc nhìn về phía Hi Nhĩ, thấy hắn chỉ cười ôn nhu. Hắn lúc nào nói với bọn họ chuyện này? Muốn cho ba mẹ tiếp thu chuyện cậu sống cùng với đàn ông đồng thời lại đang mang thai, sợ rằng không phải dễ dàng, không biết Hi Nhĩ nói như thế nào để thuyết phục bọn họ…
Từ đấu đến đuôi, Hi Nhĩ vẫn lẳng lặng nhìn một nhà bọn họ ôn chuyện. Nhớ lại, lúc ban đầu cha mẹ của Hạ Mộc vừa nghe đứa con của mình lại ở cùng đàn ông đồng thời cũng đang mang thai làm họ khiếp sợ không ít và không thể tin được!
Lo lắng bọn họ là cha mẹ của Mộc nhi, Hi Nhĩ cũng không thể dùng thủ đoạn cưỡng ép bọn họ đồng ý. Hắn mong muốn Hạ Mộc có thể nhận được lời chúc phúc thật sự từ họ, điều đó so với mọi thứ đều quan trọng.
Sau nhiều lần chân thành đến gặp, mẹ Hạ cùng ba Hạ miễn cưỡng tiếp nhận chuyện Hạ Mộc ở cùng hắn là thực sự. Nếu như lúc đầu là họ miễn cưỡng đồng ý, hiện tại thấy được tận mắt sự ỷ lại và thâm tình của Hạ Mộc dành cho Hi Nhĩ, thì bọn họ làm sao còn không muốn tiếp nhận nữa.
Dù sao, cha mẹ trên thế giới này không ai lại không hy vọng con của mình hạnh phúc. Huống chi, đối với Hạ Mộc, bọn họ có một phần hổ thẹn thật sâu. Nếu hiện tại Hạ Mộc có thể tìm được hạnh phúc rồi, lẽ nào còn căn cứ vào đạo đức mà bọn họ phải cứng rắn chia rẽ bọn nhỏ?
Về tình về lý, bọn họ đều làm không được, trong lòng cũng không dữ được, kết quả đã như thế sao không tiếp thu sự thực này.
Hiện tại, Hi Nhĩ có thể cảm giác được bọn họ tiếp nhận là xuất phát từ nội tâm, đồng thời sẽ cho hắn và Hạ Mộc lời chúc phúc chân thành nhất.
Mộc nhi, em có cha mẹ rất yêu thương em.
“Ừ, đi KTV cũng hay. Ha ha, hôm nào cùng đi.” Thoáng nhìn thấy đáy mắt Hạ Mộc chợt lóe qua một tia uể oải, Lam Phong quan tâm chuyển trọng tâm câu chuyện.
“KTV? Không cần phải phiền phức như thế, trong nó có một dàn âm thanh, đúng không, Long Long?” Mỗi ngày, y đều phải nghe giọng hát “đặc biệt” của đứa con nhà mình.
“Dạ, mỗi ngày con đều hát a! Bây giờ chúng ta đi hát sao?” Nghe câu hỏi của mẹ, Địch Long gật đầu lia lịa. Nghĩ đến bé có thể khoe kỹ thuật ca hát của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi tràn ngập chờ mong cùng hưng phấn.
“Nha, Long Long thật thông minh, chúng ta bây giờ đi hát ha!” Vỗ vỗ khuôn mặt Địch Long khen ngợi, Lam Phong hưng phấn đề nghị nói. Nói xong liền đứng lên đi vào phòng trong, lại bị một câu nói của Hạ Mộc dừng lại bước chân.
“Cài này, lần sau, được không?” Nhìn vẻ mặt mọi người hưng phấn, Hạ Mộc thực sự không muốn từ chối. Nhưng mà, xoa xoa cái bụng, cậu uyển chuyển cự tuyệt.
“Ý, vì sao?” Bây giờ không được sao? “Cài này em…”
“Em ấy đang mang thai, lần sau sẽ cùng mọi người hát.”
“Hi Nhĩ?” Kinh ngạc nhìn Hi Nhĩ đi tới, Hạ Mộc thất thanh hô lên.
“A, mang thai?” Nhìn cái bụng nổi lên, Diệp Vũ Khuynh bây giờ mới phát hiện người trước mắt đang mang thai “Thực sự à, thế nào vừa rồi không chú ý đến?”
Vừa rồi các người chỉ chú ý đến cậu là Joga, mỗi người lo xin chữ kí của cậu làm sao chú ý đến cậu đang mang thai hay không!
“Ha ha, chúc mừng nha!” Lam Phong vẻ mặt sung sướng chúc mừng, trong mắt chợt lóe lên một tia mất mát rơi vào tầm mắt của Tây Mông đang đi về phía y.
“Cám ơn.” Khuôn mặt gầy mỏng bị nhuộm đỏ ửng, Hạ Mộc e thẹn cúi đầu vào vòng tay ôm lấy của Hi Nhĩ.
“Tôi và Mộc nhi đi trước, lần sau gặp lại.” Sau khi mọi người cũng chào hỏi lại, Hi Nhĩ dìu Hạ Mộc rời khỏi vườn hoa.
“Hẹn gặp lại, lúc rảnh rỗi đến chơi a!” Diệp Vũ Khuynh chờ mong lần gặp mặt tiếp theo thì mọi người có thể cùng nhau hát.
“Hẹn gặp lại, Joga, Hi Nhĩ thúc thúc!” Thật đáng tiếc a, bọn họ không thể nghe bé hát! Nhưng mà còn có lần sau, Địch Long vui vẻ hươ hươ bàn tay nhỏ bé chào tạm biệt.
“Ừm.” Quay lại cười ôm nhu, Hạ Mộc sau đó ngồi vào trong xe.
Nhìn xe rời khỏi cổng lớn, Tây Mông cũng mở miệng nói. “Chúng ta cũng phải đi.” Nói xong, ôm lấy Lam Phong hướng mấy người Khải Dực gật đầu rồi đi ra xe.
Cảm thụ được cái ôm chặt trên lưng mình, Lam Phong liếc mắt nhìn trên mặt Tây Mông vẫn nở nụ cười như trước, ngoan ngoãn tựa sát vào trong ngực y.
“A, lần sau gặp lại!” Sau khi cùng Tây Mông chào tạm biệt, Diệp Vũ Khuynh ôm Địch Long theo Khải Dực vào trong nhà.
Tòa biệt thự to lớn lại trở về sự an tường yên lặng.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Thừa dịp lúc bánh xe giảm tốc chờ đèn xanh đèn đỏ, Hi Nhĩ nhìn về phía người bên cạnh. Từ sau khi ngồi vào trong xe, thì vẫn im lặng không nói gì.
“Hả, cũng không nghĩ gì cả.” Liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Hạ Mộc lập tức cúi đầu “Cám ơn.” Cám ơn anh đã cho em tất cả.
…
Cảm giác được Hạ Mộc ngước lên, gương mặt thanh tú gần ngay trước mắt, hai gò má từng chút từng chút bị nhuộm đỏ lên.
“Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn.” Nhìn sâu vào đôi mắt đen ngượng ngùng, Hi Nhĩ thu hẹp khoảng cách, cho đến khi sát lại gần nhau.
Đã quên lúc này mình đang ở ngay ngã tư, quên luôn cả ở ngoài còn có nhiều người, Hạ Mộc chỉ cảm thụ được nụ hôn ôn nhu của Hi Nhĩ dành cho mình. Cho đến khi tiếng kèn chói tay ở phía sau vang lên vào trong tai, mới đột nhiên giật mình hoảng sợ họ hiện tại vẫn còn đang ở trên đường!
Ý thức được mình dĩ nhiên giữa ban ngày ban mặt trước mắt bao người hôn môi cùng Hi Nhĩ, máu toàn thân cậu không khỏi dồn lên trên mặt. Nghe tiếng cười trầm thấp của người đàn ông bên cạnh, hai gò má đã hồng lại càng hồng hơn, không thèm nhìn người bên cạnh, Hạ Mộc quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Mà những tòa nhà xa lạ bên ngoài cửa sổ, làm Hạ Mộc khó hiểu nhìn về phía Hi Nhĩ. Bọn họ không phải trở về nhà sao? Nơi này là chỗ nào?
Tiếp nhận nghi hoặc của Hạ Mộc, Hi Nhĩ nhẹ cười không nói.
Không nghe được bất kỳ lời giải thích nào, Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn là lại chuyển đường nhìn hướng ngoài cửa sổ. Nhưng không lâu sau lại thấy những tòa nhà quen thuộc, liền kinh ngạc nhìn về phía Hi Nhĩ.
Xe dừng lại trước một căn nhà dân cư hai tầng, Hi Nhĩ nhẹ nhàng nói.
“Tới rồi.”
Hình như vẫn chưa nghe Hi Nhĩ nói, Hạ Mộc thẳng cúi đầu. Hai tay bấu lấy quần áo, ngực có một nỗi tức giận không nói nên lời, và càng nhiều hơn là… nỗi sợ hãi.
Đã hơn một năm không gặp cha mẹ, không biết khi nhìn thấy cậu ở cùng với một người đàn ông thì họ sẽ nghĩ như thế nào? Càng đừng nói đến chuyện cậu hiện tại đang mang thai, nói vậy bọn họ khẳng định không thể tiếp nhận.
Vốn khi Hạ Mộc rời khỏi làn giải trí, nên gọi điện thoại giải thích cho cha mẹ. Thế nhưng… nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình, cậu không khỏi bắt đầu lo sợ. Vẫn kéo đến bây giờ, vẫn không biết giải thích với họ làm sao cho tốt.
Mà bây giờ, Hi Nhĩ lại đem tất cả bày ra trước mặt cậu, Hạ Mộc cảm thấy hoảng loạn chưa bao giờ có trước đây. Cậu một chút chuẩn bị tâm lý cũng chưa có…
“Mộc nhi.” Đè lên hai tay đang liên tục bấu lấy quần áo, Hi Nhĩ ôn nhu ôm cậu lên trên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu an ủi nói “Đừng sợ, không có việc gì đâu.”
“Nhưng mà… nhưng mà em… anh hẳn là phải nói với em một tiếng…” Tựa vào bờ ngực rộng, Hạ Mộc dần dần thả lỏng thân thể đang cứng ngắc.
Cảm nhận được trong lời nói có phần oán giận, Hi Nhĩ nở nụ cười, Mộc nhi của mình thực sự rất sợ đối mặt với cha mẹ cậu a! Nhưng mà, nếu như cậu biết hắn đã thuyết phục bọn họ, không biết sẽ có biểu tình như thế nào? Tưởng tượng bộ dạng mục trừng khẩu ngốc của Hạ Mộc, khóe miệng lại cong lên.
“Mộc nhi, anh yêu em.” Dán bên vành tai non mềm, Hi Nhĩ ôn nhu thổ lộ lời yêu. Cảm thụ được rõ ràng thân thể người trong lòng đang run lên, yêu thương càng ôm chặt lấy cậu.
“Hổn đản!” Tuy rằng trong lòng nghĩ không thể vì người đàn ông nói thương cậu mà liền dễ dàng tha thứ cho hắn, nhưng mà… âm thanh mềm nhẹ của Hạ Mộc hiển nhiên đã bán đứng cậu.
“Đừng sợ, tất cả đã có anh ở đây, không cần lo lắng, được không?” Ôn nhu giỗ dành, cùng lúc đó một hạt mưa lẻ tẻ rơi trên cái cổ nhỏ, làm thân thể trong lòng run lên một trận.
“Ư… Hi… Nhĩ… Đừng…” Hai tay ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ tinh tế, trong miệng vô thức gọi tên của người yêu, sau một phút đôi môi liền bị che lại.
Kết thúc nụ hôn, Hạ Mộc thở dốc tựa vào trong lòng Hi Nhĩ hít thêm không khí. Cho đến khi trong không gia nhỏ hẹp trở nên yên tĩnh, một lúc sau Hi Nhĩ mới mở miệng nói.
“Chúng ta xuống xe.
“Ừm.”
Âm thanh nhẹ nhàng trả lời, theo cửa xe mở, tâm của Hạ Mộc cũng bắt đầu căng thẳng. Cảm giác được sức mạnh ở bên hông, không khỏi hít sâu một hơi đi vào ngôi nhà đã lâu không đến.
Thấy trước cửa một đôi vợ chồng trung niên hiền lành đứng im lặng nhìn cậu.
“Cha, mẹ.” Nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, Hạ Mộc run run kêu lên. Lúc này, cậu mới biết được mình rất nhớ bọn họ!
“Tiểu Mộc, con rốt cục cũng đã trở về. Mẹ, rất nhớ con!” Nhìn đứa con đã hơn một năm không gặp đứng trước mặt mình, mẹ Hạ xúc động chảy nước mắt. Bình thường chỉ có trên TV mới có thể thấy con trai, hiện giờ mới có thể thật sự gặp cậu. Điều này làm sao không thể làm bà cảm thấy xúc động?
Cảm nhận được cái ôm chặt của mẹ, Hạ Mộc cũng gắt gao ôm lấy bà. Thấy người cha vẫn luôn luôn nghiêm túc viền mắt cũng đã đỏ, thân tình đã lâu làm ông cũng chảy ra nước mắt.
Lẳng lặng nhìn bọn họ lâu ngày xa cách mới gặp lại, đôi mắt máu xám hiện lên một tia u buồn. Cùng có người một nhà như nhau, nhưng lại khác biệt lớn đến như vậy…
“Được rồi, trước tiên vào nhà đã. Có chuyện gì trong nhà nói, mọi người đừng đứng ở bên ngoài.” Len lén lau khô đi giọt nước ở khóe mắt, ba Hạ vẻ mặt nghiêm túc nói, lời nói xuất khẩu cũng hiền từ không gì sánh được.
“Đúng đúng, chúng ta vào nhà đã, có chuyện vào nhà hãy nói.” Nghe bạn đời nói, mẹ Hạ cũng lau khô nước mắt kẹo Hạ Mộc đi vào trong nhà.
“Đi thôi.” Thấy Hạ Mộc liên tiếp quay đầu nhìn chăm chú Hi Nhĩ, ba Hạ thở dài một hơi nhìn Hi Nhĩ nói.
Ai, con lớn không giữ lại được a!
Biết ba Hạ luyến tiếc Mộc nhi, Hi Nhĩ vẫn không nói gì, cất bước theo sau.
“Đến, ngồi ở đây, để mẹ nhìn kỹ xem.” Thỏa mãn nhìn con trai, mẹ Hạ khóe miệng tươi cười không hề biến mất từ khi thấy Hạ Mộc đến giờ.
“Thật là, bà làm gì mà giữ lấy con trai như vậy! Con cũng sẽ không biết mất được.” Ba Hạ vẻ mặt nghiêm chỉnh vừa mới nói xong, lại va phải oán giận trong mắt vợ mình thì nhất thời thu mình lại, tự động nhắm mắt đóng miệng.
Cái này cũng khó trách, nếu không phải ban đầu ba Hạ kinh doanh gặp thất bại, Hạ Mộc cũng sẽ không chạy đi hát kiếm tiền trả nợ, làm cho bọn họ người một nhà đã hơn một năm không gặp.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, trong lòng ba Hạ lại tràn ngập tự trách. Nếu như ông có năng lực, cũng sẽ không mắc nợ nhiều như vậy trái lại còn có thể lo cho Hạ Mộc. Cũng may, hiện tại tất cả đều là quá khứ, bọn họ cũng không phải vì trả nợ mà ngắn áo hở tay.
“Cha, con không sao, để mẹ nhìn kỹ đi.” Biết mẹ oán giận cùng với ba đang tự trách, Hạ Mộc mở miệng làm dịu, cũng muốn giữ một chút thể diện cho cha.
“Đúng, đứa con đã hơn một năm không gặp đương nhiên tôi phải nhìn kỹ.” Oán trách liếc mắt ba Hạ, mẹ Hạ chuyển hướng sang Hạ Mộc, vỗ tay cậu nói “Đêm nay ở lại a, mẹ đã chuẩn bị món ăn con thích nhất.”
“Con…” Do dự nhìn về phía Hi Nhĩ, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, Hạ Mộc gật đầu, “Dạ.”
Thấy đứa con xưa này luôn luôn độc lập lại có vẻ mặt ỷ lại, mẹ Hạ trong ánh mắt yêu thương hiện lên một tia mất mát. Bất quá, nghĩ đến Hạ Mộc đã tìm được người có thể cho mình hạnh phúc, cũng thấy yên tâm.
Không biết tâm lý phức tạp của mẹ, Hạ Mộc đơn thuần cho rằng bà vui vẻ khi có thể lưu lại mình. Không ngờ, lại bị một câu nói của bà hù dọa.
“Hiện tại con đang mang thai, mọi việc đều phải cẩn thận. Nhưng mà, có Hi Nhĩ chiếu cố con, mẹ cũng yên tâm. Thế nhưng, bản thân con cũng phải chú ý một chút.” Lúc đầu để tiếp nhận chuyện con trai mang thai, mẹ Hạ có thể nói là đã mất một thời gian thật lớn. Hôm nay, thân tình thấy hạnh phúc trong mắt Hạ Mộc, bà từ đáy lòng hoàn toàn bình thường trở lại.
Bây giờ liền hy vọng ngày đứa trẻ ra đời.
“Mẹ, mẹ… mẹ biết?!” Vừa nghe mẹ nói, Hạ Mộc giật mình không nhỏ. Cậu cũng không biết phải mở miệng làm sao, thế nào mẹ lại biết?
“Sao lại không biết, từ sớm trước đó, Hi Nhĩ đã đến nói với chúng ta.” Liếc mắt Hi Nhĩ, mẹ Hạ tiếp tục nói “Hiện giờ, con chỉ cần chuyên tâm dưỡng thân thể cho thật tốt, đến lúc đó sinh cho chúng ta một đứa cháu mập mạp, như vậy mẹ và cha con sẽ không phải buồn chán.”
“Đúng a, mẹ con nói đúng, phải dưỡng thân thể cho thật tốt.” Ba Hạ phụ họa. Con gái sinh đứa con đã không dễ dàng, huống chi là một người con trai?
Thì ra, đứa con trong bụng Hạ Mộc là niềm vui của mẹ Hạ và ba Hạ nhàn hạ a?
Nghe mẹ nói, Hạ Mộc kinh ngạc nhìn về phía Hi Nhĩ, thấy hắn chỉ cười ôn nhu. Hắn lúc nào nói với bọn họ chuyện này? Muốn cho ba mẹ tiếp thu chuyện cậu sống cùng với đàn ông đồng thời lại đang mang thai, sợ rằng không phải dễ dàng, không biết Hi Nhĩ nói như thế nào để thuyết phục bọn họ…
Từ đấu đến đuôi, Hi Nhĩ vẫn lẳng lặng nhìn một nhà bọn họ ôn chuyện. Nhớ lại, lúc ban đầu cha mẹ của Hạ Mộc vừa nghe đứa con của mình lại ở cùng đàn ông đồng thời cũng đang mang thai làm họ khiếp sợ không ít và không thể tin được!
Lo lắng bọn họ là cha mẹ của Mộc nhi, Hi Nhĩ cũng không thể dùng thủ đoạn cưỡng ép bọn họ đồng ý. Hắn mong muốn Hạ Mộc có thể nhận được lời chúc phúc thật sự từ họ, điều đó so với mọi thứ đều quan trọng.
Sau nhiều lần chân thành đến gặp, mẹ Hạ cùng ba Hạ miễn cưỡng tiếp nhận chuyện Hạ Mộc ở cùng hắn là thực sự. Nếu như lúc đầu là họ miễn cưỡng đồng ý, hiện tại thấy được tận mắt sự ỷ lại và thâm tình của Hạ Mộc dành cho Hi Nhĩ, thì bọn họ làm sao còn không muốn tiếp nhận nữa.
Dù sao, cha mẹ trên thế giới này không ai lại không hy vọng con của mình hạnh phúc. Huống chi, đối với Hạ Mộc, bọn họ có một phần hổ thẹn thật sâu. Nếu hiện tại Hạ Mộc có thể tìm được hạnh phúc rồi, lẽ nào còn căn cứ vào đạo đức mà bọn họ phải cứng rắn chia rẽ bọn nhỏ?
Về tình về lý, bọn họ đều làm không được, trong lòng cũng không dữ được, kết quả đã như thế sao không tiếp thu sự thực này.
Hiện tại, Hi Nhĩ có thể cảm giác được bọn họ tiếp nhận là xuất phát từ nội tâm, đồng thời sẽ cho hắn và Hạ Mộc lời chúc phúc chân thành nhất.
Mộc nhi, em có cha mẹ rất yêu thương em.
Danh sách chương