“Thiếu Thượng, sao anh lại ở đây?”
Bạch Khả Châu hét toáng lên, một cước đạp bay Âu Thiếu Thượng xuống giường. Vừa mới sáng sớm đã được tặng một cú đá trời giáng cả người hắn đau nhức không ngừng, lồm cồm ngồi dậy, đối diện với Bạch Khả Châu là gương mặt vẫn còn ngái ngủ.
Cô tức giận trừng mắt lên nhìn hắn. Rõ ràng tối ngày hôm qua trước khi trở về nhà cô và hắn đã cùng nhau thống nhất sẽ ngủ riêng. Tuy hiện giờ hai người đã chính thức là người yêu của nhau nhưng dẫu sao Bạch Khả Châu vẫn là người con gái được dạy dỗ trong môi trường rất khắc nghiệt, rất nhiều đạo đức của một người con gái in sâu trong đầu, nên cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận việc ngủ chung với người khác giới.
“Khả Châu, anh không cố ý đâu, chỉ là tối qua ngủ một mình cô đơn lạnh lẽo quá nên anh mới mò vô đây chứ bộ.” Âu Thiếu Thượng vừa nói vừa dụi mắt vài cái, sau đó vươn dài người cho tỉnh ngủ.
“Vả lại anh cũng chưa làm gì em mà.”
Hắn nói một cách tỉnh bơ, một lúc sau hắn không thấy cô càm ràm nữa mới thấy kỳ lạ mà quay sang. Bạch Khả Châu ngồi ngay trên giường, nhíu mày nhăn mặt nhìn chằm chằm về phía hắn không chớp mắt.
“Khả Châu à, anh xin lỗi mà. Lần này thôi, chỉ lần này thôi, lần sau anh không dám làm vậy nữa đâu.” Hắn biết cô đã giận liền nũng nịu sáp lại gần Bạch Khả Châu.
Hắn biết từ nhỏ Bạch gia đã dạy cho cô rất nhiều điều về đức hạnh của một người con gái, không phải ngày một ngày hai là có thể làm cho cô thay đổi ngay được. Âu Thiếu Thượng ra sức năn nỉ để cho cô bớt giận nào ngờ Bạch Khả Châu chẳng thèm liếc nhìn lấy hắn một cái, một nước đi thẳng vào phòng tắm.
Suốt nửa ngày, Bạch Khả Châu chẳng thèm để tâm đến hắn dù chỉ một lần khiến cho hắn cũng chẳng còn tinh thần tập trung làm việc.
“Khả Châu à, anh biết em vẫn còn giận anh vụ anh tự ý vào phòng ngủ chung mà không chịu nói trước một tiếng cho em biết.” Âu Thiếu Thượng nhẫn nại ngồi kế bên Bạch Khả Châu, chầm chậm nói tiếp: “Anh hứa, anh xin hứa lần sau anh sẽ không tự ý quyết định như vậy nữa đâu, em đồng ý đi chơi với anh nhé?”
Nhận thấy bản thân giận bấy nhiêu cũng đủ để cho hắn ăn năn rồi, cô thở nhẹ một hơi dài mới quay sang đáp lại lời hắn “Ok. Coi như đây là lần đầu cũng là lần cuối anh tự ý quyết định. Vậy chúng ta đi chơi thôi.”
Âu Thiếu Thượng cười toe toét mừng rỡ như một đứa bé được tặng bánh kẹo khi Bạch Khả Châu chịu bỏ qua cho hắn lần này. Hai người hối hả lên phòng thay đồ mới rồi xách tay nhau tung tăng đi chơi.
Địa điểm đầu tiên hai người cùng nhau đi tới với tư cách là người yêu là một khu vui chơi lớn nhất thành phố Valencia. Bạch Khả Châu ngạc nhiên đứng trước cổng vào, mắt mở to chăm chú nhìn mấy trò chơi cảm giác mạnh đang hoạt động mạnh mẽ trên các tuyến đường ray, cùng với tiếng la hét kinh khủng vang trời từ phía người chơi.
“Thiếu Thượng, chúng ta chơi đĩa bay trước đi.”
Bạch Khả Châu nắm chặt tay hắn kéo vào trong khu vui chơi. Âu Thiếu Thượng chủ động đi lại quầy mua vé của tất cả các trò chơi. Trong lúc đứng đợi người bán giao đủ số thẻ hắn tranh thủ đứng vào một góc quan sát hết một lượt mấy trò chơi mạo hiểm đang diễn ra bên trên.
Hiện tại chỉ đứng ở dưới nhìn thôi mà đầu óc của hắn đã quay mồng mồng như chong chóng, cảm giác mắc ói giả cứ nhờn nhợn ngay giữa cổ họng. Hắn cũng biết bản thân từ nhỏ đã rất sợ mấy thứ cảm giác mạnh như này nhưng vừa nãy trông thấy Bạch Khả Châu háo hức, chờ đợi được chơi qua từng trò khiến cho hắn không nỡ làm cô thất vọng, bèn cắn răng chịu đựng miễn cô vui vẻ là được.
Âu Thiếu Thượng cầm theo vé trò đĩa bay đưa cho người giám sát rồi ân cần ẳm cô vào trong, hành động tự nhiên này của hắn ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người đang ngồi ngay ngắn trên đĩa bay.
Đi chơi mà cũng bị dồn cho ăn cẩu lương.
Hắn đặt cô ngồi trên ghế, để hai tay cô bám chặt vào thanh sắt, sau đó yên tâm ngồi sát bên cạnh làm sợi dây an toàn thắt chặt Bạch Khả Châu lại. Đĩa bay được khởi động, từ từ di chuyển qua lại như con lắc đồng hồ một cách chậm rãi, từ tốn. Tiết tấu của chiếc đĩa bay càng ngày càng nhanh, vài người chơi bắt đầu phát ra những âm thanh chói tai vì sợ hãi, vì cảm thấy thích thú.
Một trong số những âm thanh hú hét thích thú có giọng của Bạch Khả Châu trong đó, Đĩa bay bay càng cao thanh âm tràn ngập niềm vui, sự phấn khích ngày một lớn. Vì vui quá độ, trải qua cảm giác tự do lâu lắm chưa từng thử vô tình một bên tay đang nắm giữ lấy thanh sắt bị tuột ra.
Một bên người Bạch Khả Châu ngã nhào xuống nhưng giữa chừng lại được cánh tay đầy mạnh mẽ của Âu Thiếu Thượng kéo lại.
“Cẩn thận một chút.” Âu Thiếu Thượng lo sợ việc vừa rồi sẽ lại tái diễn nên sau khi kéo cô ngồi lại vị trí hắn kiên quyết giữ Bạch Khả Châu ngồi chặt trong lòng hắn.
Bạch Khả Châu hét toáng lên, một cước đạp bay Âu Thiếu Thượng xuống giường. Vừa mới sáng sớm đã được tặng một cú đá trời giáng cả người hắn đau nhức không ngừng, lồm cồm ngồi dậy, đối diện với Bạch Khả Châu là gương mặt vẫn còn ngái ngủ.
Cô tức giận trừng mắt lên nhìn hắn. Rõ ràng tối ngày hôm qua trước khi trở về nhà cô và hắn đã cùng nhau thống nhất sẽ ngủ riêng. Tuy hiện giờ hai người đã chính thức là người yêu của nhau nhưng dẫu sao Bạch Khả Châu vẫn là người con gái được dạy dỗ trong môi trường rất khắc nghiệt, rất nhiều đạo đức của một người con gái in sâu trong đầu, nên cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận việc ngủ chung với người khác giới.
“Khả Châu, anh không cố ý đâu, chỉ là tối qua ngủ một mình cô đơn lạnh lẽo quá nên anh mới mò vô đây chứ bộ.” Âu Thiếu Thượng vừa nói vừa dụi mắt vài cái, sau đó vươn dài người cho tỉnh ngủ.
“Vả lại anh cũng chưa làm gì em mà.”
Hắn nói một cách tỉnh bơ, một lúc sau hắn không thấy cô càm ràm nữa mới thấy kỳ lạ mà quay sang. Bạch Khả Châu ngồi ngay trên giường, nhíu mày nhăn mặt nhìn chằm chằm về phía hắn không chớp mắt.
“Khả Châu à, anh xin lỗi mà. Lần này thôi, chỉ lần này thôi, lần sau anh không dám làm vậy nữa đâu.” Hắn biết cô đã giận liền nũng nịu sáp lại gần Bạch Khả Châu.
Hắn biết từ nhỏ Bạch gia đã dạy cho cô rất nhiều điều về đức hạnh của một người con gái, không phải ngày một ngày hai là có thể làm cho cô thay đổi ngay được. Âu Thiếu Thượng ra sức năn nỉ để cho cô bớt giận nào ngờ Bạch Khả Châu chẳng thèm liếc nhìn lấy hắn một cái, một nước đi thẳng vào phòng tắm.
Suốt nửa ngày, Bạch Khả Châu chẳng thèm để tâm đến hắn dù chỉ một lần khiến cho hắn cũng chẳng còn tinh thần tập trung làm việc.
“Khả Châu à, anh biết em vẫn còn giận anh vụ anh tự ý vào phòng ngủ chung mà không chịu nói trước một tiếng cho em biết.” Âu Thiếu Thượng nhẫn nại ngồi kế bên Bạch Khả Châu, chầm chậm nói tiếp: “Anh hứa, anh xin hứa lần sau anh sẽ không tự ý quyết định như vậy nữa đâu, em đồng ý đi chơi với anh nhé?”
Nhận thấy bản thân giận bấy nhiêu cũng đủ để cho hắn ăn năn rồi, cô thở nhẹ một hơi dài mới quay sang đáp lại lời hắn “Ok. Coi như đây là lần đầu cũng là lần cuối anh tự ý quyết định. Vậy chúng ta đi chơi thôi.”
Âu Thiếu Thượng cười toe toét mừng rỡ như một đứa bé được tặng bánh kẹo khi Bạch Khả Châu chịu bỏ qua cho hắn lần này. Hai người hối hả lên phòng thay đồ mới rồi xách tay nhau tung tăng đi chơi.
Địa điểm đầu tiên hai người cùng nhau đi tới với tư cách là người yêu là một khu vui chơi lớn nhất thành phố Valencia. Bạch Khả Châu ngạc nhiên đứng trước cổng vào, mắt mở to chăm chú nhìn mấy trò chơi cảm giác mạnh đang hoạt động mạnh mẽ trên các tuyến đường ray, cùng với tiếng la hét kinh khủng vang trời từ phía người chơi.
“Thiếu Thượng, chúng ta chơi đĩa bay trước đi.”
Bạch Khả Châu nắm chặt tay hắn kéo vào trong khu vui chơi. Âu Thiếu Thượng chủ động đi lại quầy mua vé của tất cả các trò chơi. Trong lúc đứng đợi người bán giao đủ số thẻ hắn tranh thủ đứng vào một góc quan sát hết một lượt mấy trò chơi mạo hiểm đang diễn ra bên trên.
Hiện tại chỉ đứng ở dưới nhìn thôi mà đầu óc của hắn đã quay mồng mồng như chong chóng, cảm giác mắc ói giả cứ nhờn nhợn ngay giữa cổ họng. Hắn cũng biết bản thân từ nhỏ đã rất sợ mấy thứ cảm giác mạnh như này nhưng vừa nãy trông thấy Bạch Khả Châu háo hức, chờ đợi được chơi qua từng trò khiến cho hắn không nỡ làm cô thất vọng, bèn cắn răng chịu đựng miễn cô vui vẻ là được.
Âu Thiếu Thượng cầm theo vé trò đĩa bay đưa cho người giám sát rồi ân cần ẳm cô vào trong, hành động tự nhiên này của hắn ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người đang ngồi ngay ngắn trên đĩa bay.
Đi chơi mà cũng bị dồn cho ăn cẩu lương.
Hắn đặt cô ngồi trên ghế, để hai tay cô bám chặt vào thanh sắt, sau đó yên tâm ngồi sát bên cạnh làm sợi dây an toàn thắt chặt Bạch Khả Châu lại. Đĩa bay được khởi động, từ từ di chuyển qua lại như con lắc đồng hồ một cách chậm rãi, từ tốn. Tiết tấu của chiếc đĩa bay càng ngày càng nhanh, vài người chơi bắt đầu phát ra những âm thanh chói tai vì sợ hãi, vì cảm thấy thích thú.
Một trong số những âm thanh hú hét thích thú có giọng của Bạch Khả Châu trong đó, Đĩa bay bay càng cao thanh âm tràn ngập niềm vui, sự phấn khích ngày một lớn. Vì vui quá độ, trải qua cảm giác tự do lâu lắm chưa từng thử vô tình một bên tay đang nắm giữ lấy thanh sắt bị tuột ra.
Một bên người Bạch Khả Châu ngã nhào xuống nhưng giữa chừng lại được cánh tay đầy mạnh mẽ của Âu Thiếu Thượng kéo lại.
“Cẩn thận một chút.” Âu Thiếu Thượng lo sợ việc vừa rồi sẽ lại tái diễn nên sau khi kéo cô ngồi lại vị trí hắn kiên quyết giữ Bạch Khả Châu ngồi chặt trong lòng hắn.
Danh sách chương