Nói xong, cô đưa Thẩm Kim Vũ rời khỏi quán KFC. Thằng bé không cam lòng, muốn chạy theo nhưng lại thấy bố nắm tay mình. Mọi người lúc trước còn dè chừng hai cha con, vậy mà bây giờ đã lớn tiếng mà mắng nó.
Không lâu sau, xe cứu thương đến, đưa cha nó đi bệnh viện, còn nó cũng đi theo trước ánh mắt khinh miệt của mọi người.
Sau khi băng bó xong, lão ta tỉnh dậy thì tức giận, nghiến răng, nhớ lại khoảnh khắc nhục nhã đó. Người phụ nữ nhỏ bé kia vô cùng nhanh nhẹn, sức lực cũng không nhỏ. Lão ta hoàn toàn nhục nhã trước mặt mọi người khi bị cô đánh ngất.
Muốn trả thù, nhưng đến cả tên của cô, lão cũng không biết chứ đừng nói đến nơi ở. Vợ hắn quay lại, thấy chồng mình đã tỉnh thì mừng rỡ bước tới hỏi han. Nhưng trong đầu hắn bây giờ chỉ một mực muốn trừng trị người phụ nữ đó.
Cô bị nhắc đến thì hắt xì mấy lần, Thẩm Kim Vũ thấy vậy thì lo lắng, hỏi han: “Mẹ bị ốm sao?”
“Không sao, chỉ là bị ngứa mũi thôi.” Nhẹ nhàng xoa đầu con gái, cô dẫn nó đến cửa hàng quần áo cho trẻ em.
Đúng lúc này, Hoắc Tịch Sâm lại xuất hiện ngay trong cửa tiệm, hình như là đang chọn mấy món đồ cho bé gái. Thẩm Kim Vũ thấy vậy thì hô to hai từ “cha nuôi” khiến hắn giật mình, quay ra thì thấy hai mẹ con đang bước vào.
Mỉm cười tiến tới, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: “Trùng hợp vậy? Sao con lại ở đây?”
“Mẹ đưa con đi mua đồ, cha nuôi định mua đồ cho ai sao?” Cho dù trong lòng vẫn còn cảnh giác với hắn, nhưng cô bé không để lộ ra mặt mà chỉ giấu trong lòng.
“Trùng hợp thật, vậy để mẹ con em giúp cho.” Thẩm Họa Minh thấy hai người có vẻ hòa hợp, liền ngỏ ý muốn đi chung để con bé bớt cảnh giác với hắn hơn.
“À cũng được, nhưng mà…” Hoắc Tịch Sâm chưa kịp nói hết, hai mẹ con cô đã bắt đầu đi chọn đồ.
Thẩm Kim Vũ chống cằm, nhìn những bộ đồ dễ thương mà muốn tất cả chúng. Nhưng cô bé biết mình chỉ được chọn một vài thứ, nên cần phải suy xét cẩn thận.
Trong khi con bé đang mải mê chọn đồ, cô mới quay sang hỏi hắn: “Đúng rồi ha, anh không đi làm sao?”
“Không. Bây giờ Viễn Thành đã hoàn toàn bình phục, anh bàn giao lại mọi việc xong thì sẽ quay trở lại làm ở bệnh viện.” Hoắc Tịch Sâm cất tiếng trả lời. Thực ra hắn không hề có hứng thú với việc quản lý tập đoàn, hắn chỉ có hứng thú với công việc bác sĩ như trước kia.
Hoắc Tịch Sâm trước đây học ở hai trường khác nhau, có được hai bằng ở lĩnh vực khác nhau. Sự phấn đấu của hắn luôn khiến cho cô thán phục và không ngừng ngưỡng mộ.
“Mẹ, con chọn xong rồi.” Thẩm Kim Vũ mang ba bộ váy, một chiếc quần yếm bò dễ thương ra trước mặt cô.
“Có mắt thẩm mỹ lắm.” Cô mỉm cười, những bộ quần áo này quả thực là vô cùng đáng yêu, rất hợp với con gái của cô.
“Vậy bây giờ con đi chọn mấy bộ cho cha nuôi đi.” Hắn cầm lấy bốn bộ đồ trên tay con bé, sau đó nhẹ nhàng nhờ vả.
“Cha muốn chọn mấy bộ?”
“Năm.”
“Không thành vấn đề.” Cô bé mỉm cười, chạy về gian hàng bán váy áo.
Nụ cười của con bé khiến cho hắn đơ người. Trong trẻo, đáng yêu, còn có nét giống Thẩm Họa Minh. Nhưng hình như còn giống với ai đó, nhưng hắn nhất thời không nhớ được.
“Sao hôm nay anh đột nhiên muốn đi mua đồ cho bé gái vậy? Bình thường anh đâu có dư hơi mà đi chọn đồ?” Thấy hắn đang thẫn thờ, cô cất tiếng nói lên nghi hoặc của mình. Nếu bàn giao lại công việc, chắc hẳn là rất bận, nhưng tại sao lại có thời gian đến đây chọn đồ? “Thực ra khi nãy anh chưa nói hết, anh đến đây là muốn mua đồ cho tiểu Vũ.” Hắn cất tiếng trả lời, liếc sang cô một cái rồi lại nhìn bóng hình nhỏ xinh ở đằng xa đang chuyên tâm chọn đồ.
Cô nghe vậy thì giật mình, hỏi lại: “Anh muốn mua đồ cho ai cơ?”
“Tiểu Vũ vừa về nước không lâu, chắc cũng ít đồ nên anh đến đây mua chút đồ cho con bé. Nhưng anh vừa không biết size người của nó, cũng không biết được phong cách mà nó thích nên mới chọn đến tận bây giờ.” Hoắc Tịch Sâm xấu hổ, nhưng vẫn phải thú nhận sự thật.
Thân hình nhỏ nhắn từ xa chạy tới, cô bé lấy đúng năm bộ vô cùng dễ thương, năng động và vừa vặn với dáng của mình. Đứng trước mặt của Hoắc Tịch Sâm, cô bé cười hì hì rồi lên tiếng: “Con không biết dáng người của bạn nữ kia nên con lấy size của con, có sao không ạ?”
“Không sao, cái này là cha nuôi tặng con.” Hắn quỳ một gối, xoa đầu con bé.
Thẩm Kim Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn mẹ. Thấy mẹ gật đầu, cô bé mới tin là thật. Biết vậy khi nãy nên chọn thêm mấy bộ nữa rồi bảo là nhìn thấy quá đẹp nên lấy thêm.
“Cảm ơn cha nuôi đi con.” Thẩm Họa Minh mỉm cười, nhắc nhở con bé.
“Cảm ơn cha nuôi.” Thẩm Kim Vũ phấn khởi reo lên, lần này cô bé hoàn toàn không còn một chút đề phòng với Hoắc Tịch Sâm.
Không lâu sau, xe cứu thương đến, đưa cha nó đi bệnh viện, còn nó cũng đi theo trước ánh mắt khinh miệt của mọi người.
Sau khi băng bó xong, lão ta tỉnh dậy thì tức giận, nghiến răng, nhớ lại khoảnh khắc nhục nhã đó. Người phụ nữ nhỏ bé kia vô cùng nhanh nhẹn, sức lực cũng không nhỏ. Lão ta hoàn toàn nhục nhã trước mặt mọi người khi bị cô đánh ngất.
Muốn trả thù, nhưng đến cả tên của cô, lão cũng không biết chứ đừng nói đến nơi ở. Vợ hắn quay lại, thấy chồng mình đã tỉnh thì mừng rỡ bước tới hỏi han. Nhưng trong đầu hắn bây giờ chỉ một mực muốn trừng trị người phụ nữ đó.
Cô bị nhắc đến thì hắt xì mấy lần, Thẩm Kim Vũ thấy vậy thì lo lắng, hỏi han: “Mẹ bị ốm sao?”
“Không sao, chỉ là bị ngứa mũi thôi.” Nhẹ nhàng xoa đầu con gái, cô dẫn nó đến cửa hàng quần áo cho trẻ em.
Đúng lúc này, Hoắc Tịch Sâm lại xuất hiện ngay trong cửa tiệm, hình như là đang chọn mấy món đồ cho bé gái. Thẩm Kim Vũ thấy vậy thì hô to hai từ “cha nuôi” khiến hắn giật mình, quay ra thì thấy hai mẹ con đang bước vào.
Mỉm cười tiến tới, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: “Trùng hợp vậy? Sao con lại ở đây?”
“Mẹ đưa con đi mua đồ, cha nuôi định mua đồ cho ai sao?” Cho dù trong lòng vẫn còn cảnh giác với hắn, nhưng cô bé không để lộ ra mặt mà chỉ giấu trong lòng.
“Trùng hợp thật, vậy để mẹ con em giúp cho.” Thẩm Họa Minh thấy hai người có vẻ hòa hợp, liền ngỏ ý muốn đi chung để con bé bớt cảnh giác với hắn hơn.
“À cũng được, nhưng mà…” Hoắc Tịch Sâm chưa kịp nói hết, hai mẹ con cô đã bắt đầu đi chọn đồ.
Thẩm Kim Vũ chống cằm, nhìn những bộ đồ dễ thương mà muốn tất cả chúng. Nhưng cô bé biết mình chỉ được chọn một vài thứ, nên cần phải suy xét cẩn thận.
Trong khi con bé đang mải mê chọn đồ, cô mới quay sang hỏi hắn: “Đúng rồi ha, anh không đi làm sao?”
“Không. Bây giờ Viễn Thành đã hoàn toàn bình phục, anh bàn giao lại mọi việc xong thì sẽ quay trở lại làm ở bệnh viện.” Hoắc Tịch Sâm cất tiếng trả lời. Thực ra hắn không hề có hứng thú với việc quản lý tập đoàn, hắn chỉ có hứng thú với công việc bác sĩ như trước kia.
Hoắc Tịch Sâm trước đây học ở hai trường khác nhau, có được hai bằng ở lĩnh vực khác nhau. Sự phấn đấu của hắn luôn khiến cho cô thán phục và không ngừng ngưỡng mộ.
“Mẹ, con chọn xong rồi.” Thẩm Kim Vũ mang ba bộ váy, một chiếc quần yếm bò dễ thương ra trước mặt cô.
“Có mắt thẩm mỹ lắm.” Cô mỉm cười, những bộ quần áo này quả thực là vô cùng đáng yêu, rất hợp với con gái của cô.
“Vậy bây giờ con đi chọn mấy bộ cho cha nuôi đi.” Hắn cầm lấy bốn bộ đồ trên tay con bé, sau đó nhẹ nhàng nhờ vả.
“Cha muốn chọn mấy bộ?”
“Năm.”
“Không thành vấn đề.” Cô bé mỉm cười, chạy về gian hàng bán váy áo.
Nụ cười của con bé khiến cho hắn đơ người. Trong trẻo, đáng yêu, còn có nét giống Thẩm Họa Minh. Nhưng hình như còn giống với ai đó, nhưng hắn nhất thời không nhớ được.
“Sao hôm nay anh đột nhiên muốn đi mua đồ cho bé gái vậy? Bình thường anh đâu có dư hơi mà đi chọn đồ?” Thấy hắn đang thẫn thờ, cô cất tiếng nói lên nghi hoặc của mình. Nếu bàn giao lại công việc, chắc hẳn là rất bận, nhưng tại sao lại có thời gian đến đây chọn đồ? “Thực ra khi nãy anh chưa nói hết, anh đến đây là muốn mua đồ cho tiểu Vũ.” Hắn cất tiếng trả lời, liếc sang cô một cái rồi lại nhìn bóng hình nhỏ xinh ở đằng xa đang chuyên tâm chọn đồ.
Cô nghe vậy thì giật mình, hỏi lại: “Anh muốn mua đồ cho ai cơ?”
“Tiểu Vũ vừa về nước không lâu, chắc cũng ít đồ nên anh đến đây mua chút đồ cho con bé. Nhưng anh vừa không biết size người của nó, cũng không biết được phong cách mà nó thích nên mới chọn đến tận bây giờ.” Hoắc Tịch Sâm xấu hổ, nhưng vẫn phải thú nhận sự thật.
Thân hình nhỏ nhắn từ xa chạy tới, cô bé lấy đúng năm bộ vô cùng dễ thương, năng động và vừa vặn với dáng của mình. Đứng trước mặt của Hoắc Tịch Sâm, cô bé cười hì hì rồi lên tiếng: “Con không biết dáng người của bạn nữ kia nên con lấy size của con, có sao không ạ?”
“Không sao, cái này là cha nuôi tặng con.” Hắn quỳ một gối, xoa đầu con bé.
Thẩm Kim Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn mẹ. Thấy mẹ gật đầu, cô bé mới tin là thật. Biết vậy khi nãy nên chọn thêm mấy bộ nữa rồi bảo là nhìn thấy quá đẹp nên lấy thêm.
“Cảm ơn cha nuôi đi con.” Thẩm Họa Minh mỉm cười, nhắc nhở con bé.
“Cảm ơn cha nuôi.” Thẩm Kim Vũ phấn khởi reo lên, lần này cô bé hoàn toàn không còn một chút đề phòng với Hoắc Tịch Sâm.
Danh sách chương