Vị cao nhân Diệp Thiếu Dương lúc này vừa được hiệu trưởng Chu khen ngợi đã đẩy cánh cửa phòng 408 ra, một luồng gió thổi tới mang theo mùi âm khí nồng nặc. Diệp Thiếu Dương bước vào bên trong dùng một chân trụ lại, cau mày, ký túc xá này… có quỷ?
Hai người trong phòng ngẩng đầu nhìn hắn, một người mập mạp ngồi trên giường đang cắt móng chân, nghiêng đầu cười cười: “Quản lý Túc vừa gọi điện thoại bảo có huynh đệ mới tới phòng, khì khì, trong phòng có rất nhiều tất thối quần áo bẩn lắm cho nên hơi nặng mùi, cậu từ từ làm quen nhé!”.
Bên cạnh có một người nam đeo kính đang vọc máy vi tính, quay đầu bật cười hỏi hắn: “Người anh em, sao cậu lại mặc trang phục như thế, bộ mới đi diễn tuồng về hả?”.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu xem xét trang phục của mình, trường sam quần trắng giày vải, bình thường trên núi mặc thế này cũng không sao, không cảm thấy gì, chỉ là giờ đang ở trong thành phố, mặc như vậy đúng là hơi kỳ cục.
“Ha ha ha, tôi hạ sơn vội vội vàng vàng, đã quên thay đồ.”. Diệp Thiếu Dương gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp.
Sau khi vào cửa, Diệp Thiếu Dương quan sát kỹ tình trạng trong phòng, tổng cộng có bốn cái giường, có một cái giường trống, bên trên đã bày sẵn chăn ga gối đệm còn mới.
“Đây là đồ của quản lý Túc vừa đưa đến, để tôi giúp cậu trải ra.”. Mập mạp rất nhiệt tình giúp Diệp Thiếu Dương bày xong giường đệm, tự giới thiệu mình tên là Mã Minh Lượng, biệt danh Tiểu Mã, sau đó chỉ vào anh chàng trắng trắng nhỏ con đang ngồi vọc máy vi tính đằng kia, giới thiệu: “Cậu ta là Trần Vũ, còn một người nữa tên là Lý Đa, đã đi công tác nhưng tới giờ vẫn chưa thấy về.”.
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt của người này phát ám, trên người bao phủ một tầng âm khí, hiển nhiên là đã gặp quỷ. Thế nhưng vì mới quen nên Diệp Thiếu Dương suy nghĩ nếu hỏi thẳng thì hơi đường đột, cho nên hắn quyết định ngồi trên giường trò chuyện với Tiểu Mã, tạo mối quan hệ thân thiết trước.
Nhà của Tiểu Mã nằm ở Cương Thành cách chỗ này một trăm km, năm nay cậu ta cũng học năm thứ tư đại học, gia đình có điều kiện cho nên không phải cố gắng tìm việc làm, cứ ở ký túc xá ngây ngô chơi đùa. Trên giường của cậu dán đầy áp-phích mỹ nhân, Diệp Thiếu Dương chỉ vào một cô nương thanh thuần xinh đẹp nhất trong số đó hỏi: “Mỹ nữ này là ai?”.
“Cô giáo Thương đó, cậu không biết sao?”. Tiểu Mã giật mình, cậu đâu biết rằng, Diệp Thiếu Dương tuy rằng có đi học ở thị trấn dưới Mao Sơn, mặt mũi trông cũng có vẻ tri thức thế nhưng hắn vẫn khá lạc hậu so với những người ở huyện thành này, nhất là về mặt hiểu biết.
“Dáng vẻ rất thanh tao, cô ấy là cô giáo hả? Dạy môn gì?”
Trần Vũ bật cười, chen vào một câu: “Sinh lý.”.
Tính tình Tiểu Mã rất hào sảng, để hoan nghênh Diệp Thiếu Dương gia nhập đồng bọn, cậu đã gọi điện thoại đặt mấy phần đồ ăn và một két bia, ba người cùng nhau tổ chức nhậu trong phòng. Trên bàn rượu, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có gì đó rất quen, mới thử dò xét Tiểu Mã: “Cậu gần đây có gặp chuyện gì kỳ quái không?”
Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn hắn: “Sao cậu biết?”
“Đúng không, có chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Mã gãi đầu một cái: “Nói ra, cậu đừng sợ nha.”
Trên đầu Diệp Thiếu Dương liền… chảy một vạch đen dài, cho dù là Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện trước mặt, hắn cũng toàn cười ha ha, vậy mà bây giờ kêu hắn sợ quỷ? Từ lúc bái sư Mao Sơn cho đến nay, nằm mơ còn không có chuyện đó.
“Tôi… gặp quỷ a, gần đây có mơ thấy ác mộng, từ lúc ‘quỷ đập tường’ (1) bắt đầu.” Tiểu Mã uống một hớp bia, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra:
“Nói ra cậu có thể không tin, hồi trước tôi có tham dự sinh nhật của học muội tổ chức ở nhà hàng Nam Đại, hơn chín giờ mới tàn tiệc, tôi đợi mãi chẳng thấy taxi bèn quyết định đi bộ về cho tỉnh rượu. Sau đó tôi có rẽ vào một con đường nhỏ để về ký túc xá. Từ Nam Đại qua đây có một cái nghĩa trang, nghe đồn trước kia có rất nhiều người đi ngang qua bị quỷ nhát, buổi tối trên lầu ký túc xá nhìn xuống còn có thể thấy ma trơi. Tôi không tin, cho tới khi đi vào một vùng đất trũng, tôi đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng cười, là tiếng cười của một người phụ nữ. Tiếng cười nghe rất phóng đãng, không, không đúng, là rất gian xảo.”. Tiểu Mã ngượng ngùng cười nói.
(1) Quỷ đập tường: Quỷ Đập Tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
“Tôi quay đầu lại nhìn, chẳng có một ai, tôi sợ hết hồn, bỏ chạy, thế nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn quay lại chỗ cũ…”.
“Quỷ đập tường.”. Diệp Thiếu Dương nói: “Tiếp.”
“Đúng vậy, tôi hình dung có một cảm giác vô cùng xấu xộc lên đầu, lúc đó rõ ràng rất sợ, muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, thế nhưng đầu óc vô cùng mơ hồ, không biết có phải là uống quá nhiều rượu hay không. Tôi nhớ tôi đã chạy tới sườn núi rồi, thế mà đầu lại choáng váng, vừa nhìn lại thấy mình vẫn đứng ngay tại vùng đất trũng, hai bên trái phải còn có một ngôi mộ. Sau đó tôi đột nhiên nghĩ tới có nghe người ta bảo gặp quỷ đập tường thì cắn ngón giữa, dùng máu chấm lên đầu là có thể phá giải, tôi liền bất chấp cắn vào ngón tay, tự nhiên trong lòng đánh oang một tiếng, phát hiện mình thanh tỉnh rất nhiều, liền quên hẳn phải chấm máu lên đầu, chạy một mạch trở về.”.
Nói đến đây, Tiểu Mã vô cùng cảm khái: “Mọi người đều nói gặp quỷ đập tường thật ra là do trong người thiếu vi-ta-min gì đấy, tôi không tin, bởi vì trước khi tôi bị tôi có nghe tiếng một người phụ nữ cười, hơn nữa mấy ngày nay tôi đều mơ thấy ác mộng, thấy có một nữ quỷ hôn môi…”
Trần Vũ bật cười: “Đó là mộng xuân, không phải ác mộng đâu!”.
“Tôi không tin, mộng xuân của cậu là theo nữ quỷ ‘bĩnh’ ra giường ấy! Này này, tiểu Diệp Tử, tôi nói thật đấy!”. Mới quen biết mấy tiếng, cậu đã không hề ngại ngùng đặt cho Diệp Thiếu Dương một biệt danh nữ tính hóa như thế.
Đối với mấy chuyện kiếm âm đức thế này, Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể bỏ qua, lập tức hỏi Tiểu Mã: “Như vậy đi, tối nay cậu dẫn tôi đến chỗ quỷ đập tường một chút, có được không?”
“Đến chỗ có quỷ đó hả, cậu muốn chết à!?”.
“Không phải muốn chết, là đi tróc quỷ.”. Hắn lúc này thẳng thắn nói, nếu không sẽ rất khó thuyết phục cậu mập dẫn đường cho mình.
Tiểu Mã trợn mắt lớn hơn, dùng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn: “Tróc quỷ? Cậu tưởng cậu là đạo trưởng Mao Sơn chắc?”
Diệp Thiếu Dương nuốt miếng thịt heo vào bụng, lau miệng, gật đầu nói: “Đúng vậy!”.
Trần Vũ cười phun bia ra ngoài: “Bạn học, cậu coi phim điện ảnh của Lâm Chánh Anh nhiều quá rồi ảo tưởng làm đạo sĩ hả?”.
Tiểu Mã cũng cười theo: “Tôi nói, tiểu Diệp tử à, cậu có thể chém gió trước mặt đám con gái, bọn họ cũng tưởng cậu là thầy bói thật, chứ đừng mơ lừa gạt được anh em bọn tôi.”.
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy cậu dẫn tôi đi đi, tôi đảm bảo cậu sẽ không có việc gì.”.
“Không, tôi vất vả lắm mới đem được cái mạng mình trở về, có đánh chết tôi cũng không đi.”.
Thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nếu con quỷ kia mỗi ngày đều tới đây hút dương khí, vậy thì mình cứ dứt khoát ngồi ở đây đợi đến nửa đêm, bắt được con quỷ rồi, cho bọn hô xem xem còn dám nói gì nữa không.
Ăn uống xong xuôi, Tiểu Mã leo lên giường, ngáp thật dài một cái: “Ai nha không xong rồi, mấy ngày gần đây cả người đều mềm nhũn, cứ đến tối là lại muốn ngủ. Tôi ngủ trước đây. Đạo sĩ huynh, nhớ bắt một nữ quỷ cho tôi chơi nhé, tôi muốn thử ba mươi tám thế, ví dụ như lão hán đẩy xe, ừm, lão thụ vác rễ…”
Người này rõ ràng là bị âm khí xâm nhập cơ thể nên cả người mới cảm thấy vô lực, cũng may thân thể cậu ta trắng kiện, bản tính quá mạnh mẽ, bị hút dương khí nhiều ngày mà vẫn không có chuyện gì. Bất quá nếu cứ duy trì liên tục như vậy, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ mất mạng.
Chờ quỷ thực sự tới, xem cậu còn mạnh mồm như thế nữa không? Hừ, cái gì mà lão thụ vác rễ, lão hán đẩy xe? Nói cái quái gì vậy?
Tiểu Mã thân thể suy yếu, vừa nằm xuống là ngủ. Diệp Thiếu Dương không ngủ, hắn nhận định con quỷ kia đêm nay sẽ còn tới, vì vậy lẳng lặng nằm trên giường. Đợi không quá một giờ, một cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn tới, xen lẫn mùi âm khí nồng nặc.
Diệp Thiếu Dương mở mắt ra, thấy một nữ quỷ vóc dáng thon thả từ bệ cửa sổ bò vào, mặc áo T-shirt váy ngắn, trang phục thời thượng như thế chứng tỏ thời điểm tử vong là mới đây. Nữ quỷ có bộ ngực to tròn, vòng eo nhỏ nhắn, bên dưới chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết…