-Hở?_Đằng Dạ lần đầu tiên đờ người ra mặt. Anh nhìn Giai Băng bên cạnh, thật lâu mới nhếch môi_Được

Thế là Giai Băng vui sướng ngả người lên chân Đằng Dạ, nhưng anh lại bảo nằm thế hơi thô tục, bảo cô bò vào lòng anh mà ngả người.

Mà Giai Băng, như chỉ đợi có câu này. Cô không khách khí chui vào lòng anh, thảo mãn ngả đầu vào lòng ngực rắn chắc, vẽ ra một nụ cười tuyệt đẹp, lấp lánh như sao, sáng chói như mặt trời.

Có lẽ, khi yêu...con người ta thường đẹp lên một cách không ngờ. Kể cả Đằng Dạ, lúc này đây, anh cũng hoàn mĩ như một vị thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện