Trong đầu Diệp Bắc Minh hiện ra một nơi: "Vô Căn Chỉ Địa!"
Tô Diên nghỉ hoặc: "Vô Căn Chỉ Địa? Hình như tôi từng nghe về nơi đó rồi, hình như là vị diện của các anh từng trải qua cuộc chiến giữa trăm vị Đại Đế, mọi phép tắc và trật tự cũng bị phá hủy hết!"
"Bây giờ thế giới này là đã được xây dựng lại!"
"Nếu là nơi đó, thì được..."
Nhưng Diệp Bắc Minh lại nhíu mày!
Vô Căn Chi Địa đã đóng cửa, một vạn năm mới mở một lần!
Mà lần trước mở cửa mới cách đây chưa đầy một tháng!
Chẳng lẽ anh phải đợi thêm một vạn năm nữa à? "Trừ Vô Căn Chi Địa ra, còn nơi nào không có phép tắc, không có trật tự nữa không?" Diệp Bắc Minh thấp giọng tự nói.
Đột nhiên.
Trong đầu anh truyền đến một giọng nói: "Mộ chủ, cậu đang khổ não chuyện gì?
Diệp Bắc Minh kể ra khó khăn trước mắt!
'Tàng Kiếm lão nhân bật cười: "Mộ chủ, mỗi cái đấy thôi à?"
"Cậu cần tìm nơi vạn pháp không tồn tại, cái này đơn giản mài!"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tiền bối, ý ngài là sao?"
'Tàng Kiếm lão nhân cười bảo: "Nơi mà vạn pháp không tồn tại, tên như nghĩa! Mọi phép tắc đều không còn tồn tại, không đãng, hư vô, không có thứ tự... mọi thứ như hỗn hỗn độn độn, như thiên địa sơ khail"
"Cậu đang mang theo một nơi như vậy bên người rồi, cậu còn tìm gì nữa?"
"Tiền bối, ngài đang nói đến?”
Diệp Bắc Minh cứng đờ người, trợn tròn mắt!
"Nghĩa địa Hỗn Độn?”
"Đúng vậy!"
'Tàng Kiếm lão nhân cười nhẹ: "Trong nghĩa địa Hỗn Độn, mọi phép tắc đều không còn tồn tại!"
"Thời gian, không gian, trọng lực, tốc độ, kể cả sinh tử, đều không còn tồn tại ởđó!"
"Có thể coi là nơi vạn pháp không tồn tại trên mặt ý nghĩa!" "Thật ạ?" Diệp Bắc Minh kích động quá!
Thần hồn của Tàng Kiếm lão nhân trợn trắng mắt: "Tin hay không tùy cậu, lão phu đi ngủ tiếp đây!"
Nói xong, giọng nói biến mất.
"Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Tô Diên nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh.
Người này cứ lẩm bà lẩm bẩm, đang nói cái gì thế?
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Nơi vạn pháp không tồn tại, tôi tìm thấy rồi!" "Nghĩa địa Hỗn Độn, mở ra cho tat"
Theo tiếng hô của Diệp Bắc Minh!
Buzzz!
Nghĩa địa Hỗn Độn nứt ra một khe hở, Diệp Bắc Minh bước vào trong đó! Giây tiếp theo, chỗ miệng vết thương ở tim bắt đầu run rẩy!
Thậm chí.
Không cần Diệp Bắc Minh vận dụng tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Huyết dịch trong cơ thể đã sôi trào, những thứ trông giống tơ máu ở vết thương vội vàng bay ra ngoài!
Khoảnh khắc tiếp xúc với không gian của nghĩa địa Hỗn Độn, nó bộc phát ra một cỗ đế uy cường đại!
Sau đó tan rã trong chớp mắt!
Diệp Bắc Minh đứng đó, anh còn chưa làm gì, đạo thương Đại Đế trong cơ thể đã tự lao ra ngoài!
Xong biến mất hẳn!
"Hửm?"
Diệp Bắc Minh mở to mắt, cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Tô Diên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thật sự là không dám tin vào mắt mình: "Này... sao có thể chứ! Anh mang theo cả một nơi vạn pháp không tồn tại bên người hả?"
"Hơn nữa, cấp bậc của nơi này rất cao, phép tắc Đế Đạo bên ngoài mà bước vào đây!"
"Nhoằng cái đã tan rãi!"
"Sao có thể chứ! Anh... rốt cuộc anh là ai?"
Diệp Bắc Minh không có trả lời.
Giờ. Cảm nhận được cỗ huyết mạch Hỗn Độn trào ra, cô ta suýt ngất! Vết thương ở tim Diệp Bắc Minh nhanh chóng hồi phục!
Chỉ trong chớp mắt, một trái tim mọc ra, lỗ hổng ở miệng vết thương khép lại, trông như chưa từng bị thương vậy!
"Sớm biết chữa đạo thương Đại Đế đơn giản thế này, tôi còn chạy làm gì chứ?"
Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay.