Lời này vừa nói ra.
Không chỉ Lịch Chuyết sửng sốt, ngay cả Dương Hạo và Hình Danh đều kinh ngạc ngẩng đầu lên!
Nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt không thể tin nổi! Tên nhóc này bị dọa cho phát ngốc rồi à? “Anh... anh nói gì cơ?”
Tô Diên khẽ hé môi!
"Ha ha ha ha hai"
Lịch Chuyết cười sặc sụa, suýt thì cười chảy cả nước mắt: "Ta sắp chết ư? Ta không nghe nhầm chứ? Ha ha ha ha ha!"
"Một tên thổ dân!" "Cmn một tên thổ dân thôi! Mà dám bảo bản công tử sắp chết?" "Ha ha ha ha..."
Cơn cười kéo dài suốt ba phút, Lịch Chuyết mới dừng lại: "Nào, tên thổ dân nhỏ bé như con kiến hôi kia, ngươi nói cho bản công tử nghe!"
"Ngươi định giết bản công tử kiểu gì? Hửm?"
"Dựa vào thực lực cảnh giới Đại Đạo tầng một này của ngươi à?" Diệp Bắc Minh vỗ tay một cái: "Nổi"
"Cái gì?"
Mặt Lịch Chuyết biến sắc, vội vàng lùi về sau!
Anh ta đã từng chứng kiến uy lực của Hỗn Ma Sát, nên vội vàng lùi lại trăm mét, rồi vừa khéo đứng ngay ở chỗ ngoặt của thông đạo!
Dương Hạo và Hình Dương cũng hoảng sợ vội vàng lùi về sau! Một giây!
Hai giây!
Ba giây... trôi qua, không có bất cứ tiếng nổ nào vang lên! "Con kiến hôi! Ngươi đám lừa ta?"
Mặt Lịch Chuyết vặn vẹo, anh ta cuồng nộ bước ra một bước, lao thẳng về phía Diệp Bắc Minh!
Vào khoảnh khắc anh ta bước ra một bước!
Bùm!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố nổ tung dưới chân, dù Lịch Chuyết có phản ứng nhanh đi chăng nữa, thì cũng nổ mất một cái chân!
"Khốn kiếp, con kiến hôi này, ngươi dám..."
Anh ta nhảy lò cò lùi về sau mười mấy bước!
Còn chưa nói hết câu, dưới chân lại vang lên một loạt tiếng nổ kịch liệt!
Cái chân còn lại của Lịch Chuyết, cũng nổ thành huyết vụ!
Hiện giờ.
Hai chân!
Từ đầu gối trở xuống đã bị nổ tan tành, cả người lùn tịt, đứng đó rồi giận dữ gào lên nói Diệp Bắc Minh: "Đồ kiến hôi, ngươi dám độc ác với ta như thế hả? Được! Rất tốt, rất tốt!"
"Hôm nay ông đâyy phải lấy xác ngươi cho chó ăn!"
Anh ta dậm mạnh hai chân xuống đất, đang định lao tới!
Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Ta đã chôn hơn một trăm viên Hỗn Ma Sát trong thông đạo này, nếu ngươi không sợ thì cứ tới!"
"Kiến hôi, bản công tử đâu cần đi sang đâu?"
"Ta bay qua không được à?”" Lịch Chuyết nhếch môi cười.
Hai chân dời khỏi mặt đất, đứng trên hư không!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cũng phải, quả nhiên là ngươi sợ rồi!" Lịch Chuyết tức lắm rồi: "Khốn kiếp! Ai bảo ông đây sợ hả?”