"Lịch Chuyết, anh làm gì vậy?"

Mặt Tô Diên biến sắc: "Chỗ đó có khả năng sẽ còn phát nổ!"

Lịch Chuyết không quay đầu lại: "Tôi muốn xem xem, có phải chỗ này còn sót lại khí Hỗn Độn không!"

Sau một hồi tìm kiếm trong không khí! Qủa nhiên. Một chút khí Hỗn Độn chưa tản đi hết, tràn ngập trong không khí! "Bạo tay thật đấy, lại đi dùng khí Hỗn Độn chế tạo vật nổ, để nâng cao lực sát thương à?"

Lệ Chuyết vừa bước thêm một bước! Ngay sau đó. Anh ta dựng tóc gáy!

Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập tới!

"Hỏng rì

Mặt Lịch Chuyết biến sắc, sau đó lập tức lùi lại với tốc độ nhanh nhất đời mình!

Ầm!

Chỉ trong vài hơi thở, một luồng sức mạnh có tính hủy diệt cực kỳ khủng bố nổ tung, Lịch Chuyết đã thi triển trước một công pháp phòng ngự, trên người anh ta đã hiện ra một lớp mai rùa gần như trong suốt!”

Chắn đi phần lớn sức mạnh của vụ nổ!

Anh ta vẫn bị hất văng ra xa!

Lùi về sau hơn mười mét, mới đứng vững.

"Chết tiệt!"

Khí huyết trong cơ thể Lịch Chuyết sôi trào, con ngươi co rút!

"Nếu mình mà lùi không nhanh, e là kết cục của mình đã như Hoàng Lương rồi!

"Mình đã đến cảnh giới Đại Đạo chỉ thượng tầng hai, rõ ràng con kiến hôi này mới ở cảnh giới Đại Đạo! Thế mà kéo dài qua Đại Đạo Chi Thượng, cảnh giới Tế Đạo, cảnh giới Tế Đạo, Tế Đạo Chi Thượng, ba cảnh giới lớn!'


"Hắn dựa vào đâu mà có thể làm mình bị thương chứ? Đệt!'

Lịch Chuyết nghĩ lại mà sợi

Đồng thời.

Anh ta nhạy cảm thấy rằng, người bản xứ này không đơn giản!

Trên người, chắc chắn có bảo bối khiến anh ta hứng thú!

"Lịch Chuyết, anh không sao chứ?"

Giọng Tô Diên vang lên.

Lịch Chuyết quay đầu lại, đôi mắt lóe lên tia mừng rỡ: "Diên Nhi, em đang quan tâm tôi đấy à?"

Tô Diên nhíu mày, thấy hơi buồn nôn: "Lịch Chuyết, anh hiểu lầm rồi!"


"Chúng ta là đồng đội, tôi không muốn thấy bất cứ ai bị thương nữa!"

"Cái lối mà người bản địa đó đi, e là trên đường toàn vật nổ như vừa nãy, để cho an toàn, chúng ta đi đường vòng đi!"

"Đi vào sâu trong hang Thần Ma bằng lối khác!" Giọng điệu cao cao tại thượng! Làm cho người ta không thoải mái!

Lịch Chuyết liếc mắt nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi, sau đó gật đầu: "Được, nghe em đấy!"

Mấy người mang theo Hoàng Lương đang bị thương, đang chuẩn bị lên đường.

Tô Diên như nghĩ tới gì đó, lại bổ sung thêm một câu: "Phải rồi!"

"Sau này hãy gọi tôi là Tô cô nương, đừng có suốt ngày gọi Diên Nhi, chúng ta không thân lắm đâu!"

Các đồng đội đi thí luyện cùng, quay sang nhìn Lịch Chuyết bằng ánh mắt kỳ lạt

Sắc mặt Lịch Chuyết trở nên rất xấu! Những lời Tô Diên nói, tựa như tát vào mặt anh ta vậy!

Vang bôm bốp!

'Đệt! Đệt! Đệt! Nếu không vì nể mặt nhà họ Tô, cô nghĩ ông đây sẽ đi nịnh nọt cô thế này à? Nếu cô vẫn còn không biết điều, lão tử sẽ giết hết các ngươi!'

Đôi mắt Lệ Chuyết, trở nên cực kỳ lãnh khốc! Trong lúc thí luyện, chết vài người là chuyện rất bình thường!

Tô Diên thấy Lịch Chuyết không trả lời, nhíu mày: "Lịch Chuyết, lời tôi nói, anh có nghe vào tai không vậy?”

Với cả đồ trên người tên dân bản địa kia nữa!

Giết Tô Diên và những người khác, cũng không phải không được... thiếu nữ đến tuổi ở nhà họ Tô nhiều lắm, đâu cần nhất thiết phải treo cổ trên cái cành cây Tô Diên này!

Sau khi suy nghĩ thông suốt.

Lịch Chuyết chợt thấy cực nhẹ nhõm, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười: "Được, Tô cô nương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện