Vậy nên Diệp Bắc Minh tiện tay thay đổi!  

 

Một vị sư phụ nữ nào đó ở núi Côn Luân vẫn luôn sử dụng đan dưỡng nhan này, hiệu quả rất tốt.  

 

Vị sư phụ đó ít nhất cũng phải một trăm tuổi rồi!  

 

Nhưng chỉ trông như thiếu nữ mười tám tuổi, đúng là rất nghịch thiên.  

 

Anh vừa dứt lời.  

 

Cả hội trường tĩnh mịch!  

 

Im lặng như tờ!  

 

Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng phải trố mắt há hốc miệng!  

 

Cô ta chỉ bảo Diệp Bắc Minh giới thiệu công hiệu, không bảo anh bốc phét!  

 

Đúng thế!  

 

Ngay cả Ngụy Yên Nhiên cũng cho rằng Diệp Bắc Minh đang bốc phét.  

 

Nghĩ cũng biết, phản ứng của những người khác thế nào!  

 

“Ha ha ha!”  

 

“Trẻ hóa?”  

 

“Năm mươi sáu mươi tuổi có thể trẻ hóa đến như hai mươi tuổi?”  

 

“Đùa cái gì vậy, một công ty làm đẹp như các người đang đánh hạ vấn đề lão hóa của con người sao?”  

 

“Cải lão hoàn đồng? Truyện cổ tích hả!”  

 

“Tôi khinh, quả nhiên là ‘Hổ mẹ chó con’!”  

 

“Cô ta làm sản phẩm làm đẹp đến mức ảo giác rồi phải không?”  

 

“Cô Ngụy, các cô bán sản phẩm làm đẹp, hay là bán sản phẩm Magic?”, một phóng viên nữ cười nói có ý sâu xa.  

 

“Ha ha ha!  

 

Khiến cả hội trường cười lớn!  

 

Cực kỳ châm biếm!

Cả hội trường lễ công bố tràn ngập tiếng cười chế giễu.  

 

Mỗi một tiếng cười đều như một con dao đâm sâu vào tim Ngụy Yên Nhiên!  

 

Tút tút tút!  

 

Chuông điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên.  

 

Anh cầm lên xem, là một tin nhắn: Không muốn hắn chết, thì đến đại sứ quán Hùng Quốc!  

 

Còn gửi một bức ảnh Hầu Tử.  

Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên cơn lửa giận!  

 

Anh quay đầu nhìn sang Ngụy Yên Nhiên: “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây!”  

 

“Hãy tin tôi, đan nhưỡng nhan không có vấn đề”.  

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện