Quân Khiếu Thiên lạnh giọng nói: “Không có gì không thể, vừa rồi em hai con đã đích thân gọi điện thoại thông báo cho bố”.
“Mấy ngày trước, Vô Hối chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”
“Hôm nay, Vô Tà lại chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”
“Hai chân em trai con cũng bị phế!”
“Diệp Bắc Minh này muốn làm gì?”
Hắn muốn tiêu diệt nhà họ Quân sao?!”
Da mặt Quân Kiếm Phong nhăn lại, cắn răng nói: “Bố, bố yên tâm, Diệp Bắc Minh này để con xử lý!”
Cúp điện thoại.
“Ầm!”
Quân Kiếm Phong giáng một chưởng xuống, chiếc bàn dài trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành vụn.
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhanh chóng lui về phía sau.
Tất cả kinh ngạc nhìn Quân Kiếm Phong!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Bọn họ chưa từng nhìn thấy hội trưởng giận dữ như vậy!
...
Cõng Hầu Tử rời khỏi nhà họ Quân, Diệp Bắc Minh tìm một khách sạn năm sao.
Chuẩn bị thuê phòng cho Hầu Tử nghỉ ngơi một đêm.
Vừa tiến vào khách sạn, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ truyền tới: “Diệp Bắc Minh, sao anh lại ở đây?”
Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện cách đó không xa, cô ta mặc bộ đồ Chanel tinh xảo.
Chân đi giày cao gót!
Tất màu da!
Thân hình chữ S hấp dẫn, một mùi thơm phả vào mặt.
Ngụy Yên Nhiên chạy đến, xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Anh em tôi bị thương, bây giờ cần phải tĩnh dưỡng, chuẩn bị thuê phòng để anh ta ngủ một giấc thật ngon”.
“Không dễ đâu, tôi thuê một căn phòng Tổng thống ở chỗ này, anh cõng anh ta đến phòng tôi cũng được”, Ngụy Yên Nhiên cười nói.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bất tiện không?”
Ngụy Yên Nhiên mỉm cười nói: “Phòng Tổng thống có đến mấy phòng, hơn nữa tuyệt đối yên tĩnh”.
“Còn nữa, đây là khách sạn năm sao, cần phải đặt trước nới có phòng”.
“Vậy thì anh chỉ có thể thuê được phòng tiêu chuẩn, sao có thể cho anh em của anh tĩnh dưỡng tốt được?”