Đám người Chiba Sadako bị đuổi ra ngoài.
Ngụy Tử Khanh lẻ loi một mình, cô ta hơi lúng túng.
“Anh Diệp, mời sang bên này thanh toán”.
Lý Gia Hinh mỉm cười, mời Diệp Bắc Minh đến một phòng bao.
Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều, liền đi theo vào.
Lý Gia Hinh nói thẳng vào vấn đề: “Anh Diệp tình nguyện bỏ ra một trăm tỷ mua chiếc đỉnh này, chắc là biết lai lịch của nó phải không?”
“Đây là đỉnh luyện đan”.
Diệp Bắc Minh lên tiếng, ngắn ngọn và súc tích.
Lý Gia Hinh mỉm cười: “Đúng thế, đúng là đỉnh luyện đan”.
“Nhà họ Lý chúng tôi có được chiếc đỉnh này, đồng thời còn có một công thức luyện đan”.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
“Ấy”.
Lý Gia Hinh lại thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc là công thức luyện đan đó bị rách rồi”.
“Tôi có thể giao công thức đan dược này anh Diệp, cũng tặng miễn phí chiếc đỉnh này”.
“Một trăm tỷ, chúng tôi không lấy một đồng!”
“Nhưng cần anh Diệp đồng ý với chúng tôi một điều kiện”.
“Điều kiện gì?”, Diệp Bắc Minh cau mày.
Đồ được tặng miễn phí, e rằng có bẫy.
Lý Gia Hinh nhìn ra vẻ lo lắng của Diệp Bắc Minh, giải thích nói: “Anh Diệp không cần lo lắng, yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản”.
“Nếu có một ngày, anh Diệp luyện ra đan dược từ chiếc đỉnh này và muốn bán ra, thì nhất định phải suy nghĩ đến nhà họ Lý chúng tôi đầu tiên”.
“Thứ hai, nếu anh Diệp có thể khôi phục lại được công thức luyện đan, cũng xin chép lại một bản cho nhà họ Lý chúng tôi”.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Chỉ vậy thôi hả?”
“Chỉ hai điều kiện này thôi!”
Lý Gia Hinh nghiêm túc gật đầu.
“Lý do?”, Diệp Bắc Minh hỏi.