Lại còn chơi đấu giá như vậy?
Mọi người đều đấu giá từ từ, chậm rãi tăng lên.
Nào có giống như Diệp Bắc Minh, trực tiếp hét giá ba trăm triệu? Gấp ba lần.
“Ba… ba trăm triệu? Ực!”, Tô Ấu Ninh nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Chiba Sadako nhìn sang, cười lạnh: “Hóa ra là đến để dỗ phụ nữ vui”.
“Ba trăm triệu lần một!”
“Ba trăm triệu lần hai!”
“Ba trăm triệu lần ba, thành giao!”, khi dẫn chương trình gõ búa xuống, phỉ thúy đỏ đã được Diệp Bắc Minh giành được với gia ba trăm triệu.
'
Người của phòng đấu giá vừa bước xuống, chuẩn bị quẹt thẻ thu tiền.
“Xin chờ chút, để tôi!”
Tốc độ của Vương Trường An rất nhanh.
Ngăn cản người của phòng đấu giá.
“Tôi là bạn của cậu ấy, để tôi trả tiền”.
Quẹt thẻ, ký hóa đơn!
Làm liền một mạch!
Người của phòng đấu giá đều ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, phỉ thúy đỏ liền bị Vương Trường An giành lấy.
Nhanh chóng đưa đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, đồ của cậu”.
Diệp Bắc Minh có chút dở khóc dở cười, nhận lấy phỉ thúy đỏ: “Ông cũng nhanh đấy”.
“Hắc hắc, đây là việc tôi nên làm, cậu cứ làm việc của mình đi”, Vương Trường An cười rất vui vẻ, lui về chỗ ngồi của mình.
Rất nhiều nhà giàu đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc!
Một nhà giàu mặc đồ vest thương hiệu nổi tiếng: “Mặc dù Diệp Bắc Minh có danh tiếng rất lớn, nhưng tiêu ba trăm triệu để kết giao với anh ta như vậy có đáng không?”
“Chắc chắn không đáng!”
Nhà giàu khác lắc đầu.
Sau khi Vương Trường An nghe xong, trong lòng buồn cười: ‘Mấy người làm sao biết được chuyện xảy ra trong dạ tiệc từ thiện ở Long Đô? Đừng nói một trăm triệu, một tỷ tôi cùng bằng lòng!”
Hàn Nguyệt cười hết nói nổi.
Cô ta còn đang muốn trả tiền, đáng tiếc bị Vương Trường An tranh mất.