Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, anh lại đi về phía Tần Thiếu Dương!  

 

“Lẽ nào…”  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử tất cả đám nhà giàu ở đây đều co rút lại.  

 

Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng đáng sợ, chẳng lẽ thanh niên này không chịu cứ để như vậy?  

 

Ai cũng biết Chu Tông là người của Tần Thiếu Dương!  

 

Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Tần Thiếu Dương, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Quỳ xuống, nói xin lỗi!”  

 

Soạt!  

 

Xung quanh khiếp sợ!  

 

Tất cả mọi người đều ngây ngốc tại chỗ, trợn tròn hai mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm?  

 

Thanh niên này lại muốn Tần Thiếu Dương quỳ xuống?  

 

“Anh… Anh nói gì? Anh bảo tôi quỳ xuống!!!”  

 

Tần Thiếu Dương cũng ngây người, ánh mắt hung hãn co quắp.  

 

Trong đôi mắt hắn ta toát ra một luồng lửa giận vô hình, cháy hừng hực!  

 

“Này, anh làm gì vậy?”  

 

Ngụy Yên Nhiên cũng bàng hoàng.  

 

Các chị em của cô ta cũng bày ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi!  

 

Kích động đến giậm chân!  

 

“Ôi trời ơi!”  

 

“Yên Nhiên, anh bạn trai này của cậu tính khí lớn quá! Tôi thích tính cách này!”  

 

“Đừng nói nhảm! Anh ta gây phiền phức rồi!”, chân mày Ngụy Yên Nhiên nhíu chặt lại.  

 

“Tôi có nghe nhầm không… Ực… Ực…”, sau lưng Ngụy Yên Nhiên, một cô gái mặc yếm quần ngắn kêu lên: “Anh ta… anh ta bảo Tần Thiếu Dương quỳ xuống?”  

 

“Tần Thiếu Dương là một trong tứ thiếu Long Đô đó!”  

 

Mấy cô gái sau lưng Ngụy Yên Nhiên liền ngây ra tại chỗ.  

 

Ô Bách Thuận đang muốn rời đi, nghe thấy lời này cũng kinh ngạc quay đầu lại.  

 

Xung quanh tĩnh lặng!  

 

“Ha ha ha ha ha!”  

Tần Thiếu Dương giận đến bật cười, hắn ta làm động tác ngoáy lỗ tai: “Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?”  

 

“Anh bảo tôi quỳ xuống?”  

 

“Anh có biết tôi là ai không?”  

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện