Bọn họ biết Ngụy Yên Nhiên sắp thảm rồi.  

 

“Nhà họ Tống ở Long Đô? Giỏi lắm sao?”, mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên lộ vẻ khinh thường.  

 

“Cô nói gì?”  

 

Tống Trường Phong đột ngột đứng dậy.  

 

Nhà họ Tống ở Long Đô không nói là thế gia hàng đầu thì cũng là gia tộc hạng hai!  

 

Mọi người kinh hãi!  

 

“Con mẹ nó cô cùng lắm chỉ xem như là gái điếm thôi, dám nói chuyện như vậy với Tống Trường Phong tôi?”, Tống Trường Phong đi đến, căm tức nhìn Ngụy Yên Nhiên.  

 

“Anh nói tôi giống gái?”  

 

Ngụy Yên Nhiên giận dữ, cô ta đường đường là người nhà họ Ngụy, vậy mà lại bị mắng là một con điếm?  

 

“Tôi nói sai sao? Con hàng như cô cùng lắm là hai ngàn tệ một đêm!”, Tống Trường Phong cười gằn: “Tôi cho cô hai chục ngàn, cô ở cùng tôi một đêm! Chuyện này cứ tính như vậy, nếu không!”  

 

Tống Trường Phong khí thế tàn bạo.  

 

Ngụy Yên Nhiên theo bản năng rụt về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh nhướn mày, mở mắt nhìn hai người!  

 

Bầu không khí có chút quỷ dị!  

 

Ngụy Yên Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh có ý cầu xin sự giúp đỡ!  

 

Anh hùng cứu mỹ nhân?  

 

Chiêu cũ rích rồi!  

 

Không thú vị!  

 

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, không có ý muốn ra tay.  

 

Ngụy Yên Nhiên nhìn thấy Diệp Bắc Minh như vậy, trong lòng thất vọng.  

 

Xem ra thanh niên này chính là loại phế vật!  

 

“Ha ha ha ha ha!”  

 

Tống Trường Phong cười lớn, hắn ta đắc ý vênh váo, hét về phía Diệp Bắc Minh: “Thằng nhãi, anh đừng giả vờ ngủ”.  

 

“Đứng lên cho tôi, tôi muốn vị trí này”.  

 

“Trên đường tôi muốn giao lưu với người đẹp một chút!”  

 

Mí mắt Diệp Bắc Minh cũng không buồn ngẩng lên: “Cút!”  

Khoang xe đang náo nhiệt, lập tức yên tĩnh.  

 

Ngụy Yên Nhiên cũng ngây người, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Cô ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám nói ra một chữ như vậy!  

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện