Nằm trên giường, Kim Thơ bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ giữa Mộc Thu và Erik Lưu, rồi lại suy nghĩ về mình và Lê Giang Lâm. Lúc này trong điện thoại có tính hiệu nhắc nhở, Kim Thơ liền mở ra xem. Thì ra ngày mai là sinh nhật của cô, Kim Thơ lại suy nghĩ, Lê Giang Lâm tinh ý như vậy chắc chắn sẽ nhớ ngày sinh nhật của cô. Nhưng suy nghĩ này ngay lập tức bị đánh bay, thật là, đến sinh nhật của mình còn không nhớ thì làm sao anh ấy nhớ được.
Lúc này dưới bếp, sau khi Lê Giang Lâm nấu ăn xong anh lên lầu và gọi Kim Thơ xuống ăn. Bỏ qua suy nghĩ trong đầu sang một bên, Kim Thơ vội vàng lấy lại tâm tình đứng trước gương nâng cằm, bày ra vẻ quý phái quyến rũ sau đó cầm điện thoại mở cửa phòng đi xuống lầu. Trên người Lê Giang Lâm lúc này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình cao ráo thẳng tắp đang đứng đợi cô ở lối lên cầu thang, vẫn là sắt mặt bình đạm thường ngày. Nhìn thấy Kim Thơ vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại Lê Giang Lâm nhíu mày, đi xuống cầu thang mà không nhìn nếu không cẩn thận sẽ bị ngã mất. Lê Giang Lâm bước tới đưa tay đoạt lấy điện thoại của Kim Thơ.
“Còn xem nữa sẽ bị ngã cầu thang.” Anh đem điện thoại của cô bỏ vào túi quần dưới ánh mắt khó chịu của chủ nhân.
Kim Thơ chán nản đưa tay về phía anh, “Trả điện thoại cho em.”
Lê Giang Lâm nói, “Hôm nay anh sẽ giữ nó hộ em, xuống ăn cơm thôi.”
Kim Thơ, “Nhưng em đâu có nhờ anh giữ, điện thoại là của em mà.”
Vẻ mặt Lê Giang Lâm nghiêm túc, “Làm theo những gì anh nói.”
Kim Thơ, “ ... “ Làm gì hung dữ vậy?
Kim Thơ đi theo sau Lê Giang Lâm có chút bối rối hỏi, “Đừng nghiêm túc như vậy, đó là điện thoại di động của em nên anh không nên giữ nó, giống như điện thoại của anh em cũng đâu có quyền giữ đúng không?”
Lê Giang Lâm đi đến bàn kéo ghế ra cho Kim Thơ ngồi rồi nhẹ nhàng nói, “Ăn cơm thôi.”
“Ăn xong anh sẽ trả lại em phải không? Thật nhàm chán nếu không có điện thoại di động anh biết mà.” Kim Thơ nhìn Lê Giang Lâm mỉm cười một cách máy móc.
Lê Giang Lâm, “Vậy nếu không có điện thoại trong một ngày thì em sẽ làm gì để hết buồn chán?”
Kim Thơ, “ ... “
Cô im lặng suy nghĩ, không ngờ rằng Lê Giang Lâm muốn giữ điện thoại không chịu trả lại mà còn hỏi khó hiểu như vậy, anh ấy thực sự định giữ nó trong một ngày luôn sau? Nếu không có điện thoại di động dường như mọi niềm vui trong cuộc sống của mình sẽ mất hết.
Vì không trả lời được nên vẫn chưa lấy lại được điện thoại. Sau khi ăn xong Kim Thơ ngồi trong phòng khách xem TV mà không hề cảm thấy buồn ngủ. Xem một lúc cảm thấy thật buồn chán nên cô bất giác đi về phía phòng làm việc của Lê Giang Lâm. Cửa phòng không đóng, Kim Thơ đứng cạnh cửa liếc vào trong, Lê Giang Lâm đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt có một bàn cờ.
Kim Thơ bĩu môi, “Đừng nói là anh đang chơi cờ với chính mình đó nha? Chán muốn chết, đúng là ông cụ non không có một chút niềm vui giải trí nào với xã hội văn minh. Có vẻ như anh còn nhàm chán hơn em.”
Nhận thấy có người đang đứng ở cửa, Lê Giang Lâm ngẩng đầu lên mỉm cười, “Có muốn chơi cờ không?”
Kim Thơ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cô bước tới khiêm tốn nói: “Em chơi không giỏi lắm.”
Lê Giang Lâm nghĩ về lần đánh bài poker trong quán bar, lúc đầu Kim Thơ cũng nói chơi không giỏi, nhưng sau khi ngồi vào bàn poker thì điêu luyện như một tay cờ bạc chuyên nghiệp.
“Vậy em biết chơi gì?”
“Vậy chơi cờ XO đi.” Kim Thơ vội vàng nói.
Thực ra cô cũng biết chơi cờ vua nhưng không giỏi, nếu chơi với Lê Giang Lâm cơ hội chiến thắng tương đối thấp, còn bài poker thì trong nhà không có, nên chọn môn nào mình giỏi và nắm chắc được phần thắng thì hãy đấu với người khác.
Lê Giang Lâm quay lại đi đến bàn làm việc lấy ra một quyển tập chưa sử dụng rồi ngồi trở lại sopha, cứ như thế họ bắt đầu chơi cờ XO. Buổi tối, một cặp vợ chồng mới cưới chưa đầy nửa năm không chịu đi ngủ chỉ ngồi trong phòng làm việc chơi cờ năm quân.
Sau hai vòng đấu chiến thắng một cách dễ dàng, Kim Thơ liếc nhìn vào đôi môi đang mím chặt của Lê Giang Lâm, thì ra anh ấy không biết chơi. Mắt Kim Thơ khẽ di chuyển sau đó mở miệng đề nghị.
“Chơi như thế này có vẻ không thú vị, hay chúng ta đánh cược đi.”
Lê Giang Lâm lắc đầu không đồng ý, “Không, anh mới biết chơi trò này nên không muốn đánh cược.”
Kim Thơ cố ý khiêu khích, “Cờ XO không phải là một trò chơi khó, chỉ cần anh nắm rõ bước đi của đối phương là có thể chặn đường đi và sẽ chiến thắng thôi.”
Lê Giang Lâm vẫn từ chối, “Không.“
y, anh thực sự là con cáo già, một chút cũng không lừa được sao.
Kim Thơ khịt mũi lạnh lùng, “Sao anh lại nghiêm túc như vậy? Chỉ là trò chơi mà thôi, em cũng không chơi thường xuyên mà, với lại anh cũng lớn tuổi hơn em, hay anh sợ thua nên không dám?”
Lê Giang Lâm cong môi, “Vậy em muốn cược cái gì?”
“Nếu em thắng, anh hãy trả lại điện thoại lại cho em.”
Lê Giang Lâm, “Nếu anh thắng thì sao?”
Kim Thơ nheo mắt, anh không có khả năng đâu nha, cô mỉm cười hỏi Lê Giang Lâm, “Vậy anh muốn gì?”
Lê Giang Lâm chăm chăm nhìn Kim Thơ rồi mỉm cười, “Em hào phóng thật đó, vậy em có thể cho anh bất cứ thứ gì mà anh muốn không?”
Mặc dù Kim Thơ rất tự tin về bản thân sẽ dễ dàng thắng Lê Giang Lâm, nhưng cô vẫn cảnh giác, “Đây chỉ là một trò chơi giải trí cho nên cũng có giới hạn, hay chúng ta cùng nói ra điều mình muốn, như thế sẽ dễ quyết định có nên đánh cược hay không?”
Lê Giang Lâm lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần và đặt nó trên bàn, Kim Thơ nhìn vào điện thoại di động, trong lòng đang nóng lên muốn lấy điện thoại mở facebook ra xem.
“Nếu em thắng, anh sẽ trả lại điện thoại cho em. Nhưng nếu em thua, hãy hôn anh.” Lê Giang Lâm rất nghiêm túc đưa tay chỉ lên môi mình.
Kim Thơ sửng sốt, “Cái gì?”
Lê Giang Lâm bật cười trước thái độ sửng sốt của Kim Thơ, anh gõ ngón trỏ lên môi và nói từng chữ.
“Em sẽ chủ động hôn anh.”
Kim Thơ, “Tại sao chứ, em chỉ muốn lấy lại điện thoại di động của mình thôi mà.” Cô chỉ vào điện thoại di động trên bàn, “Đó là điện thoại di động của em.”
Lê Giang Lâm bắt chước giọng điệu của Kim Thơ, “Anh chỉ muốn một nụ hôn từ vợ mình thôi mà.” Anh ta chỉ ngón tay về phía cô, “Em là vợ của anh.”
Kim Thơ, “ ... “ Cô nghẹn ngào nhìn điện thoại trên bàn sau đó gật đầu đồng ý, “Được rồi.”
Anh đúng là một tên lưu manh, muốn lợi dụng em sao? Em đã biết chơi cờ XO từ khi ba tuổi và chưa bao giờ thua. Em không muốn làm tổn thương lòng tự tin của anh đâu, là chính anh tự muốn thế nhé.
Lúc này dưới bếp, sau khi Lê Giang Lâm nấu ăn xong anh lên lầu và gọi Kim Thơ xuống ăn. Bỏ qua suy nghĩ trong đầu sang một bên, Kim Thơ vội vàng lấy lại tâm tình đứng trước gương nâng cằm, bày ra vẻ quý phái quyến rũ sau đó cầm điện thoại mở cửa phòng đi xuống lầu. Trên người Lê Giang Lâm lúc này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình cao ráo thẳng tắp đang đứng đợi cô ở lối lên cầu thang, vẫn là sắt mặt bình đạm thường ngày. Nhìn thấy Kim Thơ vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại Lê Giang Lâm nhíu mày, đi xuống cầu thang mà không nhìn nếu không cẩn thận sẽ bị ngã mất. Lê Giang Lâm bước tới đưa tay đoạt lấy điện thoại của Kim Thơ.
“Còn xem nữa sẽ bị ngã cầu thang.” Anh đem điện thoại của cô bỏ vào túi quần dưới ánh mắt khó chịu của chủ nhân.
Kim Thơ chán nản đưa tay về phía anh, “Trả điện thoại cho em.”
Lê Giang Lâm nói, “Hôm nay anh sẽ giữ nó hộ em, xuống ăn cơm thôi.”
Kim Thơ, “Nhưng em đâu có nhờ anh giữ, điện thoại là của em mà.”
Vẻ mặt Lê Giang Lâm nghiêm túc, “Làm theo những gì anh nói.”
Kim Thơ, “ ... “ Làm gì hung dữ vậy?
Kim Thơ đi theo sau Lê Giang Lâm có chút bối rối hỏi, “Đừng nghiêm túc như vậy, đó là điện thoại di động của em nên anh không nên giữ nó, giống như điện thoại của anh em cũng đâu có quyền giữ đúng không?”
Lê Giang Lâm đi đến bàn kéo ghế ra cho Kim Thơ ngồi rồi nhẹ nhàng nói, “Ăn cơm thôi.”
“Ăn xong anh sẽ trả lại em phải không? Thật nhàm chán nếu không có điện thoại di động anh biết mà.” Kim Thơ nhìn Lê Giang Lâm mỉm cười một cách máy móc.
Lê Giang Lâm, “Vậy nếu không có điện thoại trong một ngày thì em sẽ làm gì để hết buồn chán?”
Kim Thơ, “ ... “
Cô im lặng suy nghĩ, không ngờ rằng Lê Giang Lâm muốn giữ điện thoại không chịu trả lại mà còn hỏi khó hiểu như vậy, anh ấy thực sự định giữ nó trong một ngày luôn sau? Nếu không có điện thoại di động dường như mọi niềm vui trong cuộc sống của mình sẽ mất hết.
Vì không trả lời được nên vẫn chưa lấy lại được điện thoại. Sau khi ăn xong Kim Thơ ngồi trong phòng khách xem TV mà không hề cảm thấy buồn ngủ. Xem một lúc cảm thấy thật buồn chán nên cô bất giác đi về phía phòng làm việc của Lê Giang Lâm. Cửa phòng không đóng, Kim Thơ đứng cạnh cửa liếc vào trong, Lê Giang Lâm đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt có một bàn cờ.
Kim Thơ bĩu môi, “Đừng nói là anh đang chơi cờ với chính mình đó nha? Chán muốn chết, đúng là ông cụ non không có một chút niềm vui giải trí nào với xã hội văn minh. Có vẻ như anh còn nhàm chán hơn em.”
Nhận thấy có người đang đứng ở cửa, Lê Giang Lâm ngẩng đầu lên mỉm cười, “Có muốn chơi cờ không?”
Kim Thơ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cô bước tới khiêm tốn nói: “Em chơi không giỏi lắm.”
Lê Giang Lâm nghĩ về lần đánh bài poker trong quán bar, lúc đầu Kim Thơ cũng nói chơi không giỏi, nhưng sau khi ngồi vào bàn poker thì điêu luyện như một tay cờ bạc chuyên nghiệp.
“Vậy em biết chơi gì?”
“Vậy chơi cờ XO đi.” Kim Thơ vội vàng nói.
Thực ra cô cũng biết chơi cờ vua nhưng không giỏi, nếu chơi với Lê Giang Lâm cơ hội chiến thắng tương đối thấp, còn bài poker thì trong nhà không có, nên chọn môn nào mình giỏi và nắm chắc được phần thắng thì hãy đấu với người khác.
Lê Giang Lâm quay lại đi đến bàn làm việc lấy ra một quyển tập chưa sử dụng rồi ngồi trở lại sopha, cứ như thế họ bắt đầu chơi cờ XO. Buổi tối, một cặp vợ chồng mới cưới chưa đầy nửa năm không chịu đi ngủ chỉ ngồi trong phòng làm việc chơi cờ năm quân.
Sau hai vòng đấu chiến thắng một cách dễ dàng, Kim Thơ liếc nhìn vào đôi môi đang mím chặt của Lê Giang Lâm, thì ra anh ấy không biết chơi. Mắt Kim Thơ khẽ di chuyển sau đó mở miệng đề nghị.
“Chơi như thế này có vẻ không thú vị, hay chúng ta đánh cược đi.”
Lê Giang Lâm lắc đầu không đồng ý, “Không, anh mới biết chơi trò này nên không muốn đánh cược.”
Kim Thơ cố ý khiêu khích, “Cờ XO không phải là một trò chơi khó, chỉ cần anh nắm rõ bước đi của đối phương là có thể chặn đường đi và sẽ chiến thắng thôi.”
Lê Giang Lâm vẫn từ chối, “Không.“
y, anh thực sự là con cáo già, một chút cũng không lừa được sao.
Kim Thơ khịt mũi lạnh lùng, “Sao anh lại nghiêm túc như vậy? Chỉ là trò chơi mà thôi, em cũng không chơi thường xuyên mà, với lại anh cũng lớn tuổi hơn em, hay anh sợ thua nên không dám?”
Lê Giang Lâm cong môi, “Vậy em muốn cược cái gì?”
“Nếu em thắng, anh hãy trả lại điện thoại lại cho em.”
Lê Giang Lâm, “Nếu anh thắng thì sao?”
Kim Thơ nheo mắt, anh không có khả năng đâu nha, cô mỉm cười hỏi Lê Giang Lâm, “Vậy anh muốn gì?”
Lê Giang Lâm chăm chăm nhìn Kim Thơ rồi mỉm cười, “Em hào phóng thật đó, vậy em có thể cho anh bất cứ thứ gì mà anh muốn không?”
Mặc dù Kim Thơ rất tự tin về bản thân sẽ dễ dàng thắng Lê Giang Lâm, nhưng cô vẫn cảnh giác, “Đây chỉ là một trò chơi giải trí cho nên cũng có giới hạn, hay chúng ta cùng nói ra điều mình muốn, như thế sẽ dễ quyết định có nên đánh cược hay không?”
Lê Giang Lâm lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần và đặt nó trên bàn, Kim Thơ nhìn vào điện thoại di động, trong lòng đang nóng lên muốn lấy điện thoại mở facebook ra xem.
“Nếu em thắng, anh sẽ trả lại điện thoại cho em. Nhưng nếu em thua, hãy hôn anh.” Lê Giang Lâm rất nghiêm túc đưa tay chỉ lên môi mình.
Kim Thơ sửng sốt, “Cái gì?”
Lê Giang Lâm bật cười trước thái độ sửng sốt của Kim Thơ, anh gõ ngón trỏ lên môi và nói từng chữ.
“Em sẽ chủ động hôn anh.”
Kim Thơ, “Tại sao chứ, em chỉ muốn lấy lại điện thoại di động của mình thôi mà.” Cô chỉ vào điện thoại di động trên bàn, “Đó là điện thoại di động của em.”
Lê Giang Lâm bắt chước giọng điệu của Kim Thơ, “Anh chỉ muốn một nụ hôn từ vợ mình thôi mà.” Anh ta chỉ ngón tay về phía cô, “Em là vợ của anh.”
Kim Thơ, “ ... “ Cô nghẹn ngào nhìn điện thoại trên bàn sau đó gật đầu đồng ý, “Được rồi.”
Anh đúng là một tên lưu manh, muốn lợi dụng em sao? Em đã biết chơi cờ XO từ khi ba tuổi và chưa bao giờ thua. Em không muốn làm tổn thương lòng tự tin của anh đâu, là chính anh tự muốn thế nhé.
Danh sách chương