Cả người Lý Thiên Nguyệt đều run rẩy, cơ thể như không cử động được, đột nhiên ông trời lại phán cho cô một tin động trời.Bụng Lý Thiên Nguyệt đau đến mức muốn ngất xỉu,cô cố gắng dùng sức bò lại chỗ chiếc xe.
Miệng không ngừng lẩm bẩm" Nhật Dạ...."
Tiếng nổ vang lên, khói bay mù mịt như chiếm lấy bầu trời xanh.Lý Thiên Nguyệt không cần nhìn cũng đoán được đó là chiếc xe mà Tô Tuyết Ý ở trong đó.
Bỗng chốc không gian yên tĩnh như bóp ngạt Lý Thiên Nguyệt,cô không còn hơi sức mà nghĩ nhiều cơ thể chỉ biết run rẩy không tự lừa dối mình chiếc xe đó không phải xe của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Chiếc xe màu đen không có chút nhúc nhích, xăng tràn ra ngoài lâu lâu còn phát ra ngoài tia điện.
Ánh mắt cô lạnh đến thấu xương nhìn chiếc xe ở xa chỉ muốn nhào lại mà đập nó ra.
" Phu Nhân!" giọng nói của Anri vang lên, ở phía sau là một dãy xe to đang chạy lại.Anri chạy xuống lại chỗ cô khóe mắt đã đỏ ẩn.
Thấy Anri Lý Thiên Nguyệt như có được một tia hy vọng cô mong chờ hỏi" Người trong... chiếc xe đen...đó là ai?"
" Tôi đỡ phu nhân ngồi dậy trước đã" Anri không trả lời câu hỏi của Lý Thiên Nguyệt, dùng sức đỡ cô dậy, khóe mắt đã đỏ ửng lên nhưng khi nhìn thấy thân dưới Lý Thiên Nguyệt rỉ máu thì nước mắt vô thức đã chảy ra.
Lý Thiên Nguyệt vẫn cố gượng hỏi" Ai ở trong... chiếc xe...đó?"
Anri cắn chặt răng không lên tiếng.
Hai tay Anri đỡ Lý Thiên Nguyệt lên run rẩy khiến cô càng chắc chắn suy đoán của mình, Lý Thiên Nguyệt dời mắt hỏi" Là Nhật Dạ sao?"
Cô muốn trấn an Lý Thiên Nguyệt nhưng không kìm được cảm xúc nói" Chúng tôi và Mạc Tổng cùng nhau đuổi theo xe của hai người.Từ lúc đuổi theo tới giờ trên dưới cũng nửa tiếng mới đuổi theo kịp.Nhưng không ngờ khi chúng tôi đến gần thì nhìn thấy cảnh cô bị đẩy ngả ra khỏi xe, Mạc Tổng bất ngờ tăng tốc đến cực hạn..."
Bỗng chốc đầu ốc Lý Thiên Nguyệt trống rỗng.Trong xe đó thật sự là Nhật Dạ! Tinh thần bỗng chốc có lại, Lý Thiên Nguyệt đứng dậy đẩy mạnh Anri ra sau chạy nhanh lại chỗ chiếc xe đó.
Anri bất ngờ bị đẩy mạnh lùi lại mấy bước, đuổi theo Lý Thiên Nguyệt" Phu Nhân, người mau đứng lại đi"
Bọn người của Lưu Mộ Hàn nhanh chóng bắt giữ tên lái xe tải, bắt đầu tiến hành dập tắt lửa.
" Chiếc xe này sao đột nhiên lại phát nổ?Chiếc xe kia còn bị tan nát luôn.Đáng sợ thật!"
" Chiếc xe Bentley vốn có thân kiên cố nhưng lại bị thành ra như vậy chắc dùng lực mạnh quá.Đây có phải là ám sát trên đường cao tốc không?"
" Có khi nào xíu nữa chiếc xe này cũng nổ luôn không..."
" Xe bị rò xăng nhiều quá, nhìn kìa, dầu bốc cháy luôn rồi kìa"
Những lời bàn tán xì xào từ những người có mạt ở đây như đâm vào tai cô.Cô cố kìm lại nước mắt, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cửa xe đã vỡ vụn.Anri nắm chặt tay cô không buông ra, kéo cô ôm chặt lại nói" Phu nhân người bình tĩnh lại đi!"
Lý Thiên Nguyệt mặc kệ Anri nói" Anri!Cô mau buông tôi ra!"
Anri ôm cô khóc lớn nói" Phu nhân người đừng đi lại.Chiếc xe đó có thể phát nổ lúc nào.Mạc Tổng cố ý chắn sẽ là để cứu mạng cô, nếu như cô bị gì thì sự hy sinh của Mạc Tổng cũng vô ích sao...."
" Không!Anh ấy không có hy sinh!Anh ấy sẽ không..." Lý Thiên Nguyệt giãy giụa như muốn phát điên dùng hết sức đẩy Anri ra chạy lại chỗ xe đen.
Anri chạy lại túm tay cô, Lý Thiên Nguyệt ngã quỵ xuống đất, khóc đến nỗi mắt đã sưng tấy, trong cuộc đời này của cô đây là lần đầu cô khóc mà còn khóc vì một người đàn ông!
" Nguyệt..." Anri không kìm lòng được mà gọi tên cô, cảm giác phải chịu sự tra tấn này còn đáng sợ hơn những bài tập mà cô từng thử qua.Anri ngồi xuống muốn đỡ Lý Thiên Nguyệt lên một lần nữa nói" Phu nhân, thân dưới của người toàn là máu, người lên xe trước đi.Người đừng như vậy"
Lý Thiên Nguyệt run rẩy nhìn dưới chân mình không chỉ là vài giọt máu mà là rất nhiều máu.Điều này khiến Lý Thiên Nguyệt sợ hãi.
Không lẽ cô....
Mắt thấy xăng chảy bên dưới xe đang bốc cháy, Lý Thiên Nguyệt ngồi dậy muốn dập lửa thì nghe thấy Lưu Mộ Hàn quát" Anri, mau đưa Thiên Nguyệt đi!"
Chắc chắn cô sẽ đưa Lý Thiên Nguyệt đi, bây giờ còn nghe lệnh từ sếp lớn cô càng kiên định nắm tay Lý Thiên Nguyệt nói" Phu nhân, đi!"
Lý Thiên Nguyệt đi theo Anri, ánh mắt cứ dõi theo chiếc xe Bentley đen đang bốc cháy với vũng máu ở phía dưới, ánh mắt Lý Thiên Nguyệt mơ hồ cô hét lớn lên" Nhật Dạ, anh mau ra đây cho em, anh nghe rõ chưa!"
Nước mắt cô chảy xuống, Anri lau đi những giọt nước mắt đó nói" Phu nhân người yên tâm, Mạc Tổng sẽ không có gì đâu"
Lý Thiên Nguyệt quay qua nắm tay Anri nói" Xe Bentley rất chắc chắn, trong xe còn có túi khí chắc chắn Nhật Dạ sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?". Truyện Khác
Điều này không thể đoán được.Dù chiếc Bentley có kiên cố như nào nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ lại dùng thân xe để chắn xe tải.Đầu xe và cuối xe mới là hai bộ phận chắc chắn nhất, như vậy người bình thường không chịu được cú va chạm này, mà Mạc Thiên Nhật Dạ cũng biết điều đó nhưng lại vì cứu Lý Thiên Nguyệt mà hy sinh tính mạng của mình, chắc chắn trong xe cũng không tốt hơn là bao nhưng cũng có thể còn tệ hơn những gì bọn họ thấy...
Vừa lên xe Lý Thiên Nguyệt đã ngủ thiếp đi, trong cơn mê cô cứ gọi tên Mạc Thiên Nhật Dạ liên tục.
Trán đã rịn mồ hôi Anri nhìn còn sót trước cảnh tượng này mà trong bụng Lý Thiên Nguyệt còn có....
***
Khi cô tỉnh dậy cô chỉ cầu mong những chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mơ.Nhưng vừa mở mắt ra thứ nhìn thấy là trần nhà màu trắng cùng với mùi thuốc sát khuẩn nồng nạch.
Trong phút chốc, cô hoài nghi đây chỉ là một giấc mơ chuyện trong mấy tháng nay chỉ là giấc mơ.Việc cô được nhận nhiệm vụ giả làm Lý Thiên Nguyệt lấy Mạc Thiên Nhật Dạ cũng chỉ là giấc mơ.Nhưng bộ đồ bệnh nhân tay cô lại bị gắn ống tiêm truyền nước khiến giả tưởng đó tan tành theo mây khối.
Cô nằm trên giường bệnh không nhúc nhích nhưng cũng không còn sức lực mà nhúc nhích.Cô nằm im nhắm mắt lại những hình ảnh chiếc xe Bentley chắc trước xe tải cứ ẩn hiện trong đầu cô.Bàn tay cô do đập vào kính xe đến chảy máu không còn đường nào cứu chữa cũng đã được băng bó cẩn thận.
Một lúc sau người bác sĩ đi vào.Ngồi ở mép giường để kiểm tra chỉ số sức khỏe của cô.Khi phát hiện cô tỉnh dậy, ông áp tay mang bao tay ý tế lên trán cô, nói bằng giọng tiếng anh" Phu nhân, dù tôi biết điều này thật tàn nhẫn với cô nhưng tôi lấy làm tiếc, đứa bé trong bụng cô đã không nữa.Việc một người phụ nữ ngã từ trên cao xuống giữ được mạng đã là một chuyện khó khăn.Cô đã mê man suốt một tuần lễ rồi,cô nằm ở đây khoảng ba ngày nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường"
Lý Thiên Nguyệt nhíu mày, cố gắng ngồi dậy hỏi" Bác sĩ, ông mới nói cái gì? Tôi mang thai?"
Đầu ốc cô như muốn nổ tung,điều này còn sợ hãi hơn việc cô làm người thực vật.
Cô tự hại mất đi đứa con đầu lòng bởi vì lơ là nghĩ rằng mạng sống như trò chơi.
Người bác sĩ đó nghĩ rằng cô quá sốc nên mới hỏi vậy nên trầm giọng nói" Phu nhân, dù cô đã mất đi đứa con đầu lòng nhưng đứa bé cũng chỉ mới có một tháng chỉ là một phôi thai, cô vẫn còn có cơ hội sinh con, cô cũng không cần quá đau buồn mọi thứ vẫn có thể tiếp tục.Cô rơi từ một vị trí cao xuống như rớt từ lâu năm sáu mà vẫn giữ được mạng sống của mình cũng đã rất may mắn, phu nhân cô không cần phải nghĩ nhiều."
Lý Thiên Nguyệt gật đầu nước trong khóe mắt sắp tuôn trào ra hết đợi đến lúc bác sĩ ra ngoài cô mới chầm chậm để nước mắt tuông ra.
Cô vừa khóc vừa chạm vào phần bụng của mình nói" Con của mẹ, mẹ xin lỗi"
Chuyện này cái gì cũng do cô.
Nếu như cô không chủ quan hời hợt với mạng sống của mình mà ngó đầu ra cửa xem.
Giá như cô không đả kích Tô Tuyết Ý thì ít ra cô ta có thể đỡ cô vào.
Giá như cô biết mình mang thai sớm hơn thì tốt biết mấy.
Giá như cô không nhận nhiệm vụ này thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giá như cuộc hôn nhân này chưa bắt đầu!
Miệng không ngừng lẩm bẩm" Nhật Dạ...."
Tiếng nổ vang lên, khói bay mù mịt như chiếm lấy bầu trời xanh.Lý Thiên Nguyệt không cần nhìn cũng đoán được đó là chiếc xe mà Tô Tuyết Ý ở trong đó.
Bỗng chốc không gian yên tĩnh như bóp ngạt Lý Thiên Nguyệt,cô không còn hơi sức mà nghĩ nhiều cơ thể chỉ biết run rẩy không tự lừa dối mình chiếc xe đó không phải xe của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Chiếc xe màu đen không có chút nhúc nhích, xăng tràn ra ngoài lâu lâu còn phát ra ngoài tia điện.
Ánh mắt cô lạnh đến thấu xương nhìn chiếc xe ở xa chỉ muốn nhào lại mà đập nó ra.
" Phu Nhân!" giọng nói của Anri vang lên, ở phía sau là một dãy xe to đang chạy lại.Anri chạy xuống lại chỗ cô khóe mắt đã đỏ ẩn.
Thấy Anri Lý Thiên Nguyệt như có được một tia hy vọng cô mong chờ hỏi" Người trong... chiếc xe đen...đó là ai?"
" Tôi đỡ phu nhân ngồi dậy trước đã" Anri không trả lời câu hỏi của Lý Thiên Nguyệt, dùng sức đỡ cô dậy, khóe mắt đã đỏ ửng lên nhưng khi nhìn thấy thân dưới Lý Thiên Nguyệt rỉ máu thì nước mắt vô thức đã chảy ra.
Lý Thiên Nguyệt vẫn cố gượng hỏi" Ai ở trong... chiếc xe...đó?"
Anri cắn chặt răng không lên tiếng.
Hai tay Anri đỡ Lý Thiên Nguyệt lên run rẩy khiến cô càng chắc chắn suy đoán của mình, Lý Thiên Nguyệt dời mắt hỏi" Là Nhật Dạ sao?"
Cô muốn trấn an Lý Thiên Nguyệt nhưng không kìm được cảm xúc nói" Chúng tôi và Mạc Tổng cùng nhau đuổi theo xe của hai người.Từ lúc đuổi theo tới giờ trên dưới cũng nửa tiếng mới đuổi theo kịp.Nhưng không ngờ khi chúng tôi đến gần thì nhìn thấy cảnh cô bị đẩy ngả ra khỏi xe, Mạc Tổng bất ngờ tăng tốc đến cực hạn..."
Bỗng chốc đầu ốc Lý Thiên Nguyệt trống rỗng.Trong xe đó thật sự là Nhật Dạ! Tinh thần bỗng chốc có lại, Lý Thiên Nguyệt đứng dậy đẩy mạnh Anri ra sau chạy nhanh lại chỗ chiếc xe đó.
Anri bất ngờ bị đẩy mạnh lùi lại mấy bước, đuổi theo Lý Thiên Nguyệt" Phu Nhân, người mau đứng lại đi"
Bọn người của Lưu Mộ Hàn nhanh chóng bắt giữ tên lái xe tải, bắt đầu tiến hành dập tắt lửa.
" Chiếc xe này sao đột nhiên lại phát nổ?Chiếc xe kia còn bị tan nát luôn.Đáng sợ thật!"
" Chiếc xe Bentley vốn có thân kiên cố nhưng lại bị thành ra như vậy chắc dùng lực mạnh quá.Đây có phải là ám sát trên đường cao tốc không?"
" Có khi nào xíu nữa chiếc xe này cũng nổ luôn không..."
" Xe bị rò xăng nhiều quá, nhìn kìa, dầu bốc cháy luôn rồi kìa"
Những lời bàn tán xì xào từ những người có mạt ở đây như đâm vào tai cô.Cô cố kìm lại nước mắt, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cửa xe đã vỡ vụn.Anri nắm chặt tay cô không buông ra, kéo cô ôm chặt lại nói" Phu nhân người bình tĩnh lại đi!"
Lý Thiên Nguyệt mặc kệ Anri nói" Anri!Cô mau buông tôi ra!"
Anri ôm cô khóc lớn nói" Phu nhân người đừng đi lại.Chiếc xe đó có thể phát nổ lúc nào.Mạc Tổng cố ý chắn sẽ là để cứu mạng cô, nếu như cô bị gì thì sự hy sinh của Mạc Tổng cũng vô ích sao...."
" Không!Anh ấy không có hy sinh!Anh ấy sẽ không..." Lý Thiên Nguyệt giãy giụa như muốn phát điên dùng hết sức đẩy Anri ra chạy lại chỗ xe đen.
Anri chạy lại túm tay cô, Lý Thiên Nguyệt ngã quỵ xuống đất, khóc đến nỗi mắt đã sưng tấy, trong cuộc đời này của cô đây là lần đầu cô khóc mà còn khóc vì một người đàn ông!
" Nguyệt..." Anri không kìm lòng được mà gọi tên cô, cảm giác phải chịu sự tra tấn này còn đáng sợ hơn những bài tập mà cô từng thử qua.Anri ngồi xuống muốn đỡ Lý Thiên Nguyệt lên một lần nữa nói" Phu nhân, thân dưới của người toàn là máu, người lên xe trước đi.Người đừng như vậy"
Lý Thiên Nguyệt run rẩy nhìn dưới chân mình không chỉ là vài giọt máu mà là rất nhiều máu.Điều này khiến Lý Thiên Nguyệt sợ hãi.
Không lẽ cô....
Mắt thấy xăng chảy bên dưới xe đang bốc cháy, Lý Thiên Nguyệt ngồi dậy muốn dập lửa thì nghe thấy Lưu Mộ Hàn quát" Anri, mau đưa Thiên Nguyệt đi!"
Chắc chắn cô sẽ đưa Lý Thiên Nguyệt đi, bây giờ còn nghe lệnh từ sếp lớn cô càng kiên định nắm tay Lý Thiên Nguyệt nói" Phu nhân, đi!"
Lý Thiên Nguyệt đi theo Anri, ánh mắt cứ dõi theo chiếc xe Bentley đen đang bốc cháy với vũng máu ở phía dưới, ánh mắt Lý Thiên Nguyệt mơ hồ cô hét lớn lên" Nhật Dạ, anh mau ra đây cho em, anh nghe rõ chưa!"
Nước mắt cô chảy xuống, Anri lau đi những giọt nước mắt đó nói" Phu nhân người yên tâm, Mạc Tổng sẽ không có gì đâu"
Lý Thiên Nguyệt quay qua nắm tay Anri nói" Xe Bentley rất chắc chắn, trong xe còn có túi khí chắc chắn Nhật Dạ sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?". Truyện Khác
Điều này không thể đoán được.Dù chiếc Bentley có kiên cố như nào nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ lại dùng thân xe để chắn xe tải.Đầu xe và cuối xe mới là hai bộ phận chắc chắn nhất, như vậy người bình thường không chịu được cú va chạm này, mà Mạc Thiên Nhật Dạ cũng biết điều đó nhưng lại vì cứu Lý Thiên Nguyệt mà hy sinh tính mạng của mình, chắc chắn trong xe cũng không tốt hơn là bao nhưng cũng có thể còn tệ hơn những gì bọn họ thấy...
Vừa lên xe Lý Thiên Nguyệt đã ngủ thiếp đi, trong cơn mê cô cứ gọi tên Mạc Thiên Nhật Dạ liên tục.
Trán đã rịn mồ hôi Anri nhìn còn sót trước cảnh tượng này mà trong bụng Lý Thiên Nguyệt còn có....
***
Khi cô tỉnh dậy cô chỉ cầu mong những chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mơ.Nhưng vừa mở mắt ra thứ nhìn thấy là trần nhà màu trắng cùng với mùi thuốc sát khuẩn nồng nạch.
Trong phút chốc, cô hoài nghi đây chỉ là một giấc mơ chuyện trong mấy tháng nay chỉ là giấc mơ.Việc cô được nhận nhiệm vụ giả làm Lý Thiên Nguyệt lấy Mạc Thiên Nhật Dạ cũng chỉ là giấc mơ.Nhưng bộ đồ bệnh nhân tay cô lại bị gắn ống tiêm truyền nước khiến giả tưởng đó tan tành theo mây khối.
Cô nằm trên giường bệnh không nhúc nhích nhưng cũng không còn sức lực mà nhúc nhích.Cô nằm im nhắm mắt lại những hình ảnh chiếc xe Bentley chắc trước xe tải cứ ẩn hiện trong đầu cô.Bàn tay cô do đập vào kính xe đến chảy máu không còn đường nào cứu chữa cũng đã được băng bó cẩn thận.
Một lúc sau người bác sĩ đi vào.Ngồi ở mép giường để kiểm tra chỉ số sức khỏe của cô.Khi phát hiện cô tỉnh dậy, ông áp tay mang bao tay ý tế lên trán cô, nói bằng giọng tiếng anh" Phu nhân, dù tôi biết điều này thật tàn nhẫn với cô nhưng tôi lấy làm tiếc, đứa bé trong bụng cô đã không nữa.Việc một người phụ nữ ngã từ trên cao xuống giữ được mạng đã là một chuyện khó khăn.Cô đã mê man suốt một tuần lễ rồi,cô nằm ở đây khoảng ba ngày nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường"
Lý Thiên Nguyệt nhíu mày, cố gắng ngồi dậy hỏi" Bác sĩ, ông mới nói cái gì? Tôi mang thai?"
Đầu ốc cô như muốn nổ tung,điều này còn sợ hãi hơn việc cô làm người thực vật.
Cô tự hại mất đi đứa con đầu lòng bởi vì lơ là nghĩ rằng mạng sống như trò chơi.
Người bác sĩ đó nghĩ rằng cô quá sốc nên mới hỏi vậy nên trầm giọng nói" Phu nhân, dù cô đã mất đi đứa con đầu lòng nhưng đứa bé cũng chỉ mới có một tháng chỉ là một phôi thai, cô vẫn còn có cơ hội sinh con, cô cũng không cần quá đau buồn mọi thứ vẫn có thể tiếp tục.Cô rơi từ một vị trí cao xuống như rớt từ lâu năm sáu mà vẫn giữ được mạng sống của mình cũng đã rất may mắn, phu nhân cô không cần phải nghĩ nhiều."
Lý Thiên Nguyệt gật đầu nước trong khóe mắt sắp tuôn trào ra hết đợi đến lúc bác sĩ ra ngoài cô mới chầm chậm để nước mắt tuông ra.
Cô vừa khóc vừa chạm vào phần bụng của mình nói" Con của mẹ, mẹ xin lỗi"
Chuyện này cái gì cũng do cô.
Nếu như cô không chủ quan hời hợt với mạng sống của mình mà ngó đầu ra cửa xem.
Giá như cô không đả kích Tô Tuyết Ý thì ít ra cô ta có thể đỡ cô vào.
Giá như cô biết mình mang thai sớm hơn thì tốt biết mấy.
Giá như cô không nhận nhiệm vụ này thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giá như cuộc hôn nhân này chưa bắt đầu!
Danh sách chương