Yên mất tích đã một tuần, căn biệt thự ngày nào cũng nghe thấy tiếng đổ vỡ và tiếng la mắng của Phong.
Phong ngày nào cũng uống say rồi đập phá tất cả đồ đạc trong nhà, bọn thuộc hạ đã lật tung tất cả thành phố này, nhưng Yên như không khí, biến mất không chút dấu vết nào.
Anh như muốn phát điên, anh nhớ cô đến không thở được, chỉ nghĩ đến cô ấy trong khi đang cận kề với cái chết, nơi đó lại không có anh bên cạnh. Anh càng nghĩ càng không khống chế được bản thân mình.
Anh bỏ bê công việc công ty, việc trong bang anh cũng không đoái hoài đến, chỉ suốt ngày biết rượu và chỉ rượu, anh tưởng hơi men lên tới não, có thể khiến anh quên Yên, nhưng càng uống, gương mặt Yên càng hiện về rõ hơn.
Hân Hân mấy ngày nay quá mệt mõi với việc công ty, lẫn trong bang, Kai cũng phụ giúp cô, nhưng điều khiến Hân Hân mệt mõi hơn cả là ngày ngày thấy Phong sống trong đau khổ như thế.
- Choảng. Hân Hân giật mình tỉnh giấc, vì làm việc quá mệt cô ngũ trên bàn làm việc khi nào không hay. Hân Hân chạy đến nơi phát ra âm thanh. Đến nơi cô thấy chỉ toàn những thứ bị đập vỡ, mãnh gương bể vương vã khắp nơi. Nước mắt cô lăn dài khi nhìn thấy Phong trong góc tối ấy.
Bước chân nặng nề Hân Hân bước về phía Phong, vươn đôi tay Hân Hân ôm Phong và lòng.
- Em xin anh, anh đừng như thế, đừng như thế nữa mà, em xin anh. Hân Hân nói trong tiếng nấc, cô khóc một ngày nhiều hơn. Cô ước, người bị gì là cô, là cô, như thế người cô yêu sẽ không phải đau khổ như thế này, nhìn anh ngày ngày như thế này, giống như có ngàn vết cắt, cắt rất sâu rất sâu vào trong trái tim cô.
- Tiểu Yên, Tiểu Yên…….. lỗi tại ta……. Ta không tốt, ta hứa sẽ sửa đổi, quay về bên ta, tiểu Yên, đừng rời xa ta.
Một con người lãnh khốc. Lúc nào cũng làm người khác hoảng sợ, bây giờ lại nằm trong lòng một người con gái mà khóc đến đau lòng như thế, chỉ khi mất đi thứ quan trọng nhất mới khiến một con người oai hùng như anh suy sụp đến như thế.
Hân Hân chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn bàn tay anh, vì những vết cắt của gương mà chảy máu rất nhiều, rất nhiều chổ trên tay, cô lau nước mắt, đứng dậy đi lấy hộp y tế. Nhẹ nhàng nâng cánh tay Phong lên để băng bó.
- Mặc kệ ta. Phong hất văng tất cả mọi thứ trên tay Hân Hân, cô nhìn những thứ lăn lóc trên sàn nhà, ánh mắt chuyển sang giận dữ.
- Bốp. Bàn tay Hân Hân đánh mạnh vào mặt Phong.
- Anh xem bản thân anh đi, người không ra người, nếu tiểu Yên ở nơi đó biết được anh như thế này, liệu em ấy có thể đi thanh thản hay sao? Anh chấp nhận sự thật đi, em biết nó rất khó, nhưng anh muốn tình trạng này kéo dài bao lâu hả, anh không còn là anh nữa, người luôn tự tin kia đâu mất rồi, sau lại trở thành một con người chỉ suốt ngày biết rượu như thế hả? Hân Hân hét lên, giọng nói cô khàn đi, vì nói trong tức giận. Cô thật rất giận anh.
Phong ngước lên nhìn Hân Hân, tất cả lời Hân Hân nói đúng, anh tại sao lại như thế này. ‘ tiểu Yên, cô ấy không thể chết, không thể ‘ giọng Phong nhỏ đi. Anh gục xuống nền nhà, đôi mắt vô hồn.
Hân Hân quay mặt đi, cố giấu đi nước mắt giàn dụa trên mi, anh thật sự rất yêu Tiểu Yên. Hân Hân đau lòng bước ra khỏi căn phòng. Cô tụt dần xuống nơi cánh cửa, cô gục mặt xuống khóc thành tiếng nghe rất đau lòng.
Kai nép mình phía sau góc tường nhìn thấy hình ảnh này, thật xót thương, anh tự trách bản thân không thể bảo vệ thật tốt cho Tiểu thư để cô phải đối mặt với những đau đớn như vậy. Kai nhắm mắt, bước chân nặng nề, đi khỏi nơi đó.
Trong màn đêm lạnh lẽo, biệt thư càng thêm lạnh, trái tim mọi người trong nhà đều bị đánh rơi chỉ vì một người con gái nhỏ nhắn ấy.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể thay đổi được, chấp nhận mà bước tiếp. Nhưng liệu Phong có thể không, khi trước mắt anh chỉ toàn là hình ảnh của Yên.
Mấy ngày ở trong phòng thật rất ngộp thở, Yên muốn đi ra bên ngoài. Nhưng đã mấy ngày nay Hạo không đến thăm cô. Ánh mắt buồn bã nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
- À, tiểu Yên cảm thấy buồn sao?. Hải Minh bước vào gọi tên cô
. Nhớ lại mấy ngày trước.
- Này cậu kia, thấy con gái người ta đẹp quá, giữ lại làm của hả. Hải Minh ngồi trên ghế salon đôi chân bắt chéo nhau, châm chọc nói với Hạo.
- Vớ vẩn, Hạo nhìn Hải Minh hừ lạnh, rồi ánh mắt vẫn chăm chú vào những bản hợp đồng. ‘ cô ấy không còn nhớ bất kỳ thứ gì, tớ cũng không thấy ai tìm cô ấy trong mấy ngày nay, mặc dù tớ đã tìm hiểu thân thế cố ấy kỹ như thế nào, nhưng chỉ là con số 0, hết cách rồi, không lẽ bỏ cô ấy ngoài đường mà không ai thân thiết hay sao ?’
Hải Minh trề môi nhìn Hạo’ thôi đi ông tướng, cô ấy đẹp quá mà, à vậy đi, cho tớ đi, tớ đem về làm osin nhé, không thôi người tình cũng được’ Hải Minh nhìn Hạo chớp chớp mắt, nụ cười đểu.
Hạo dập mạnh hồ sơ, bước về phía Hải Minh. ‘ osin cái đầu cậu, tên biến thái này, đi ra mau, đi làm việc của mình đi, tháng này tôi trừ lương cậu’ nắm tay Hải Minh, Hạo mạnh bạo ném ra khỏi phòng làm việc. Tên ấy thật không để người khác bình yên làm việc mà.
Đi đến bàn làm việc, Hạo mở màn hình điện thoại ra, hình ảnh một cô gái ngũ rất ngon lành trên giường bệnh. Gương mặt xanh xao nhưng vẫn cuốn hút đến lạ lùng.
Em như thiên thần đến bên cuộc đời tôi, có phải ông trời cảm thấy thương tôi mà ban cho tôi một bảo bối để làm cuộc đời tôi thêm màu sắc????? Hải Minh cầm mấy túi đồ đến bệnh viện để thăm Tiểu Yên của Hạo, cậu ấy lúc này bận đến đầu tấp mặt tối, cũng nên giúp cậu ấy một chút…. Bạn thân mà.
Bước vào phòng nhìn thấy cô ấy đang đứng đó, ánh mắt buồn nhìn xa xăm thật
làm người ta nhìn vào là muốn bảo vệ, một cô gái mỏng manh như thế, Hạo nói đúng không thể để cô ấy bơ vơ ngoài đường được.
Hải Minh đặt những thứ đồ lên bàn, tay bóp bóp cánh vai hơi đau vì xách đồ nặng.
- Tiểu Yên em khỏe hơn chưa? Hải Minh tay quơ quơ trông không khí hỏi.
Cô gật đầu, mắt lại nhìn nơi ngoài phía mọi người nô đùa phía dưới.
Hải Minh bước đến phía sau Tiểu Yên nhón chân, nhìn phía dưới, cô đang nhìn gì thế, tò mò ghê.
- À thì ra muốn đi chơi, đi đi anh dẫn em đi. Bàn tay Hải Minh nắm tay Yên kéo đi.
- Buông ra, cái tên biến thái kia. Hạo đứng trước cửa hét to, đi nhanh lại, giật lại tay Yên ra khỏi tay Hải Minh để cô sà lòng mình mà vòng tay ôm lấy, ra vẻ bảo vệ.
- Ế cái tên này, thiếu gia không màn thú vui, không màn chân dài đến đây chăm sóc cho bảo bối của cậu, mà cậu nói thế. Hải Minh chỉ tay vào Hạo. – đã thế không là anh em gì nữa nhé, tên kia. Hải Minh nhấn mạnh hai từ ‘ tên kia ‘. – là cô ấy buồn muốn đi ra ngoài, cứ cho con gái người ta ở trong phòng suốt, không có ánh nắng sao hoa nở được, đợi úng rồi đem bỏ à.
Hải Minh khoanh tay hậm hực ngồi phịch xuống ghế salon ra vẻ oan ức, tức giận.
Hạo ngây người nghe một tràn giáo huấn của Hải Minh, xoay vai Yên lại mặt đối mặt với mình. ‘ em muốn ra ngoài sao? ‘
- Không lẽ giả? Hải Minh nói trong khi mắt vẫn dán vào cái bàn.
- Ở trong phòng ngộp lắm đúng không? Hạo ân cần hỏi.
- Chứ còn gì nữa. Hải Minh lại lên tiếng trong khi Yên vẫn im lặng.
- Tôi không hỏi cậu, Hạo hét về phía Hải Minh.
Hải Minh trợn mắt nhìn Hạo, tốt rồi có người đẹp quên bạn bè, xong rồi, sao này đừng tìm bổn thiếu gia nữa nhé, Hải Minh hậm hực, miệng không ngừng lẩm nhẩm chửi thầm bước ra khỏi phòng với vẻ mặt như con nít.
Hạo lắc đầu ngán ngẩm. Nhìn về phía Yên. ‘ em muốn ra ngoài?’ Yên gật đầu,
Hạo khẽ cười vuốt tóc Yên nắm tay cô dắt ra khỏi phòng.
Đúng là bên ngoài không khí rất tốt làm tâm trạng Yên rất thoải mái, nhìn những đứa con nít có cha có mẹ nô đùa cùng nhau, cô cứ nhìn mải mà không chán.
Hạo nhìn theo tầm mắt Yên, biết cô đang suy nghĩ gì, có lẽ cô cũng giống anh nhưng cô không nhớ bất kì thứ gì ngoài tên của chính mình ra, anh nhớ mặt ba mẹ anh, còn cô cho dù anh có giúp cô như thế nào, cô cũng không hề nhớ nổi.
- Em đang nhớ, ba mẹ và gia đình sao? Hạo ngồi xuống đối diện Yên.
- Gia đình?........ là gì?. Yên ngây ngô hỏi Hạo.
Anh khẽ cười gãy gãy đầu cũng không biết phải nói như thế nào với cô.
- Vậy nếu có thể, hãy xem tôi như người thân của em, được không? Hạo cũng không hiểu vì sao lại nói ra câu này, khi chợt nhận ra lời mình mới nói Hạo muốn thu lại, nhưng đã trễ.
- Có thể… không? Yên đáp nhỏ gương mặt khẽ đượm buồn, cô không hiểu khái niệm gọi là tình thân, từ khi cô bị tai nạn người giúp cô chỉ có Hạo.
Hạo bất ngờ trước câu nói của cô, cô đồng ý rồi ư? Thật vui, Hạo giơ tay xoa xoa má của Yên ‘ đương nhiên là được, đến khi nào em thật nhớ về gia đình em, tôi sẽ mang em về với họ.’ Nhưng trong lòng Hạo không nghĩ vậy, anh chỉ mong cô gái trước mắt mãi mãi không nhớ gì, chỉ có thể bên anh mỗi ngày mà thôi.
Yên híp mắt cười nhẹ với Hạo mà gật đầu, Hạo bất ngờ, khi Yên cười lại đẹp đến như vậy.
Anh đâu biết rằng đó là nụ cười duy nhất trong 5 năm qua của cô.
Khi con người quên được sự thù hận trong lòng, họ sẽ sống một cách thoải mái nhất, quan tâm mọi thứ xung quanh mình, quan tâm hơn đến cảm xúc của mình, họ sẽ không còn u sầu nữa mà chỉ biết đến những thứ tốt đẹp. Ngày nắng ấm, người con trai ngồi chồm hổm dưới đất, người con gái ngồi trên băng ghế ghỗ, cả 2 người đều đẹp như một bức tranh, đúng một bức tranh thật hoàn mỹ.
Trong căn biệt thự rộng lớn. Phong bước vào căn phòng của Yên, anh nhìn xung quanh, không cái gì nơi này được thay đổi, anh tin người con gái ấy sẽ trở về bên anh.
Anh không tin là Yên đã chết, khi anh chưa thực sự nhìn thấy xác Yên, ngày ngày Phong nuôi hy vọng, ngày ngày anh đều qua đây, chỉ để ngửi thấy mùi hương của cô vẫn còn thoang thoải nơi đây.
Yên đi, đem đi luôn cả tâm hồn và trái tim Phong, anh cũng không ngờ người con gái ấy lại làm anh yêu đến như thế, anh ước người chịu đau khổ là mình, người con gái ấy bé nhỏ như thế, đau đớn ấy, em có chịu nổi không?
Phong bước lại gần chiếc giường, anh nhẹ nhàng đặt người nằm xuống, đưa tay lấy gối úp vào mặt mình, hương thơm này, làm anh nhớ cô da diết.
- Em đang nơi nào?, em có biết ta nhớ em đến như thế nào hay không? Em đúng là quá nhẫn tâm, em biết ta cần em, em biết ta yêu em như thế nào, em lạnh lùng bỏ ta mà đi như thế. Phong nhắm chặt mắt, một người đàn ông mà rơi nước mắt là quá yếu đuối. Nhưng anh không phủ nhận, anh đang rất yếu đuối, anh yếu đuối vì người con gái ấy quá nhẫn tâm bóp trái tim anh đau như thế này.
Hân Hân đứng phía ngoài cửa phòng Yên, cửa không hề khóa, cô nhìn thấy tất cả bên trong, nhìn thấy người đó nằm trên giường lớn, những giọt nước mắt như sao đêm lặng lẽ rơi xuống rồi rất nhanh thấm vào nệm.
Cô đưa tay lên ngực cố gắng kìm nén đau khổ lại, anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu chỉ cô Tiểu Yên, đau khổ như thế, nước mắt lại giàn giụa trên mi mắt, Hân Hân quay mặt đi. Yên đã mất lâu như thế rồi. ‘ Phong đến bao giờ anh mới chịu một lần duy nhất mà nhìn về em’ . bóng dáng người con gái cô đơn đi trong bóng tối.
- Này này hôm nay ta đi chơi, ê ê đằng kia có chân dài… ê ê đằng này em này hót quá, hú lu ê cô em… Hải Minh cứ luôn miệng nói, không hề để tâm đến ánh mắt khó chịu của Hạo nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Yên ngồi phía trước bên cạnh Hạo, nghe thấy Hải Minh hí ha hí hửng như thế cũng không đáng trách, vì sau công việc cũng phải có thời gian nghĩ ngơi chứ.
Hải Minh cũng làm rất giỏi, khi làm công việc anh hoàn toàn biến thành con người khác. Nhìn sang Hạo, cô khẽ mỉm cười, chỉ có duy người này chỉ biết có công việc mà không quan tâm tới mình. Nếu cô không nằng nặc năn nỉ anh, thì chắc gì anh đã chịu đi thư giản đầu óc.
Khi Hải Minh đến nhà chơi nghe thấy Yên và Hạo chuẩn bị ra biển thì nằng nặc đòi đi, Hạo không muốn, nhanh chóng đi lên xe đề ga, thi phát hiện ra Hải Minh còn nhanh hơn anh đã ngồi ở hàng ghế sau từ khi nào mà anh không hay biết.
Hạo trừng mắt, định mở miệng bảo Hải Minh xuống xe, thì bàn tay Yên khẽ chạm vào Hạo, Yên mỉm cười nhẹ lắc đầu ý bảo hãy cho Hải Minh đi theo, điều đó không hẳn là xấu.
Anh nhìn thấy nụ cười của cô thì mọi bực bội đều tan biến, đưa tay vuốt gương mặt đẹp không tỳ vết của cô mà âu yếm.
- Nè đi đi , tôi háo hức quá. Bỗng Hải Minh đưa đầu len chen ngang giữa 2 người. Hạo và Yên giật mình, Yên thì lánh ra xa còn Hạo thì thuận tay nhấn đầu Hải Minh đẩy về phía sau.
Yên lắc đầu cười nhẹ, Hải Minh thoáng nhìn thấy nụ cười ấy thì hài lòng, anh như con nít như thế cũng chỉ muốn nhìn thấy thành quả như thế thôi. ‘ ôi ta khâm phục ta quá, cứ như thiên thần ấy’ Hải Minh cười nói thầm trong bụng.
Chiếc xe dừng ở một khách sạn 5 sao, Hạo nhanh chân đi qua để mở cửa cho Yên nhưng Hải Minh nhanh chân hơn, đã mở cửa và nắm tay cô ra khỏi xe, Hải Minh nhìn Hạo cười đểu ra vẻ đắc thắng “ haha hôm nay lão đại ta được nắm tay người đẹp nhé” rồi tung tăng vui vẻ mà nắm tay Yên bước đi để mình Hạo đứng đó với ánh mắt tức giận.
- Này lễ tân xinh đẹp cho anh 2 phòng nhé, 1 phòng đôi, 1 phòng đơn. Hải Minh giơ ra tấm thẻ vàng đưa ra trước bàn lễ tân, nhìn thấy tấm thẻ, cô lễ tân mỉm cười tươi tắn, người có tấm thẻ này chứng tỏ là rất giàu có. Trong nước không có được đến 7 người có tấm thẻ này.
- Tại sao lại là 2 phòng? Yên thắc mắc hỏi.
- À em sẽ ở bên phòng đôi với anh nhé. Hải Minh cười chớp chớp mắt nhìn Yên.
Yên lùi một bước né tránh nguy hiểm, hình như có điều không đúng. Đưa mắt cô tìm kiếm Hạo, thì thấy từ lúc nào anh đã đứng phía sau Hải Mình, đưa mặt gần tai Hải Minh.
- Cậu dám. Hạo hét to.
- Trời trời trời muốn đứng tim, cái tên này, nếu tôi bị bệnh ‘ hết hồn ‘ mà chết, là cậu có lỗi với tổ tiên nhà tôi đấy nhé. Hải Minh nhảy sang phía khác né Hạo.
Hạo nhìn Yên mỉm cười, ‘ hôm nay anh ở bên phòng đôi với Hải Minh, em ngũ một mình được chứ?’ Yên khẽ gật đầu.
- Không, ngũ với cậu không an toàn, đêm dài lắm mộng. Tôi không muốn……không muốn……… Hải Minh bị Hạo nắm áo kéo đi trước ánh mắt nhìn của mọi người, không ngờ người đẹp trai như Hải Minh lại ra vẻ con nít như thế.
Yên xếp gọn quần áo mình vào tủ, thì bước vào phòng tắm, khi tắm gọi sạch sẽ thật thoải mái, Yên bước đến giường, vừa ngã xuống giường là ngũ rất say.
Thời gian qua nhờ Hạo mà cô có một cuộc sống thật thoải mái vì vậy mà bệnh cũng sớm hết hẳn. Cô thậm chí còn lên được vài kg đó chứ.
Bên bức tường bên này.
- Cô ấy ở bên cậu như thế, liệu một ngày cô ấy nhớ ra tất cả mà rời xa cậu? Hải Minh đứng đó bóng dáng thẳng tấp tay đút túi quần nhìn về phía biển. Thay đổi vào nét tinh nghịch hàng ngày là ánh mắt lạnh lùng.
Bên trong con người Hải Minh luôn luôn tồn tại 2 con người, một là sôi nổi, hai là một con người trầm mặc làm việc luôn dứt khoát.
Mở đôi mắt ra Hạo nằm trên giường ánh mắt buồn nhìn lên trần nhà, đúng, cô ấy đến như một món quà mà thượng đế ban tặng cho anh, liệu sẽ có một ngày người sẽ mang cô ấy đi giống như người đã làm với mẹ của anh hay không.
Hạo lắc đầu xóa bỏ suy nghĩ đó, đưa tay lấy đại một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm, bỏ mặc lại Hải Minh với câu hỏi của cậu ta.
Hải Minh nhắm mắt lại, cậu ấy đã quá mệt mỏi, Yên đến mang lại màu sắc cho cuộc đời cậu ấy, và cả anh. Liệu nếu có ngày cô ấy như một cơn gió…….
Không, nhất định anh không để cơn gió ấy thoát khỏi anh.
Hạo bên trong phòng tắm mặc cho nước xối xả vào mặt, như thế làm anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Tắm xong Hạo thay đồ bước ra thì thấy Hải Minh đã ngũ, Hạo mở cửa bước qua phòng Yên , vì phòng anh và cô ở sát bên nhau, Hạo gõ cửa nhưng không thấy Yên trả lời.
Anh lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, thì thấy cô đã ngũ, mái tóc dài xõa xuống bên cạnh mép giường.
Tóc vẫn còn ướt mà ngũ như thế thật là làm anh lo lắng mà, Hạo bước thật nhẹ, mở hộp tủ lấy ra chiếc máy sấy, rồi ngồi vào mép giường đặt đầu Yên nằm trên đùi của mình, nhẹ nhàng sấy từng lọn tóc cho cô.
Cô chợt cựa mình rồi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Hạo, cô mỉm cười, Hạo nhìn thấy cô tình và nụ cười trên môi cô cũng khẽ cười với cô. Tay vẫn sấy tóc cho cô. Yên như chú mèo con cứ nắm yên nơi đó mặc cho Hạo làm gì làm.
Sấy tóc cho Yên xong, Hạo đưa tay cất máy sấy vào lại trong tủ, rồi quay qua nhìn Yên.
- Thế nào đói chưa cô bé. Hạo mỉm cười hỏi
Yên cười nhẹ gật đầu. Cô nhanh chóng nhảy xuống giường bước đến tủ lấy ra một chiếc váy rồi nhanh vào phòng tắm để thay.
Hạo đứng đợi cô ngoài cửa thấy cô đã xong, thì nắm tay cô bước đi. Vừa bước qua phòng của anh thì có tiếng chậc lưỡi phía sau.
- Chậc chậc, nỡ lòng ăn mà không gọi tôi chứ, sao vô tâm đến như thế. Hải Minh đứng khoanh tay trước cửa phòng mà nói với vẻ chán nản.
- Cậu muốn ăn thì mà tự đi, không ai rãnh mà đợi cậu. Hạo quay qua nói rồi lại đi tiếp.
- Ê ê đợi tớ, tớ xong ngay đây. Hải Minh nhanh chân chạy vào phòng lấy chiếc lược chải chải lại đầu tóc rối, rồi khóa cửa phòng thật nhanh chạy theo Hạo, cười hề hề mà đi phía sau.
Bước đến phòng ăn, tất cả mọi người phòng ăn đều nhìn 3 người vừa mới đến.
Ba người đẹp hoàn hảo, nhất là cô gái, mang một nét đẹp mê hồn, khiến bao ánh mắt các chàng nơi đây như muốn bị lé ra ngoài.
Còn các cô gái thì ghen tị với Yên vì được tới hai anh chàng đẹp trai ngất ngây như thế hộ tống tới bàn ăn.
Nhận được nhiều ánh mắt soi mói, Yên cảm thấy không thoải mái, đôi chân mày đẹp khẽ nhăn lại.
Hạo nhìn thấy như thế thì khẽ cười, đưa ly nước ép cam đến cho Yên.
- Em uống đi rất tốt cho sức khỏe đấy. Cái ly chưa kịp đến tay Yên thì đã có bàn tay khác cầm lấy, uống một hơi hết cả ly nước ép. Hải Minh chùi mép cười cười nhìn Hạo.
- Đúng nước ép rất tốt, sức khỏe của tôi rất quan trọng đối với công việc của cậu, đúng không? Hải Minh nháy nháy mắt với Hạo.
Hạo trừng mắt giơ giơ nắm đấm giả như muốn đánh Hải Minh.
Yên thấy như thế liền bật cười, thật là khi ở gần hai con người này, cô thấy rất vui vẻ, ở bên họ cô không hề cảm thấy bất kì buồn phiền nào cả.
Xong buổi tối thì Hải Minh lặng mất tâm, Hạo lắc đầu ngao ngán đúng là đem con ngựa hoang đi xa đúng là không ổn tí nào cả.
Yên và Hạo cùng nhau dạo bước trên bờ biển, đôi chân trần trong làn váy trắng, trong Yên thật đẹp.
Hai người cứ đi và đi như thế lâu lâu Yên nghịch nước thì đá đá đôi chân nhỏ vào trong nước, cảm giác rất thích thú.
Còn Hạo anh thì nhìn về nơi xa xăm ở nơi chân trời đen mịt kia.
- Tiểu Yên, nếu tôi là một người không tốt em có xa lánh tôi hay không? Hạo khẽ nói ánh mắt trùng xuống.
Yên ngước nhìn anh, lúc anh này nhìn anh thật khác, anh như biến thành một người mà trong đó người ta chỉ toàn thấy bi thương và u sầu.
Cô nhẹ bước đến bên cạnh Hạo, đưa bàn tay nhỏ của mình nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Yên khẽ lắc đầu, Yên biết cho dù anh xấu như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể giận mà xa lánh anh.
Hạo tự cười bản thân nhìn đôi tay nhỏ của cô đang cố gắng nắm lấy tay anh.
Anh quay sang rất nhẹ nhàng, choàng tay qua ôm trọn cô gái bé nhỏ vào lòng, thật là ấm áp.
Ở phía xa có một ánh mắt đang hướng theo hai người đang ôm nhau mà nhìn, ánh mắt rũ xuống, bước chân đi âm thầm, anh không thể giành, cô ấy không bao giờ là của anh, đúng, anh phải chấp nhận.
Hạo và Yên cùng Hải Minh có những ngày rất vui nơi vùng biển ấy, cũng phải đến lúc về, Yên đang trong phòng mình thu dọn quần áo vào vali thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Là anh. Hải Minh.
- Vào đi anh. Yên hướng ra cánh cửa mà nói.
Hải Minh bước vào phòng đóng cánh cửa phòng lại. Yên nhìn anh miệng khẽ mỉm cười với anh.
Bước lại gần Yên, Hải Minh nắm lấy bàn tay Yên rồi đặt vào bàn tay ấy, một vỏ ốc, rất đẹp.
Rồi anh đưa mặt mình gần hơn với Yên, anh khẽ hôn lên trán Yên một cái, Yên vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Tiểu Yên hãy luôn nở nụ cười em nhé. Hải Minh quay lưng đi bàn tay đút vào túi quần đang nắm thật chặt lại.
- Cái này…. Yên khẽ nói khi nhìn vào vỏ ốc đẹp đó.
- Là quà của anh, kỉ niệm chúng ta đi chơi chung, và nụ hôn khi nãy là coi như em trả tiền công cho anh. Hải Minh nhúng vai nói, rồi đi ra khỏi phòng để lại Yên với nhiều suy nghĩ trong lòng.
- Hôm nay Lãnh chủ không đến. Hân Hân vừa nói vừa ngồi vào vị trí ngồi của mình.
Các lão già trong bang nhìn nhau mà lắc đầu, từ khi con bé kia mất đi, Lãnh chủ không hề quan tâm đến công việc trong bang lẫn công ty, hiệu suất và lợi nhuận đã tụt dốc mà không có phanh ngừng.
- Hân Hân tôi nghĩ, cô nên nói với bang chủ, nếu như người không muốn vứt bỏ quá khứ mà cứ khư khư ôm lấy nó, thì tốt nhất vị trí này lãnh chủ nên nhường lại cho người khác. Một người đàn ông trong số đó đứng lên hai tay chóng vào bàn mà nói.
- Đúng tôi tán thành. Đồng loạt những người kia cũng đứng lên mà hưởng ứng.
Hân Hân nhắm mắt mà khẽ thở dài, cô không biết phải xử lý vụ việc này như thế nào, vì những lời họ nói đều đúng, anh không còn quan tâm đến thứ gì nữa, Yên chết, hồn anh ấy cũng chết theo rồi.
- Cho tôi thời gian 1 tuần, tôi sẽ có câu trả lời thích đáng với mọi người. Hân xoa xoa thái dương mà mệt mỏi, Hân Hân phất tay bảo mọi người ra ngoài hết, cô muốn ở một mình, cô thật sự đang rất rất mệt.
Tất cả mọi người bước đi, Kai bước vào, chỉ thấy Hân Hân gục mặt trên bàn, anh đi nhẹ về phía cô, Kai chỉ đứng đó mà không nói lời nào, anh không muốn Hân Hân suy nghĩ nhiều thêm về những ý kiến của mình.
Tạm thời nên để cô ấy yên tĩnh như thế cũng tốt. Kai liếc qua chiếc ghế, chiếc ghế này ngày trước Yên cũng hay ngồi, cô đi rồi, cũng mang theo rất nhiều thứ quan trọng.
- Tôi vô dụng lắm đúng không?, Hân Hân chợt mở mắt, nhưng vẫn không nhìn Kai mà hỏi.
- Tiểu thư đã cố hết sức rồi, đừng nên tự trách mình như thế. Kai thở dài, vì chính anh cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Hân Hân kéo tay Kai ngồi xuống bên cạnh mình, cô dựa đầu vào vai anh, mà khóc như một đứa con nít, cô đã kiềm nét rất nhiều cảm xúc trong lòng, nó thật sự rất khó chịu, khó chịu đến nổi khiến cô không thể nào mà thở nổi.
Kai ngồi yên mặc cho Hân Hân làm ướt áo của mình, như vậy cũng tốt khóc ra rồi có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn, anh choàng tay qua vỗ vỗ vào đôi vai gầy của Hân Hân, cô ấy cần một điểm tựa, nên cho cô ấy mượn đỡ đôi vai này vậy.
Tại căn biệt thự, Lãnh Phong vẫn chỉ đắm mình trong hơi men, vẫn là thói quen cũ anh muốn qua căn phòng mang hơi ấm mà anh nhớ thương.
Anh đi nhìn qua rất nhiều chổ, mà anh đã nhớ tất cả mọi thứ trong đầu còn hơn cả căn phòng của chính mình, cho dù nhắm mắt cũng có thể lấy được thứ mà mình muốn lấy.
Đi qua cái bàn mà Yên hay ngồi để làm việc, Phong bước vào ngồi phịch xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm đôi mắt, chiếc ghế cứ xoay qua rồi xoay lại theo cách di chuyển của đôi chân Phong.
Đôi mắt anh mở ra, đắm chìm trong nỗi nhớ.
- Đến khi nào ta mới không còn ám ảnh về em, người con gái này, em thật là…… tàn nhẫn với ta. Khẽ cười nhạo bản thân, Phong chóng tay định đứng dậy thì mắt anh liếc thấy sợi dây chuyền, vẫn được đặt trong cái lọ thủy tinh.
Yên đã từng nói, đây là thứ mà giúp cô có thể tìm ra người đã sát hại người bà mà cô yêu thương nhất, cô hận, cô nuôi ý chí ấy từ khi còn nhỏ như thế, bao nhiêu năm trôi qua, ngọn lửa trả thù ấy vẫn chưa bao giờ được dập tắt.
Phong mở chiếc lọ, nắm sợi dây chuyền mà lấy ra, sợi dây lắc lư trước mắt anh, hình được khắc trên sợi dây, một hình hoa văn được khắc rất đẹp, nhưng nó đã mất đi phần nào vẻ đẹp vì máu của người bà dính trên ấy.
Ánh mắt anh cứ nhìn mãi sợi dây, người con gái ấy ở bên cạnh anh, nuôi hy vọng trả thù, nỗi thù lấn át trái tim cô ấy, khiến cô ấy không thể nào mở lòng với anh, cho dù anh có cố gắng tốt với cô như thế nào.
Đã bao lần, anh nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ, nhưng ngày ngày thấy cô, càng làm anh không thể nào từ bỏ cô được, càng ngày trái tim anh càng đi sai đường, càng đi sai theo tính cách lẽ ra là độc ác và tuyệt tình, nhưng vì người con gái đó, trái tim đã biết yêu là gì.
Kể từ nhỏ, anh đã không có một gia đình hạnh phúc, cha là một tên trùm khét tiếng, ngay cả người mẹ sinh ra mình, bà ấy đã phải tự sát mà chết vì chính ông ta quá đào hoa, bà uất ức đến không thể sống nỗi nữa.
Ngày cuối cùng bà ôm anh vào lòng, rồi bà không nói một lời nào mà gieo mình xuống dưới mặt đất lạnh lẽo và đanh thép kia.
Ngay trước mắt anh, bà nằm bất động trên vũng máu đó. Anh hận, không thể chết theo bà, vì anh biết bà yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời, bà muốn anh phải tiếp tục sống.
Và anh đã sống, sống mà phục tùng dưới tay của chính người cha của mình, anh như một đồ vật mặc ông sai khiến, rồi anh cũng lớn, cũng đến lúc phải mọc cánh mà vẫy vùng.
Chính bàn tay này, đã cầm khẩu súng, một phát ngay mi tâm ông ta, anh trả thù cho mẹ, ông ta chết bên cạnh người tình của ông ta.
Vì ông ta mà mẹ anh phải đau khổ đến chết như thế, làm sao anh có thể không thay mẹ thực hiện điều này.
Phong đứng dậy tay đút túi quần bước đến chiếc cửa sổ lớn, lặng người nhìn màn đêm, kí ức thật khủng khiếp ấy, Yên cũng thế, Yên cũng giống anh, biết thế nào là mất đi người mà mình yêu thương nhất, nó còn đau khổ hơn cả cái chết, lúc nhìn thảm cảnh ngay trước mắt mình.
Ánh trăng soi sáng người con trai ấy, bóng anh trải dài trong căn phòng, một bóng dáng cô độc. Anh không thể tiếp tục sống như thế này, không phải khi xưa anh đã bước qua đau khổ khi mất mẹ như thế nào sao?
Bây giờ chính là thực hiện điều ấy một lần nữa,
- Ta sẽ giúp em. Cho dù em ở nơi nào, em cũng thấy được, và cho rằng ta làm điều đó là đúng. Phải không Tiểu Yên?
Phong bước ra khỏi phòng Yên, lấy một ổ khóa mà khóa cánh cửa lớn ấy lại, anh sẽ không bước vào đây nữa, có lẽ anh sẽ nên quên đi kí ức có cô.
- Nó làm ta thật rất đau, vì em. Cũng đến lúc ta nên trở về là bản thân ta, nhưng ta sẽ không thể quên rằng tình cảm của mình, ta đã trao………… tất cả về em.
Phong xoay lưng bước đi vào màn đêm tăm tối, bởi vì màn đêm tăm tối ấy mà anh không hề biết có người luôn đứng phía sau nhìn mình.
- Đúng. Có thể nào quên… tình cảm đã trao về anh. Hân Hân gạt nhanh một giọt lệ sắp rớt xuống.
Phong ngày nào cũng uống say rồi đập phá tất cả đồ đạc trong nhà, bọn thuộc hạ đã lật tung tất cả thành phố này, nhưng Yên như không khí, biến mất không chút dấu vết nào.
Anh như muốn phát điên, anh nhớ cô đến không thở được, chỉ nghĩ đến cô ấy trong khi đang cận kề với cái chết, nơi đó lại không có anh bên cạnh. Anh càng nghĩ càng không khống chế được bản thân mình.
Anh bỏ bê công việc công ty, việc trong bang anh cũng không đoái hoài đến, chỉ suốt ngày biết rượu và chỉ rượu, anh tưởng hơi men lên tới não, có thể khiến anh quên Yên, nhưng càng uống, gương mặt Yên càng hiện về rõ hơn.
Hân Hân mấy ngày nay quá mệt mõi với việc công ty, lẫn trong bang, Kai cũng phụ giúp cô, nhưng điều khiến Hân Hân mệt mõi hơn cả là ngày ngày thấy Phong sống trong đau khổ như thế.
- Choảng. Hân Hân giật mình tỉnh giấc, vì làm việc quá mệt cô ngũ trên bàn làm việc khi nào không hay. Hân Hân chạy đến nơi phát ra âm thanh. Đến nơi cô thấy chỉ toàn những thứ bị đập vỡ, mãnh gương bể vương vã khắp nơi. Nước mắt cô lăn dài khi nhìn thấy Phong trong góc tối ấy.
Bước chân nặng nề Hân Hân bước về phía Phong, vươn đôi tay Hân Hân ôm Phong và lòng.
- Em xin anh, anh đừng như thế, đừng như thế nữa mà, em xin anh. Hân Hân nói trong tiếng nấc, cô khóc một ngày nhiều hơn. Cô ước, người bị gì là cô, là cô, như thế người cô yêu sẽ không phải đau khổ như thế này, nhìn anh ngày ngày như thế này, giống như có ngàn vết cắt, cắt rất sâu rất sâu vào trong trái tim cô.
- Tiểu Yên, Tiểu Yên…….. lỗi tại ta……. Ta không tốt, ta hứa sẽ sửa đổi, quay về bên ta, tiểu Yên, đừng rời xa ta.
Một con người lãnh khốc. Lúc nào cũng làm người khác hoảng sợ, bây giờ lại nằm trong lòng một người con gái mà khóc đến đau lòng như thế, chỉ khi mất đi thứ quan trọng nhất mới khiến một con người oai hùng như anh suy sụp đến như thế.
Hân Hân chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn bàn tay anh, vì những vết cắt của gương mà chảy máu rất nhiều, rất nhiều chổ trên tay, cô lau nước mắt, đứng dậy đi lấy hộp y tế. Nhẹ nhàng nâng cánh tay Phong lên để băng bó.
- Mặc kệ ta. Phong hất văng tất cả mọi thứ trên tay Hân Hân, cô nhìn những thứ lăn lóc trên sàn nhà, ánh mắt chuyển sang giận dữ.
- Bốp. Bàn tay Hân Hân đánh mạnh vào mặt Phong.
- Anh xem bản thân anh đi, người không ra người, nếu tiểu Yên ở nơi đó biết được anh như thế này, liệu em ấy có thể đi thanh thản hay sao? Anh chấp nhận sự thật đi, em biết nó rất khó, nhưng anh muốn tình trạng này kéo dài bao lâu hả, anh không còn là anh nữa, người luôn tự tin kia đâu mất rồi, sau lại trở thành một con người chỉ suốt ngày biết rượu như thế hả? Hân Hân hét lên, giọng nói cô khàn đi, vì nói trong tức giận. Cô thật rất giận anh.
Phong ngước lên nhìn Hân Hân, tất cả lời Hân Hân nói đúng, anh tại sao lại như thế này. ‘ tiểu Yên, cô ấy không thể chết, không thể ‘ giọng Phong nhỏ đi. Anh gục xuống nền nhà, đôi mắt vô hồn.
Hân Hân quay mặt đi, cố giấu đi nước mắt giàn dụa trên mi, anh thật sự rất yêu Tiểu Yên. Hân Hân đau lòng bước ra khỏi căn phòng. Cô tụt dần xuống nơi cánh cửa, cô gục mặt xuống khóc thành tiếng nghe rất đau lòng.
Kai nép mình phía sau góc tường nhìn thấy hình ảnh này, thật xót thương, anh tự trách bản thân không thể bảo vệ thật tốt cho Tiểu thư để cô phải đối mặt với những đau đớn như vậy. Kai nhắm mắt, bước chân nặng nề, đi khỏi nơi đó.
Trong màn đêm lạnh lẽo, biệt thư càng thêm lạnh, trái tim mọi người trong nhà đều bị đánh rơi chỉ vì một người con gái nhỏ nhắn ấy.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể thay đổi được, chấp nhận mà bước tiếp. Nhưng liệu Phong có thể không, khi trước mắt anh chỉ toàn là hình ảnh của Yên.
Mấy ngày ở trong phòng thật rất ngộp thở, Yên muốn đi ra bên ngoài. Nhưng đã mấy ngày nay Hạo không đến thăm cô. Ánh mắt buồn bã nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
- À, tiểu Yên cảm thấy buồn sao?. Hải Minh bước vào gọi tên cô
. Nhớ lại mấy ngày trước.
- Này cậu kia, thấy con gái người ta đẹp quá, giữ lại làm của hả. Hải Minh ngồi trên ghế salon đôi chân bắt chéo nhau, châm chọc nói với Hạo.
- Vớ vẩn, Hạo nhìn Hải Minh hừ lạnh, rồi ánh mắt vẫn chăm chú vào những bản hợp đồng. ‘ cô ấy không còn nhớ bất kỳ thứ gì, tớ cũng không thấy ai tìm cô ấy trong mấy ngày nay, mặc dù tớ đã tìm hiểu thân thế cố ấy kỹ như thế nào, nhưng chỉ là con số 0, hết cách rồi, không lẽ bỏ cô ấy ngoài đường mà không ai thân thiết hay sao ?’
Hải Minh trề môi nhìn Hạo’ thôi đi ông tướng, cô ấy đẹp quá mà, à vậy đi, cho tớ đi, tớ đem về làm osin nhé, không thôi người tình cũng được’ Hải Minh nhìn Hạo chớp chớp mắt, nụ cười đểu.
Hạo dập mạnh hồ sơ, bước về phía Hải Minh. ‘ osin cái đầu cậu, tên biến thái này, đi ra mau, đi làm việc của mình đi, tháng này tôi trừ lương cậu’ nắm tay Hải Minh, Hạo mạnh bạo ném ra khỏi phòng làm việc. Tên ấy thật không để người khác bình yên làm việc mà.
Đi đến bàn làm việc, Hạo mở màn hình điện thoại ra, hình ảnh một cô gái ngũ rất ngon lành trên giường bệnh. Gương mặt xanh xao nhưng vẫn cuốn hút đến lạ lùng.
Em như thiên thần đến bên cuộc đời tôi, có phải ông trời cảm thấy thương tôi mà ban cho tôi một bảo bối để làm cuộc đời tôi thêm màu sắc????? Hải Minh cầm mấy túi đồ đến bệnh viện để thăm Tiểu Yên của Hạo, cậu ấy lúc này bận đến đầu tấp mặt tối, cũng nên giúp cậu ấy một chút…. Bạn thân mà.
Bước vào phòng nhìn thấy cô ấy đang đứng đó, ánh mắt buồn nhìn xa xăm thật
làm người ta nhìn vào là muốn bảo vệ, một cô gái mỏng manh như thế, Hạo nói đúng không thể để cô ấy bơ vơ ngoài đường được.
Hải Minh đặt những thứ đồ lên bàn, tay bóp bóp cánh vai hơi đau vì xách đồ nặng.
- Tiểu Yên em khỏe hơn chưa? Hải Minh tay quơ quơ trông không khí hỏi.
Cô gật đầu, mắt lại nhìn nơi ngoài phía mọi người nô đùa phía dưới.
Hải Minh bước đến phía sau Tiểu Yên nhón chân, nhìn phía dưới, cô đang nhìn gì thế, tò mò ghê.
- À thì ra muốn đi chơi, đi đi anh dẫn em đi. Bàn tay Hải Minh nắm tay Yên kéo đi.
- Buông ra, cái tên biến thái kia. Hạo đứng trước cửa hét to, đi nhanh lại, giật lại tay Yên ra khỏi tay Hải Minh để cô sà lòng mình mà vòng tay ôm lấy, ra vẻ bảo vệ.
- Ế cái tên này, thiếu gia không màn thú vui, không màn chân dài đến đây chăm sóc cho bảo bối của cậu, mà cậu nói thế. Hải Minh chỉ tay vào Hạo. – đã thế không là anh em gì nữa nhé, tên kia. Hải Minh nhấn mạnh hai từ ‘ tên kia ‘. – là cô ấy buồn muốn đi ra ngoài, cứ cho con gái người ta ở trong phòng suốt, không có ánh nắng sao hoa nở được, đợi úng rồi đem bỏ à.
Hải Minh khoanh tay hậm hực ngồi phịch xuống ghế salon ra vẻ oan ức, tức giận.
Hạo ngây người nghe một tràn giáo huấn của Hải Minh, xoay vai Yên lại mặt đối mặt với mình. ‘ em muốn ra ngoài sao? ‘
- Không lẽ giả? Hải Minh nói trong khi mắt vẫn dán vào cái bàn.
- Ở trong phòng ngộp lắm đúng không? Hạo ân cần hỏi.
- Chứ còn gì nữa. Hải Minh lại lên tiếng trong khi Yên vẫn im lặng.
- Tôi không hỏi cậu, Hạo hét về phía Hải Minh.
Hải Minh trợn mắt nhìn Hạo, tốt rồi có người đẹp quên bạn bè, xong rồi, sao này đừng tìm bổn thiếu gia nữa nhé, Hải Minh hậm hực, miệng không ngừng lẩm nhẩm chửi thầm bước ra khỏi phòng với vẻ mặt như con nít.
Hạo lắc đầu ngán ngẩm. Nhìn về phía Yên. ‘ em muốn ra ngoài?’ Yên gật đầu,
Hạo khẽ cười vuốt tóc Yên nắm tay cô dắt ra khỏi phòng.
Đúng là bên ngoài không khí rất tốt làm tâm trạng Yên rất thoải mái, nhìn những đứa con nít có cha có mẹ nô đùa cùng nhau, cô cứ nhìn mải mà không chán.
Hạo nhìn theo tầm mắt Yên, biết cô đang suy nghĩ gì, có lẽ cô cũng giống anh nhưng cô không nhớ bất kì thứ gì ngoài tên của chính mình ra, anh nhớ mặt ba mẹ anh, còn cô cho dù anh có giúp cô như thế nào, cô cũng không hề nhớ nổi.
- Em đang nhớ, ba mẹ và gia đình sao? Hạo ngồi xuống đối diện Yên.
- Gia đình?........ là gì?. Yên ngây ngô hỏi Hạo.
Anh khẽ cười gãy gãy đầu cũng không biết phải nói như thế nào với cô.
- Vậy nếu có thể, hãy xem tôi như người thân của em, được không? Hạo cũng không hiểu vì sao lại nói ra câu này, khi chợt nhận ra lời mình mới nói Hạo muốn thu lại, nhưng đã trễ.
- Có thể… không? Yên đáp nhỏ gương mặt khẽ đượm buồn, cô không hiểu khái niệm gọi là tình thân, từ khi cô bị tai nạn người giúp cô chỉ có Hạo.
Hạo bất ngờ trước câu nói của cô, cô đồng ý rồi ư? Thật vui, Hạo giơ tay xoa xoa má của Yên ‘ đương nhiên là được, đến khi nào em thật nhớ về gia đình em, tôi sẽ mang em về với họ.’ Nhưng trong lòng Hạo không nghĩ vậy, anh chỉ mong cô gái trước mắt mãi mãi không nhớ gì, chỉ có thể bên anh mỗi ngày mà thôi.
Yên híp mắt cười nhẹ với Hạo mà gật đầu, Hạo bất ngờ, khi Yên cười lại đẹp đến như vậy.
Anh đâu biết rằng đó là nụ cười duy nhất trong 5 năm qua của cô.
Khi con người quên được sự thù hận trong lòng, họ sẽ sống một cách thoải mái nhất, quan tâm mọi thứ xung quanh mình, quan tâm hơn đến cảm xúc của mình, họ sẽ không còn u sầu nữa mà chỉ biết đến những thứ tốt đẹp. Ngày nắng ấm, người con trai ngồi chồm hổm dưới đất, người con gái ngồi trên băng ghế ghỗ, cả 2 người đều đẹp như một bức tranh, đúng một bức tranh thật hoàn mỹ.
Trong căn biệt thự rộng lớn. Phong bước vào căn phòng của Yên, anh nhìn xung quanh, không cái gì nơi này được thay đổi, anh tin người con gái ấy sẽ trở về bên anh.
Anh không tin là Yên đã chết, khi anh chưa thực sự nhìn thấy xác Yên, ngày ngày Phong nuôi hy vọng, ngày ngày anh đều qua đây, chỉ để ngửi thấy mùi hương của cô vẫn còn thoang thoải nơi đây.
Yên đi, đem đi luôn cả tâm hồn và trái tim Phong, anh cũng không ngờ người con gái ấy lại làm anh yêu đến như thế, anh ước người chịu đau khổ là mình, người con gái ấy bé nhỏ như thế, đau đớn ấy, em có chịu nổi không?
Phong bước lại gần chiếc giường, anh nhẹ nhàng đặt người nằm xuống, đưa tay lấy gối úp vào mặt mình, hương thơm này, làm anh nhớ cô da diết.
- Em đang nơi nào?, em có biết ta nhớ em đến như thế nào hay không? Em đúng là quá nhẫn tâm, em biết ta cần em, em biết ta yêu em như thế nào, em lạnh lùng bỏ ta mà đi như thế. Phong nhắm chặt mắt, một người đàn ông mà rơi nước mắt là quá yếu đuối. Nhưng anh không phủ nhận, anh đang rất yếu đuối, anh yếu đuối vì người con gái ấy quá nhẫn tâm bóp trái tim anh đau như thế này.
Hân Hân đứng phía ngoài cửa phòng Yên, cửa không hề khóa, cô nhìn thấy tất cả bên trong, nhìn thấy người đó nằm trên giường lớn, những giọt nước mắt như sao đêm lặng lẽ rơi xuống rồi rất nhanh thấm vào nệm.
Cô đưa tay lên ngực cố gắng kìm nén đau khổ lại, anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu chỉ cô Tiểu Yên, đau khổ như thế, nước mắt lại giàn giụa trên mi mắt, Hân Hân quay mặt đi. Yên đã mất lâu như thế rồi. ‘ Phong đến bao giờ anh mới chịu một lần duy nhất mà nhìn về em’ . bóng dáng người con gái cô đơn đi trong bóng tối.
- Này này hôm nay ta đi chơi, ê ê đằng kia có chân dài… ê ê đằng này em này hót quá, hú lu ê cô em… Hải Minh cứ luôn miệng nói, không hề để tâm đến ánh mắt khó chịu của Hạo nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Yên ngồi phía trước bên cạnh Hạo, nghe thấy Hải Minh hí ha hí hửng như thế cũng không đáng trách, vì sau công việc cũng phải có thời gian nghĩ ngơi chứ.
Hải Minh cũng làm rất giỏi, khi làm công việc anh hoàn toàn biến thành con người khác. Nhìn sang Hạo, cô khẽ mỉm cười, chỉ có duy người này chỉ biết có công việc mà không quan tâm tới mình. Nếu cô không nằng nặc năn nỉ anh, thì chắc gì anh đã chịu đi thư giản đầu óc.
Khi Hải Minh đến nhà chơi nghe thấy Yên và Hạo chuẩn bị ra biển thì nằng nặc đòi đi, Hạo không muốn, nhanh chóng đi lên xe đề ga, thi phát hiện ra Hải Minh còn nhanh hơn anh đã ngồi ở hàng ghế sau từ khi nào mà anh không hay biết.
Hạo trừng mắt, định mở miệng bảo Hải Minh xuống xe, thì bàn tay Yên khẽ chạm vào Hạo, Yên mỉm cười nhẹ lắc đầu ý bảo hãy cho Hải Minh đi theo, điều đó không hẳn là xấu.
Anh nhìn thấy nụ cười của cô thì mọi bực bội đều tan biến, đưa tay vuốt gương mặt đẹp không tỳ vết của cô mà âu yếm.
- Nè đi đi , tôi háo hức quá. Bỗng Hải Minh đưa đầu len chen ngang giữa 2 người. Hạo và Yên giật mình, Yên thì lánh ra xa còn Hạo thì thuận tay nhấn đầu Hải Minh đẩy về phía sau.
Yên lắc đầu cười nhẹ, Hải Minh thoáng nhìn thấy nụ cười ấy thì hài lòng, anh như con nít như thế cũng chỉ muốn nhìn thấy thành quả như thế thôi. ‘ ôi ta khâm phục ta quá, cứ như thiên thần ấy’ Hải Minh cười nói thầm trong bụng.
Chiếc xe dừng ở một khách sạn 5 sao, Hạo nhanh chân đi qua để mở cửa cho Yên nhưng Hải Minh nhanh chân hơn, đã mở cửa và nắm tay cô ra khỏi xe, Hải Minh nhìn Hạo cười đểu ra vẻ đắc thắng “ haha hôm nay lão đại ta được nắm tay người đẹp nhé” rồi tung tăng vui vẻ mà nắm tay Yên bước đi để mình Hạo đứng đó với ánh mắt tức giận.
- Này lễ tân xinh đẹp cho anh 2 phòng nhé, 1 phòng đôi, 1 phòng đơn. Hải Minh giơ ra tấm thẻ vàng đưa ra trước bàn lễ tân, nhìn thấy tấm thẻ, cô lễ tân mỉm cười tươi tắn, người có tấm thẻ này chứng tỏ là rất giàu có. Trong nước không có được đến 7 người có tấm thẻ này.
- Tại sao lại là 2 phòng? Yên thắc mắc hỏi.
- À em sẽ ở bên phòng đôi với anh nhé. Hải Minh cười chớp chớp mắt nhìn Yên.
Yên lùi một bước né tránh nguy hiểm, hình như có điều không đúng. Đưa mắt cô tìm kiếm Hạo, thì thấy từ lúc nào anh đã đứng phía sau Hải Mình, đưa mặt gần tai Hải Minh.
- Cậu dám. Hạo hét to.
- Trời trời trời muốn đứng tim, cái tên này, nếu tôi bị bệnh ‘ hết hồn ‘ mà chết, là cậu có lỗi với tổ tiên nhà tôi đấy nhé. Hải Minh nhảy sang phía khác né Hạo.
Hạo nhìn Yên mỉm cười, ‘ hôm nay anh ở bên phòng đôi với Hải Minh, em ngũ một mình được chứ?’ Yên khẽ gật đầu.
- Không, ngũ với cậu không an toàn, đêm dài lắm mộng. Tôi không muốn……không muốn……… Hải Minh bị Hạo nắm áo kéo đi trước ánh mắt nhìn của mọi người, không ngờ người đẹp trai như Hải Minh lại ra vẻ con nít như thế.
Yên xếp gọn quần áo mình vào tủ, thì bước vào phòng tắm, khi tắm gọi sạch sẽ thật thoải mái, Yên bước đến giường, vừa ngã xuống giường là ngũ rất say.
Thời gian qua nhờ Hạo mà cô có một cuộc sống thật thoải mái vì vậy mà bệnh cũng sớm hết hẳn. Cô thậm chí còn lên được vài kg đó chứ.
Bên bức tường bên này.
- Cô ấy ở bên cậu như thế, liệu một ngày cô ấy nhớ ra tất cả mà rời xa cậu? Hải Minh đứng đó bóng dáng thẳng tấp tay đút túi quần nhìn về phía biển. Thay đổi vào nét tinh nghịch hàng ngày là ánh mắt lạnh lùng.
Bên trong con người Hải Minh luôn luôn tồn tại 2 con người, một là sôi nổi, hai là một con người trầm mặc làm việc luôn dứt khoát.
Mở đôi mắt ra Hạo nằm trên giường ánh mắt buồn nhìn lên trần nhà, đúng, cô ấy đến như một món quà mà thượng đế ban tặng cho anh, liệu sẽ có một ngày người sẽ mang cô ấy đi giống như người đã làm với mẹ của anh hay không.
Hạo lắc đầu xóa bỏ suy nghĩ đó, đưa tay lấy đại một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm, bỏ mặc lại Hải Minh với câu hỏi của cậu ta.
Hải Minh nhắm mắt lại, cậu ấy đã quá mệt mỏi, Yên đến mang lại màu sắc cho cuộc đời cậu ấy, và cả anh. Liệu nếu có ngày cô ấy như một cơn gió…….
Không, nhất định anh không để cơn gió ấy thoát khỏi anh.
Hạo bên trong phòng tắm mặc cho nước xối xả vào mặt, như thế làm anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Tắm xong Hạo thay đồ bước ra thì thấy Hải Minh đã ngũ, Hạo mở cửa bước qua phòng Yên , vì phòng anh và cô ở sát bên nhau, Hạo gõ cửa nhưng không thấy Yên trả lời.
Anh lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, thì thấy cô đã ngũ, mái tóc dài xõa xuống bên cạnh mép giường.
Tóc vẫn còn ướt mà ngũ như thế thật là làm anh lo lắng mà, Hạo bước thật nhẹ, mở hộp tủ lấy ra chiếc máy sấy, rồi ngồi vào mép giường đặt đầu Yên nằm trên đùi của mình, nhẹ nhàng sấy từng lọn tóc cho cô.
Cô chợt cựa mình rồi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Hạo, cô mỉm cười, Hạo nhìn thấy cô tình và nụ cười trên môi cô cũng khẽ cười với cô. Tay vẫn sấy tóc cho cô. Yên như chú mèo con cứ nắm yên nơi đó mặc cho Hạo làm gì làm.
Sấy tóc cho Yên xong, Hạo đưa tay cất máy sấy vào lại trong tủ, rồi quay qua nhìn Yên.
- Thế nào đói chưa cô bé. Hạo mỉm cười hỏi
Yên cười nhẹ gật đầu. Cô nhanh chóng nhảy xuống giường bước đến tủ lấy ra một chiếc váy rồi nhanh vào phòng tắm để thay.
Hạo đứng đợi cô ngoài cửa thấy cô đã xong, thì nắm tay cô bước đi. Vừa bước qua phòng của anh thì có tiếng chậc lưỡi phía sau.
- Chậc chậc, nỡ lòng ăn mà không gọi tôi chứ, sao vô tâm đến như thế. Hải Minh đứng khoanh tay trước cửa phòng mà nói với vẻ chán nản.
- Cậu muốn ăn thì mà tự đi, không ai rãnh mà đợi cậu. Hạo quay qua nói rồi lại đi tiếp.
- Ê ê đợi tớ, tớ xong ngay đây. Hải Minh nhanh chân chạy vào phòng lấy chiếc lược chải chải lại đầu tóc rối, rồi khóa cửa phòng thật nhanh chạy theo Hạo, cười hề hề mà đi phía sau.
Bước đến phòng ăn, tất cả mọi người phòng ăn đều nhìn 3 người vừa mới đến.
Ba người đẹp hoàn hảo, nhất là cô gái, mang một nét đẹp mê hồn, khiến bao ánh mắt các chàng nơi đây như muốn bị lé ra ngoài.
Còn các cô gái thì ghen tị với Yên vì được tới hai anh chàng đẹp trai ngất ngây như thế hộ tống tới bàn ăn.
Nhận được nhiều ánh mắt soi mói, Yên cảm thấy không thoải mái, đôi chân mày đẹp khẽ nhăn lại.
Hạo nhìn thấy như thế thì khẽ cười, đưa ly nước ép cam đến cho Yên.
- Em uống đi rất tốt cho sức khỏe đấy. Cái ly chưa kịp đến tay Yên thì đã có bàn tay khác cầm lấy, uống một hơi hết cả ly nước ép. Hải Minh chùi mép cười cười nhìn Hạo.
- Đúng nước ép rất tốt, sức khỏe của tôi rất quan trọng đối với công việc của cậu, đúng không? Hải Minh nháy nháy mắt với Hạo.
Hạo trừng mắt giơ giơ nắm đấm giả như muốn đánh Hải Minh.
Yên thấy như thế liền bật cười, thật là khi ở gần hai con người này, cô thấy rất vui vẻ, ở bên họ cô không hề cảm thấy bất kì buồn phiền nào cả.
Xong buổi tối thì Hải Minh lặng mất tâm, Hạo lắc đầu ngao ngán đúng là đem con ngựa hoang đi xa đúng là không ổn tí nào cả.
Yên và Hạo cùng nhau dạo bước trên bờ biển, đôi chân trần trong làn váy trắng, trong Yên thật đẹp.
Hai người cứ đi và đi như thế lâu lâu Yên nghịch nước thì đá đá đôi chân nhỏ vào trong nước, cảm giác rất thích thú.
Còn Hạo anh thì nhìn về nơi xa xăm ở nơi chân trời đen mịt kia.
- Tiểu Yên, nếu tôi là một người không tốt em có xa lánh tôi hay không? Hạo khẽ nói ánh mắt trùng xuống.
Yên ngước nhìn anh, lúc anh này nhìn anh thật khác, anh như biến thành một người mà trong đó người ta chỉ toàn thấy bi thương và u sầu.
Cô nhẹ bước đến bên cạnh Hạo, đưa bàn tay nhỏ của mình nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Yên khẽ lắc đầu, Yên biết cho dù anh xấu như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể giận mà xa lánh anh.
Hạo tự cười bản thân nhìn đôi tay nhỏ của cô đang cố gắng nắm lấy tay anh.
Anh quay sang rất nhẹ nhàng, choàng tay qua ôm trọn cô gái bé nhỏ vào lòng, thật là ấm áp.
Ở phía xa có một ánh mắt đang hướng theo hai người đang ôm nhau mà nhìn, ánh mắt rũ xuống, bước chân đi âm thầm, anh không thể giành, cô ấy không bao giờ là của anh, đúng, anh phải chấp nhận.
Hạo và Yên cùng Hải Minh có những ngày rất vui nơi vùng biển ấy, cũng phải đến lúc về, Yên đang trong phòng mình thu dọn quần áo vào vali thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Là anh. Hải Minh.
- Vào đi anh. Yên hướng ra cánh cửa mà nói.
Hải Minh bước vào phòng đóng cánh cửa phòng lại. Yên nhìn anh miệng khẽ mỉm cười với anh.
Bước lại gần Yên, Hải Minh nắm lấy bàn tay Yên rồi đặt vào bàn tay ấy, một vỏ ốc, rất đẹp.
Rồi anh đưa mặt mình gần hơn với Yên, anh khẽ hôn lên trán Yên một cái, Yên vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Tiểu Yên hãy luôn nở nụ cười em nhé. Hải Minh quay lưng đi bàn tay đút vào túi quần đang nắm thật chặt lại.
- Cái này…. Yên khẽ nói khi nhìn vào vỏ ốc đẹp đó.
- Là quà của anh, kỉ niệm chúng ta đi chơi chung, và nụ hôn khi nãy là coi như em trả tiền công cho anh. Hải Minh nhúng vai nói, rồi đi ra khỏi phòng để lại Yên với nhiều suy nghĩ trong lòng.
- Hôm nay Lãnh chủ không đến. Hân Hân vừa nói vừa ngồi vào vị trí ngồi của mình.
Các lão già trong bang nhìn nhau mà lắc đầu, từ khi con bé kia mất đi, Lãnh chủ không hề quan tâm đến công việc trong bang lẫn công ty, hiệu suất và lợi nhuận đã tụt dốc mà không có phanh ngừng.
- Hân Hân tôi nghĩ, cô nên nói với bang chủ, nếu như người không muốn vứt bỏ quá khứ mà cứ khư khư ôm lấy nó, thì tốt nhất vị trí này lãnh chủ nên nhường lại cho người khác. Một người đàn ông trong số đó đứng lên hai tay chóng vào bàn mà nói.
- Đúng tôi tán thành. Đồng loạt những người kia cũng đứng lên mà hưởng ứng.
Hân Hân nhắm mắt mà khẽ thở dài, cô không biết phải xử lý vụ việc này như thế nào, vì những lời họ nói đều đúng, anh không còn quan tâm đến thứ gì nữa, Yên chết, hồn anh ấy cũng chết theo rồi.
- Cho tôi thời gian 1 tuần, tôi sẽ có câu trả lời thích đáng với mọi người. Hân xoa xoa thái dương mà mệt mỏi, Hân Hân phất tay bảo mọi người ra ngoài hết, cô muốn ở một mình, cô thật sự đang rất rất mệt.
Tất cả mọi người bước đi, Kai bước vào, chỉ thấy Hân Hân gục mặt trên bàn, anh đi nhẹ về phía cô, Kai chỉ đứng đó mà không nói lời nào, anh không muốn Hân Hân suy nghĩ nhiều thêm về những ý kiến của mình.
Tạm thời nên để cô ấy yên tĩnh như thế cũng tốt. Kai liếc qua chiếc ghế, chiếc ghế này ngày trước Yên cũng hay ngồi, cô đi rồi, cũng mang theo rất nhiều thứ quan trọng.
- Tôi vô dụng lắm đúng không?, Hân Hân chợt mở mắt, nhưng vẫn không nhìn Kai mà hỏi.
- Tiểu thư đã cố hết sức rồi, đừng nên tự trách mình như thế. Kai thở dài, vì chính anh cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Hân Hân kéo tay Kai ngồi xuống bên cạnh mình, cô dựa đầu vào vai anh, mà khóc như một đứa con nít, cô đã kiềm nét rất nhiều cảm xúc trong lòng, nó thật sự rất khó chịu, khó chịu đến nổi khiến cô không thể nào mà thở nổi.
Kai ngồi yên mặc cho Hân Hân làm ướt áo của mình, như vậy cũng tốt khóc ra rồi có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn, anh choàng tay qua vỗ vỗ vào đôi vai gầy của Hân Hân, cô ấy cần một điểm tựa, nên cho cô ấy mượn đỡ đôi vai này vậy.
Tại căn biệt thự, Lãnh Phong vẫn chỉ đắm mình trong hơi men, vẫn là thói quen cũ anh muốn qua căn phòng mang hơi ấm mà anh nhớ thương.
Anh đi nhìn qua rất nhiều chổ, mà anh đã nhớ tất cả mọi thứ trong đầu còn hơn cả căn phòng của chính mình, cho dù nhắm mắt cũng có thể lấy được thứ mà mình muốn lấy.
Đi qua cái bàn mà Yên hay ngồi để làm việc, Phong bước vào ngồi phịch xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm đôi mắt, chiếc ghế cứ xoay qua rồi xoay lại theo cách di chuyển của đôi chân Phong.
Đôi mắt anh mở ra, đắm chìm trong nỗi nhớ.
- Đến khi nào ta mới không còn ám ảnh về em, người con gái này, em thật là…… tàn nhẫn với ta. Khẽ cười nhạo bản thân, Phong chóng tay định đứng dậy thì mắt anh liếc thấy sợi dây chuyền, vẫn được đặt trong cái lọ thủy tinh.
Yên đã từng nói, đây là thứ mà giúp cô có thể tìm ra người đã sát hại người bà mà cô yêu thương nhất, cô hận, cô nuôi ý chí ấy từ khi còn nhỏ như thế, bao nhiêu năm trôi qua, ngọn lửa trả thù ấy vẫn chưa bao giờ được dập tắt.
Phong mở chiếc lọ, nắm sợi dây chuyền mà lấy ra, sợi dây lắc lư trước mắt anh, hình được khắc trên sợi dây, một hình hoa văn được khắc rất đẹp, nhưng nó đã mất đi phần nào vẻ đẹp vì máu của người bà dính trên ấy.
Ánh mắt anh cứ nhìn mãi sợi dây, người con gái ấy ở bên cạnh anh, nuôi hy vọng trả thù, nỗi thù lấn át trái tim cô ấy, khiến cô ấy không thể nào mở lòng với anh, cho dù anh có cố gắng tốt với cô như thế nào.
Đã bao lần, anh nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ, nhưng ngày ngày thấy cô, càng làm anh không thể nào từ bỏ cô được, càng ngày trái tim anh càng đi sai đường, càng đi sai theo tính cách lẽ ra là độc ác và tuyệt tình, nhưng vì người con gái đó, trái tim đã biết yêu là gì.
Kể từ nhỏ, anh đã không có một gia đình hạnh phúc, cha là một tên trùm khét tiếng, ngay cả người mẹ sinh ra mình, bà ấy đã phải tự sát mà chết vì chính ông ta quá đào hoa, bà uất ức đến không thể sống nỗi nữa.
Ngày cuối cùng bà ôm anh vào lòng, rồi bà không nói một lời nào mà gieo mình xuống dưới mặt đất lạnh lẽo và đanh thép kia.
Ngay trước mắt anh, bà nằm bất động trên vũng máu đó. Anh hận, không thể chết theo bà, vì anh biết bà yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời, bà muốn anh phải tiếp tục sống.
Và anh đã sống, sống mà phục tùng dưới tay của chính người cha của mình, anh như một đồ vật mặc ông sai khiến, rồi anh cũng lớn, cũng đến lúc phải mọc cánh mà vẫy vùng.
Chính bàn tay này, đã cầm khẩu súng, một phát ngay mi tâm ông ta, anh trả thù cho mẹ, ông ta chết bên cạnh người tình của ông ta.
Vì ông ta mà mẹ anh phải đau khổ đến chết như thế, làm sao anh có thể không thay mẹ thực hiện điều này.
Phong đứng dậy tay đút túi quần bước đến chiếc cửa sổ lớn, lặng người nhìn màn đêm, kí ức thật khủng khiếp ấy, Yên cũng thế, Yên cũng giống anh, biết thế nào là mất đi người mà mình yêu thương nhất, nó còn đau khổ hơn cả cái chết, lúc nhìn thảm cảnh ngay trước mắt mình.
Ánh trăng soi sáng người con trai ấy, bóng anh trải dài trong căn phòng, một bóng dáng cô độc. Anh không thể tiếp tục sống như thế này, không phải khi xưa anh đã bước qua đau khổ khi mất mẹ như thế nào sao?
Bây giờ chính là thực hiện điều ấy một lần nữa,
- Ta sẽ giúp em. Cho dù em ở nơi nào, em cũng thấy được, và cho rằng ta làm điều đó là đúng. Phải không Tiểu Yên?
Phong bước ra khỏi phòng Yên, lấy một ổ khóa mà khóa cánh cửa lớn ấy lại, anh sẽ không bước vào đây nữa, có lẽ anh sẽ nên quên đi kí ức có cô.
- Nó làm ta thật rất đau, vì em. Cũng đến lúc ta nên trở về là bản thân ta, nhưng ta sẽ không thể quên rằng tình cảm của mình, ta đã trao………… tất cả về em.
Phong xoay lưng bước đi vào màn đêm tăm tối, bởi vì màn đêm tăm tối ấy mà anh không hề biết có người luôn đứng phía sau nhìn mình.
- Đúng. Có thể nào quên… tình cảm đã trao về anh. Hân Hân gạt nhanh một giọt lệ sắp rớt xuống.
Danh sách chương