Đầu gấu đi đến đây thì dừng lại. Hắn có mổt cảm giác rất là lạ mà trước đây chưa từng gặp qua. Thậm chí mỗi khi hắn dẫn đàn em đi chém giết máu chảy đầu rơi cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

Thì đã sao? Tâm trí của hắn rất nhanh ổn định. Đối mặt với cảm giác này hắn lại có chút chờ mong, hưng phấn. Nhìn sang kẻ đang nằm gục dưới bàn, hắn không khỏi mỉm cười. Tên này giặc đến nhà mà vẫn ngủ say như chó chết. Đúng là điếc không sợ súng mà.

Hai tay của đầu gấu khẽ động, di chuyển tới mái tóc của Tuấn Hào.

Phốc!

Một tay Đầu gấu túm tóc của Tuấn Hào nhấc bổng lên, nhìn như một cin gấu chó xách con mồi của mình vậy. Tuấn Hào đang tức ngủ tự nhiên có người túm tóc nhấc bổng lên như vậy. Hỏi tại sao mà không tức.

Đậu xanh, ngủ một giấc cũng không yên.

Tức rồi. Trong miệng Tuấn Hào lẩm bẩm vài câu hai mắt híp lại đùng đùng sát khí. Bị túm tóc là quái vật hay sao mà không biết đau chứ. Ngửa thẳng mặt lên nhìn sang tên Đầu gấu này cùng đồng bọn của hắn.

Mẹ kiếp, chúng mày thừa chất sao hay ăn cái cc gì mà béo thế? - Thằng nhóc, bây giờ mày muốn thế nào?

Tuấn Hào đang chìm trong mộng tưởng suy nghĩ thì bị giọng nói của Đầu gấu làm bừng tỉnh, trên đầu lại truyền đến từng đợt đau đớn. Giọng lạnh lùng.

- Cho mày ba giây, bỏ cái bàn tay thối của mày xuống.

- Haha, thằng oắt. Nhìn hoàn cảnh của mày xem sao còn giám mạnh miệng.

Tên to con lực tập nói. Nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ như rất hả hê, vui sướng. Tranh mỹ ngân với tao ư? Mày chết chắc rồi.

Tuấn Hào không nói gì, lời của tên to con kia cũng chẳng để trong lòng, vào tai phải thì ra tay trái. Tên to con kia thấy bộ dạng Tuấn Hào như vậy thì không khỏi tức lên,mặt đỏ bừng như thiếu nữ đang mộng xuân vậy.

Người đời có câu giặc điếc không sợ súng. Quả đúng như vậy nếu mà hắn biết con trai của Boss thế giới ngầm ở đây bị Tuấn Hào đánh cho bầm dập bây giờ còn đang trong bệnh viện nắn lại xương mũi thì hắn có mười cái lá gan cũng không làm như vậy. Sợ sao? Nhất định là có.

Đếm ngày xa em.

1.

Đầu gấu không sợ trời không sợ đất lúc này đây cái cảm giác lúc trước lại xuất hiện. Thậm chí lần này còn mãnh liệt hơn lúc trước. Hắn vẫn không buông tay, nếu buông tay thì toàn bộ danh tiếng của hắn toàn bộ bị hủy. Làm gì có người thuê mà kiếm ăn trong cài trường này nữa. Hắn rất ít nói. Nhưng đừng nghĩ người ta không nói được thì là người ta câm.

2.

Trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn, còn đang phân vân có nên buông tay hay không thì giọng nói lạnh lùng vang lên.

3.

Đáng tiếc. Hết giờ rồi.

Là giọng của thần chết.

Bốp.

Trên khuôn mặt dữ tợn của hắn hiện lên vết giày to lớn, ăn không ít bụi của sàn gạch. Nhanh như vậy? Lúc Đầu gấu đang định buông tay thì đã ăn một đấm hất văng ra xa. Máu mũi chảy đầy sàn, đủ biết Tuấn Hao dùng lực mạnh thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện