Chương 77 Không thể thương lượng

Trình Uyên nói chuyện rất dứt khoát, ý như đang nói mọi người nghe tôi thì nhượng bộ một bước, nếu ai không nghe, vậy tôi sẽ đại diện Tuấn Phong đối phó với người đó.

Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên càng nặng nề hơn.

Thật ra Vương Tử Yên hơi ngạc nhiên, cô ta không ngờ Trình Uyên là một người bá đạo và quyết đoán như vậy.

Cô ta thấy ý của Trình Uyên cũng là thích hợp nhất, nhượng bộ một bước, tuy hai bên đều không hài lòng, nhưng vấn đề là anh không cần lấy lòng bất kỳ ai trong bọn họ cả.

Cô ta vốn cho rằng chuyện sẽ giải quyết xong như vậy, nhưng hoàn toàn không ngờ…

Ông cụ Bạch thở dài, gật đầu nói: “Tôi nghe theo Chủ tịch vậy” Nhưng Bạch Sĩ Câu lại nhếch môi mãi không nói lời nào.

Vương Tử Yên không nhịn được nhíu mày, cô ta cảm thấy nếu có người không đồng ý cách hoà giải này của Trình Uyên thì chỉ có thể là ông cụ Bạch thôi, dù sao nói theo một ý nghĩa nào đó, Bạch Sĩ Câu đã đạt được mục đích rồi. Còn ông cụ tuy không thỉnh bài vị của mẹ Bạch Sĩ Câu trở về trước mặt tất cả người nhà họ Bạch, nhưng bọn họ cũng đâu có ngốc, đâu có mù? Ai ngờ Bạch Sĩ Câu lại có thể không đồng ý.

Im lặng một lúc lâu, ông lắc đầu nói: “Hơn hai mươi năm nay, tôi nhận đủ sự xem thường của người khác, tôi bị vô số người châm chọc, cả sự khinh thường và nhạo báng của con cháu nữa. Tôi đã nhịn rồi, tô , tôi nhịn suốt hai mươi mấy năm, chứ không phải hai mươi mấy ngày” “Cậu chưa từng chịu đựng sự nhục nhã này cho nên cậu sẽ không hiểu, chắc chắn cũng không rõ tôi làm như vậy là vì cái gì” “Lúc nhỏ tôi thường bị người ta máng là con hoang, tôi bèn hỏi mẹ ba mình là ai, mẹ nói với tôi ba là một ông chủ lớn rất giỏi giang, nhưng từ đầu đến cuối tôi đều chưa từng gặp ông ta.” “Mãi đến lúc tôi trưởng thành, ba tôi có đến một lần, tôi nhìn thấy mẹ tôi thấy ba đi rồi thì khóc đỏ cả mắt” “Mấy người phụ nữ nhà họ Bạch đến làm ầm T, túm tóc mẹ tôi cởi quần áo của bà, còn dùng giầy cao gót đánh lên mặt mẹ tôi, nói mẹ tôi là hồ ly tinh.” “Lúc đó tôi mới biết được, không, nói một cách chính xác là mẹ tôi mới biết được, thì ra ba tôi có vợ” “Bọn họ cũng máng tôi là con hoang” “Bát đầu từ khi đó, tôi đã thầm thề nhất định phải khiến những người này xin lỗi mẹ tôi, xin lỗi tôi, tôi muốn cho bọn họ biết tôi không phải con hoang, mẹ tôi cũng không phải hồ ly tinh” “Đúng vậy, tôi muốn mọi người đều biết, đây là động lực tôi nhịn nhục hai mươi năm qua, không thể thương lượng” “Nếu cậu cảm thấy yêu cầu của tôi rất quá đáng là vì cậu chưa từng trải qua nỗi đau buồn này của tôi, lời nói ra không đến nơi đến chỗ, thật sự trải qua mới khiến người †a cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng” “Xin lỗi, tôi không đồng ý, cho dù cậu khiến Tập đoàn Lương Câu biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Tân Dương cũng thế” Nói xong, Bạch Sĩ Câu đứng lên, gật đầu với Vương Tử Yên rồi xoay người rời khỏi phòng họp.

Nét mặt ông cụ Bạch cứng đờ, dường như vì lời nói của Bạch Sĩ Câu mà bắt đầu suy nghĩ sâu xa, đôi tay đầy đồi môi đang vịn cái bàn hơi run rẩy.

Vốn chỉ là một chuyện nhìn không khó giải quyết, sao lại khiến người ta đau đầu đến mức này chứ? Trình Uyên dựa lên ghế của mình, dừng sức ấn lên mi tâm.

Lúc Vương Tử Yên đi vào, anh hỏi ngay: “Ông cụ cũng đi rồi sao?” ậ hủ tịch, anh xem tiếp theo nên làm thế nào? Có muốn động vào Tập đoàn Lương Câu không?” Động vào? Động kiểu gì đây? Nếu thật sự động vào, có một ngày để Bạch An Tương biết mình là ông chủ của Tuấn Phong, cô sẽ tha thứ cho.

mình sao? “Động đi!” Nhưng Trình Uyên vẫn nghiến răng nói.

“Hả?” Dường như câu trả lời của anh hơi vượt ngoài dự đoán của Vương Tử Yên.

Nhưng chỉ chốc lát cô ta đã bình thường trở lại, vì tiếp theo Trình Uyên đột nhiên ngồi thẳng người trên ghế: “Phải động, chỉ là tôi không muốn động vào Tập đoàn Lương Câu, mà là Long Đằng” Vương Tử Yên ngây người mất một lát, cô ta muốn nói lại thôi, vẫn muốn khuyên Trình Uyên suy nghĩ cẩn thận lại, nhưng nhìn thấy khuôn mặt dứt khoát của anh, lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược về.

Lời nói của Bạch Sĩ Câu vẫn còn quanh quẩn bên tai Trình Uyên, sự kiên trì bất chấp tất cả của Bạch Sĩ Câu khiến người ta cảm thấy rất điên cuồng, có lẽ sẽ có người không hiểu, nhưng anh lại hiểu.

Bạch An Tương là giới hạn với anh, Long Thầm Vũ liên tục muốn vượt qua giới hạn, sao anh có thể cứ bỏ qua như vậy được? Không thể thương lượng! Một ngày sau, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Công nghiệp dược phẩm Long Đẳng.

“Không biết vì sao khách hàng ban đầu đột nhiên huỷ hợp đồng với công ty chúng ta, thậm chí có người còn sẵn lòng trả tiền huỷ hợp đồng, hơn nữa nhà cung cấp hàng của chúng ta cũng ngừng cung ứng nguyên vật liệu giữa chừng” “Không chỉ có thế, một ngày cục vệ sinh bên kia đến đây hai lần, bắt bẻ một vài chuyện nhỏ không quan trọng, bắt buộc chúng ta tạm dừng sản xuất” “Hơn nữa bộ phận phòng cháy cũng nhận được thông báo nói phương tiện phòng cháy của chúng ta không đạt chuẩn, hôm qua cũng có đến đây một chuyến” “Ngoài tiệm thuốc của chúng ta, gần như tất cả bệnh viện tiệm thuốc ở thành phố Tân Dương đều ngừng sử dụng thuốc của chúng ta” Từng tin tức đáng sợ được người ta báo cáo cho Long ‘Thầm Vũ, khiến anh ta ngơ ngác.

Trong phòng làm việc có mười mấy cấp cao của công ty, vẻ mặt ai cũng rất nặng nề, tựa như gặp phải kẻ thù lớn vậy.

Long Thầm Vũ lấy lại tinh thần lập tức biết là có người đang trừng trị mình, trong lòng lập tức dâng lên một ngọn lửa không tên.

“Bịch!, anh ta đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói: “Con mẹ nó, cuối cùng là ai đui mù như vậy, ngay cả Tập đoàn Long Đằng cũng dám động vào? Điều tra, điều tra cho ông đây, một khi điều tra ra người đứng sau gây chuyện là ai, ông đây muốn anh ta cút khỏi thành phố Tân Dương” Mười mấy người thấy Long Thầm Vũ tức giận thì vội vàng cúi đầu, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc, nhưng bọn họ mới đi ra ngoài thì điện thoại của Long Thầm Vũ đã reo lên.

“Tổng giám đốc Long, nhà cung cấp hàng bên phía thép nhẹ đã ngừng cung ứng rồi, rất nhiều cổ đông cũng đột nhiên rút vốn” “Tổng giám đốc Long, siêu thị Long Đằng của chúng ta bị tra ra bán hàng không hợp lệ và đồ ăn hết hạn sử.

dụng, bị ngừng hoạt động rồi, đúng đúng… là tất cả siêu thị đều bị ngừng hoạt động” “Mẹ kiếp!” Long Thầm Vũ nổi trận lôi định, trực tiếp ném vỡ điện thoại.

“Con mẹ nó cuối cùng là ai muốn gây chuyện với tôi chứ?” Long Thầm Vũ đỏ mắt đi một vòng trong phòng làm việc: “Cuối cùng là ai? Cuối cùng là ai? Ai có thể mạnh đến như vậy? Con mẹ nó, dám gây chuyện với Tập đoàn Long Đằng chúng tôi, anh cứ đợi đó.” Buổi sáng cùng ngày, Long Thầm Vũ vô cùng lo lắng lái xe chạy tới trụ sở chính của Tập đoàn Long Đằng.

Mà cùng lúc đó, một người trung niên vừa lùn vừa béo.

đến tập đoàn Tuấn Phong.

Người đàn ông trung niên này rất lùn, nhìn qua cũng chỉ cao một mét năm, nhưng bụng ông ta rất lớn, nhìn từ bên cạnh không biết còn tưởng ông ta đang ôm cái nồi ấy.

Lúc này, Trình Uyên đang đứng trong hành lang nói chuyện với Vương Tử Yên, người đàn ông trung niên béo lùn kia đi tới.

“Tử Yên à, đã lâu không gặp” Ông ta chào hỏi Vương Tử Yên.

Vương Tử Yên nhìn thấy ông ta cũng lập tức mỉm cười: “Chào Đổng sự Kim, hôm nay cơn gió nào thổi Đổng sự Kim đến đây thế, ông có chuyện gì sao?” Đổng sự Kim cười ha hả, lắc đầu nói: “Cũng không có chuyện lớn gì, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, tập đoàn chúng ta có người nào tên Trình Uyên không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện