Chương 48 Chỉ tin tưởng anh

Gọi cho Từ Đầu Trọc.

“Ông chủ, có gì dặn dò ạ” Năm trăm nghìn Trình Uyên

đồng ý cho Từ Đầu Trọc vẫn còn chưa đưa đâu, con

hàng này nhận được điện thoại của anh đương nhiên

phải cung kính rồi, còn tưởng rằng Trình Uyên muốn cho

mình tiền nữa.

“Tra giúp tôi xem ông chủ đứng sau Tập đoàn Lương

Câu là ai” Trình Uyên nói thẳng.

“Được, không thành vấn đề, cứ để đó cho tôi” Từ Đầu

Trọc đồng ý rất dứt khoát.

“Bí mật một chút, đừng để người ta biết là tôi đang điều

tra” Trình Uyên nói.

Từ Đầu Trọc vội đồng ý: “Yên tâm đi ông chủ, nhưng

mà..

“Hả?”

“Ông chủ, thù lao của tôi, ngài vẫn chưa thanh toán

nữa?” Từ Đầu Trọc cười nói.

Một triệu là con số gì? Đó là một khoản tiền lớn trong.

mắt người bình thường đấy, dù là nhà giàu cũng sẽ

không cảm thấy một triệu là khoản tiền nhỏ, kiểu động

một cái là đưa ra mấy chục tỷ như tiểu thuyết trên mạng

đều là nhảm nhí cả.

Tổng giá trị con người của Mã Vân mới hơn hai trăm tỷ,

đốt mấy kẻ nghèo hèn mấy lần không được chứ?

Đánh người một trận đã trả một triệu, khí phách của

Trình Uyên thật sự rất đáng sợ, hơn nữa ngày đó khi

Trình Uyên tìm đến anh ta, khí thế không hề thua anh ta

một chút nào. Tuy nhìn còn trẻ, nhưng người ta có tiền,

nếu thật sự ác lên, ngay cả Từ Đầu Trọc cũng phải sợ.

Hơn nữa Trình Uyên còn có một vệ sĩ giống y như gấu,

khiến anh ta phải kiêng dè, cho nên nói chuyện với với

Trình Uyên, Từ Đầu Trọc luôn rất khiêm nhường.

Trình Uyên à một tiếng, hờ hững nói: “Xong chuyện này,

tôi sẽ phái người đưa qua cho anh”

“Được!” Từ Đầu Trọc không cò kè mặc cả gì, mặc dù biết

Trình Uyên kêu anh ta điều tra người ta đã xem như tăng

ca rồi.

Sau khi cúp máy, Trình Uyên xoa mi tâm.

Đúng vào lúc này thì có người gõ cửa.

“Vào đi” Trình Uyên.

Tiêu Mục đẩy cửa đi vào, sau đó để một xấp tài liệu lên

bàn.

“Đây là một ít nhà xưởng và công ty chúng ta thu mua,

tình hình gần đây đều rất khả quan, đặc biệt là ống thép

liền của nhà Thiệu Đình Đình sản xuất. Dường như bên

cầu đều cảm thấy chỉ dựa vào hàng nhập khẩu là không

được, hơn nữa chất lượng và giá cả sản phẩm của

chúng ta đều rẻ hơn nhập khẩu, cho nên lượng đặt hàng

rất lớn.

“Tôi đã tổng hợp lại những nhà xưởng và công ty có lợi

nhuận tăng lên ổn định, đều ở đây cả”

Trình Uyên không hề xem đã đưa thẳng cho Tiêu Mục:

“Mặt này anh quản lý đi, chỉ cần lấy lại được vốn số tiền

Tuấn Phong đầu tư vào thì lập tức đăng ký tổng hợp các

nhà xưởng và công ty này lại lần nữa , do anh đứng tên”

Nghe thấy thế, Tiêu Mục ngơ ngác.

“Tôi?” Anh ta thật sự không dám tin vào tai mình.

Trình Uyên gật đầu, cười nói: “Tôi chỉ tin tưởng anh”

Lúc nhận lấy những tài liệu này, tay Tiêu Mục còn đang

run rẩy, đôi mắt cũng chợt đỏ lên.

Anh ta biết điều này có nghĩa là gì.

“Người anh em, đại ân không lời nào cảm tạ được, anh

đã khiến tôi đỡ phải cố gắng năm mươi năm đấy, cái ơn

này, Tiêu Mục tôi sẽ nhớ cả đời” Tiêu Mục ôm lấy tay

Trình Uyên.

Trình Uyên bĩu môi hất ra: “Mẹ nó đừng làm như đang

cầu hôn vậy, có thấy buồn nôn không?”

“Ha hả..” Tiêu Mục lập tức cười ngây ngô.

Còn vì sao đẩy Tiêu Mục ra phía trước, một phần là

muốn giúp Tiêu Mục, nhưng đương nhiên anh cũng có

mục đích của mình, vì gần đây anh luôn có dự cảm

chẳng lành.

Hai người lại bàn về một vài chỉ tiết cụ thể, sau đó Tiêu

Mục rời khỏi.

Sau khi anh ta đi, điện thoại của Trình Uyên reo lên, cầm

điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện là mẹ vợ Lý Ninh

Quyên gọi đến, anh không nhịn được nhíu mày.

“A lô, Trình Uyên có phải cậu không cần sĩ diện nữa

không?” Vừa nghe máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng

chửi điên cuồng của Lý Ninh Quyên: “An Tương khó khăn

lắm mới tham gia được buổi tiệc lớn như vậy, nơi đó đều

là nhân vật có máu mặt, mà An Tưởng cũng đang trong

giai đoạn phát triển sự nghiệp, cậu gây rối cái gì vậy? Cậu không thể giúp cho An Tương thì phiền cậu cách xa

con bé một chút được không? Cứ muốn phá hỏng

chuyện lớn của con bé làm gì? Cứ phải cản trở An Tương

hay sao?”

“Còn đánh nhau? Cậu giỏi quá nhỉ!”

“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu” Trình Uyên cười khổ

muốn giải thích.

“Được rồi, được rồi, giải thích với tôi thì có tác dụng gì?”

Lý Ninh Quyên lại hoàn toàn không cho Trình Uyên cơ

hội nói chuyện, nói thẳng: “Tôi hẹn cậu Long đến nhà ăn

cơm, cậu nhớ tan tâm phải dẫn An Tương về, đến lúc đó

xin lỗi người ta cho đàng hoàng”

Nói xong bà ta trực tiếp cúp máy.

Thật ra Lý Ninh Quyên cũng có tính toán của riêng mình,

vốn bà ta còn có hy vọng với Chủ tịch HĐQT của Tập

đoàn Tuấn Phong. Nhưng sau hôm đó, Chủ tịch HĐQT

của Tuấn Phong mãi không có hành động tiếp theo, bà

†a vẫn cảm thấy không thực tế lắm, còn Long Thầm Vũ

thì gần ngay trước mất, lấy Long Thầm Vũ cũng là một

lựa chọn không tệ, ít nhất cũng tốt hơn Trình Uyên.

Tuy Trình Uyên tặng biệt thự, nhưng nghe An Tương nói

biệt thự kia là vì Trình Uyên ký hợp đồng lao động năm

năm với Tập đoàn Tuấn Phong mới có được. Nói cách

khác, ngoài căn nhà này, Trình Uyên vẫn chẳng có gì cả.

Cho dù bây giờ anh làm việc ở Tuấn Phong, nhưng cũng

chỉ là làm công mà thôi.

Trình Uyên lắc đầu cười khổ.

Sau khi tan làm, Trình Uyên gọi điện thoại cho Bạch An

Tương, sau đó Bạch An Tương lái xe mới đi đón anh,

cùng nhau trở về nhà ba mẹ cô.

Lúc đó Trình Uyên vào cục cảnh sát, Bạch An Tương còn

cho rằng là Long Thầm Vũ giúp đỡ nên anh mới được

thả, cho nên sau chuyện ầm ï ngày đó, thật ra Bạch An

Tương rất áy náy với Long Thầm Vũ.

Dù sao cũng chính miệng cô đồng ý làm bạn nhảy cho.

người ta.

Sau khi vào nhà, trong phòng khách đã bày một bàn đồ

ăn, Lý Ninh Quyên, Bạch Sĩ Câu và Long Thầm Vũ đều

đang ngồi trên sofa vừa nói vừa cười.

Thấy Trình Uyên và Bạch An Tương đi vào, Lý Ninh

Quyên vội cười nói: “Nhìn kìa, con gái của mẹ về rồi, con

có mệt không”

Bạch An Tương cười, lắc đầu không đáp, sau đó khách

sáo gật đầu với Long Thầm Vũ.

Lý Ninh Quyên trực tiếp làm lơ Trình Uyên, kéo Bạch An

Tương ngồi xuống sofa: “Đến đây, ngồi trò chuyện với

cậu Long đi.”

Bạch An Tương không muốn lắm: “Mẹ, không phải nói là

muốn ăn cơm sao?”

“Đúng đúng đúng, ăn cơm, con gái bận cả ngày cũng đói

rồi” Bạch Sĩ Câu nâng mắt kính, vội vàng nói.

Lý Ninh Quyên lập tức trừng ông một cái, ông lại chột dạ

nâng mắt kính.

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, được rồi, ăn đi” Lý Ninh Quyên nói.

Nghe vậy, Trình Uyên cũng không khách sáo, trực tiếp

ngồi xuống bàn ăn.

 

“Đứng lên, không lớn không nhỏ, không có mắt nhìn à,

khách đã ngồi chưa mà cậu ngồi?” Lý Ninh Quyên thấy

Trình Uyên ngồi xuống thì tức giận đẩy anh một cái rồi

quát to.

“Mẹ!” Bạch An Tương hơi không vui.

Trình Uyên bất đắc dĩ đứng lên, đợi Long Thầm Vũ ngồi

trước.

Lúc này, điện thoại của Trình Uyên reo lên.

“Thật ngại quá, con đi nghe điện thoại” Trình Uyên nói

xong thì cầm điện thoại đi ra ngoài.

Lý Ninh Quyên trợn mắt xem thường: “Thành sự không

có, bại sự có thừa, kẻ vô dụng này đúng là kém xa cậu

Long”

Long Thầm Vũ vội cười ha ha nói: “Dì nói đùa rồi, chỉ là

giai cấp xã hội khác nhau thôi, không phải mỗi chúng ta

đều sám vai một nhân vật riêng sao? Chúng ta sám vai

người của xã hội thượng lưu, thì dù sao cũng phải có.

người ở xã hội hạ lưu chứ?”

Một câu chúng ta khiến Lý Ninh Quyên rất hài lòng,

khuôn mặt đen lại vì quở trách Trình Uyên cũng trở nên

vui vẻ: “Cậu Long nói phải”

Bạch An Tương khẽ nhíu mày.

Bạch Sĩ Câu thì vẫn rất bình tĩnh.

Trình Uyên đi ra phòng khách nghe điện thoại.

“A lô ông chủ, nhiệm vụ này hơi khó, tôi sử dụng rất

nhiều thủ đoạn mới tra ra ông chủ của Tập đoàn Lương

Câu ở trong Vịnh Ánh Trăng, sau đó sử dụng thủ đoạn

công nghệ cao tìm được địa chỉ IP của điện thoại. Còn

về cái khác, thật sự không tra ra được”

Là Từ Đầu Trọc gọi điện thoại đến.

“À Đúng rồi, nghe nói mỗi thứ hai, ông chủ của Tập đoàn

Lương Câu đều sẽ đến tập đoàn, nhưng những cấp dưới

đều không biết, còn về cấp cao, tạm thời tôi vẫn chưa

tiếp xúc được”

Trình Uyên ừ một tiếng: “Biết rồi, ngày mai tôi sẽ phái

người đưa tiền đến trung tâm giải trí Phương Hoa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện