Chương 28 Anh vẫn nên từ bỏ hy vọng đi Cảnh tượng lại trở nên nặng nề.

Lúc này, Thiệu Đình Đình đang ngồi bên cạnh Lâm Xương Dịch liếc nhìn Trình Uyên và Lâm Xương Dịch một cái, nở một nụ cười trong sáng: “Hai ngày trước tôi đến bàn chuyện làm ăn với Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, tình cờ gặp được Trình Uyên, nghĩ rằng tất cả mọi người đều là bạn học nên thuận tiện báo cho anh ta một tiếng” Thiệu Đình Đình cố tình nhấn mạnh mấy chữ Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, thậm chí khi nói câu này còn tiện tay vén tóc lên.

“À, hóa ra là như vậy” Lâm Xương Dịch cười khẩy nói: “Tôi đã bảo sao lại trùng hợp đúng lúc gặp nhau như vậy chứ, loại người như Trình Uyên này chắc chắn không dám bỏ tiền ra đến đây ăn cơm đâu.” Lý Huy cũng thuận miệng châm chọc: “Lão Lâm này, nói thật gì thế, không phải ai người Cửu Châu cũng tiếp đãi đâu nhé” Lần trước xảy ra chút va chạm với Trình Uyên ở Vịnh Ánh Trăng, Lý Huy và ông chủ cùng người tình của ông ta vẫn luôn cực kỳ khó chịu, sau đó Lý Huy còn hả hê tìm người điều tra, phát hiện ra Trình Uyên vẫn đi lại bằng một chiếc xe điện cũ nát như trước.

Vì vậy anh ta suy đoán, nhất định là Trình Uyên mua nhà thay cho người khác, chác chán tấm thẻ kia cũng là của người khác.

Trình Uyên hoàn toàn không thèm để ý đến lời châm chọc của Lý Huy và Lâm Xương Dịch, bởi vì cảm thấy, bọn họ và mình hoàn toàn không năm trên cùng một đường thẳng.

Người thật sự khiến anh cảm thấy hứng thú chính là Tiêu Mục, cho nên anh chỉ cười cho có với mấy người, sau đó cúi đầu bắt đầu trò chuyện với Tiêu Mục.

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, Trình Uyên, tại sao anh lại gặp được Đình Đình ở Tập đoàn Tuấn Phong vậy?” Trình Uyên định dẹp chuyện cho yên thân, nhưng Lâm Xương Dịch người ta có vẻ cũng không muốn bỏ qua như vậy, anh ta hỏi mát: “Có phải là quá trùng hợp rồi không? Hay là Trình Uyên anh vẫn còn thích Đình Đình, cố tình đi theo cô ta?” Nói xong những lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trình Uyên và Thiệu Đình Đình.

Đừng nói Trình Uyên, ngay cả Thiệu Đình Đình cũng cảm thấy tai nóng ran, cô ta không kiềm được nhíu mày nói: “Lão Lâm anh nói gì vậy? Trình Uyên người ta đi làm ở Tuấn Phong, tôi đến Tuấn Phong tìm Chủ tịch bàn chuyện làm ăn, không phải vô tình gặp là rất bình thường sao?” “Ha ha… Nghe Thiệu Đình Đình giải thích như vậy, Lâm Xương Dịch không khỏi cười thất thanh: “Cô nói Trình Uyên đi làm ở Tuấn Phong sao? Ha ha… Cô gái ngốc nỳ, tôi thấy cô ngây thơ quá rồi đó” Thiệu Đình Đình nghe vậy cũng giật mình, sau đó chăm chú nhìn Trình Uyên đánh giá một lượt.

Chỉ khi ở Tuấn Phong, Trình Uyên mới mặc tây phục, còn bình thường vẫn mặc quần áo vỉa hè như trước.

Đầu vào Tuấn Phong như thế nào, làm gì có ai không biết, mặc thứ hàng vỉa hè này, nói là làm việc ở Tuấn Phong, quả thật là chẳng có sức thuyết phục chút nào.

Lý Huy cũng cười khẩy: “Trình Uyên, tôi thấy anh vẫn nên từ bỏ hy vọng đi, bây giờ Đình Đình là chị dâu Lâm của chúng tôi rồi, anh cũng đừng nhớ nhung đến nữa” Trình Uyên ngẩn ra, không kiềm được liếc mắt nhìn Thiệu Đình Đình.

Gương mặt Thiệu Đình Đình hơi ửng hồng, lúng túng cười với Trình Uyên: “Trình Uyên, bây giờ tôi là bạn gái của lão Lâm rồi, anh… vẫn nên hết hy vọng với tôi đi” “..” Trình Uyên lập tức cạn lời luôn, quả thật trăm miệng không giải thích được.

Anh không kiềm được cười khổ nói: “Tôi nghĩ là mọi người hiểu lầm rồi, tôi có…” “Có cái gì?” Lý Huy cười khẩy nói: “Anh định bảo anh có bạn gái rồi sao? Ha ha, anh đừng có đùa, kẻ chẳng có gì như anh, còn có bạn gái sao? Cũng không soi mặt vào bãi nước tiểu mà xem bản thân mình có đức hạnh gì, cô gái kia bằng lòng đi theo anh sao?” “Còn nhớ nhung chị dâu Lâm của chúng tôi nữa, tôi thấy anh thật sự quá mù quáng rồi.” Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về phía Trình Uyên, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Lý Huy khinh khỉnh ra mặt.

Lâm Xương Dịch thì tỏ ra khinh thường và coi rẻ.

Thiệu Đình Đình ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất chỉ là kiêu ngạo.

Tiêu Mục thở dài.

Cũng đúng lúc này.

“Cạch!” Cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, sau đó một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào.

Người mới đến giống như tiên nữ, ấn tượng đầu tiên là khiến người ta cảm thấy tinh khôi, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng nõn, dáng người uyển chuyển, phong cách †ao nhã, quả thật không giống vẻ đẹp của người trần.

Ánh mắt mọi người không kiềm được bị cô hấp dẫn, cả đám người đều trợn mắt to như chuông đồng.

Đàn ông không kiềm được trong lòng gợn sóng, nữ cũng không kiềm được tự thấy xấu hổ, ngay cả Thiệu Đình Đình cũng lập tức trở nên mờ nhạt.

“Ồ, ông xã, anh ở đây thật sao, em còn tưởng vừa nãy bị hoa mắt cơ” Người đẹp lập tức cười nói với Trình Uyên.

“Ầm” một tiếng giống như quả bom hạng nặng nổ tung.

Tất cả mọi người thảng thốt.

ròng mắt của đám người Lâm Xương Dịch như sắp lòi ra ngoài.

“Sao có thể như vậy được?” “Vừa nãy cô ta gọi Trình Uyên là cái gì cơ?” “Nói đùa sao…” Không ai tin được, tất cả mọi người đều cho rằng mình đã nghe nhầm.

Nhưng mà, sau đó, Trình Uyên lại tỏ vẻ mặt nghi ngờ: “An Tương… Bà xã, sao em lại ở đây?” “Mẹ kiếp, là thật sao?” Nam nữ cả phòng đều kinh ngạc đến ngẩn người.

Đúng vậy, người vừa đến chính là Bạch An Tương.

Vì được Tập đoàn Tuấn Phong rót tiền, hạng mục mới của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị là Trái Cây Ngon Trăm Vị đã được tiến hành, Bạch An Tương là người phụ trách đảm nhiệm hạng mục này, vì không muốn làm hỏng hạng mục quan trọng như vậy, nên có rất nhiều chuyện đều do Bạch An Tương tự mình xử lý.

Cô đến khách sạn Cửu Châu là muốn tự mình dẫn đội đi nghiên cứu thị trường, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô đoán là Trình Uyên nên mới đi sang.

Không ngờ khi đứng ngoài cửa lại nghe thấy hóa ra đây là buổi họp lớp của Trình Uyên, hơn nữa còn nghe thấy Lý Huy và Lâm Xương Dịch chế giễu Trình Uyên, cô lập tức đẩy cửa bước vào.

MÀ, em chỉ đi ngang qua, nhìn thấy hình như anh cũng ở đây… Ô, mọi người đang họp lớp sao?” Bạch An Tương cười nói một cách tự nhiên.

“À, đúng vậy: Trình Uyên gật đầu.

Bạch An Tương rất lịch sự lên tiếng chào hỏi các bạn học của Trình Uyên, tự giới thiệu mình một lượt, sau đó cô dặn dò Trình Uyên: “Tối nay về nhà sớm nhé, em nấu cơm ở nhà đợi anh, uống ít rượu thôi nhé” “Anh biết rồi” Trình Uyên cũng cười đáp lại cô.

Có điều nhớ đến nếu Bạch An Tương thật sự nấu cơm cho anh… Có lẽ không nên về nhà thì tốt hơn.

Bạch An Tương đi rồi, căn phòng vẫn yên tĩnh như trước.

Các bạn học đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rồi tất cả lại quay sang nhìn Trình Uyên.

Gương mặt Thiệu Đình Đình nóng bừng, vừa nấy vì Lý Huy và Lâm Xương Dịch làm cho cô †a hiểu lầm, còn tưởng rằng Trình Uyên người ta vẫn còn nhớ mãi không quên cô ta, có suy nghĩ khác thường gì đó, nhưng ai mà ngờ được vợ người ta lại xinh đẹp như vậy.

Ngay cả Thiệu Đình Đình cũng cảm thấy vợ của Trình Uyên đẹp hơn cô ta rất nhiều.

Lâm Xương Dịch hung dữ lườm Lý Huy một cái, dường như đang trách Lý Huy gửi tin sai cho anh ta vậy.

Đồng thời, vẻ đẹp của Thiệu Đình Đình trong lòng Lâm Xương Dịch đột nhiên giống như hoàn toàn biến mất vậy.

Mà giờ phút này, Lý Huy càng kinh ngạc hơn, sau đó oán hận với Trình Uyên lại càng sâu hơn nữa.

Trình Uyên lại biến anh ta thành trò hề một lần nữa, lại vả lên mặt anh ta một lần nữa.

“Oa, Trình Uyên, anh ghê thật đấy, sao lại im hơi lặng tiếng cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy?” Sự yên tĩnh trong căn phòng cuối cùng bị câu cảm thán của Tiêu Mục phá vỡ.

“Đúng đấy Trình Uyên, truyền dạy cho tôi chút kinh nghiệm đi.” “Mẹ nó dường như tôi lại tin vào tình yêu rồi…” Từng tiếng ca ngợi đột nhiên vang lên liên tục, nhất thời, các bạn học cũng bát đầu nịnh nọt đủ kiểu với Tiêu Mục và Trình Uyên, ước ao ghen ty đủ kiểu.

Mà Lâm Xương Dịch vốn dĩ ban đầu định thể hiện bản thân cao quý, khoe khoang tài sản trước mặt các bạn học lại bị lạnh nhạt bỏ một xó.

Mặt anh ta tối sâm lạnh như băng nghìn năm.

iI” Đúng lúc này, ngoài căn phòng đột nhiên vang lên tiếng gào thét, ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân dồn dập, cùng với tiếng la hét ầm ï lẫn vào.

nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện