Cho tới một ngày, hắn mang theo một người con gái về.Người đó lại là cô em họ của cô- một kẻ chỉ biết ghen ăn tức ở và tranh mọi thứ với cô. 

Hắn không nhanh không chậm phun ra vài chữ: "Giờ, cô ấy sẽ là bà chủ của ngôi nhà này" Hai tay hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay của Lệ Thanh Uyển.

Đám người hầu khiếp sợ nhìn ông chủ của mình. Chẳng phải trước giờ ông chủ và bà chủ (ý chỉ nữ9) vẫn rất yêu thương nhau sao? "Chồng, cô gái kia là ý gì" Cô cố gắng lấy lại bĩnh tĩnh, nước mắt tràn khóe mi.

"Thì là những gì cô thấy đó, cô ấy mới là người tôi yêu"Hắn xoay người, hôn lên đôi môi của Lệ Thanh Uyển.

"Tại sao...?"Cô không dám tin vào mắt mình. Hắn, người chồng đã cho cô hạnh phúc mà giờ đang cùng với cô gái khác... Có phải họ cũng đã làm tình rồi không?

"Tôi nên nói là cô ngu ngốc hay là nói cô diễn quá giỏi. Cô cũng không phải không biết, cha cô đã làm những gì với gia đình tôi. Khoảng thời gian vừa rồi, chỉ là diễn để cha cô thấy tôi đủ thật lòng với cô thế nào. Hiện tại mục đích cũng đạt được rồi." Hắn chậm rãi quay người, cùng Lệ Thanh Uyển bước vào phòng.

"Anh, đã làm gì cha tôi" Hắn ngừng bước một giây rồi lại đi tiếp.

Cùng lúc đó, trên tivi phát: "Tổng giám đốc Diệp Thị đã qua đời vào sáng ngày hôm nay, tân tổng giám đốc là con rể ông ấy, Nam Cung Hạo..."

Chưa nghe được hết, nước mắt cô đã thi nhau rơi xuống. Cô thẫn thờ tới trước cửa phòng hắn lại chỉ nghe được những tiếng thở dốc, tiếng rên kiều mị của người con gái. Cô cười khổ, quay lại phòng mình.

Từ đó trở đi, hắn và cô rất ít khi gặp nhau dù ở chung một nhà. Mà cho dù có gặp cũng là trong hoàn cảnh hắn và người con gái khác đang làm tình. Đương nhiên, cho dù thế vẫn chưa đủ, hắn lại vào phòng và phát tiết lên người cô.

Lại nói, khoảng thời gian hắn đi công tác, Lệ Thanh Uyển ở nhà lấy cô làm thú vui tiêu khiển. Nước uống, nấu cơm, giặt giũ quần áo,... tất cả những việc đáng ra là của người hầu thế nhưng lại bắt cô làm. Hay, những lúc cô ta tức giận, lại đánh đập cô, chửi rủa cô.

Vài tháng sau, cô ta phát hiện mình có thai liền vui mừng khôn xiết đi báo cho Nam Cung Hạo. Hắn cười cười, ôm cô ta vào lòng. Tim cô nhói đau, hắn biết cô yêu hắn đến chết đi sống lại không, hắn có biết cô cũng có trong mình đứa con của hắn không?

"Hừ, xem lần này, tôi cướp đi người chồng của cô như thế nào" Lệ Thanh Uyển thầm nghĩ, ánh mắt hiện lên tia ngoan độc.

Hôm đó, cô ta gọi cô ra ngoài.

"Cô cũng mang thai con của Hạo đúng không?"

"Phải"Cô thấy hôm nay có gì đó không bình thường.

"Chị, em xin lỗi, em không có ác ý gì đâu, em...chỉ là quá yêu Hạo thôi. Chị tha cho em đi mà.AAAAAAAAAAAAAAAAA"Cô ta ngã xuống từ bậc thang cao nhất.

"Diệp Lạc. Ai cho cô lá gan lớn thế, dám đẩy bảo bối của tôi xuống"Hắn xông ra, đỡ lấy Lệ Thanh Uyển.

"Hạo, đừng làm gì chị ấy, chị ấy cũng mang thai con của anh"Hắn hoảng hồn. Gì cơ, cô mang thai, vậy sao không nói cho hắn biết. Lại nhìn xuống dưới, thấy Lệ Thanh Uyển đang nằm trong vũng máu. Nhất thời máu xông lên não, hắn đá cô một cái, may không vào bụng.

"Cái này coi như trả cho đứa bé trong bụng cô ấy, đứa con cô đang mang, đáng chết"Hắn lạnh lùng ôm Lệ Thanh Uyển ra khỏi nhà.

Cô cũng vì quá đau khổ nên quyết định đi uống chút rượu vang một lần. 

Tại Bar Long Tuyền,

"Diệp Lạc, tôi tìm thấy em"Một người đàn ông điển trai, sống mũi thẳng, lông mi dài cong đang thích thú nhìn người trước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện