Mặc dù không nghe được câu trả lời, nhưng Triệu Khả Nhiên biết, Nhị đã nghe được mệnh lệnh của nàng.

Triệu Khả Nhiên mang theo Thi Hương, rất nhanh rời khỏi phòng. Sau khi họ rời khỏi phòng không lâu, một nha hoàn dẫn một nam nhân hình dáng thô bỉ đến cửa phòng. Nếu lúc này Triệu Khả Nhiên còn ở đó, nhất định sẽ nhận ra, nha hoàn này chính là cận thân nha hoàn bên cạnh Lâm Tú Tú.

“Cô nương, làm như vậy thật có thể không?” Nam tử hèn mọn sợ hãi rụt rè, chính là không dám đẩy cửa phòng ra, “Ở trong đó là một vị quý nhân a! Nếu ta làm như vậy, có thể liên lụy người nhà hay không?”

“Có cái gì không thể.” Nha hoàn ngược lại tuyệt không lo lắng, “Yên tâm, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, vương phi nhất định sẽ chăm sóc người nhà của ngươi thật tốt.”

“Nhưng mà, tiểu nhân vẫn lo lắng.” Nam tử như cũ lùi bước không tiến, “Tiểu nhân cũng sợ nếu thật sự truy cứu, người nhà tiểu nhân không phải toàn bộ đều gặp tai ương sao?”

Nhìn nam nhân sợ hãi rụt rè trước mắt, trong lòng nha hoàn thật sự hối hận, sao lại tìm một người như vậy để làm chuyện này chứ? Chỉ là, cũng chỉ có người này mới thích hợp làm chuyện này. Một khi làm chuyện này, thì tuyệt đối không có đường quay về, đến cuối cùng là một con đường chết. Biết rõ là sẽ chết, không có mấy người nguyện ý làm chuyện này. Nhưng nam tử trước mắt này, đã thiếu nợ đánh bạc, những người đòi nợ kia đã sớm muốn bức tử hắn. Dù sao hắn cũng phải chết, nếu bởi vì chuyện này mà chết, tối thiểu Vân vương phi còn có thể giúp hắn chăm sóc tốt người nhà.

Hết sức đè nén nội tâm khinh bỉ, nha hoàn tiếp tục khuyên, “Dù sao đã đến nước này, mặc kệ như thế nào ngươi cũng đã không có đường lui. Nếu hiện tại ngươi dám lùi bước, vương phi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi. Còn nữa, ngươi cũng không tính là bị chết oan uổng! Không phải đều nói ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’ sao?”

“Nhưng…” Vốn dĩ thật sự một lòng muốn liều chết, nhưng nếu chuyện ập lên đầu, trong nội tâm nam tử lại là không dám lên trước.

“Còn nhưng nhị cái gì.” Thấy dáng vẻ nam tử, nha hoàn cũng không nhịn được, “Ta cho ngươi biết, hôm nay mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không cũng phải đi làm. Ta cho ngươi biết, kể từ lúc ngươi bước vào Vân vương phủ trở đi, ngươi đã không còn đường thay đổi rồi. Chuyện ngày hôm nay nếu thất bại, như vậy không chỉ có ngươi, ngay cả người nhà của ngươi cũng sẽ cùng với ngươi xuống địa ngục. Ngươi nên suy nghĩ đến đứa con trai hai tuổi của ngươi đi! Ngươi cũng không muốn hắn như vậy liền rời khỏi cái thế giới này chứ!”

“Không cần, van cầu ngươi không cần đụng đến con trai của ta.” Vừa nghe nha hoàn nhắc tới tiểu nhi tử, hắn không nhịn được lo lắng, “Ta sẽ không đổi ý, các ngươi không nên thương tổn con trai của ta.”

“Vậy thì tốt, nếu muốn con của ngươi sống sót thật tốt, vậy thì đi vào nhanh lên.” Trên mặt nha hoàn không có một chút biểu cảm, giọng nói lạnh nhạt mở miệng nói.

“Vậy, các ngươi nhất định phải tuân thủ lời hứa, chăm sóc tốt người nhà của ta.” Lời nam tử nói dường như là di ngôn, “Nhất là con trai của ta, các ngươi nhất định không thể bạc đãi hắn.”

“Yên tâm đi, tất cả chúng ta sẽ an bài tốt.” Nha hoàn không nhịn được đẩy cửa ra, thúc giục, “Ngươi còn không nhanh đi vào.”

Nam tử hít sâu một hơi, cắn răng, đi vào. Mà thấy nam tử đi vào, nha hoàn rốt cuộc thở dài một hơi. May mắn đã hoàn thành nhiệm vụ vương phi giao xuống, nếu không, không biết vương phi đối phó nàng thế nào đây? Nhưng mà, nàng đã làm xong chuyện vương phi giao phó, như vậy hiện tại việc cần làm chính là tìm vương phi hồi báo tình huống. Vương phi vẫn chưa gặp qua nam tử này. Cho nên lần này cũng không ngoại lệ, cần nàng ra tay. Nếu bây giờ chuyện đã làm xong, vậy thì nên trở lại hoa viên, nói cho người kia cẩn thận chuẩn bị bước kế tiếp, còn có cũng nên nói cho vương phi tình huống xảy ra bên này. (Ddlqd>-<ddlqyd) 

Nha hoàn rất nhanh rời khỏi phòng.

Nam tử vừa tiến vào gian phòng, đã ngửi thấy một cỗ hương vị ngọt ngào. Cùng lúc đó, thân thể của hắn dường như càng ngày càng nóng, trên mặt càng ngày đỏ. Nam tử cảm thấy vô cùng khát nước, muốn rót một ly trà uống. Nhưng lúc nam tử vừa định đi đến bên cạnh bàn, đột nhiên nhìn thấy một nữ tử nằm trên giường, y phục trên người nửa hở nửa che, mang theo hơi thở dụ hoặc.

Thấy ôn hương nhuyễn ngọc trên giường, nam tử nuốt nước miếng một cái, thân thể không tự chủ được đi đến bên giường. Ý thức của hắn từ từ trở nên mơ hồ, bên trong đôi mắt cũng chỉ nhìn thấy nữ tử vô cùng dụ hoặc trên giường. Giờ phút này, trong lòng của hắn không khỏi mừng thầm, có lẽ thật ra thì như vậy cũng tốt, không chỉ có thể khiến cuộc sống người nhà tốt hơn, hơn nữa trước khi chết hắn còn có thể hưởng thụ được chuyện tốt như vậy.

Mà trên giường Lâm Tú Tú không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nhớ dường như nàng nghe được âm thanh gì, tiếp đó liền mất đi ý thức. Sau đó, mơ mơ hồ hồ, nàng chỉ cảm thấy thân thể rất nóng, ben trong thân thể, hình như có một luồng nhiệt không ngừng dâng lên. Luồng nhiệt này, khiến cho nàng không nhịn được bắt đầu lôi kéo y phục của mình.

Nhưng vào lúc này, hình như nàng cảm nhận được một luồng nhiệt khác đang không ngừng đến gần nàng. Nàng vốn muốn đẩy ra. Nhưng khi vừa chạm vào luồng nhiệt, lại cảm thấy một cảm giác thoải mái, giống như là gặp được băng, có thể dập tắt lửa trên người nàng.

Trong lúc vô tình, Lâm Tú Tú muốn đẩy ra, ngược lại khoát lên cổ nam tử. Nam tử giống như được khích lệ, động tác tay bắt đầu lục lọi trên người Lâm Tú Tú thay đổi càng thêm dồn dập. Đầu của hắn chôn trong ngực Lâm Tú Tú, không ngừng gặm cắn. Lâm Tú Tú không khỏi phát ra tiếng ngâm thoải mái.

Trong phòng xuân sắc vô hạn. Dưới tác dụng của Hợp Hoan Tán, hai người cũng đắm chìm trong vui thích, không thể tự thoát ra được.

Mà giờ khắc này Triệu Khả Nhiên đã sớm cách xa đất thị phi rồi, ở một nơi trong hậu viện yên tĩnh xem phong cảnh, rất thích ý.

“Thi Hương, ngươi nói, hiện tại trong phòng có phải đang diễn kịch đến cao trào hay không?” Trong mắt Triệu Khả Nhiên tràn đầy hứng thú, “Nếu một chút nữa Lâm Tú Tú tỉnh lại, phát hiện tất cả kịch hay nàng chuẩn bị toàn bộ đều rơi trên người của nàng, không biết sẽ có nhiều vẻ mặt như thế nào đây? Thật đúng là mong đợi!”

“Vương phi, mặc kệ là vẻ mặt gì, khẳng định cũng sẽ rất đặc sắc.” Ngay cả người luôn chững chạc như Thi Hương cũng không nhịn được cười, “Vân vương phi ở muốn mời mọi người đến phủ ngắm hoa, nhưng mình lại cùng nam tử ở bên trong phòng vụng trộm, còn bị tất cả mọi người bắt gặp, ngày mai trong kinh thành nhất định sẽ đồn đãi bay đầy trời.”

“Ha ha ha…” Triệu Khả Nhiên không nhịn được cười thanh thúy.

“Vương phi thân ái của ta, rốt cuộc là chuyện gì, khiến cho nàng cười vui đến như vậy?” Tư Đồ Húc vừa đến chỗ Triệu Khả Nhiên, nhìn thấy một bức phong cảnh mỹ nhân khéo léo cười tươi mỹ lệ làm sao, không nhịn được mở miệng nhạo báng.

“Húc, chàng đến rồi?” Triệu Khả Nhiên quay đầu, liền nhìn thấy trượng phu của mình đang đến gần mình, “Thế nào nhanh như vậy? Ta cho là còn phải đợi một chút!”

“Ta không yên lòng nàng.” Tư Đồ Húc đi tới bên cạnh Triệu Khả Nhiên, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, “Ta vẫn luôn lo lắng, không biết rốt cuộc Lâm Tú Tú muốn hại nàng như thế nào. Mặc dù biết có nhiều người âm thầm bảo vệ nàng, nhưng ta vẫn không yên lòng.”

“Húc, không có việc gì.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Bản lĩnh của ta chàng cũng biết, không có việc gì. Lâm Tú Tú căn bản cũng không phải là đối thủ của ta. Nếu lần này nàng muốn hại ta, vậy ta liền tuong kế tựu kế, ta cũng không tin lần này nàng còn có cơ hội thay đổi càn khôn.”

“Nàng ta sẽ không còn có cơ hội này rồi.” Tư Đồ Húc lạnh lùng mở miệng nói, “Trải qua chuyện ngày hôm nay, nàng ta tuyệt đối không có cách nào đặt chân trong hoàng gia nữa. Hơn nữa, ngay cả nhà mẹ đẽ của nàng, cũng không tha cho nàng ta!”

Hiện tại trong lòng Tư Đồ Húc chỉ có tràn đầy chán ghét với Lâm Tú Tú, nhất là mới vừa từ trong miệng Cầm Hương biết được rốt cuộc nàng ta muốn làm những gì, cảm giác chán ghét càng thêm mãnh liệt. Nàng muốn hãm hại vật nhỏ như vậy. Nếu không phải vật nhỏ đã báo thù, vậy hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Đối với nữ nhân này, nội tâm hắn không dậy nổi một tia đồng tình.

“Húc, chàng đã tới, vậy chúng ta ở chỗ này ngồi một chút, nhìn phong cảnh một chút!” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Hiện tại ta không muốn trở về, nhất là một chút còn có một màn kịch vui, ta không muốn cứ như vậy mà bỏ lỡ!”

“Tốt.” Tư Đồ Húc nhìn Triệu Khả Nhiên trong mắt tràn đầy cưng chiều, “Nàng muốn làm như thế nào, vậy thì làm như vậy, ta đều nghe lời nàng. Chỉ là, hiện tại kịch còn chưa mở màn! Nàng hảo hảo nói chuyện với ta một chút!”

“Được, tuân lệnh, tướng công của ta.” Triệu Khả Nhiên cười duyên hôn Tư Đồ Húc một cái.

Bên này chỉ có ấm áp, nhưng trong hoa viên lại hoàn toàn không như vậy. Nha hoàn cận thân của Lâm Tú Tú trở về đến hoa viên, làm thế nào cũng cũng không tìm được chủ tử của mình. Nhưng mà, mặc dù ít đi hai người Triệu Khả Nhiên và Lâm Tú Tú, nhưng mọi người vẫn đang rất vui vẻ trò chuyện, không có một chút cảm giác.

Nha hoàn không biết nên làm sao mới phải, nàng không biết rốt cuộc vương phi chạy đi nơi nào, nhưng trước đó vương phi có nói qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng nhất định phải làm tốt chuyện này. Cho nên, cho dù không tìm được Lâm Tú Tú, nàng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thúc đẩy tiến triển của tình hình.

“Cũng không biết hiện tại tỷ tỷ rốt cuộc thế nào?” Triệu Khả Nhân đột nhiên lo lắng mở miệng, “Mới vừa rồi, rõ ràng sắc mặt vẫn rất tốt, nhưng sau đó cũng không biết rốt cuộc làm sao, lại mệt mỏi thành như vậy, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hoặc là có chỗ nào không thoải mái, dù sao bây giờ nàng còn có thai, nếu có chuyện gì xảy ra, vậy thì thật sự là hỏng bét.” (Ddlqd>-<ddlqyd)

“Sẽ không có chuyện gì chứ?” Nghe Triệu Khả Nhân nói, Vân Y Y cũng có chút lo lắng, “Nhưng mà, xem ra, sắc mặt của nàng dường như không tốt lắm.”

“Có phải khó chịu chỗ nào hay không?” Ngay cả người cùng bàn, vẫn không mở miệng luôn nhắm rượu như Hàn vương phi cũng không nhịn được lên tiếng, “Nếu thật sự khó chịu chỗ nào, vậy phải mau sớm mời đại phu! Nhất là nàng bây giờ còn có thai. Cũng không thể xảy ra chuyện gì!”

“Đúng vậy!” Trên mặt Triệu Khả Nhân tỏ vẻ càng lo lắng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đắc ý, bởi vì mọi người đều bị nàng xúi giục.

Mà nghe được lời của mọi người, hình như Vân Y Y ngồi không yên, “Không được, ta muốn đi xem Khả Nhiên một chút, xem nàng có phải khó chịu chỗ nào hay không?”

“Dật vương phi, bây giờ ngươi đi qua sao.” Triệu Khả Nhân đứng lên, “Bằng không, ta cùng đi với ngươi! Dù sao ta là muội muội của nàng, nếu cứ mặc kệ như vậy, chỉ sợ cũng không tốt lắm.”

“Ta cũng đi cùng!” Tần Y Miểu cũng không ngồi yên, nhất là mới vừa rồi Triệu Khả Nhân đã nói, nàng là muội muội của Triệu Khả Nhiên, cho nên không quan tâm tỷ tỷ một chút thì không được, vậy mình là Thái tử phi! Nếu lúc này không quan tâm, thì không được.

Vốn dĩ lúc bắt đầu chỉ có một mình tính toán đi mà thôi, nhưng đến cuối cùng, lại rất nhiều người, trừ bàn của Triệu Khả Nhiên, còn lại một vài phu nhân muốn nhân cơ hội biểu hiện quan tâm cũng cùng nhau đi theo. Cứ như vậy, lồng lộng hùng dũng mấy người liền đi đến phòng khách. Mà người đi đằng trước rõ ràng chính là người vừa rồi luôn quan tâm Triệu Khả Nhiên - Triệu Khả Nhân.

Triệu Khả Nhân đi bước chân có chút gấp. Người ở bên ngoài nhìn thấy, đó là bởi vì nàng đang lo lắng tỷ tỷ của mình, nhưng có nàng biết, nàng đi gấp gáp như vậy, đó là vì muốn xem Triệu Khả Nhiên bêu xấu mà thôi. Không sai, chuyện ngày hôm nay toàn bộ nàng đều biết, cũng có dính vào trong đó, nàng chính là không nhìn nổi Triệu Khả Nhiên sống tốt hơn mình, người nào trôi qua tốt cũng có thể, nhưng không phải là Triệu Khả Nhiên. Mà trong hỗn loạn như vậy, ai cũng không có chú ý tới, Họa Hương đã lặng lẽ rời khỏi đám đông, hướng một hướng khác đi.

Mọi người rất nhanh đi tới cửa phòng khách, nhưng lúc họ đi tới cửa, lại nghe được âm thanh không nên nghe được. Từng trận ngân thanh của nữ tử và tiếng gầm nhẹ của nam tử, không ngừng từ bên trong truyền tới.

Người ở chỗ này đều không phải là hoàng hoa đại khuê nữ, đều trải qua sự đời, tự nhiên biết âm thanh bên trong truyền ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhất thời, nét mặt trên mặt mọi người trở nên nhiều loại.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Gương mặt Triệu Khả Nhân khó xử, “Mới vừa rồi, tỷ tỷ không phải nói rất muốn ngủ, cho nên mới vào trong phòng khách nghỉ ngơi một lát sao? Hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Thế nào bên trong…”

Nói đến đây, Triệu Khả Nhân lập tức liền che miệng, giống như mình nói sai cái gì một dạng.

“Ngươi ở đây nói cái gì đó?” Ở một bên Tần Y Miểu lập tức mở miệng trách cứ, “Bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, căn bản vẫn chưa rõ ràng? Ngươi không cần ở chỗ này nói hưu nói vượn.”

Hiện tại Tần Y Miểu cảm thấy có chút phiền. Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng không phải đứa ngốc, dĩ nhiên là biết. Nhưng mà, nói thế nào cũng được, Triệu Khả Nhiên là người trong hoàng gia, lúc này, ở chỗ này xảy ra chuyện như vậy, nếu như truyền đi, đối với danh dự hoàng gia cũng thật không tốt. Lúc này, nàng bắt đầu hối hận, mới vừa rồi, tại sao muốn đi theo tới đây, hơn nữa còn gặp được loại chuyện như vậy.

“Ai nha, mọi người không nên suy đoán lung tung. Người ở bên trong là ai còn không biết! Nói không chừng căn bản cũng không phải là tỷ tỷ!” Triệu Khả Nhân vội vàng mở miệng nói, xem ra giống như nóng lòng bảo vệ tỷ muội, tuy nhiên lại mang theo một cảm giác giấu đầu lòi đuôi, khiến mọi người càng thêm khẳng định người ở bên trong nhất định là Triệu Khả Nhiên.

Mà nghe được Triệu Khả Nhân nói, mọi người cũng nghị luận ầm ỉ.

“Trời ơi, thì ra Húc vương phi là người như vậy! Cư nhiên ban ngày ban mặt, liền cùng nam tử ở bên trong phòng làm cái loại chuyện cẩu thả đó.”

“Cũng không phải sao! Nàng bây giờ còn có thai”

“Nếu Húc vương biết, sẽ rất đau lòng! Húc vương sủng ái Húc vương phi như vậy, Húc vương phi còn hồng hạnh xuất tường, thật sự chính là không biết xấu hổ!”

Mặc dù biết chuyện trong hoàng gia, không thể tùy ý mở miệng thảo luận, nhưng chỉ cần nơi nào có nữ nhân, thì vĩnh viễn không thiếu được bát quái, còn lại là bát quái như vậy.

“Được rồi, tất cả đều im miệng cho bổn cung!” Tần Y Miểu không nhịn được mở miệng quát lớn, “Chuyện bây giờ còn chưa rõ ràng? Ai cho các ngươi ở chỗ này nói hưu nói vượn.”

“Vậy bây giờ nên làm cái gì?” Bây giờ Vân Y Y một chút chủ ý cũng không có, nàng cực kỳ hối hận quyết định vừa rồi, nếu không phải nàng đề nghị đến xem Khả Nhiên, chuyện kia cũng sẽ không biến thành bộ dáng hôm nay. (Ddlqd>-<ddlqyd)

“Người đâu, mở cửa ra cho bổn cung.” Tần Y Miểu nghiêm sắc mặt, trực tiếp mở miệng phân phó.

“Làm như vậy không tốt lắm!” Trên mặt Triệu Khả Nhân có chứa ngượng nghịu, nhưng động tác của nàng lại hoàn toàn không nhất trí với lời nói của nàng, lúc có người tiến lên, nàng lập tức liền tránh ra, một chút ý tứ ngăn cản cũng không có.

Rất nhanh cửa bị đẩy ra, vừa mở cửa ra, mọi người lập tức tiến vào. Vừa vào cửa, có thể ngửi thấy được một cỗ hơi thở ngai ngái. Mọi người tự nhiên biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dù sao đều là người từng trải.

Trong phòng, ở trên giường lớn, hai thân thể đang không ngừng dây dưa, quên mình ngâm nga, hình như không có cảm nhận được mọi người đến. Mà sắc mặt Tần Y Miểu nhìn thấy cũng muốn bùng nổ. Bây giờ người lớn nhất ở đây là nàng, cũng chỉ có nàng có quyền lực đi xử trí chuyện này.

Nhưng lúc Tần Y Miểu muốn mở miệng, từ cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Sao tất cả mọi người đều ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người quay đầu lại nhìn, đột nhiên nhìn thấy Triệu Khả Nhiên đứng tại cửa, mà bên cạnh nàng là Húc vương.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này, tỷ không phải nên…” Triệu Khả Nhân khiếp sợ nhìn Triệu Khả Nhiên.

“Nên cái gì?” Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn Triệu Khả Nhân, “Còn nữa, ta ở đây cũng không có gì kỳ quái! Sao các ngươi cũng đứng ở chỗ này?”

“Khả Nhiên, ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, Vân Y Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó một tia nghi ngờ hiện lên đầu, “Ngươi ở nơi này, vậy người trên giường kia, rốt cuộc là ai vậy?”

Một câu thức tỉnh người trong mộng, nghe được lời Vân Y Y nói, mọi người vội vàng nhìn người vẫn còn dây dưa ở trên giường.

“Trời ơi, là Vân vương phi.”

Có lẽ một tiếng tiếng kêu sợ hãi này thật sự lợi hại, có lẽ bởi vì mọi người quá ồn ào, hai người đang dây dưa trên giường rốt cuộc tách ra.

Mà rốt cuộc Lâm Tú Tú cũng tỉnh táo lại, nàng vội vã đẩy nam tử trên người ra, trong mắt hiện đầy kinh hoảng, nàng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mới vừa rồi, nàng nhìn thấy Triệu Khả Nhiên đã ngủ say, muốn bỏ Hợp Hoan Tán vào trong lư hương. Nhưng sau đó một cơn đau đớn truyền đến, sau đó kế tiếp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng không nhớ nổi một chút nào.

Nàng hốt hoảng ngẩng đầu lên, lại phát hiện trong phòng đầy người. Tất cả mọi người đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, mà trên người của nàng đầy vết xanh tím, ở bên cạnh của nàng còn nằm một nam tử.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng rõ ràng muốn hãm hại Triệu Khả Nhiên, nhưng vì sao hiện tại sự chật vật lại rơi vào trên người nàng như vậy? Còn có ánh mắt của mọi người nhìn nàng giống như nhìn thấy vật bẩn, nàng thật sự không chịu nổi.

Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại, mới vừa rồi lúc mất đi ý thức, dường như nàng thấy  được bóng dáng Triệu Khả Nhiên.

Lâm Tú Tú bỗng nhiên ngẩng đầu, lại thấy khóe miệng Triệu Khả Nhiên hình như nâng lên một nụ cười đắc ý, hơn nữa, ở bên cạnh nàng, là người từ trước đến nay mình vẫn luôn toàn tâm ái mộ, nàng rốt cuộc biết, nàng bị Triệu Khả Nhiên tính toán.

“Triệu Khả Nhiên, ngươi độc phụ này, là ngươi hại ta.”

Lâm Tú Tú nhìn lại tình huống hiện tại của mình, liền vọt tới Triệu Khả Nhiên, “Là ngươi, đều là ngươi làm.”

Nhưng nàng vẫn chưa đụng phải Triệu Khả Nhiên, đã bị Tư Đồ Húc một cước đá cho văng ra.

“Người tới, giữ lấy Vân vương phi, không để cho nàng lại phát điên.” Tần Y Miểu vội vàng mở miệng dặn dò ma ma thô sử.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tần Y Miểu day day huyệt thái dương, mở miệng hỏi, “Còn nữa, Khả Nhiên, không phải ngươi ở bên trong phòng sao?” (Ddlqd>-<ddlqyd)

“Thái tử phi có điều không biết."” Triệu Khả Nhiên lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói, “Vốn dĩ ta ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng sau đó vương gia nhà ta tới đón ta. Vốn chúng ta tính trở về phủ. Tính chào hỏi chủ nhân, nhưng hiện tại Vân vương phi vội vàng chiêu đãi mọi người, nên rất bận rộn. Cho nên ta và vương gia ở trong hậu viện tán gẫu một lát, chuẩn bị một chút trở về nói lời từ biệt. Nhưng mới vừa quay lại thấy nơi này tụ tập rất nhiều người, cho nên nhất thời hiếu kỳ, muốn vào nhìn một chút mà thôi, nhưng không ngờ…”

Thanh âm Triệu Khả Nhiên im lặng, giống như nói đến điều gì khó có thể mở miệng.

Mặc dù nói không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều, mọi người đã biết, đó chính là chuyện Vân vương phi vụng trộm.

Tần Y Miểu nhìn mọi người, mở miệng nói, “Chuyện ngày hôm nay, các ngươi ai cũng không được tiết lộ ra bên ngoài một câu, nếu không bổn cung cũng không giữ được các ngươi.”

Mọi người vội vàng dạ vâng, nhưng trong lòng cũng là một phen suy nghĩ.

Tiếp đến, Tần Y Miểu mở miệng nhìn mấy vị Trục lý (chị em dâu), mở miệng nói, “Mấy vị đệ muội, nếu có thời gian, cùng ta vào cung đi! Chuyện như vậy, chung quy nên để phụ hoàng, mẫu hậu làm chủ.”

“Bổn vương đi cùng các ngươi!” Tư Đồ Húc đột nhiên mở miệng, “Dù sao bổn vương cũng là một trong các nhân chứng.”

“Vậy thì đa tạ vương gia rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện