Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, con ngươi vốn ảm đạm không có ánh sáng, bỗng chốc sáng lên, nàng ta vội vàng quay đầu men theo âm thanh nhìn sang, Quan Bá Luân mặc một bộ thanh sam, đặc biệt bắt mắt ở trong đám người áo đen.
"Tiểu Y, đừng sợ, ta lập tức tới đây cứu ngươi!" Quan Bá Luân ứng phó công kích xung quanh, đồng thời ánh mắt khẩn trương tìm kiếm bóng dáng của Mộ Dung Thanh Y ở trong đám người, gian nan đến gần chỗ nàng ta.
Ở trong ấn tượng của Mộ Dung Thanh Y, Quan Bá Luân thích văn, chán ghét võ, vĩnh viễn là một bộ dạng công tử thanh sơn lục thủy, vĩnh viễn đều sạch sẽ, lúc này đầu đầy mồ hôi, toàn thân nhếch nhác, quả nhiên là lần đầu, tuy nhiên nó khiến cho nàng ta cảm động hơn bất kỳ lần nào.
Đột nhiên một ánh sáng lạnh lóe lên, Mộ Dung Thanh Y căng thẳng trong lòng, mắt bỗng chốc trợn to, kêu lên: "Bá Luân, cẩn thận!"
Một vết máu đột nhiên in trên thanh y, máu tươi ồ ạt ứa ra, thân thể Quan Bá Luân lảo đảo một cái, suýt nữa thành vong hồn dưới đao của người áo đen.
Hắn miễn cưỡng đứng lại, vung đao trong tay tiến hành đọ sức với người áo đen, từng giọt máu tươi theo lưỡi đao chảy xuống trên mặt đất, không biết là của hắn hay là của người áo đen. Có thể nhìn ra được phản ứng của hắn đã chậm chạp rất nhiều, mấy lần thoáng lướt qua lưỡi đao lạnh lẽo.
Tim Mộ Dung Thanh Y nhíu chặt hơn, một đôi mắt đẹp tràn đầy quan tâm và lo lắng, khóa thật chặt ở trên người Quan Bá Luân.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vốn là hương thanh tân đạm nhã, lúc này tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, bốn nha hoàn liều mạng che chở Mộ Dung Thanh Y và Quan Bạch Nguyệt, trên người đã loáng thoáng thấy hồng.
Một lớp ngã xuống, lại một lớp kiên nhẫn nhào tới, mấy người đã loáng thoáng thấy vẻ mệt mỏi, Quan Bạch Nguyệt càng sợ hơn sắc mặt trắng bệch, đi đứng run run, chỉ có thể lôi kéo một trong những nha hoàn mới có thể duy trì dáng vẻ đứng thẳng, từng giọt chất lỏng màu vàng và máu tươi ở hạ thân nhỏ xuống đất, trượt ra một đường cong quỷ dị.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân chỉnh tề mạnh mẽ chạy về phía này, từ âm thanh này là có thể đoán được nhân số rất nhiều, con ngươi của người áo đen đứng đầu căng thẳng, cũng không ham chiến, vội vàng ra lệnh: "Quan binh tới, rút lui!"
Từng người một lập tức thu hồi chiêu thức, vội vàng nhảy xuống từ cửa sổ lúc tới, không lâu lắm trong phòng chỉ còn lại bảy người Mộ Dung Thanh Y.
Một đôi binh lính nghiêm chỉnh huấn luyện chạy chậm đều nhịp vào trong phòng, động tác nhất trí, cùng nhau quỳ rạp xuống đất: "Cung nghênh Hoàng quý phi hồi cung!"
Thanh thế thật lớn, người bên trong cả tòa lầu đều kinh hãi, mọi người đưa đầu ra cẩn thận nhìn quanh nơi này, đợi nhìn thấy máu tươi khắp phòng, còn có thi thể, sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Quan Bạch Nguyệt thấy an toàn, rốt cuộc trái tim khẩn trương cũng rơi xuống, sau đó lửa giận ngập trời, ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, thậm chí có người lớn mật như thế, dám hành thích quý phi, nhìn binh lính cung kính quỳ gối trước mặt mình, bà ta cũng không nhịn được nữa, nén giận chỉ trích: "Đều là đám phế vật, động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng hiện tại mới đến!"
Lúc này Quan Bạch Nguyệt cũng tức không còn chút máu, cảm giác hạ thân ướt át, nhắc nhở bà ta, vừa rồi bởi vì khẩn trương sợ hãi, cho nên bà ta không khống chế mà đi tiểu, đây là sỉ nhục cỡ nào!
"Y Nhi, ngươi cũng không thể cứ tính như vậy, những người này tới cứu chậm, tội đáng chết vạn lần, phải xử trí! Còn có bốn nha hoàn này, mấy người áo đen cũng không ứng phó được, cao thủ gì, cũng đều là đồ bỏ đi!" Quan Bạch Nguyệt vội vàng đi lên trước kéo y phục của Mộ Dung Thanh Y giọng the thé nói, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lùng.
Mi tâm Mộ Dung Thanh Y nhíu chặt, quét mắt xung quanh nhìn sắc mặt bốn nha hoàn trắng bệch, không vui nhìn mẫu thân một cái rồi nói: "Thôi đi, họ cũng đã tận lực!"
Quan Bạch Nguyệt không thể tin trợn to hai mắt, tính khí của nữ nhi bà ta thì bà ta hiểu rõ nhất, thế nào cũng không nghĩ đến nàng ta sẽ trực tiếp không so đo!
Quan Bá Luân nhìn Mộ Dung Thanh Y bình yên vô sự, cấm vệ quân cũng chạy tới, chắc là an toàn, chân mày nhíu chặt của hắn hơi buông lỏng, che vết thương, lặng lẽ đi ra ngoài cửa.
Mộ Dung Thanh Y liếc thấy động tác của Quan Bá Luân, nàng ta nắm chặt quả đấm, cuối cùng quyết định, gấp gáp hô: "Bá Luân!"
Nhìn Quan Bá Luân dừng bước chân một chút, nàng ta vội vàng chạy tới ngăn cản trước mặt hắn, trong mắt có khẩn trương mà nói: "Ta băng bó vết thương cho ngươi một chút!"
Rồi sau đó nàng ta khẩn trương xoắn xoắn hai tay, trái tim đột nhiên nhói lên, mắt rủ xuống, không dám nhìn ánh mắt của hắn, lo lắng thấy chán ghét và cự tuyệt.
Quan Bá Luân nhìn nữ tử xinh đẹp như trong trí nhớ, vốn muốn lặng lẽ rời đi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng, hắn do dự, sau khi trầm mặc một lát, hắn gật đầu một cái, thanh âm đặc biệt từ tính của phái nam vang lên: "Được, làm phiền Tiểu Y rồi!"
Cho dù Quan Bạch Nguyệt ngu nữa, cũng biết ánh mắt nữ nhi nhìn nam nhân này khác thường, bà ta khẽ cau mày, nhìn một phòng lớn đầy người, lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Y, cần phải trở về!" Bà ta cũng không muốn nữ nhi và nam nhân trước mặt này có bất kỳ dính dáng gì, nữ nhi đã là người của hoàng thượng rồi, cho dù hoàng thượng không thích, Y Nhi còn là hoàng phi duy nhất ở hậu cung, địa vị tôn sùng như vậy, nhưng không được phép có bất kỳ vết nhơ nào, nét mặt của người nam nhân trước mặt này tràn đầy tình ý đối với Y Nhi, làm sao bà ta lại không nhìn ra? Nhưng tình ý không đáng giá một phân tiền, con rể của bà ta là hoàng thượng, trước kia là vậy, về sau là vậy, bà ta tuyệt đối sẽ không để nữ nhi có dính dáng với bất kỳ nam nhân nào ngoại trừ hoàng thượng!
Mộ Dung Thanh Y cũng ý thức không ổn, vội vàng sửa sang lại vạt áo, ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Về Quan phủ trước!"
Một tia nắng chiều cuối cùng rơi xuống, tối tăm phủ xuống, bao phủ toàn bộ thế giới.
Mộ Dung Thanh Y nhẹ nhàng xé y phục của nam tử trước mắt ra, rửa sạch vết thương cho hắn, bôi thuốc xong thì cầm lụa trắng băng bó, trong toàn bộ quá trình trong mắt nàng ta tràn đầy đau lòng, vẻ mặt đầy nghiêm túc, đáy mắt mang theo màu hơi đỏ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người đều lẳng lặng, hơi thở ấm áp quẩn quanh ở giữa hai người.
Sau khi dài dòng yên lặng, Quan Bá Luân không được tự nhiên chuyển ánh mắt sang một bên, nhẹ nhàng hỏi: "Một năm qua, ngươi có khỏe không?"
Mộ Dung Thanh Y sửa sang một chút, khóe môi nâng lên một nụ cười tự giễu: "Trừ tình cảm, cái gì ta cũng có, có thể không tốt sao?" Trong giọng nói mang theo chua xót nồng đậm.
Quan Bá Luân giật mình, quay đầu, đưa tay kéo một cái tay của Mộ Dung Thanh Y, nghiêm túc quan tâm: "Hắn ta đối xử không tốt với ngươi sao?"
Mộ Dung Thanh Y im lặng quay mắt đi, giãy giụa rút tay ra, đặt mấy thứ lại chỗ cũ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tốt và không tốt khác nhau ở chỗ nào, ta đã lấy được quyền lợi ta muốn nhất, trải qua cuộc sống người trên người, còn không biết đủ gì nữa!"
Trong mắt kia chất chứa đau thương, lòng của Quan Bá Luân đau nhói, hắn bỗng chốc vươn tay kéo Mộ Dung Thanh Y vào trong ngực, oán hận nói: "Ta không cho phép, không cho phép ngươi không hạnh phúc, ban đầu ta vì ngươi mà cưới Mộ Dung Thanh Liễu, cho rằng ngươi không có ta ràng buộc, không có Thanh Liễu làm khó, sẽ sống rất hạnh phúc, nhưng. . . . . . Sao ngươi có thể không hạnh phúc?"
Mộ Dung Thanh Y vươn tay bao quanh Quan Bá Luân thật chặt, trong mắt chợt lóe lên u ám, nếu Hạ Hầu Huyền không quý trọng nàng ta, tự nhiên có quý trọng người của nàng ta, cả đời này nàng ta không thể nào buông tha ghế Hoàng quý phi, nhưng bảo nàng coi chừng một nam nhân mà cả đời cũng không nhìn mình, thậm chí chán ghét mình, nàng ta không làm được, nếu Hạ Hầu Huyền có thể có những nữ nhân khác, tại sao nàng ta lại không thể có nam nhân yêu nàng ta? Nàng ta vùi đầu vào trong ngực Quan Bá Luân, an tâm ngửi hơi thở quen thuộc, rốt cuộc nàng ta tìm được cảm giác được người che chở, được người để ý!
"Tiểu Y, để cho ta chăm sóc ngươi!" Quan Bá Luân ôm Mộ Dung Thanh Y thật chặt, ngửi mùi thơm của nữ nhân dễ ngửi như vậy, trong lòng hắn nhộn nhạo một hồi, đây là chuyện hắn muốn làm mà không dám làm vô số lần trong mộng, không ngờ vào hôm nay rốt cuộc thực hiện được.
Mộ Dung Thanh Y vùi đầu sâu hơn vào trong ngực Quan Bá Luân, cọ xát ở trong lòng hắn, rồi sau đó âm thanh thật thấp vang lên: "Bá Luân, nếu như, nếu như mà ta nguyện ý ở cùng với ngươi, nhưng chỉ có thể vụng trộm, ngươi nguyện ý không?"
Quan Bá Luân ngẩn ra, nửa câu đầu khiến cho hắn vui mừng như điên, nhưng nửa câu sau, trong lòng hắn buồn bực đau lòng một hồi, trong miệng kéo ra một nụ cười khổ: "Ngươi vẫn không bỏ được?"
Mộ Dung Thanh Y biết đối với hắn như vậy là không công bằng, nhưng hắn đã có Mộ Dung Thanh liễu rồi, cho dù hắn thích nàng ta, nhưng nàng ta là Hoàng quý phi, quyền lợi địa vị nàng ta không bỏ được, cũng không muốn bỏ!
Nàng ta giãy giụa đứng dậy từ trong ngực hắn, khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh lùng, giọng nói có chút trầm: "Là ta quá mức, coi ta như chưa nói, chúng ta vẫn duy trì. . . . . ."
Rõ ràng cách mình gần như vậy, tuy nhiên lại cảm giác thế nào cũng với không tới, Quan Bá Luân vội vàng cắt đứt: "Ta nguyện ý!"
Khi Mộ Dung Thanh Y còn chưa kịp phản ứng, Quan Bá Luân kéo nàng ta qua, vội vàng cướp lấy mềm mại sớm mơ ước đã lâu, nhẹ nhàng mút thỏa thích, Mộ Dung Thanh Y vốn kháng cự, thế nhưng nhiệt tình như vậy khiến cho nàng ta lưu luyến, nàng ta tuân theo suy nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng, nếu không muốn cự tuyệt thì hãy hưởng thụ thật tốt.
Bóng đêm tràn ngập, che kín tất cả tội ác.
Ở chỗ bóng tối sâu nhất, một giọng nữ đè nén tàn nhẫn nói: "Vốn muốn mượn tay Mộ Dung Thanh Y diệt trừ Vân Tuyết Phi, không ngờ nữ nhân Vân Tuyết Phi này phúc lớn mạng lớn, thế nhưng đã tránh được một kiếp này!"
"Chủ tử, kế tiếp chúng ta làm thế nào?" Thiên Thủy mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, giống như hợp thành một thể với đêm tối.
Một chưởng mạnh mẽ quét qua, Thiên Thủy bị tung thật mạnh lên trên đất, nàng ta vội vàng bò dậy, lau chùi vết máu ở khóe miệng hoảng sợ nói: "Xin chủ tử tha mạng, thuộc hạ sẽ lập công chuộc tội!"
Tiếng cười âm trầm khàn khàn trở về phía trong không khí: "Tìm người tiếp tục coi chừng cho ta, hai người Vân Tuyết Phi và Mộ Dung Thanh Y kia, sớm muộn gì ta cũng phải đưa họ xuống hoàng tuyền!"
Một cón gió mát phất qua, đêm tối yên tĩnh như thế, giống như tất cả vừa rồi đều là ảo giác.
Trong Lâm Phượng viên, sau khi Vân Tuyết Phi nghe Thiên Tầm hồi báo, nhếch miệng lên một nụ cười tính toán, nàng khoát khoát tay dịu dàng nói: "Hôm nay ngươi vất vả rồi, đi nghỉ trước đi!"
Thiên Tầm khẽ gật đầu một cái, cung kính đáp lại: "Dạ!" Rồi sau đó khinh công lóe lên, biến mất ở trong phòng.
Khi trong phòng còn một mình Vân Tuyết Phi, nhìn bầu trời đêm màu đen dày đặc, nàng đưa tay đóng cửa sổ rồi buộc then cửa.
Đi tới trước giường, điịnh đưa tay cởi áo ngủ, khi kiện y phục thứ nhất rời khỏi thân thể, bả vai trắng nõn bóng loáng như ngọc lộ ra, dưới ánh đèn mờ mờ, tỏa ra sáng bóng mê người.
Khi chuẩn bị đưa tay cởi tầng sa mỏng trên người xuống, Vân Tuyết Phi chợt dừng động tác lại, ánh mắt híp lại, đột nhiên trực tiếp vạch chăn, đi vào ngủ.
Một lát sau, trong chăn truyền đến tiếng hít thở đều đều của Vân Tuyết Phi.
Tư Nam Tuyệt từ góc tối đi ra, nhìn nữ nhân nào đó đóng chặt hai mắt, nhất thời tức giận, hắn cũng nhanh chóng đưa tay cởi bỏ y phục, trực tiếp ngủ ở bên cạnh.
Hơn nữa đưa tay kéoVân Tuyết Phi qua, ôm nàng vào trong ngực, tay nắm lấy lỗ mũi Vân Tuyết Phi, nhẹ nhàng nhéo, vặn vẹo uốn éo.
Không khí xung quanh dần dần trở nên mỏng manh, cảm giác trên lỗ mũi bị áp bức khiến cho nàng cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, nàng không có cách nào chỉ có thể mở mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân đùa dai trước mặt.
Tay bóp lỗ mũi của Tư Nam Tuyệt đổi thành đưa tay sờ soạng mặt Vân Tuyết Phi, vô cùng yêu say đắm chỗ đầu ngón tay, hắn khẽ cười nói, âm thanh dịu dàng trước sau như một: "Sao không tiếp tục cởi ra tiếp không?"
Rõ ràng một bộ dạng chính nhân quân tử không màng thế tục, nhưng lời nói lại lộ ra vẻ tà ác nhè nhẹ, Vân Tuyết Phi cực kỳ tức giận, đưa tay tiến lên đẩy áo lót của Tư Nam Tuyệt sang hai bên, nhìn da thịt còn tốt hơn ngọc thượng hạng trước mặt, nàng nhìn Tư Nam Tuyệt rồi cười quỷ dị một tiếng, sau đó hé miệng, cắn một cái thật mạnh ở ngực Tư Nam Tuyệt.
Tư Nam Tuyệt không ngờ nàng đột nhiên làm như vậy, ngực khẽ tản ra hơi người, cùng với cảm giác tê dại khi hàm răng nho nhỏ gặm nuốt, cổ họng hắn sôi sục, đưa tay ôm chặt Vân Tuyết Phi vào trong lòng.
Vân Tuyết Phi cảm nhận nhiệt độ trên người Tư Nam Tuyệt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tư Nam Tuyệt, ở trong đó có thâm tình cưng chiều nồng đậm, còn có dục vọng nồng đậm.
Nàng quay đầu, chống đỡ lồng ngực kiên cố của hắn, khẽ hỏi: "Điều tra có kết quả sao?"
Tư Nam Tuyệt đưa tay kéo Vân Tuyết Phi vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Vu thuật khống chế tử sĩ đó, mặc dù xuất thân từ Miêu Cương, nhưng bởi vì vi phạm quy luật tự nhiên, bị người Miêu Cương liệt vào cấm thuật, là cấm học tập! Nghe nói có một nam nhân tên là Ni Áo, vì tu luyện tà thuật này, quanh năm suốt tháng len lén ở trong núi rừng tràn ngập trướng khí đó, ước chừng ở lại bên trong mười năm, thậm chí đến trình độ không ăn không uống, bởi vì bị ảnh hưởng của bệnh sốt rét, toàn thân hắn hư hỏng, biến thành bộ dạng ngươi thấy đêm đó! Sau đó chuyện này bị tộc trưởng Miêu Cương phát hiện, đã xoá tên trong Miêu tộc rồi!"
"Ngươi nói người chúng ta nhìn thấy đó chính là Ni Áo?" Vân Tuyết Phi di chuyển ở trong ngực Tư Nam Tuyệt, tìm tư thế nằm thoải mái, tiếp tục mở to hai mắt hỏi.
"Không phải, có thể là đồ đệ của Ni Áo!" Tư Nam Tuyệt vỗ nhẹ thân thể Vân Tuyết Phi, tiếp tục nói: "Sau đó Ni Áo này thích một nữ nhân đã có phu quân, nghe nói vì nữ nhân này, hắn từng lợi dụng cấm thuật khống chế tử sĩ, trợ giúp phu quân của nữ nhân này đánh thắng vài trận chiến!"
"Sau đó thì sao?" Vân Tuyết Phi chợt cười một tiếng, có chút hứng thú mà nói: "Không ngờ người như vậy lại cũng giống như người bình thường, có thất tình lục dục!"
"Sau đó tướng công của nữ nhân này biết, trong lòng không bỏ qua chuyện kia được, luôn cho rằng nữ nhân kia phản bội hắn, có một ngày phát hiện nữ nhân và vu nhân* này gặp mặt, hắn rất tức giận, liền cầm lên đao liều mạng với vu nhânnày, nhưng. . . . . ." Tư Nam Tuyệt lẳng lặng nhìn người đang nghe rồi tiếp tục nói: "Nữ nhân kia vì bảo vệ phu quân, đâm một đao vào vu nhân đó, vu nhân đau lòng đi xa, sau này phu quân của nữ nhân kia chết trận ở trên sa trường!"
*vu nhân: người làm tàthuật
"Tiểu Y, đừng sợ, ta lập tức tới đây cứu ngươi!" Quan Bá Luân ứng phó công kích xung quanh, đồng thời ánh mắt khẩn trương tìm kiếm bóng dáng của Mộ Dung Thanh Y ở trong đám người, gian nan đến gần chỗ nàng ta.
Ở trong ấn tượng của Mộ Dung Thanh Y, Quan Bá Luân thích văn, chán ghét võ, vĩnh viễn là một bộ dạng công tử thanh sơn lục thủy, vĩnh viễn đều sạch sẽ, lúc này đầu đầy mồ hôi, toàn thân nhếch nhác, quả nhiên là lần đầu, tuy nhiên nó khiến cho nàng ta cảm động hơn bất kỳ lần nào.
Đột nhiên một ánh sáng lạnh lóe lên, Mộ Dung Thanh Y căng thẳng trong lòng, mắt bỗng chốc trợn to, kêu lên: "Bá Luân, cẩn thận!"
Một vết máu đột nhiên in trên thanh y, máu tươi ồ ạt ứa ra, thân thể Quan Bá Luân lảo đảo một cái, suýt nữa thành vong hồn dưới đao của người áo đen.
Hắn miễn cưỡng đứng lại, vung đao trong tay tiến hành đọ sức với người áo đen, từng giọt máu tươi theo lưỡi đao chảy xuống trên mặt đất, không biết là của hắn hay là của người áo đen. Có thể nhìn ra được phản ứng của hắn đã chậm chạp rất nhiều, mấy lần thoáng lướt qua lưỡi đao lạnh lẽo.
Tim Mộ Dung Thanh Y nhíu chặt hơn, một đôi mắt đẹp tràn đầy quan tâm và lo lắng, khóa thật chặt ở trên người Quan Bá Luân.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vốn là hương thanh tân đạm nhã, lúc này tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, bốn nha hoàn liều mạng che chở Mộ Dung Thanh Y và Quan Bạch Nguyệt, trên người đã loáng thoáng thấy hồng.
Một lớp ngã xuống, lại một lớp kiên nhẫn nhào tới, mấy người đã loáng thoáng thấy vẻ mệt mỏi, Quan Bạch Nguyệt càng sợ hơn sắc mặt trắng bệch, đi đứng run run, chỉ có thể lôi kéo một trong những nha hoàn mới có thể duy trì dáng vẻ đứng thẳng, từng giọt chất lỏng màu vàng và máu tươi ở hạ thân nhỏ xuống đất, trượt ra một đường cong quỷ dị.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân chỉnh tề mạnh mẽ chạy về phía này, từ âm thanh này là có thể đoán được nhân số rất nhiều, con ngươi của người áo đen đứng đầu căng thẳng, cũng không ham chiến, vội vàng ra lệnh: "Quan binh tới, rút lui!"
Từng người một lập tức thu hồi chiêu thức, vội vàng nhảy xuống từ cửa sổ lúc tới, không lâu lắm trong phòng chỉ còn lại bảy người Mộ Dung Thanh Y.
Một đôi binh lính nghiêm chỉnh huấn luyện chạy chậm đều nhịp vào trong phòng, động tác nhất trí, cùng nhau quỳ rạp xuống đất: "Cung nghênh Hoàng quý phi hồi cung!"
Thanh thế thật lớn, người bên trong cả tòa lầu đều kinh hãi, mọi người đưa đầu ra cẩn thận nhìn quanh nơi này, đợi nhìn thấy máu tươi khắp phòng, còn có thi thể, sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Quan Bạch Nguyệt thấy an toàn, rốt cuộc trái tim khẩn trương cũng rơi xuống, sau đó lửa giận ngập trời, ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, thậm chí có người lớn mật như thế, dám hành thích quý phi, nhìn binh lính cung kính quỳ gối trước mặt mình, bà ta cũng không nhịn được nữa, nén giận chỉ trích: "Đều là đám phế vật, động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng hiện tại mới đến!"
Lúc này Quan Bạch Nguyệt cũng tức không còn chút máu, cảm giác hạ thân ướt át, nhắc nhở bà ta, vừa rồi bởi vì khẩn trương sợ hãi, cho nên bà ta không khống chế mà đi tiểu, đây là sỉ nhục cỡ nào!
"Y Nhi, ngươi cũng không thể cứ tính như vậy, những người này tới cứu chậm, tội đáng chết vạn lần, phải xử trí! Còn có bốn nha hoàn này, mấy người áo đen cũng không ứng phó được, cao thủ gì, cũng đều là đồ bỏ đi!" Quan Bạch Nguyệt vội vàng đi lên trước kéo y phục của Mộ Dung Thanh Y giọng the thé nói, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lùng.
Mi tâm Mộ Dung Thanh Y nhíu chặt, quét mắt xung quanh nhìn sắc mặt bốn nha hoàn trắng bệch, không vui nhìn mẫu thân một cái rồi nói: "Thôi đi, họ cũng đã tận lực!"
Quan Bạch Nguyệt không thể tin trợn to hai mắt, tính khí của nữ nhi bà ta thì bà ta hiểu rõ nhất, thế nào cũng không nghĩ đến nàng ta sẽ trực tiếp không so đo!
Quan Bá Luân nhìn Mộ Dung Thanh Y bình yên vô sự, cấm vệ quân cũng chạy tới, chắc là an toàn, chân mày nhíu chặt của hắn hơi buông lỏng, che vết thương, lặng lẽ đi ra ngoài cửa.
Mộ Dung Thanh Y liếc thấy động tác của Quan Bá Luân, nàng ta nắm chặt quả đấm, cuối cùng quyết định, gấp gáp hô: "Bá Luân!"
Nhìn Quan Bá Luân dừng bước chân một chút, nàng ta vội vàng chạy tới ngăn cản trước mặt hắn, trong mắt có khẩn trương mà nói: "Ta băng bó vết thương cho ngươi một chút!"
Rồi sau đó nàng ta khẩn trương xoắn xoắn hai tay, trái tim đột nhiên nhói lên, mắt rủ xuống, không dám nhìn ánh mắt của hắn, lo lắng thấy chán ghét và cự tuyệt.
Quan Bá Luân nhìn nữ tử xinh đẹp như trong trí nhớ, vốn muốn lặng lẽ rời đi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng, hắn do dự, sau khi trầm mặc một lát, hắn gật đầu một cái, thanh âm đặc biệt từ tính của phái nam vang lên: "Được, làm phiền Tiểu Y rồi!"
Cho dù Quan Bạch Nguyệt ngu nữa, cũng biết ánh mắt nữ nhi nhìn nam nhân này khác thường, bà ta khẽ cau mày, nhìn một phòng lớn đầy người, lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Y, cần phải trở về!" Bà ta cũng không muốn nữ nhi và nam nhân trước mặt này có bất kỳ dính dáng gì, nữ nhi đã là người của hoàng thượng rồi, cho dù hoàng thượng không thích, Y Nhi còn là hoàng phi duy nhất ở hậu cung, địa vị tôn sùng như vậy, nhưng không được phép có bất kỳ vết nhơ nào, nét mặt của người nam nhân trước mặt này tràn đầy tình ý đối với Y Nhi, làm sao bà ta lại không nhìn ra? Nhưng tình ý không đáng giá một phân tiền, con rể của bà ta là hoàng thượng, trước kia là vậy, về sau là vậy, bà ta tuyệt đối sẽ không để nữ nhi có dính dáng với bất kỳ nam nhân nào ngoại trừ hoàng thượng!
Mộ Dung Thanh Y cũng ý thức không ổn, vội vàng sửa sang lại vạt áo, ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Về Quan phủ trước!"
Một tia nắng chiều cuối cùng rơi xuống, tối tăm phủ xuống, bao phủ toàn bộ thế giới.
Mộ Dung Thanh Y nhẹ nhàng xé y phục của nam tử trước mắt ra, rửa sạch vết thương cho hắn, bôi thuốc xong thì cầm lụa trắng băng bó, trong toàn bộ quá trình trong mắt nàng ta tràn đầy đau lòng, vẻ mặt đầy nghiêm túc, đáy mắt mang theo màu hơi đỏ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người đều lẳng lặng, hơi thở ấm áp quẩn quanh ở giữa hai người.
Sau khi dài dòng yên lặng, Quan Bá Luân không được tự nhiên chuyển ánh mắt sang một bên, nhẹ nhàng hỏi: "Một năm qua, ngươi có khỏe không?"
Mộ Dung Thanh Y sửa sang một chút, khóe môi nâng lên một nụ cười tự giễu: "Trừ tình cảm, cái gì ta cũng có, có thể không tốt sao?" Trong giọng nói mang theo chua xót nồng đậm.
Quan Bá Luân giật mình, quay đầu, đưa tay kéo một cái tay của Mộ Dung Thanh Y, nghiêm túc quan tâm: "Hắn ta đối xử không tốt với ngươi sao?"
Mộ Dung Thanh Y im lặng quay mắt đi, giãy giụa rút tay ra, đặt mấy thứ lại chỗ cũ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tốt và không tốt khác nhau ở chỗ nào, ta đã lấy được quyền lợi ta muốn nhất, trải qua cuộc sống người trên người, còn không biết đủ gì nữa!"
Trong mắt kia chất chứa đau thương, lòng của Quan Bá Luân đau nhói, hắn bỗng chốc vươn tay kéo Mộ Dung Thanh Y vào trong ngực, oán hận nói: "Ta không cho phép, không cho phép ngươi không hạnh phúc, ban đầu ta vì ngươi mà cưới Mộ Dung Thanh Liễu, cho rằng ngươi không có ta ràng buộc, không có Thanh Liễu làm khó, sẽ sống rất hạnh phúc, nhưng. . . . . . Sao ngươi có thể không hạnh phúc?"
Mộ Dung Thanh Y vươn tay bao quanh Quan Bá Luân thật chặt, trong mắt chợt lóe lên u ám, nếu Hạ Hầu Huyền không quý trọng nàng ta, tự nhiên có quý trọng người của nàng ta, cả đời này nàng ta không thể nào buông tha ghế Hoàng quý phi, nhưng bảo nàng coi chừng một nam nhân mà cả đời cũng không nhìn mình, thậm chí chán ghét mình, nàng ta không làm được, nếu Hạ Hầu Huyền có thể có những nữ nhân khác, tại sao nàng ta lại không thể có nam nhân yêu nàng ta? Nàng ta vùi đầu vào trong ngực Quan Bá Luân, an tâm ngửi hơi thở quen thuộc, rốt cuộc nàng ta tìm được cảm giác được người che chở, được người để ý!
"Tiểu Y, để cho ta chăm sóc ngươi!" Quan Bá Luân ôm Mộ Dung Thanh Y thật chặt, ngửi mùi thơm của nữ nhân dễ ngửi như vậy, trong lòng hắn nhộn nhạo một hồi, đây là chuyện hắn muốn làm mà không dám làm vô số lần trong mộng, không ngờ vào hôm nay rốt cuộc thực hiện được.
Mộ Dung Thanh Y vùi đầu sâu hơn vào trong ngực Quan Bá Luân, cọ xát ở trong lòng hắn, rồi sau đó âm thanh thật thấp vang lên: "Bá Luân, nếu như, nếu như mà ta nguyện ý ở cùng với ngươi, nhưng chỉ có thể vụng trộm, ngươi nguyện ý không?"
Quan Bá Luân ngẩn ra, nửa câu đầu khiến cho hắn vui mừng như điên, nhưng nửa câu sau, trong lòng hắn buồn bực đau lòng một hồi, trong miệng kéo ra một nụ cười khổ: "Ngươi vẫn không bỏ được?"
Mộ Dung Thanh Y biết đối với hắn như vậy là không công bằng, nhưng hắn đã có Mộ Dung Thanh liễu rồi, cho dù hắn thích nàng ta, nhưng nàng ta là Hoàng quý phi, quyền lợi địa vị nàng ta không bỏ được, cũng không muốn bỏ!
Nàng ta giãy giụa đứng dậy từ trong ngực hắn, khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh lùng, giọng nói có chút trầm: "Là ta quá mức, coi ta như chưa nói, chúng ta vẫn duy trì. . . . . ."
Rõ ràng cách mình gần như vậy, tuy nhiên lại cảm giác thế nào cũng với không tới, Quan Bá Luân vội vàng cắt đứt: "Ta nguyện ý!"
Khi Mộ Dung Thanh Y còn chưa kịp phản ứng, Quan Bá Luân kéo nàng ta qua, vội vàng cướp lấy mềm mại sớm mơ ước đã lâu, nhẹ nhàng mút thỏa thích, Mộ Dung Thanh Y vốn kháng cự, thế nhưng nhiệt tình như vậy khiến cho nàng ta lưu luyến, nàng ta tuân theo suy nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng, nếu không muốn cự tuyệt thì hãy hưởng thụ thật tốt.
Bóng đêm tràn ngập, che kín tất cả tội ác.
Ở chỗ bóng tối sâu nhất, một giọng nữ đè nén tàn nhẫn nói: "Vốn muốn mượn tay Mộ Dung Thanh Y diệt trừ Vân Tuyết Phi, không ngờ nữ nhân Vân Tuyết Phi này phúc lớn mạng lớn, thế nhưng đã tránh được một kiếp này!"
"Chủ tử, kế tiếp chúng ta làm thế nào?" Thiên Thủy mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, giống như hợp thành một thể với đêm tối.
Một chưởng mạnh mẽ quét qua, Thiên Thủy bị tung thật mạnh lên trên đất, nàng ta vội vàng bò dậy, lau chùi vết máu ở khóe miệng hoảng sợ nói: "Xin chủ tử tha mạng, thuộc hạ sẽ lập công chuộc tội!"
Tiếng cười âm trầm khàn khàn trở về phía trong không khí: "Tìm người tiếp tục coi chừng cho ta, hai người Vân Tuyết Phi và Mộ Dung Thanh Y kia, sớm muộn gì ta cũng phải đưa họ xuống hoàng tuyền!"
Một cón gió mát phất qua, đêm tối yên tĩnh như thế, giống như tất cả vừa rồi đều là ảo giác.
Trong Lâm Phượng viên, sau khi Vân Tuyết Phi nghe Thiên Tầm hồi báo, nhếch miệng lên một nụ cười tính toán, nàng khoát khoát tay dịu dàng nói: "Hôm nay ngươi vất vả rồi, đi nghỉ trước đi!"
Thiên Tầm khẽ gật đầu một cái, cung kính đáp lại: "Dạ!" Rồi sau đó khinh công lóe lên, biến mất ở trong phòng.
Khi trong phòng còn một mình Vân Tuyết Phi, nhìn bầu trời đêm màu đen dày đặc, nàng đưa tay đóng cửa sổ rồi buộc then cửa.
Đi tới trước giường, điịnh đưa tay cởi áo ngủ, khi kiện y phục thứ nhất rời khỏi thân thể, bả vai trắng nõn bóng loáng như ngọc lộ ra, dưới ánh đèn mờ mờ, tỏa ra sáng bóng mê người.
Khi chuẩn bị đưa tay cởi tầng sa mỏng trên người xuống, Vân Tuyết Phi chợt dừng động tác lại, ánh mắt híp lại, đột nhiên trực tiếp vạch chăn, đi vào ngủ.
Một lát sau, trong chăn truyền đến tiếng hít thở đều đều của Vân Tuyết Phi.
Tư Nam Tuyệt từ góc tối đi ra, nhìn nữ nhân nào đó đóng chặt hai mắt, nhất thời tức giận, hắn cũng nhanh chóng đưa tay cởi bỏ y phục, trực tiếp ngủ ở bên cạnh.
Hơn nữa đưa tay kéoVân Tuyết Phi qua, ôm nàng vào trong ngực, tay nắm lấy lỗ mũi Vân Tuyết Phi, nhẹ nhàng nhéo, vặn vẹo uốn éo.
Không khí xung quanh dần dần trở nên mỏng manh, cảm giác trên lỗ mũi bị áp bức khiến cho nàng cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, nàng không có cách nào chỉ có thể mở mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân đùa dai trước mặt.
Tay bóp lỗ mũi của Tư Nam Tuyệt đổi thành đưa tay sờ soạng mặt Vân Tuyết Phi, vô cùng yêu say đắm chỗ đầu ngón tay, hắn khẽ cười nói, âm thanh dịu dàng trước sau như một: "Sao không tiếp tục cởi ra tiếp không?"
Rõ ràng một bộ dạng chính nhân quân tử không màng thế tục, nhưng lời nói lại lộ ra vẻ tà ác nhè nhẹ, Vân Tuyết Phi cực kỳ tức giận, đưa tay tiến lên đẩy áo lót của Tư Nam Tuyệt sang hai bên, nhìn da thịt còn tốt hơn ngọc thượng hạng trước mặt, nàng nhìn Tư Nam Tuyệt rồi cười quỷ dị một tiếng, sau đó hé miệng, cắn một cái thật mạnh ở ngực Tư Nam Tuyệt.
Tư Nam Tuyệt không ngờ nàng đột nhiên làm như vậy, ngực khẽ tản ra hơi người, cùng với cảm giác tê dại khi hàm răng nho nhỏ gặm nuốt, cổ họng hắn sôi sục, đưa tay ôm chặt Vân Tuyết Phi vào trong lòng.
Vân Tuyết Phi cảm nhận nhiệt độ trên người Tư Nam Tuyệt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tư Nam Tuyệt, ở trong đó có thâm tình cưng chiều nồng đậm, còn có dục vọng nồng đậm.
Nàng quay đầu, chống đỡ lồng ngực kiên cố của hắn, khẽ hỏi: "Điều tra có kết quả sao?"
Tư Nam Tuyệt đưa tay kéo Vân Tuyết Phi vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Vu thuật khống chế tử sĩ đó, mặc dù xuất thân từ Miêu Cương, nhưng bởi vì vi phạm quy luật tự nhiên, bị người Miêu Cương liệt vào cấm thuật, là cấm học tập! Nghe nói có một nam nhân tên là Ni Áo, vì tu luyện tà thuật này, quanh năm suốt tháng len lén ở trong núi rừng tràn ngập trướng khí đó, ước chừng ở lại bên trong mười năm, thậm chí đến trình độ không ăn không uống, bởi vì bị ảnh hưởng của bệnh sốt rét, toàn thân hắn hư hỏng, biến thành bộ dạng ngươi thấy đêm đó! Sau đó chuyện này bị tộc trưởng Miêu Cương phát hiện, đã xoá tên trong Miêu tộc rồi!"
"Ngươi nói người chúng ta nhìn thấy đó chính là Ni Áo?" Vân Tuyết Phi di chuyển ở trong ngực Tư Nam Tuyệt, tìm tư thế nằm thoải mái, tiếp tục mở to hai mắt hỏi.
"Không phải, có thể là đồ đệ của Ni Áo!" Tư Nam Tuyệt vỗ nhẹ thân thể Vân Tuyết Phi, tiếp tục nói: "Sau đó Ni Áo này thích một nữ nhân đã có phu quân, nghe nói vì nữ nhân này, hắn từng lợi dụng cấm thuật khống chế tử sĩ, trợ giúp phu quân của nữ nhân này đánh thắng vài trận chiến!"
"Sau đó thì sao?" Vân Tuyết Phi chợt cười một tiếng, có chút hứng thú mà nói: "Không ngờ người như vậy lại cũng giống như người bình thường, có thất tình lục dục!"
"Sau đó tướng công của nữ nhân này biết, trong lòng không bỏ qua chuyện kia được, luôn cho rằng nữ nhân kia phản bội hắn, có một ngày phát hiện nữ nhân và vu nhân* này gặp mặt, hắn rất tức giận, liền cầm lên đao liều mạng với vu nhânnày, nhưng. . . . . ." Tư Nam Tuyệt lẳng lặng nhìn người đang nghe rồi tiếp tục nói: "Nữ nhân kia vì bảo vệ phu quân, đâm một đao vào vu nhân đó, vu nhân đau lòng đi xa, sau này phu quân của nữ nhân kia chết trận ở trên sa trường!"
*vu nhân: người làm tàthuật
Danh sách chương