Editor: thuyvu115257
Cuối cùng Thẩm Lưu Ly không đi theo Vân Tuyết Phi đến vương phủ, nàng chịu không nỏi sự khiển trách của lương tâm, bản thân lựa chọn đi lưu đày, may là có Phạm Hồng đi theo. Vân Tuyết Phi cũng không miễn cưỡng, để Thiên Tầm và Bạch Phong hộ tống trở về vương phủ.
Vừa vào Lâm Phượng viên, nghênh đón Vân Tuyết Phi là hai nha hoàn khóc thành mắt gấu mèo 0.0.
"Bây giờ tiểu thư ta rất khỏe đang đứng trước mặt các ngươi, đừng khóc, coi như tiểu thư ta đây ra ngoài giải sầu mấy ngày đi!" Vân Tuyết Phi cầm khăn lau nước mắt cho Ngũ Trà và Đào Thất, trong mắt ẩn chứa sự đau lòng lẫn ấm áp.
"Nhưng tiểu thư người rõ ràng bị bắt cóc, không phải đi giải sầu, nếu tiểu thư người có chuyện gì, bọn em phải làm sao đây?" Hốc mắt Ngũ Trà đỏ ửng, hai mắt thỏ trứng lớn uất ức tố cáo.
Đào Thất tán thành gật đầu một cái, khóe mắt cũng đỏ cả lên, thút thít lên tiếng: "Mấy ngày nay em và Ngũ Trà ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ lo lắng tiểu thư người gặp chuyện không hay, may mà ông trời phù hộ, tiểu thư bình yên vô sự trở về!"
Vân Tuyết Phi bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Ngũ Trà và Đào Thất qua bảo đảm nói: "Lần này là ta không đúng, về sau ta bảo đảm không tùy tiện đi ra ngoài với người khác!"
Nhận được câu trả lời vừa ý, Ngũ Trà nghiêm túc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú Vân Tuyết Phi, nắm quyền nói: "Hơn nữa sau này tiểu thư không được qua lại với Cảnh vương gia!" Mỗi lần tiểu thư và Cảnh vương gia đi ra ngoài cũng không có chuyện tốt, lần đầu tiên bị thương nặng thiếu chút nữa mất mạng, lần thứ hai thành cây đinh trong mắt Bạch thị thiếp, lần thứ ba lại bị bắt cóc.
Vân Tuyết Phi sững sờ, nhìn ánh mắt Ngũ Trà quan tâm nghiêm túc, sao nàng có thể không biết suy nghĩ trong lòng nàng ấy, nàng véo nhẹ gò má phúng phính của Ngũ Trà, gật đầu cười nói: "Yên tâm, tiểu thư ta không phải đứa ngốc, bị thua thiệt nhất định sẽ nhớ lâu!"
Ngũ Trà không lấy được đáp án hài lòng, chu miệng oán trách: "Chỉ lo lòng dạ tiểu thư người quá mềm yếu thôi!"
"Tiểu thư, em mang cho người chút thức ăn, người ăn xong sau đó nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai thức dậy tính tiếp!" Đào Thất đưa tay dụi dụi mắt, âm thanh mang theo nồng đậm giọng mũi.
Vân Tuyết Phi gật đầu, xoa xoa cái trán mệt mỏi: "Chuẩn bị một ít thức ăn cho ta, sau đó pha nước nóng, còn có một bộ quần áo sạch sẽ, ta còn phải đi ra ngoài!"
Ngũ Trà lập tức bày ra vẻ mặt oán trách, có chút tính trẻ con mà nói: "Tiểu thư, người mới vừa rồi đã đồng ý!"
Vân Tuyết Phi cảm nhận sự quan tâm của Ngũ Trà, mặt mày hơi cong cong, khẽ cười, vuốt vuốt tóc Ngũ Trà: "Yên tâm, lần này có Thiên Tầm đi theo ta, không sao đâu!" Sau đó đưa mắt nhìn sang Đào Thất, dịu dàng nói: "Trước khi trời tối ta sẽ về, hai người các ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta!"
Đào Thất vốn không yên tâm, hiện tại nhìn dáng vẻ Vân Tuyết Phi tự tin, nàng gật đầu một cái, kéo Ngũ Trà qua: "Chúng ta đi chuẩn bị thức ăn và nước nóng cho tiểu thư, trước hết tiểu thư người hãy nghỉ ngơi cho tốt!"
Sau khi hai người bọn họ cung kính lui ra ngoài, Thiên Tầm vẫn canh giữ ở cửa đẩy cửa đi vào.
"Chuyện chuẩn bị xong chưa?" Sự dịu dàng trong ánh mắt Vân Tuyết Phi tiêu tán, bên trong chỉ còn lại sắc màu u ám.
"Mộ Dung quý phi đồng ý gặp tiểu thư ở Thiên Hương cư!" Thiên Tầm cung kính trả lời, gương mặt rõ ràng ngây ngô như Laly, giờ phút này cả người tản ra hơi thở u ám.
"Được!" Con ngươi Vân Tuyết Phi thoáng hiện sự sắc bén, nhớ lại cái chết oan uổng của những phụ nhân và bọn trẻ kia, còn có gương mặt tràn đầy bi thương của Lưu Ly, nàng nắm chặt quả đấm, nội tâm quay cuồng giữa thống khổ và bất bình.
Thiên Hương Cư và Túy Hương lâu là hai địa điểm nổi tiếng nhất ở kinh thành, một nơi chuyên phục vụ cho những người quyền quý uống trà đàm đạo nói chuyện phiếm, một nơi chuyên cung cấp ăn ở cho người giàu có.
Khi Vân Tuyết Phi mang theo Thiên Tầm đi tới phòng chữ Thiên trên lầu hai. Mộ Dung Thanh Y đã sớm ngồi ở đó mỉm cười bình phẩm trà, Quan Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh, đi theo phía sau bốn nha hoàn, nhìn hơi thở đều là người biết võ công, người làm quý phi quả nhiên có sự khác biệt, nơi nào còn có dáng vẻ nhu nhươc vừa thấy đã thương lúc trước.
Vân Tuyết Phi nở cười giễu cợt, vẫn còn nhớ một đêm kia, nàng ta bị vong hồn gọi là Tiết Phỉ hù dọa sợ gần chết, biết vậy nàng đã hẹn nàng ta gặp mặt buổi tối rồi.
"Vương phi rất đúng giờ!" Mộ Dung Thanh Y đặt ly trà xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào con ngươi Vân Tuyết Phi, sau đó tròng mắt như có như không liếc ra phía sau lưng.
Vân Tuyết Phi bình tĩnh thu hết hành động mờ ám của nàng ta vào trong mắt, không mở lời, đi thẳng tìm một chỗ đối diện ngồi xuống.
"Vương phi được giáo dục tốt, ỷ vào vương gia sủng ái, ở trước mặt Mộ Dung quý phi ngay cả lễ nghi cơ bản cũng giảm bớt, quả nhiên không coi Hoàng thượng ra gì!" Ánh mắt Quan Bạch Nguyệt tàn nhẫn dính chặt lên người Vân Tuyết Phi. Hôm nay bà nghe nói Hộ quốc vương phi hẹn gặp Y nhi. Nhớ lại khuất nhục lúc trước, bà nuốt không trôi, vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay, cho nên kiên quyết đi theo tới đây. Lần này Y nhi ngồi ở bên cạnh, sức mạnh có đủ, hộ quốc vương phi làm sao so được với tôn vị Hoàng quý phi của Y nhi.
Trong lòng Mộ Dung Thanh Y cũng không thoải mái, nàng vốn kiên kị Vân Tuyết Phi, bởi vì nàng ta và Tiết Phỉ có tên tương tự nhau, lại trải qua một đêm kia Vân Tuyết Phi giả quỷ hù dọa nàng, không thoát khỏi quan hệ với Tiết Phỉ, sự chán ghét và thù hận của nàng đối với Vân Tuyết Phi càng tang cao. Nếu không phải thân phận nàng ta là vương phi của Tư Nam Tuyệt, thì nàng sẽ lập tức tìm người kết liễu nữ nhân này.
"Quan phu nhân hiểu lầm Tuyết Phi rồi, ta như vậy chính là học từ phu nhân đấy!" Vân Tuyết Phi tỏ vẻ vô tội, không rõ ý tứ nói: "Vừa rồi Tuyết Phi bước vào, Quan phu nhân cũng đâu có biểu hiện gì!"
Cố ý nhấn mạnh hai chữ biểu hiện, chân mày lại càng nhíu chặt, ánh mắt sáng quắc cố định trên người Quan Bạch Nguyệt, ý tứ rất rõ ràng, phong hào ta không sánh bằng Mộ Dung Thanh Y. Nhưng ta dầu gì cũng là một vương phi, ngươi là mẫu thân quý phi thì sao, ngươi chỉ là phu nhân tam phẩm. Nhìn thấy bổn vương phi ngươi phải hành lễ, muốn được đặt quyền còn phải nhìn bổn vương phi cho phép hay không! Quan Bạch Nguyệt tức đến đỏ mặt, miệng bất giác run rẩy, lửa giận trong lòng không tìm được chỗ trút, khuôn mặt đầy nếp gấp càng thêm nhăn nhó.
"Vương phi tìm Bổn cung có chuyện gì?" Mộ Dung Thanh Y đặt ly trà xuống, nhàn nhạt mở miệng, phá vỡ không khí khẩn trương.
"Ta vẫn ngưỡng mộ Tiết hoàng hậu, nghe nói Mộ Dung quý phi và Tiết hoàng hậu khi sinh thời tình như tỷ muội, vì vậy muốn tìm quý phi tìm hiểu một chút chuyện của Tiết hậu lúc còn sống!" Vân Tuyết Phi rũ mắt, cung kính nói.
Cuối cùng Thẩm Lưu Ly không đi theo Vân Tuyết Phi đến vương phủ, nàng chịu không nỏi sự khiển trách của lương tâm, bản thân lựa chọn đi lưu đày, may là có Phạm Hồng đi theo. Vân Tuyết Phi cũng không miễn cưỡng, để Thiên Tầm và Bạch Phong hộ tống trở về vương phủ.
Vừa vào Lâm Phượng viên, nghênh đón Vân Tuyết Phi là hai nha hoàn khóc thành mắt gấu mèo 0.0.
"Bây giờ tiểu thư ta rất khỏe đang đứng trước mặt các ngươi, đừng khóc, coi như tiểu thư ta đây ra ngoài giải sầu mấy ngày đi!" Vân Tuyết Phi cầm khăn lau nước mắt cho Ngũ Trà và Đào Thất, trong mắt ẩn chứa sự đau lòng lẫn ấm áp.
"Nhưng tiểu thư người rõ ràng bị bắt cóc, không phải đi giải sầu, nếu tiểu thư người có chuyện gì, bọn em phải làm sao đây?" Hốc mắt Ngũ Trà đỏ ửng, hai mắt thỏ trứng lớn uất ức tố cáo.
Đào Thất tán thành gật đầu một cái, khóe mắt cũng đỏ cả lên, thút thít lên tiếng: "Mấy ngày nay em và Ngũ Trà ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ lo lắng tiểu thư người gặp chuyện không hay, may mà ông trời phù hộ, tiểu thư bình yên vô sự trở về!"
Vân Tuyết Phi bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Ngũ Trà và Đào Thất qua bảo đảm nói: "Lần này là ta không đúng, về sau ta bảo đảm không tùy tiện đi ra ngoài với người khác!"
Nhận được câu trả lời vừa ý, Ngũ Trà nghiêm túc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú Vân Tuyết Phi, nắm quyền nói: "Hơn nữa sau này tiểu thư không được qua lại với Cảnh vương gia!" Mỗi lần tiểu thư và Cảnh vương gia đi ra ngoài cũng không có chuyện tốt, lần đầu tiên bị thương nặng thiếu chút nữa mất mạng, lần thứ hai thành cây đinh trong mắt Bạch thị thiếp, lần thứ ba lại bị bắt cóc.
Vân Tuyết Phi sững sờ, nhìn ánh mắt Ngũ Trà quan tâm nghiêm túc, sao nàng có thể không biết suy nghĩ trong lòng nàng ấy, nàng véo nhẹ gò má phúng phính của Ngũ Trà, gật đầu cười nói: "Yên tâm, tiểu thư ta không phải đứa ngốc, bị thua thiệt nhất định sẽ nhớ lâu!"
Ngũ Trà không lấy được đáp án hài lòng, chu miệng oán trách: "Chỉ lo lòng dạ tiểu thư người quá mềm yếu thôi!"
"Tiểu thư, em mang cho người chút thức ăn, người ăn xong sau đó nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai thức dậy tính tiếp!" Đào Thất đưa tay dụi dụi mắt, âm thanh mang theo nồng đậm giọng mũi.
Vân Tuyết Phi gật đầu, xoa xoa cái trán mệt mỏi: "Chuẩn bị một ít thức ăn cho ta, sau đó pha nước nóng, còn có một bộ quần áo sạch sẽ, ta còn phải đi ra ngoài!"
Ngũ Trà lập tức bày ra vẻ mặt oán trách, có chút tính trẻ con mà nói: "Tiểu thư, người mới vừa rồi đã đồng ý!"
Vân Tuyết Phi cảm nhận sự quan tâm của Ngũ Trà, mặt mày hơi cong cong, khẽ cười, vuốt vuốt tóc Ngũ Trà: "Yên tâm, lần này có Thiên Tầm đi theo ta, không sao đâu!" Sau đó đưa mắt nhìn sang Đào Thất, dịu dàng nói: "Trước khi trời tối ta sẽ về, hai người các ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta!"
Đào Thất vốn không yên tâm, hiện tại nhìn dáng vẻ Vân Tuyết Phi tự tin, nàng gật đầu một cái, kéo Ngũ Trà qua: "Chúng ta đi chuẩn bị thức ăn và nước nóng cho tiểu thư, trước hết tiểu thư người hãy nghỉ ngơi cho tốt!"
Sau khi hai người bọn họ cung kính lui ra ngoài, Thiên Tầm vẫn canh giữ ở cửa đẩy cửa đi vào.
"Chuyện chuẩn bị xong chưa?" Sự dịu dàng trong ánh mắt Vân Tuyết Phi tiêu tán, bên trong chỉ còn lại sắc màu u ám.
"Mộ Dung quý phi đồng ý gặp tiểu thư ở Thiên Hương cư!" Thiên Tầm cung kính trả lời, gương mặt rõ ràng ngây ngô như Laly, giờ phút này cả người tản ra hơi thở u ám.
"Được!" Con ngươi Vân Tuyết Phi thoáng hiện sự sắc bén, nhớ lại cái chết oan uổng của những phụ nhân và bọn trẻ kia, còn có gương mặt tràn đầy bi thương của Lưu Ly, nàng nắm chặt quả đấm, nội tâm quay cuồng giữa thống khổ và bất bình.
Thiên Hương Cư và Túy Hương lâu là hai địa điểm nổi tiếng nhất ở kinh thành, một nơi chuyên phục vụ cho những người quyền quý uống trà đàm đạo nói chuyện phiếm, một nơi chuyên cung cấp ăn ở cho người giàu có.
Khi Vân Tuyết Phi mang theo Thiên Tầm đi tới phòng chữ Thiên trên lầu hai. Mộ Dung Thanh Y đã sớm ngồi ở đó mỉm cười bình phẩm trà, Quan Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh, đi theo phía sau bốn nha hoàn, nhìn hơi thở đều là người biết võ công, người làm quý phi quả nhiên có sự khác biệt, nơi nào còn có dáng vẻ nhu nhươc vừa thấy đã thương lúc trước.
Vân Tuyết Phi nở cười giễu cợt, vẫn còn nhớ một đêm kia, nàng ta bị vong hồn gọi là Tiết Phỉ hù dọa sợ gần chết, biết vậy nàng đã hẹn nàng ta gặp mặt buổi tối rồi.
"Vương phi rất đúng giờ!" Mộ Dung Thanh Y đặt ly trà xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào con ngươi Vân Tuyết Phi, sau đó tròng mắt như có như không liếc ra phía sau lưng.
Vân Tuyết Phi bình tĩnh thu hết hành động mờ ám của nàng ta vào trong mắt, không mở lời, đi thẳng tìm một chỗ đối diện ngồi xuống.
"Vương phi được giáo dục tốt, ỷ vào vương gia sủng ái, ở trước mặt Mộ Dung quý phi ngay cả lễ nghi cơ bản cũng giảm bớt, quả nhiên không coi Hoàng thượng ra gì!" Ánh mắt Quan Bạch Nguyệt tàn nhẫn dính chặt lên người Vân Tuyết Phi. Hôm nay bà nghe nói Hộ quốc vương phi hẹn gặp Y nhi. Nhớ lại khuất nhục lúc trước, bà nuốt không trôi, vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay, cho nên kiên quyết đi theo tới đây. Lần này Y nhi ngồi ở bên cạnh, sức mạnh có đủ, hộ quốc vương phi làm sao so được với tôn vị Hoàng quý phi của Y nhi.
Trong lòng Mộ Dung Thanh Y cũng không thoải mái, nàng vốn kiên kị Vân Tuyết Phi, bởi vì nàng ta và Tiết Phỉ có tên tương tự nhau, lại trải qua một đêm kia Vân Tuyết Phi giả quỷ hù dọa nàng, không thoát khỏi quan hệ với Tiết Phỉ, sự chán ghét và thù hận của nàng đối với Vân Tuyết Phi càng tang cao. Nếu không phải thân phận nàng ta là vương phi của Tư Nam Tuyệt, thì nàng sẽ lập tức tìm người kết liễu nữ nhân này.
"Quan phu nhân hiểu lầm Tuyết Phi rồi, ta như vậy chính là học từ phu nhân đấy!" Vân Tuyết Phi tỏ vẻ vô tội, không rõ ý tứ nói: "Vừa rồi Tuyết Phi bước vào, Quan phu nhân cũng đâu có biểu hiện gì!"
Cố ý nhấn mạnh hai chữ biểu hiện, chân mày lại càng nhíu chặt, ánh mắt sáng quắc cố định trên người Quan Bạch Nguyệt, ý tứ rất rõ ràng, phong hào ta không sánh bằng Mộ Dung Thanh Y. Nhưng ta dầu gì cũng là một vương phi, ngươi là mẫu thân quý phi thì sao, ngươi chỉ là phu nhân tam phẩm. Nhìn thấy bổn vương phi ngươi phải hành lễ, muốn được đặt quyền còn phải nhìn bổn vương phi cho phép hay không! Quan Bạch Nguyệt tức đến đỏ mặt, miệng bất giác run rẩy, lửa giận trong lòng không tìm được chỗ trút, khuôn mặt đầy nếp gấp càng thêm nhăn nhó.
"Vương phi tìm Bổn cung có chuyện gì?" Mộ Dung Thanh Y đặt ly trà xuống, nhàn nhạt mở miệng, phá vỡ không khí khẩn trương.
"Ta vẫn ngưỡng mộ Tiết hoàng hậu, nghe nói Mộ Dung quý phi và Tiết hoàng hậu khi sinh thời tình như tỷ muội, vì vậy muốn tìm quý phi tìm hiểu một chút chuyện của Tiết hậu lúc còn sống!" Vân Tuyết Phi rũ mắt, cung kính nói.
Danh sách chương