Phạm Hồng đẩy cánh cửa ra, làm một động tác mời Vân Tuyết Phi. Sau khi Vân Tuyết Phi bước vào, liền đóng cửa lại.

Bóng lưng quen thuộc y như trong trí nhớ, mặc nam trang chỉnh tề, một cây trâm làm bằng gỗ quấn lại tóc ra sau ót, dáng người cao gầy thanh tú tựa như nam nhân trời sinh.

Nghe tiếng bước chân, Thẩm Lưu Ly xoay người, ánh mắt sắc bén quét nhìn lên người Vân Tuyết Phi, tầm mắt dừng lại một lát, giọng nói hào sảng vang dội: "Vương phi, đường đột mời người tới nơi này, hy vọng thông cảm cho, chỉ cần Tư Nam Tuyệt thả bằng hữu của chúng ta, ta sẽ đưa Vương phi an toàn trở về vương phủ!"

Vân Tuyết Phi vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vết sẹo ghê người kéo dài đến nửa bên mặt ở trên má trái của Thẩm Lưu Ly, làn da màu mật ong đã đen sạm, gương mặt này sẽ không bao giờ giống như trong trí nhớ, một nữ tử chỉ cần một nhìn một cái liền đỏ mặt cúi đầu xuống, Vân Tuyết Phi cảm giác đột nhiên cổ họng bế tắc, khó chịu vô cùng.

Thấy nữ nhân trước mắt vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt của mình ngẩn người, Thẩm Lưu Ly mang một ít áy náy cười nói: "Thật xin lỗi, hù dọa Vương phi rồi!"

Vân Tuyết Phi vội vàng lắc đầu một cái, giọng hơi khan nói: "Không có, không phải vậy!"

Sau một lúc lưỡng lự, nàng hỏi ra vấn đề tận đáy lòng: "Gương mặt này làm sao lại như thế?"

Thẩm Lưu Ly cười nhạt không sao cả đáp: "Chỉ là vết thương nhỏ, đánh nhau với người ta không cẩn thận bị rạch!" Nhìn nữ nhân trước mặt tràn đầy đau lòng quan tâm, trong lòng nàng không hiểu sao xuất hiện một cảm giác ấm áp kì lạ.

Nàng đưa tay chỉ vào cái ghế gần đó nói: "Vương phi mời ngồi!"

Đợi sau khi Vân Tuyết Phi an tọa xong, Thẩm Lưu Ly rót cho nàng một ly trà, cũng ngồi xuống đối diện nàng.

Nàng ho khan hai tiếng, ánh mắt thành khẩn nhìn Vân Tuyết Phi: "Xin vương phi tin tưởng, chúng ta tuyệt đối không làm người bị thương, chỉ mời làm khách ở chỗ chúng ta ít ngày, đợi đến lúc Tư Nam Tuyệt thả Thược Dược và Mật Nhi ra, ta Thẩm Lưu Ly sẽ đưa Vương phi an toàn trở về!"

Khóe miệng Vân Tuyết Phi gợi lên nụ cười thản nhiên, cười nói: "Ta tin ngươi!"

Con ngươi lấp lánh như ngôi sao trong đêm, chồng chéo với một người nào đó trong trí nhớ, Thẩm Lưu Ly ngây người, không ngờ nữ nhân trước mắt này chẳng những không ầm ĩ, náo loạn, mà còn phối hợp như vậy.

"Vương phi một chút cũng không lo lắng không sợ hãi sao?" Tròng mắt ấy khiến Thẩm Lưu Ly khẽ sinh ra chút áy náy trong lòng, thu lại nụ cười nơi khóe môi, giọng nói hơi hạ thấp.

"Ta tin ngươi, hơn nữa Hạ Hầu Cảnh giao ta cho các ngươi, bây giờ ta ngồi ở chỗ này chỉ có thể lựa chọn tin tưởng không phải sao?" Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Ly, thản nhiên trấn định, không hề có sự thù hận lẫn sợ sệt.

Thẩm Lưu Ly chợt giật mình, sau đó từ từ để xuống, nhìn thẳng vào mắt Vân Tuyết, gật đầu một cái: "Vương phi có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng!" Nàng vẫn còn nhớ lúc Hạ Hầu Cảnh giao nàng ấy cho nàng, mặt hắn tràn đầy khổ sở tự trách, căn dặn không biết bao nhiêu lần phải đối xử tử tế với nàng ấy. Khoảnh khắc đó nàng cho rằng hắn đã phản bội tiểu thư, trong lòng hơi giận. Hiện tại trông thấy nữ nhân trước mắt này, hào quang rực rỡ trong ánh mắt kia sao lại giống tiểu thư đã mất của nàng đến vậy.

"Vương phi hận Cảnh vương gia không?" Thẩm Lưu Ly cúi đầu hỏi thăm, nhìn chăm chú vào mặt Vân Tuyết Phi.

"Không hận! Ta biết hắn là người tốt, cho nên ta vĩnh viễn sẽ không hận hắn!" Vân Tuyết Phi để xuống ly trà, chợt cười một tiếng, tuy nhiên trong nụ cười lại hàm chứa sự chua chát: "Chẳng qua trong lòng vẫn hơi khó chịu, hắn vì cứu người cần ta, có thể tìm ta giúp một tay, thế nhưng hắn dùng phương thức như thế để đạt được mục đích, chung quy cũng là do chưa đủ tin tưởng ta!"

"Hắn cũng chẳng ngờ tới!" Thẩm Lưu Ly vội ngắt lời, sau đó thở dài một hơi nói: "Thược Dược và Mật Nhi, còn có Phương Cầm, Lan Hoa những người này đối với chúng ta rất quan trọng, chúng ta thử điều tra rồi, nhưng vẫn không biết Tư Nam Tuyệt giam bọn họ ở đâu. Hơn nữa không biết hiện tại họ có an toàn không? Kéo dài thêm một ngày, thì nguy hiểm thêm một ngày, nghe nói Vương Gia vô cùng yêu chìu Vương phi, nên nghĩ muốn bắt cóc người để uy hiếp hắn!"

"Vì sao Tư Nam Tuyệt phải bắt các ngươi?" Vân Tuyết Phi mím môi một cái, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Ly: "Có thể nói cho ta biết kế hoạch của các ngươi được không? Ta có thể giúp các ngươi, nhưng hy vọng các ngươi cũng nên biết điều một chút!"

Tròng mắt Thẩm Lưu Ly ngưng trọng, ấm áp trên gương mặt biến mất hoàn toàn, lạnh lùng nói: "Xin vương phi thông cảm, vấn đề này ta không thể trả lời!" Sau đó đứng lên, đi ra cổng: "Sau này Vương phi sẽ ở đây, chờ các vị bằng hữu của ta lông tóc còn nguyên trở lại, ta lặp tức đưa Vương phi về!"

Bên trong Quan phủ ở kinh thành, Mộ Dung Thanh Y đập hết những gì có thể đập, nhưng vẫn chưa hết tức, nàng nghiêng mắt tìm kiếm Nguyên Thanh Hoa (gốm sứ màu xanh thời nhà Nguyên) phía đối diện, bước nhanh đi lên đằng trước.

Quan Bạch Nguyệt phát hiện hướng đi của Mộ Dung Thanh Y, vội vàng ngăn lại: "Chao ôi ~ nữ nhi của ta, con đừng ném nữa, cái vật Thanh Hoa đó cậu con thích nhất đấy, tốn rất nhiều tiền mới mua được, nếu bể sẽ thật đáng tiếc!"

Bà đưa tay vỗ nhè nhẹ Mộ Dung Thanh Y, lấy lòng nói: "Nữ nhi ngoan, bớt giận, đừng nóng, cần gì phải tức giận với những con hồ ly tinh kia chứ? Chúng nó sao có thể hơn được con, con rể cùng lắm là vui đùa một chút, chờ chơi chán rồi tự nhiên sẽ ném đi!"

"Người không hiểu đâu!" Mộ Dung Thanh Y ngắt lời, khuôn mặt tràn đầy khổ sở dữ tợn: "Đã có một Lữ Lệ Hoa, lại tới thêm một Lê Họa, hắn có thể sủng ái bất kỳ nữ nhân nào, nhưng chỉ riêng con là không quan tâm đến!"

Lồng ngực đau đớn khiến cho nàng nhớ lại câu nói kia: cút về cung cho ta, đừng để ta gặp lại ngươi, nghe thấy ngươi vũ nhục Phỉ nhi một lần nữa, ngươi không xứng so sánh cùng nàng ấy! "Sao hắn lại không cần con? Hoàng thượng vẫn luôn yêu con, cho dù có hai nữ nhân thì sao? Trong lịch sử Đế Vương ai không phải tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần. Nếu ngay cả những thứ này con cũng không khoan dung được, sau này làm sao ngồi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ?" Quan Bạch Nguyệt vén mấy sợi tóc trước trán Mộ Dung Thanh Y ra sau tai, lựa lời khuyên nhủ: "Bây giờ Hoàng thượng sủng hạnh họ thì sao? Còn không phải là không danh không phận, loại nữ nhân này chẳng qua chỉ để chơi đùa thôi!"

"Nhưng hắn không yêu con, hắn hận con, hận con. . . . . ." Hai mắt Mộ Dung Thanh Y đỏ bừng, hung hăng hét lớn với Quan Bạch Nguyệt: "Ngôi vị Quý phi thì sao? Hắn không yêu con, tất cả đều uổng công, con đây Hoàng quý phi bị phế là chuyện sớm hay muộn thôi, người biết không? Trong lòng hắn chỉ có một mình Tiết Phỉ, hắn hận con, hận con phản bội tình bằng hữu với Tiết Phỉ, hận con đoạt vị trí của Tiết Phỉ, càng hận hơn khi con khiến Tiết Phỉ biến mất ở trong sinh mệnh của hắn!"

Trong nháy mắt Quan Bạch Nguyệt như bị một chậu nước lạnh trút xuống đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch, bà nắm thật chặt tay áo Mộ Dung Thanh Y, hai mắt trợn to, đôi môi run rẩy nói: "Hoàng thượng yêu Tiết Phỉ?" Bàn tay đầy nếp nhăn nhẹ nhàng lay động, tiết lộ sự sợ hãi nơi đáy lòng bà.

"Đúng, hắn vẫn yêu Tiết Phỉ, chưa từng yêu con!" Gương mặt Mộ Dung Thanh Y tràn đầy sự bi ai lẫn hận ý, nức nở nói: "Con xuất cung chính là vì để cho hắn hồi cung cùng con, nói cho hắn biết con nguyện ý chung sống hòa bình với bọn hồ ly tinh đó, chỉ cần trong tim hắn dành một vị trí nhỏ cho con là được. Nhưng không ngờ chính là, hắn không hề muốn nhìn thấy con, còn cho con thấy hắn mỉm cười sủng ái một nữ nhân khác. Nữ nhân Lê Họa kia, không có tí gì giống Tiết Phỉ, nhưng hắn vẫn cười với nàng ta, cưng chiều nàng ta! Duy chỉ có đối với con, hắn vĩnh viễn lạnh như băng, luôn giữ dáng vẻ chán ghét vứt bỏ. . . . . ."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Quan Bạch Nguyệt rối loạn, bà buông Mộ Dung Thanh Y ra, đi qua đi lại lo lắng nói: "Làm thế nào cho phải? Ban đầu chúng ta vì nghĩ Hoàng Thượng không hề yêu Tiết Phỉ, mà người hắn yêu chính là con, mới liên thủ với người kia khiến Tiết Phỉ bị tử trận. Hiện tại lại nói cho chúng ta biết hắn yêu Tiết Phỉ, vậy nếu hắn biết cái chết củaTiết Phỉ là do chúng ta tạo nên, thì chúng ta đừng nói vinh hoa phú quý, ngay cả mạng cũng không giữ được!"

Càng nghĩ càng sợ, trái tim Quan Bạch Nguyệt giống như bị chiên trong chảo dầu, bà cảm giác chân của bà đã mềm nhũn, làm sao mới ổn đây? Hiện tại lão gia rất tốt với mình, là bởi vì Thanh Y là Hoàng quý phi, mang đến vinh quang cho cả gia tộc Mộ Dung. Bà có thể áp đảo cả chính thê. Nếu như có một ngày ngôi vị Quý phi của Thanh Y không còn, mất ân sủng, vậy Mộ Dung Lăng Phong sẽ không để ý tới mình nữ, mình chẳng phải lại trở về cuộc sống trước kia bị người người hiếp đáp, muốn đánh lúc nào thì đánh lúc đấy.

"Có thể làm gì chứ? Tiết Phỉ đã chết, hắn có yêu nàng ta cũng vô dụng!" Mộ Dung Thanh Y híp mắt, lông mi thật dài phủ xuống bóng mờ quỷ dị trên mặt nàng, che giấu ánh sáng ác độc trong mắt, nàng u ám nói: "Ngoài trừ Thẩm Lưu Nhiễm bị điên, những người biết chân tướng năm đó đã sớm xuống địa ngục, con cũng không tin hắn có thể điều tra được cái gì?"

"Con thật vất vả mới đạt được địa vị như hôm nay, hưởng thụ vạn người vạn người, Mộ Dung Thanh Liễu giống như là một con chó ở trước mặt con, tất cả những kẻ đã từng ức hiếp con đều nhận lấy báo ứng, đây chính là chỗ tốt của quyền lực!" Mộ Dung Thanh Y siết chặt quả đấm, trong mắt bắn ra ánh sáng âm độc: "Con sẽ không để cho bất luận kẻ nào uy hiếp được địa vị hôm nay. Lữ Lệ Hoa và Lê Họa hai con hồ ly tinh dám giành Hoàng thượng với con, con sẽ làm cho các nàng hối hận vì đã sinh ra ở trên đời này!"

"Vậy nữ nhi con định làm gì?" Hiện tại Quan Bạch Nguyệt đã không có chủ ý, tha thiết nhìn về phía nữ nhi mình vẫn lấy làm kiêu ngạo kia.

Mộ Dung Thanh Y nở nụ cười, cúi người nói nhỏ mấy câu ở bên tai Quan Bạch Nguyệt, sau đó đứng lên nói: "Chuyện này đành nhờ mẫu thân người rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện