Nhớ lại ban nãy thân thể nàng trần truồng bị hắn tùy tiện nhìn như vậy, trong lòng nhóm lên một mồi lửa, thiêu đốt nàng, nhiệt huyết dâng trào cuồn cuộn, nàng đưa tay đấm hắn, liếc hắn một cái: "Nhưng người bị nhìn hết là ta, mặc dù là vợ chồng, nhưng cũng là hữu danh vô thực, ngươi lại không thể có nửa điểm hình tượng?"
"Nương tử trước mặt cần hình tượng làm cái gì?" Tay Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng khoác lên vai nàng. Sau đó tựa như vô ý vuốt ve tới lui, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng trắng nõn mới vừa rồi.
"Đại lưu manh!" Vân Tuyết Phi chu mỏ mắng.
Vừa dứt lời, cằm nhẹ nhàng bị nâng lên, đôi môi mềm mại quen thuộc đè lại miệng của nàng, mút thỏa thích.
"Tiểu thư, có khách cầu kiến!"
Giọng nói cung kính của Ngũ Trà vang lên ở bên ngoài.
Vân Tuyết Phi ngừng hôn, vội vàng đẩy Tư Nam Tuyệt ra, chỉnh đốn lại dung nhan, nghiêm mặt nói: "Đã biết!"
Tư Nam Tuyệt không vui nói: "Thật mất hứng!"
Nhìn sắc mặt Tư Nam Tuyệt bị nghẹn khuất, khỏi phải nói Vân Tuyết Phi vô cùng sảng khoái, nàng không để ý tới vẻ mặt thối của hắn, dứt khoát xoay người kéo cửa đi ra ngoài.
Vân Hoan Nhan, nữ nhi thứ hai của Vân Hoài Thiên và Mạc Sở Sở, thứ muội trên danh nghĩa của nàng.
Lúc Vân Tuyết Phi đi đến tiền sảnh, đã nhìn thấy một mỹ nhân mặc áo tơ trắng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không kiêu ngạo không nóng nảy, như một đóa hoa Bách Hợp thuần khiết.
Thấy Vân Tuyết Phi đi vào, Vân Hoan Nhan vội vàng đứng lên nghênh đón: "Bái kiến Vương phi!"
Cùng với sự tưởng tượng của nàng không quá giống nhau, không ngờ trong Vân phủ vẫn còn người có con ngươi sáng ngời như thế, trong đó chỉ có sự tôn kính với mình, hoàn toàn không có những ý nghĩ khác.
Vân Tuyết Phi bỏ qua tâm trạng không vui lúc nãy, nhíu mày cười nói: "Hoan Nhan tiểu thư tìm bổn Vương phi có chuyện gì sao?"
Vân Hoan Nhan cũng không bởi vì việc Vân Tuyết Phi cố ý phủi sạch quan hệ mà tức giận, nàng nhìn thẳng Vân Tuyết Phi, ánh mắt nghiêm túc: "Ta muốn cùng vương phi làm một cuộc giao dịch!"
"Muốn như vậy thì phải có tư cách giao dịch!" Vân Tuyết Phi có chút hứng thú nói, nàng không phải thánh nhân, thấy ai cũng giúp, mới vừa từ miệng Ngũ Trà biết được không ít chuyện.
"Vương phi đã từng nghĩ tới, người không phải là nữ nhi của Vân Hoài Thiên!" Ánh mắt Vân Hoan Nhan khóa chặt lên người Vân Tuyết Phi, thẳng thắng ném ra một câu nói như vậy.
Quả nhiên sắc mặt Vân Tuyết Phi chợt biến đổi, nhưng rất nhanh đã che giấu cảm xúc, nàng cúi đầu cười một tiếng: "Lời này Hoan Nhan muội muội không nên nói lung tung!" Cho dù không thích Vân Hoài Thiên, nhưng hắn là phụ thân nàng, đó chính là sự thật, nàng đã sớm tiếp nhận.
"Chỉ cần vương phi đồng ý vì ta ra mặt, để cho ta và Chi Hàng của ta được ở cùng nhau, ta sẽ nói cho người biết chân tướng đã bị chôn giấu nhiều năm qua!" Vân Hoan Nhan khẽ cười một tiếng, nàng biết Vân Tuyết Phi sẽ động lòng.
Mạc Sở Sở là thị thiếp Mã Lan Thấm đưa cho Vân Hoài Thiên, vốn là hi vọng Mạc Sở Sở sinh nhi tử để nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của mình, không ngờ liên tiếp hai lại là nữ nhi, nhi tử đầu tiên được một nữ tử thanh lâu sanh ra. Sao Mã Lan Thấm có thể không hận? Vì vậy Mạc Sở Sở ở Vân phủ càng thêm gian nan, Mã Lan Thấm oán hận, Vân Hoài Thiên lạnh nhạt, hạ nhân làm khó dễ. . . . . . Bà có hai nữ nhi, Vân Văn Nhan là đứa lớn, có thể do lần đầu tiên làm mẫu thân, bà ít nhiều vẫn có chút vui sướng, nhưng khi nữ nhi thứ hai không được kỳ vọng ra đời, bà liền bắt đầu oán hận lên nữ nhi này, tại sao không phải là nhi tử?
Vân Hoài Thiên vì thăng chức, lần nữa đi vào quan trường, muốn đưa nữ nhi cho con trai của Tây bá hầu Tây Lâm Xương làm thiếp, ai mà không biết Tây Lâm Xương là loại người nam nữ đều ăn sạch. Vân Hoài Thiên đương nhiên cũng biết rõ, trong tất cả nữ nhi của mình, hắn không thích nhất chính là vẻ mặt lạnh nhạt của Vân Hoan Nhan. Vì vậy tính toán tặng nữ nhi này cho Tây Lâm Xương.
Dám chắc Vân Hoan Nhan sẽ không dễ đồng ý như vậy, không nói vị phu quân này nàng đã không vừa ý, làm thiếp cho người ta lại càng thêm không được! Huống chi nàng còn có ý trung nhân, chỉ là Lộ Chi Hàng có tài, nhưng lại không có thế, không giúp được mình, nàng cũng không muốn làm cho hắn lo lắng!
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể tới cửa tìm Vân Tuyết Phi, hi vọng nàng có thể trợ giúp mình.
"Làm sao ta biết chân tướng mà ngươi nói có phải là do ngươi bịa ra không?" Vân Tuyết Phi không phải người ngu, không làm chuyện mua bán lỗ vốn.
"Vân Hoài Thiên đặt tên cho nữ nhi, toàn bộ tên đều có chứa chữ Nhan ở giữa, chỉ riêng người là không có, đó là bởi vì người không phải là nữ nhi của ông ta!" Vân Hoan Nhan mở miệng nói tiếp: "Vân Hoài Thiên yêu mẫu thân người, nhưng người lại được sinh ra sau khi mẫu thân người bị người ta cường bạo!"
"Nương tử trước mặt cần hình tượng làm cái gì?" Tay Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng khoác lên vai nàng. Sau đó tựa như vô ý vuốt ve tới lui, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng trắng nõn mới vừa rồi.
"Đại lưu manh!" Vân Tuyết Phi chu mỏ mắng.
Vừa dứt lời, cằm nhẹ nhàng bị nâng lên, đôi môi mềm mại quen thuộc đè lại miệng của nàng, mút thỏa thích.
"Tiểu thư, có khách cầu kiến!"
Giọng nói cung kính của Ngũ Trà vang lên ở bên ngoài.
Vân Tuyết Phi ngừng hôn, vội vàng đẩy Tư Nam Tuyệt ra, chỉnh đốn lại dung nhan, nghiêm mặt nói: "Đã biết!"
Tư Nam Tuyệt không vui nói: "Thật mất hứng!"
Nhìn sắc mặt Tư Nam Tuyệt bị nghẹn khuất, khỏi phải nói Vân Tuyết Phi vô cùng sảng khoái, nàng không để ý tới vẻ mặt thối của hắn, dứt khoát xoay người kéo cửa đi ra ngoài.
Vân Hoan Nhan, nữ nhi thứ hai của Vân Hoài Thiên và Mạc Sở Sở, thứ muội trên danh nghĩa của nàng.
Lúc Vân Tuyết Phi đi đến tiền sảnh, đã nhìn thấy một mỹ nhân mặc áo tơ trắng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không kiêu ngạo không nóng nảy, như một đóa hoa Bách Hợp thuần khiết.
Thấy Vân Tuyết Phi đi vào, Vân Hoan Nhan vội vàng đứng lên nghênh đón: "Bái kiến Vương phi!"
Cùng với sự tưởng tượng của nàng không quá giống nhau, không ngờ trong Vân phủ vẫn còn người có con ngươi sáng ngời như thế, trong đó chỉ có sự tôn kính với mình, hoàn toàn không có những ý nghĩ khác.
Vân Tuyết Phi bỏ qua tâm trạng không vui lúc nãy, nhíu mày cười nói: "Hoan Nhan tiểu thư tìm bổn Vương phi có chuyện gì sao?"
Vân Hoan Nhan cũng không bởi vì việc Vân Tuyết Phi cố ý phủi sạch quan hệ mà tức giận, nàng nhìn thẳng Vân Tuyết Phi, ánh mắt nghiêm túc: "Ta muốn cùng vương phi làm một cuộc giao dịch!"
"Muốn như vậy thì phải có tư cách giao dịch!" Vân Tuyết Phi có chút hứng thú nói, nàng không phải thánh nhân, thấy ai cũng giúp, mới vừa từ miệng Ngũ Trà biết được không ít chuyện.
"Vương phi đã từng nghĩ tới, người không phải là nữ nhi của Vân Hoài Thiên!" Ánh mắt Vân Hoan Nhan khóa chặt lên người Vân Tuyết Phi, thẳng thắng ném ra một câu nói như vậy.
Quả nhiên sắc mặt Vân Tuyết Phi chợt biến đổi, nhưng rất nhanh đã che giấu cảm xúc, nàng cúi đầu cười một tiếng: "Lời này Hoan Nhan muội muội không nên nói lung tung!" Cho dù không thích Vân Hoài Thiên, nhưng hắn là phụ thân nàng, đó chính là sự thật, nàng đã sớm tiếp nhận.
"Chỉ cần vương phi đồng ý vì ta ra mặt, để cho ta và Chi Hàng của ta được ở cùng nhau, ta sẽ nói cho người biết chân tướng đã bị chôn giấu nhiều năm qua!" Vân Hoan Nhan khẽ cười một tiếng, nàng biết Vân Tuyết Phi sẽ động lòng.
Mạc Sở Sở là thị thiếp Mã Lan Thấm đưa cho Vân Hoài Thiên, vốn là hi vọng Mạc Sở Sở sinh nhi tử để nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của mình, không ngờ liên tiếp hai lại là nữ nhi, nhi tử đầu tiên được một nữ tử thanh lâu sanh ra. Sao Mã Lan Thấm có thể không hận? Vì vậy Mạc Sở Sở ở Vân phủ càng thêm gian nan, Mã Lan Thấm oán hận, Vân Hoài Thiên lạnh nhạt, hạ nhân làm khó dễ. . . . . . Bà có hai nữ nhi, Vân Văn Nhan là đứa lớn, có thể do lần đầu tiên làm mẫu thân, bà ít nhiều vẫn có chút vui sướng, nhưng khi nữ nhi thứ hai không được kỳ vọng ra đời, bà liền bắt đầu oán hận lên nữ nhi này, tại sao không phải là nhi tử?
Vân Hoài Thiên vì thăng chức, lần nữa đi vào quan trường, muốn đưa nữ nhi cho con trai của Tây bá hầu Tây Lâm Xương làm thiếp, ai mà không biết Tây Lâm Xương là loại người nam nữ đều ăn sạch. Vân Hoài Thiên đương nhiên cũng biết rõ, trong tất cả nữ nhi của mình, hắn không thích nhất chính là vẻ mặt lạnh nhạt của Vân Hoan Nhan. Vì vậy tính toán tặng nữ nhi này cho Tây Lâm Xương.
Dám chắc Vân Hoan Nhan sẽ không dễ đồng ý như vậy, không nói vị phu quân này nàng đã không vừa ý, làm thiếp cho người ta lại càng thêm không được! Huống chi nàng còn có ý trung nhân, chỉ là Lộ Chi Hàng có tài, nhưng lại không có thế, không giúp được mình, nàng cũng không muốn làm cho hắn lo lắng!
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể tới cửa tìm Vân Tuyết Phi, hi vọng nàng có thể trợ giúp mình.
"Làm sao ta biết chân tướng mà ngươi nói có phải là do ngươi bịa ra không?" Vân Tuyết Phi không phải người ngu, không làm chuyện mua bán lỗ vốn.
"Vân Hoài Thiên đặt tên cho nữ nhi, toàn bộ tên đều có chứa chữ Nhan ở giữa, chỉ riêng người là không có, đó là bởi vì người không phải là nữ nhi của ông ta!" Vân Hoan Nhan mở miệng nói tiếp: "Vân Hoài Thiên yêu mẫu thân người, nhưng người lại được sinh ra sau khi mẫu thân người bị người ta cường bạo!"
Danh sách chương