Đợi đến lúc Vân Tuyết Phi rửa mặt chải đầu xong, sửa sang lại mọi thứ, từ nội thất đi ra đã nhìn thấy Tư Nam Tuyệt cầm một quyển sách, đang đọc rất nghiêm túc. Thấy nàng đi ra, hắn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.

Ngũ quan rõ ràng tựa như điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh tuấn mĩ dị thường, mũi cao thẳng, khóe miệng ngậm lấy một ý cười dịu dàng, hắn ngồi nghiêng người trên ghế, y phục thêu lá trúc lịch sự tao nhã kết hợp với viền áo thêu chỉ vàng khiến hắn nghiễm nhiên trở thành hình tượng một quý công tử tao nhã, phóng khoáng không kiềm chế được. Tóc đen như mực càng làm nổi bật những đầu ngón tay thon dài trắng nõn, chớp động ánh sáng đẹp như ngọc, đôi mắt sáng trong tỏa ra muôn vạn hào quang lấp lánh.

Nàng nhất thời nhìn đến ngây ngốc, hô hấp cũng như ngừng lại, bước chân không tiến lên nổi một bước, vẫn đứng không nhúc nhích nhìn nam nhân vừa quen thuộc lại xa lạ trước mắt.

“Khuôn mặt này rất đẹp?” Tư Nam Tuyệt tự nhiên phát hiện ra tiểu nữ nhân trước mắt đang thất thần, hắn không khống chế được giơ tay sờ sờ khuôn mặt xa lạ này, con ngươi thanh triệt lóe lên ánh sáng hài hước.

Vân Tuyết Phi ngẩn ra, định thần lại vội vàng rời ánh mắt đi, giọng nói có chút khẩn trương giống như bị người phát hiện làm chuyện xấu: “Ta, ta chỉ là chưa quen nhìn thấy khuôn mặt mới này của chàng!”

“À, phải không?” Tư Nam Tuyệt kéo dài âm cuối, thoáng nhìn qua vành tai nhiễm lên màu hồng khả nghi của ai kia, trong mắt lóe lên ý cười trêu tức, dừng một chút, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng: “Không sao, còn nhiều thời gian, nương tử cứ chậm rãi thưởng thức!”

“Đã xem đủ rồi!” Vân Tuyết Phi trợn tròn mắt, buồn cười trừng mắt nhìn hắn một cái: “Nếu ta thích, chẳng lẽ ngươi muốn dùng luôn khuôn mặt giả này?”

“Dùng luôn…khẳng định là không có khả năng, vi phu vẫn rất tự tin vào khuôn mặt thật của mình ~” Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi một cái, sau đó hơi dừng một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên ôn nhu, nhướng mày nhẹ nhàng nói với nàng: “Nhưng mà, thỉnh thoảng đổi một khuôn mặt mới cho nương tử thay đổi khẩu vị cũng không sao!”

Giờ phút này, giữa hai người giống như phu thê bình thường, đấu võ mồm, nói giỡn, không khí ấm áp lẳng lặng bao phủ giữa hai người, giống như ánh sáng mặt trời lan tỏa, ấm đến tận tâm khảm.

Lặng im một lát, lông mi thật dài của Vân Tuyết Phi khẽ run rẩy, trực tiếp bỏ qua Tư Nam Tuyệt, tìm chỗ đối diện với hắn ngồi xuống, ý cười không thay đổi, giọng điệu ôn hòa nói: “Đa tạ phu quân thâm tình rộng lượng, về sau phu quân có thể chuẩn bị trước mấy cái mặt nạ da người thật đẹp, cho ta từ từ thưởng thức!”

Nói xong nàng trực tiếp cầm lấy trà ngon đã pha sẵn trên bàn, nhẹ nhàng rót một ly, ngửi hương trà nồng nàn thoang thoảng, nàng nhẹ nhàng thở dài một cái, cầm lấy cái ly nhấp một ngụm.

Tư Nam Tuyệt không nghĩ tới Vân Tuyết Phi lại trả lời như vậy, trong mắt tựa hồ hiện lên một chút thất bại, rất nhanh lướt qua rồi khôi phục bình tĩnh, sau đó nhìn thẳng vào hai mắt Vân Tuyết Phi, nghiêm túc gật gật đầu: “Vi phu ghi nhớ, chỉ cần nương tử không nghĩ hồng hạnh vượt tường, ta nhất định sẽ thu thập thật người gương mặt khác nhau, cho nương tử luôn bảo trì cảm giác mới mẻ!”

“Phụt!” Vân Tuyết Phi đang uống trà trực tiếp phun ra ngoài, thậm chí còn suýt nữa bị sặc. Nàng ho khan vài tiếng, cưỡng chế ổn định cảm xúc, sau đó từ trong vạt áo lấy ra khăn tay lau miệng, trách cứ nhìn nam nhân đối diện: “Phu quân thật là thiện giải nhân ý*, sau này ta thật có phúc…”

*thiện giải nhân ý: nôm na như “thấu hiểu lòng người” đó^^

Đột nhiên một tiếng ùng ục quen thuộc vang lên, cả người Vân Tuyết Phi lập tức cứng đờ, vội vàng duỗi tay che bụng, hai má đỏ bừng, đôi mắt ngó nghiêng xung quanh, không dám nhìn thẳng vào nam nhân đối diện, giọng nói đứt quãng nói: “Ta…ta có chút đói bụng!”

Tư Nam Tuyệt ngây người, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía bụng nàng, một lúc lâu sau, bỗng nhiên cười, âm thanh ôn nhuận khiến người ta có cảm giác như đang tắm gió xuân.

“Bây giờ chúng ta đi ăn, sau đó tiếp tục lên đường!” Hai mắt Tư Nam Tuyệt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ rực của nàng, giọng nói mang theo sủng nịch và thâm tình.

Vân Tuyết Phi vẫn như cũ không dám chuyển mắt về phía hắn, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, thốt ra một chữ: “Ừ ~”

Chính ở lúc Tư Nam Tuyệt đứng lên, chuẩn bị ra gọi tiểu nhị, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Vân Tuyết Phi quay đầu, kinh ngạc nhìn nam nhân đột nhiên dừng lại bước chân, sau đó ngừng thở, nhẹ nhàng dùng nội lực thăm dò ngoài cửa, nửa giây sau cùng Tư Nam Tuyệt trao đổi ánh mắt.

Tiếng đập của vẫn vang lên liên tục, trong mắt Tư Nam Tuyệt hiện lên vẻ trầm tư, chậm rãi quay đầu đi, nhìn Vân Tuyết Phi, chỉ chỉ về phía cửa sổ, sau đó cả người chợt lóe lên, rất nhanh biến mất ở trong phòng.

Ôn nhu trên mặt Vân Tuyết Phi từ từ biến mất, nàng chậm rãi nhấc chân, đi về phía cửa. Hít sâu một hơi, khuôn mặt không chút biểu cảm mở cửa phòng ra.

Trước mắt thình lình xuất hiện một nữ nhân, chính là người nàng vừa ra tay cứu giúp – Một Dung Thanh Liễu. Nàng liếc mắt một cái nhìn một bàn lớn đồ ăn còn đang bốc khói tỏa hương, sau đó tránh người sang một bên, để nàng ta đi vào. Vân Tuyết Phi đóng cửa lại, đi vào trong phòng.

“Tìm ta có việc?” Trong mắt Vân Tuyết Phi hiện lên cảm xúc không rõ, không chút để ý cười nói.

Mộ Dung Thanh Liễu cúi đầu, hai mắt bị che khuất tối sầm lại, trực tiếp đi đến trước bàn, bày các món ăn lên.

“Những món này là do phòng bếp riêng của ta làm, vì cảm ơn lần này ngươi đã cứu ta!” Mộ Dung Thanh Liễu bày bát đĩa xong, lúc ngẩng đầu, cảm xúc tăm tối đã giấu đi, thay vào đó là ý cười cảm kích ôn nhu.

Vân Tuyết Phi dừng ánh mắt trên người Mộ Dung Thanh Liễu, nhìn thật sâu một cái, sau đó dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm một bàn món ăn sắc hương vị đều đủ cả, giống như cũng ngây người một lát.

“Đây đều là những món ngươi thích ăn, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!” Mộ Dung Thanh Liễu kéo khóe miệng, dẫn ra một ý cười nhiệt tình, ấp úng một lát rồi nói.

Vân Tuyết Phi tự nhiên nghe ra một chút khác thường, nàng nhìn kỹ khuôn mặt Mộ Dung Thanh Liễu, sau đó lại nhìn về phía cái bụng hơi nhô lên của nàng ta, trực tiếp đi đến trước bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó nhướng mày: “Hài tử trong bụng ngươi vẫn tốt chứ? Ta nhớ rõ vừa rồi ngươi vận động kích liệt, tốt nhất là tìm đại phu khám qua một chút đi!”

Mộ Dung Thanh Liễu tựa hồ run run một chút, lắc đầu, tránh đi ánh mắt bức người kia: “Cám ơn cô nương quan tâm, ta rất tốt!” Sau đó giống như còn lo lắng nàng không tin, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trên người có ánh sáng nhu hòa của người mẹ, còn có một chút cảm xúc rất phức tạp: “Con của ta cũng rất tốt!”

Âm thanh vừa dứt, nàng ta cũng ngồi xuống, sau đó cả hai đều trầm mặc.

“Vẫn là nhân khi còn nóng mau chút ăn đi!” Mộ Dung Thanh Liễu đảo mắt liền đối diện với hai mắt Vân Tuyết Phi, nhìn một lát, nàng ta cười ra tiếng: “Ngươi cũng đi xe ngựa mệt nhọc, ăn xong rồi còn phải nghỉ ngơi thật tốt!”

Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thanh Liễu, trầm mặc một hồi lâu, nàng rốt cuộc cầm đũa lên, nâng tay gắp một miếng tôm phỉ thúy đưa đến bên miệng.

Đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nàng run lên, tay cầm đũa cũng dừng lại một chút, cuối cùng đặt lại miếng tôm vào trong bát, yên lặng nhìn Mộ Duing Thanh Liễu, không hề có động tác kế tiếp.

“Sao vậy? Sao lại không ăn? Chẳng lẽ là không hợp khẩu vị?” Trái tim Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên không thể khống chế được mà nhảy lên thình thịch, bàn tay nắm chặt lại, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, cảm giác sợ hãi giống như muốn dìm chết người, hô hấp cũng trở nên khó khăn, có cảm giác muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng mà nàng không thể đi. Vì hài tử, nàng bắt buộc phải làm như vậy.

“Không thích ăn tôm còn có những món khác, ngươi nếm thử đi, đây đều là tâm ý của ta!” Mộ Dung Thanh Liễu duỗi tay đẩy những món ăn khác đến trước mặt Vân Tuyết Phi, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.

“Thanh Liễu, hắn đối với ngươi không tốt đúng không?” Vân Tuyết Phi nhìn đầy bàn món ăn, đây là những món nàng thích nhất ở kiếp trước. Nghĩ vậy, giọng nói lạnh lẽo bật thốt lên.

Tươi cười trên mặt Thanh Liễu đột nhiên cứng đờ, nhìn ánh mắt thấu triệt của Vân Tuyết Phi, nàng cảm giác tim đập như sấm, biểu tình có chút hoảng hốt, từ “hắn” này là dùng để chỉ ai, trong lòng nàng đương nhiên biết rõ. Nghĩ đến nam nhân đó, trái tim trong ngực lại ẩn ẩn đau, như thủy triều phun trào. Trên người ngoại trừ cảm giác mệt mỏi vô lực, còn có đau đớn đến tận xương cốt.

“Không có tốt hay không, ta mang thai con của hắn, chỉ có như vậy mà thôi!” Mộ Dung Thanh Liễu hít sâu một hơi, ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng.

Cùng Vân Tuyết Phi bốn mắt nhìn nhau, Mộ Dung Thanh Liễu mím môi, ánh mắt giãy dụa hồi lâu, cuối cùng dường như hạ quyết tâm, thăm dò hỏi: “Ngươi là Tiết Phỉ, Tiết Hoàng Hậu?”

Lúc này Vân Tuyết Phi không chút chần chờ gật đầu, trong ánh mắt khiếp sợ của Mộ Dung Thanh Liễu, nàng khẳng định hỏi: “Là Mộ Dung Thanh Y nói cho ngươi?”

Mộ Dung Thanh Liễu gật gật đầu, lộ ra ý cười xuất phát từ tận đáy lòng: “Ngươi thật sự là Tiết Phỉ, thật tốt quá!” Rồi sau đó dường như nghĩ đến cái gì, nàng cúi đầu, rũ mi mắt xuống, đôi mắt đẹp không che giấu nổi chua xót thật sâu, môi run run thốt ra một câu: “Thật xin lỗi, hôm nay ngươi gặp được ta ở đây không phải là ngẫu nhiên, kỳ thật là ta tới đây để giết ngươi!”

“Câu nói vừa rồi là ngươi cố ý tiết lộ cho ta không phải sao? Hơn nữa bên tronmg đồ ăn này căn bản là không có độc, ngươi cần gì phải xin lỗi ta?”Vân Tuyết Phi lại lần nữa dùng đũa gắp miếng tôm lên, đưa vào trong miệng, nhai nhai mấy miếng, cười đến hai mắt cong lên giống như vành trăng non: “Hương vị cũng không tệ lắm, ngươi quả nhiên vẫn nhớ rõ ta thích ăn cái gì nhất!”

Mộ Dung Thanh Liễu bỗng nhiên ngẩng đầu, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt xinh đẹp tao nhã của Vân Tuyết Phi, thấy nàng thực sự không để chuyện vừa rồi vào lòng, trong lòng nàng ta vừa áy náy vừa cảm động, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, tăng thêm thanh âm oán hận nói: “Nếu ta thực sự bỏ thuốc độc vào, thì bây giờ ngươi đã là một khối thi thể lạnh băng rồi!”

“Nhưng mà ngươi không thể hạ thủ được, không phải sao?” Vân Tuyết Phi hồn nhiên không thèm để ý, cười với Mộ Dung Thanh Liễu.

“Ngươi không cần an ủi ta, trong lòng ta tự biết, lúc đầu bọn họ dùng hài tử uy hiếp ta, ta xác thực có ý muốn giết ngươi!” Mộ Dung Thanh Liễu nhìn nàng một cái, rồi sau đó cúi đầu lẳng lặng nhìn cái bụng hơi nhô lên, giọng điệu nhẹ nhàng xuống: “Cho tới nay đều là ta cưỡng cầu, từ một khác hắn vì muốn ở bên Mộ Dung Thanh Y mà tình nguyện làm thái giám, ta cũng đã hiểu rõ, suốt cuộc đời này, cho dù ta vì hắn mà hy sinh bao nhiêu, hắn cũng sẽ không vứt bỏ Mộ Dung Thanh Y mà yêu ta!”

“Nhưng mà, lúc đó ta đã mang thai, ta không thể để cho hài tử không có phụ thân, cho dù Quan Bá Luân chỉ yêu Mộ Dung Thanh Y cũng tốt, chỉ cần hài tử của ta có một cái phụ thân trên danh nghĩa là đủ rồi!” Khóe miệng Mộ Dung Thanh Liễu nhếch lên, tự giễu cười cười: “Ta vẫn luôn nghĩ như vậy, vẫn luôn nhẫn nhịn cầu toàn, nhưng mà cho đến hôm nay ta mới nhìn rõ sự thật, rốt cuộc có thể không hề lưu luyến mà buông xuống!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện