So với Hoàng Cung, vẫn là Vương Phủ tốt hơn nhiều, đây là cảm nhận đầu tiên sau khi trở về. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc, trong lòng Vân Tuyết Phi ấm áp, nhưng mà tâm tình tốt của nàng không duy trì được bao lâu.

Trong vườn Lâm Phượng, Ngũ Trà lui ra ngoài, lo lắng liếc nhìn trong phòng một cái, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.

“Sao ngươi lại tới đây?” Hơi thở Vân Tuyết Phi hơi trầm xuống, nhìn nữ nhân không mời mà đến, giọng nói mang theo nồng đậm không vui.

“Tuyết Phi đúng là hay quên, hôm qua ta đã nói với ngươi, ta ở hoàng cung không quen, muốn cùng ngươi ở Hộ Quốc Vương Phủ!” Bạch Tuyết Nhu chớp chớp mắt, nở nụ cười lịch sự tao nhã với Vân Tuyết Phi.

“Ngày hôm qua?”Vâ Tuyết Phi ngẩn ra, sau đó nghĩ tới cái gì, âm thanh lạnh lùng giống như ngưng tụ một tầng sương lạnh: “Ngày hôm qua ngươi đã nói, nhưng ta không nhớ là ta đã đồng ý!”

Bạch Tuyết Nhu làm như không nhìn thấy không vui trong mắt Vân Tuyết Phi, nàng ta móc ra một phong thư màu trắng từ trong tay áo, đưa ra trước mặt Vân Tuyết Phi, nhướng mày: “Đây chính là Thái Hậu ân chuẩn, cho phép ta tạm thời ở lại Hộ Quốc Vương Phủ một thời gian, chờ khi nào ta quen với cuộc sống ở kinh thành thì lại vào cung ở!”

Vân Tuyết Phi nhìn thoáng qua chữ viết quen thuộc trên phong thư màu trắng, trực tiếp duỗi tay cầm lấy, mở phong thư ra, sau đó đọc nội dung bên trong. Hai mắt lướt nhanh như gió, rất nhanh đã đọc xong.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu, âm thanh mang theo chút âm trầm: “Nếu Thái Hậu đã để ngươi ở lại đây, ta đuổi người cũng không tốt. Ngươi trực tiếp đi tìm Tư Nam Tuyệt an bài chỗ ở cho ngươi đi!”

Khóe miệng Bạch Tuyết Nhu gợn lên một nụ cười đắc ý, nhìn cảnh vật quen thuộc, trong lòng nàng ta một trận kích động. Nghĩ đến về sau có thể thường xuyên ở lại đây, không cần nhìn thấy hai kẻ đáng ghét Hạ Hầu Thuần và Tiết Nhã, trong lòng lại càng thêm vui sướng. Tuy rằng nữ nhân trước mắt này nàng ta cũng không thích, nhưng mà nàng ta không nghĩ tới, lại có cơ hội chung sống dưới một mái nhà với Tư Nam Tuyệt, vì vậy một chút tì vết này nàng ta có thể chấp nhận.

Bốn mắt nhìn nhau, thần sắc Bạch Tuyết Nhu lạnh nhạt, hàm chứa ý cười ôn nhu, mà Vân Tuyết Phi mím môi, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt mang theo nồng đạm không vui.

“Hắn khoong ở, ngươi an bài chỗ ở cho ta đi!” Bạch Tuyết Nhu không có chút cảm giác xấu hổ nào, trực tiếp mở miệng yêu cầu: “Ta muốn Lan Thương cư, nơi đó hoàn cảnh thanh u, phòng ở lịch sự tao nhã. Trước kia ta cũng đã từng ở đó rồi, bây giờ chỗ đó không có ai ở, ta muốn ở lại đó!”

Lan Thương Cư, sân viện gần với Đông Lâm viện nhất. Nơi đó tuy rằng từ lâu không có ai ở nhưng mà ngày ngày quét tước dọn dẹp. Nếu là người khác, Vân Tuyết Phi sẽ cho phép vào ở nhưng mà nữ nhân trước mắt này, chỉ sợ có mục đích riêng. Trước khi nàng muốn buông tay Tư Nam Tuyệt, nàng tuyệt đối sẽ không cho bất kì kẻ nào nhúng chàm vật sở hữu của mình.

Nếu nàng ta vẫn còn mơ tưởng đến Tư Nam Tuyệt, vậy nàng không ngại nói cho nàng ta biết, nơi này là Hộ Quốc Vương Phủ, mà nàng là nữ chủ nhân!

Nghĩ tới đây, nàng hơi nhíu mày, nặng nề nhìn Vân Tuyết Phi, lạnh lùng thốt: “Ngươi đã gả, hắn đã cưới, ngươi là Thuần Vương Phi, hắn là Hộ Quốc Vương Gia, ít nhiều cũng phải chú ý miệng lưỡi người đời, cả đời này ngươi và hắn đều không thể liên quan đến nhau!”

Bạch Tuyết Nhu nắm chặt khăn tay, mắt đẹp hơi buồn bã, xấu hổ giống như bị người ta nói đúng tâm sự, sắc mặt nàng ta hơi phiếm hồng, tức giận bác bỏ nói: “Đây là chuyện của ta và Nam Tuyệt, không cần một ngoại nhân như ngươi đến quản!”

Vân Tuyết Phi chỉ muốn thử nàng ta một chút, không ngờ nàng ta thật sự dám có tâm tư này, xem ra Tư Nam Tuyệt lại chọc phải một đóa hoa đào nát!

Nàng nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Nhu, liếc mắt một cái, hồi lâu mới nói: “Nếu ta là Thuần Vương Phi, ta sẽ ngoan ngoãn ở lại trong hoàng cung, dù sao thanh xuân của nữ nhân cũng có hạn, bây giờ còn không lung lạc được trái tim Thuần Vương Gia, đợi khi sắc đẹp tàn phai, người mới thay thế người cũ, ngươi chỉ có thể rơi vào kết cục bị vứt bỏ! Hơn nữa ngươi không có con nối dõi, lại náo loạn với Thuần Vương Gia, nếu không kịp bù đắp, chỉ sợ lúc tuổi già thê thảm!”

Bạch Tuyết Nhu không hề nghĩ tới nữ nhân này lại nói chuyện trực tiếp như vậy. Những việc này nàng ta không phải không nghĩ đến, chỉ là nàng ta gả cho nam nhân kia đã hơn mười năm, mấy năm nay nàng ta sắm vai thê tử hiền đức rộng lượng, quản lí Vương Phủ gọn gàng ngăn nắp, càng âm thầm chịu đựng Trắc Phi của hắn gây khó dễ. Vốn tưởng rằng hắn nhìn thấy mặt tốt của nàng, người sau này cùng hắn sóng vai ngắm nhìn thiên hạ nhất định là mình.

Nhưng mà, nàng quên mất thế lực sau lưng Tiết Nhã, thân phận đích tiểu thư Tiết Phủ nàng không thể so, cho dù nàng ta có nỗ lực thế nào, Hạ Hầu Thuần cũng sẽ không từ bỏ Tiết Nhã. Ngay cả Thái Hậu cũng sủng ái Tiết Nhã, chỉ sợ cũng là vì Tiết gia sau lưng nàng ta!

Nếu là phương diện khác, nàng tự tin có thể vượt qua Tiết Nhã, nhưng mà thân phận là thứ sinh ra đã được quyết định, nàng có nỗ lực cũng là phí công, chẳng lẽ nàng chỉ có thể yên lặng chịu đựng tất cả sao? Mười năm, nàng ta còn bao nhiêu cái mười năm có thể tiêu xài? Ánh mắt Bạch Tuyết Nhu hơi hơi lạnh lùng, nhìn ánh mắt hiểu rõ trào phúng của Vân Tuyết Phi, nàng ta cười không chút để ý, lúc này đây nàng ta nhất định phải vì bản thân mà tranh thủ!

“Ta đến Vương Phủ ở tạm, Thái Hậu, Hoàng Thượng, Vương Gia đều đáp ứng!” Khóe miệng Bạch Tuyết Nhu cong lên, càng ngày càng mở rộng. Nếu như nữ nhân này biết rõ tâm tư của nàng ta, vậy thì nàng ta cũng không ngại nói thẳng ra, nàng ta bỏ lỡ nhiều như vậy, tất cả mọi thứ của nữ nhân này đều là của nàng ta, nàng ta nhất định phải đòi về!

“Nếu phu quân của ta, Thuần Vương còn không có ý kiến, ngươi có lập trường gì mà đòi quản chuyện của ta?” Hai mắt Bạch Tuyết Nhu gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân đáng giận trước mắt, sắc mặt đen tối nói.

Ánh mắt Vân Tuyết Phi hơi lóe, đáy mắt hiện lên một chút trầm tư, lẳng lặng đánh giá nữ nhân trước mắt này, nhìn ánh mắt khiêu khích đắc ý của Bạch Tuyết Nhu, suy nghĩ trong lòng nàng dần dần sáng tỏ. Xem ra nữ nhân này là một quân cờ của Tiêu Nhụy Vũ, nàng vừa rời khỏi, bà ta lập tức mang một nữ nhân có dây dưa với Tư Nam Tuyệt đến đây, là để châm ngòi và giám thị. Nếu nàng cự tuyệt, Tiêu Nhụy Vũ nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác, còn không bằng đồng ý, đặt nữ nhân này ở trước mắt để giám thị thật tốt, nàng ta cũng chẳng thể gây ra bao nhiêu sóng gió!

Ha ha~ Một trăm vạn lượng hoàng kim, Tiêu Nhụy Vũ, nữ nhân này thật thông minh, tìm nàng hòa giải giao dịch, sau đó thu người của mình về, nhưng lại ngầm cản trở nàng tìm người. Hạ Hầu Cảnh đang bị thương nặng, thời gian kéo dài một giây, hắn lại càng nguy hiểm. Trước đó bà ta giam lỏng nàng trong cung, sợ là đề phòng trường hợp Hạ Hầu Cảnh không chết thì sẽ dùng nàng làm con tin để dụ dỗ Hạ Hầu Cảnh xuất hiện. Còn nếu như Hạ Hầu Cảnh đã chết, bà ta sẽ diệt trừ nàng!

Sắp đến mừng thọ Thái phi, bà ta không thể không thả nàng về, Tiêu Nhụy Vũ là nữ nhân khôn khéo như vậy, bà ta nhất định đoán được, lấy quan hệ của nàng và Hạ Hầu Cảnh, nàng nhất định sẽ tự đi tìm người. Vì vậy nàng ta mới đưa Bạch Tuyết Nhu đến để ngáng chân nàng và Tư Nam Tuyệt.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đau xót, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại, môi mỏng mím thành một đường, hạ quyết tâm, cho dù thế nào hai ngày này cũng phải tìm cách ra ngoài, mang Hạ Hầu Cảnh trở về an toàn.

Từ lúc vào Lâm Phượng viên, hai mắt Bạch Tuyết Nhu không ngừng đảo quanh, không bỏ sót một ngóc ngách nào, cuối cùng trực tiếp chuyển ánh mắt lên người Vân Tuyết Phi, khóe miệng nở một nụ cười ý tứ sâu xa: “Ta nghe nói phụ thân của Tuyết Phi là thất phẩm tri huyện?”

Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, nâng mắt liếc nhìn Bạch Tuyết Nhu một cái, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào: “Thất phẩm tri huyện Vân Hoài Thiên, không biết Thuần Vương Phi hỏi chuyện này có việc gì?” Chuyện nàng là nữ nhi của Tô Thần Tường chỉ có vài người biết, vì để kế hoạch dễ dàng tiến triển, nàng vẫn chưa công khai ra ngoài.

“Không có việc gì!” Bạch Tuyết Nhu lắc đầu nhẹ nhàng cười, yểu điệu đi xung quanh một vòng, tấm tắc cảm thán nói: “Sân viện của ngươi đúng là một nơi thoải mái!”

“Thuần Vương Phi quá khiêm tốn, muốn nói thoải mái, Cảnh Hoa điện trong Hoàng Cung còn to hơn nơi này mấy lần, hoàn cảnh cũng tốt, là một nơi ở tuyệt vời!” giọng nói Vân Tuyết Phi không cao không thấp, lộ ra vẻ lạnh nhạt bình tĩnh: “Lan Thương Cư đã có người muốn ở, cho nên rất xin lỗi, không thỏa mãn được yêu cầu của ngươi. Thuần Vương Phi sớm hay muộn cũng phải về cung, chỉ ở tạm mấy ngày, ở nơi nào chẳng giống nhau, vậy thì ở lại Tây viên, Thương Nguyệt lâu đi!”

“Ta không muốn ở Thương Nguyệt lâu, ta muốn ở Lan Thương cư!” Bạch Tuyết Nhu lập tức phản bác, con ngươi mỹ lệ tràn đầy lên án đối với Vân Tuyết Phi, nàng ta xiết chặt nắm tay, kiên định chấp nhất.

“Huống hồ hoàng cung có tốt mấy cũng có lợi ích gì, cũng không phải là thuộc về ta!” Con ngươi đen nhánh của nàng ta ngưng tụ một tầng lạnh lẽo, âm thanh kiều mị mang theo mấy phần bén nhọn, tiếp tục nói.

“Thái Hậu nói ngươi ở tạm, nhưng cũng không nói để ngươi ở lại Lan Thương Cư. Dù sao ngươi cũng là con dâu hoàng gia, ít nhiều muốn cố kỵ mặt mũi hoàng thất, nếu ngươi thật sự vào đó ở, chỉ sợ ngươi và Thuần Vương Gia sẽ thật sự kết thúc. Mẫu thân của Thuần Vương, Tiêu Thái Hậu càng sẽ không chấp nhận một đứa con dâu có vết nhơ!” Vân Tuyết Phi ném ra mấy lời thật nặng, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đung đưa chén trà trong tay, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ.

Sắc mặt Bạch Tuyết Nhu biến đổi, quay mặt sang một bên. Trong lòng nàng ta hiểu rất rõ, Hạ Hầu Thuần thiếu một nữ nhân, sẽ có vô số nữ nhân khác ngồi lên vị trí của nàng ta. Nhưng nếu nàng ta thiếu cái thân phận Thuần Vương Phi này, nàng ta cái gì cũng không phải, ít nhất là trước khi biết được tâm ý của Tư Nam Tuyệt, nàng ta tuyệt đối không thể mất đi cái thân phận Thuần Vương Phi này!

Nghĩ như vậy, sắc mặt nàng ta trở nên âm u, ngực phập phồng tức giận, gần như muốn cắn nát cả hàm răng, cuối cùng lại không thể không thỏa hiệp: “Vậy Thương Nguyệt lâu, ngươi lập tức phái người thu thập cho ta, bổn vương phi muốn vào ở!”

Ly trà trên tay Vân Tuyết Phi đã thấy đáy, nàng trực tiếp đặt cái ly trống rỗng sang một bên, giọng nói lạnh lùng, phảng phất như ngưng tụ một tầng băng sương: “Ngũ Trà, ngươi dẫn Thuần Vương Phi đi Thương Nguyệt lâu!”

Vừa dứt lời, Ngũ Trà đang canh giữ ở cửa vội vàng bước đến, cung kính đáp: “Vâng!”

“Thỉnh Thuần Vương Phi đi theo nô tỳ!” Ngũ Trà đi đến trước mặt Bạch Tuyết Nhu, hơi hơi cúi người, duỗi tay ý bảo nàng ta đi theo.

Tranh luận thời gian dài như vậy, tuy rằng trong lòng Bạch Tuyết Nhu không cam lòng, nhưng mà sau khi phân tích quan hệ lợi hại, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng xác thực nữ nhân này nói rất đungs.

Đúng lúc sắp bước qua cửa, nàng ta đột nhiên sừng bước chân hình như nghĩ đến cái gì, nàng ta quay đầu nhướng mày nói với Vân Tuyết Phi: “Ta thật ra rất hiếu kì, Thái Phi sao có thể đồng ý cho ngươi làm chính phi của Tư Nam Tuyệt, phải biết rằng phụ thân ta là ngũ phẩm, bà ta cũng nhìn không vừa mắt!”

Vân Tuyết Phi liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Nhu một cái thật sâu, rồi sau đó lại rót cho mình một ly trà, gục đầu xuống nhìn lá trà đang trôi nổi trên mặt nước, ngửi mùi hương nhàn nhạt, trong lòng vẫn không thoát khỏi tâm phiền ý loạn.

“Ta cũng không rõ ràng lắm, lúc trước có lần ta không cẩn thận rơi xuống nước, sinh bệnh nặng, có một số việc đã quên!” Vân Tuyết Phi vẫn cúi đầu như cũ, giọng nói thản nhiên, giống như đang nhắc đến một việc không liên quan đến mình.

Bạch Tuyết Nhu đánh giá Vân Tuyết Phi từ trên xuống dưới, mỉm cười hòa khí với nàng, lông mi thật dài hơi rung động: “Tuy rằng ta chán ghét ngươi, nhưng mà hôm qua và hôm nay ngươi đều giúp đỡ ta một ít, để báo đáp, ta muốn cảnh tỉnh ngươi một chút. Vị Thái phi Mộc Thanh Lan này cũng không phải người dễ đối phó, đặc biệt là loại nữ nhân nhà mẹ đẻ không có chút bối cảnh nào như ngươi, nàng chỉ cần một chút không vui, cũng có thể trực tiếp bắt ngươi cút đi!”

Thấy Vân Tuyết Phi không đáp, như cũ không nói một lời, cũng không thèm co nàng ta một ánh mắt, Bạch Tuyết Nhu cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Bản chất của bà ta và Thái Hậu là cùng một loại người!”

Vân Tuyết Phi cúi đầu, ánh mắt hơi lóe, lại không hỏi lại cái gì, chỉ là lẳng lặng ngồi một mình ở đó, giống như đang tự hỏi cái gì.

Bạch Tuyết Nhu cảm thấy không thú vị, nhấc chân đi ra ngoài.

Tĩnh tâm viên, Mộc Thanh Lam vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng rèm châu bị đẩy ra, nàng hơi hơi mở mắt, giọng nói lười biếng vang lên: “Ngươi đã đến rồi ~”

Tư Nam Tuyệt gật gật đầu, làn gió lạnh cuối thu thổi tung vạt áo của nàng. Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Mộc Thanh Lan, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói lại ẩn ẩn lộ ra chút lo lắng: “Mẫu phi, ngài có khỏe không?”

Mộc Thanh Lan nghe vậy hoàn toàn mở bừng mắt, nhìn nhi tử đứng cách đó không xa, sắc mặt nhu hòa xuống: “Ta không có việc gì, có thể mấy ngày nay bị nhiễm lạnh, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi!”

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt hơi lóe, khôi phục lại thần sắc đạm mạc trước sau như một: “Như vậy thì tốt!”

“Nam Tuyệt, lại đây!” Mộc Thanh Lan vươn một bàn tay trắng nõn như ngọc, vẫy vẫy Tư Nam Tuyệt: “Mau tới ngồi bên cạnh mẫu phi!”

Tư Nam Tuyệt nghe vậy, sửng sốt một lát, sau đó nhấc chân đi đến trước giường ngồi xuống, duỗi tay cầm lấy bàn tay của Mộc Thanh Lan, trong lòng có một loại cảm giác thân thiết, thoải mái.

“Nam Tuyệt” Mộc Thanh Lan giãy dụa ngồi dậy, một đôi con ngươi mỹ lệ đã không còn vẻ sáng chói ngày xưa, nàng vươn một bàn tay khác ra, đặt lên mu bàn tay hắn, khẩn thiết hỏi: “Nam Tuyệt, ngươi nói cho ta biết, có phải A Cảnh đã xảy ra chuyện rồi đúng không? Vì sao mấy ngày nay nó còn chưa trở về?”

“Mấy ngày nay ta vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy A Cảnh toàn thân đầy máu!” Thần sắc Mộc Thanh Lan đầy sợ hãi, trong mắt tràn đầy tưởng niệm đối với Hạ Hầu Cảnh, nàng không nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt Tư Nam Tuyệt dần dần tắt lịm, vẫn như cũ kéo ống tay áo hắn khẩn cầu: “Nam Tuyệt, ngươi nói cho mẫu phi biết được không? Mấy ngày ta ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ cần nhắm mắt một cái là lại nhìn thấy A Cảnh ngã vào vũng máu...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện