Đó là một khẩu súng nhỏ, khẩu súng mà mấy năm trước có người lén mang từ nước ngoài về cho Lâm Đông Nam để hắn làm vật phòng thân.
Người lăn lộn trong giới xã hội đen như Lâm Đông Nam kia bất cứ khi nào cũng có thể mất mạng. Thế nên, võ nghệ có cao cường cỡ nào cũng không ích gì, chi bằng tự thủ sẵn cho mình một khẩu súng phòng thân.
Lâm Đông Nam biết thiếu nữ trước mặt mình đây là người luyện võ, hơn nữa võ nghệ cũng rất tinh thâm, giống với người mà hắn đã gặp trước đó.
Tuy nhiên, võ công có cao đến cỡ nào cũng sẽ không qua được súng đạn.
Dương Tử Mi nãy giờ vẫn không quên dùng thiên nhãn nhìn Lâm Đông Nam cho nên từng ý nghĩ, mưu đồ của hắn cô đều biết hết.
Phát hiện Lâm Đông Nam định dùng súng, còn mình thì cũng chỉ là một người bình thường chứ không phải mình đồng da sắt gì nên đương nhiên Dương Tử Mi sẽ không để Lâm Đông Nam dễ dàng thực hiện ý đồ của mình.
Khi Lâm Đông Nam vừa rút được khẩu súng trên lưng ra thì Dương Tử Mi cũng liền búng ra một luồng âm sát khí vào cổ tay của hắn.
Lâm Đông Nam cảm thấy cổ tay mình bất giác tê cứng, cứ như là bị một lưỡi dao bằng băng sắc nhọn cứa qua. Luồng khí lạnh từ cổ tay bắt đầu lan dần ra cả cánh tay của hắn.
Khẩu súng trên tay hắn rơi xuống đất kêu cộp một tiếng.
Đúng lúc này, một bóng áo trắng cũng xuất hiện trước mặt hắn. Bóng áo trắng nọ nhướn nhẹ người một cái. Cánh tay trắng muốt khẽ giơ lên túm lấy vai Lâm Đông Nam.
Lâm Đông Nam cảm thấy vai mình như có vật gì nặng ngàn cân đè lên. Rắc một tiếng, tay phải của hắn gãy vụn.
Chân Lâm Đông Nam chưa kịp đá ra thì Dương Tử Mi đã đi trước một bước. Chân cô khẽ nhấc lên, bàn chân mang giày sandal trắng của cô thoáng cái đã đặt lên đầu gối của hắn.
Rắc!
Đầu gối của Lâm Đông Nam lại gãy vụn. Chân bị gãy nên Lâm Đông Nam loạng choạng đổ người xuống, chân còn lại cố gắng chống lấy thân người đồ sộ của mình để không ngã lăn ra đất. Lâm Đông Nam đang quỳ trước mặt Dương Tử Mi.
Cảnh tượng trước mặt khiến những người còn lại vô cùng kinh ngạc. Mọi ánh mắt của họ đổ dồn về phía Dương Tử Mi.
Nhưng Dương Tử Mi lúc này vẫn thản nhiên như không. Đôi môi của cô mím lại vẻ như đang cười, chỉ là ánh mắt thì lại lạnh lẽo, cuồng nộ chẳng khác gì một cơn bão đang muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Trước đó, tất cả bọn họ còn tưởng cô là một thiếu nữ yếu ớt, hiền dịu như tiên nữ. Nhưng giờ, họ thấy cô không khác gì một tử thần đến từ địa ngục, cả người toát ra một sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Thấy động tác thuần thục, nhẹ nhàng của Dương Tử Mi, Dương Kiến Minh bất giác rùng mình. Hai chân hắn mềm nhũn và lảo đảo đứng không vững.
Dương Kiến Minh nghĩ, nếu như Dương Tử Mi cũng dùng những động tác như thế ra tay với hắn thì e là hắn đã sớm mất mạng.
Hoàng Lâm, Chu Dận, Trương Nhất Thiên bên này đưa mắt nhìn nhau và cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lúc này họ mới hiểu ra rằng một thiếu nữ võ nghệ cao cường như thế, tuyệt đối không thể nào ngoan ngoãn trở thành đồ chơi trên giường của Dương Kiến Minh kia được.
Nhớ lại lúc nãy khi Dương Tử Mi lạnh lùng đẩy cửa bước vào, e là cô đã định ra tay với họ. Nhưng may là có thầy giáo ngốc kia xuất hiện kịp thời, và cũng may là Lâm Đông Nam xui xẻo trở thành vật thế thân nên họ mới thoát được kiếp nạn này.
Nghĩ đến cảnh Dương Tử Mi bẻ gãy tay và chân của Lâm Đông Nam kia, ba công tử đào hoa, phong lưu bọn họ cũng cảm giác như tay chân mình cũng đau như bị ai đó bẻ gãy vậy. Thế nên, họ cũng lần lượt đứng tránh xa Dương Kiến Minh ra nhằm tránh bị Dương Kiến Minh vạ lây.
Thấy Lâm Đông Nam đang quỳ trước mặt mình, nỗi đau đớn khi bị đánh gãy chân, tay của ngày đó lại ùa về khiến ánh mắt Dương Tử Mi càng trở nên lạnh lùng hơn. Ánh mắt ấy đang nhìn Lâm Đông Nam chằm chằm không rời.
Tuy bị gãy chân, tay nhưng dù gì cũng là một gã lăn lộn trong giới giang hồ đã hơn hai mươi năm thế nên Lâm Đông Nam cũng không dễ dàng chấp thất bại dưới tay một thiếu nữ. Máu liều lĩnh của hắn nổi lên, hắn cắn răng, gồng mình hét lên một tiếng, cả thân hình đồ sộ của hắn lao về phía Dương Tử Mi chẳng khác nào một con bò tót đang hăng tiết vậy.
Người lăn lộn trong giới xã hội đen như Lâm Đông Nam kia bất cứ khi nào cũng có thể mất mạng. Thế nên, võ nghệ có cao cường cỡ nào cũng không ích gì, chi bằng tự thủ sẵn cho mình một khẩu súng phòng thân.
Lâm Đông Nam biết thiếu nữ trước mặt mình đây là người luyện võ, hơn nữa võ nghệ cũng rất tinh thâm, giống với người mà hắn đã gặp trước đó.
Tuy nhiên, võ công có cao đến cỡ nào cũng sẽ không qua được súng đạn.
Dương Tử Mi nãy giờ vẫn không quên dùng thiên nhãn nhìn Lâm Đông Nam cho nên từng ý nghĩ, mưu đồ của hắn cô đều biết hết.
Phát hiện Lâm Đông Nam định dùng súng, còn mình thì cũng chỉ là một người bình thường chứ không phải mình đồng da sắt gì nên đương nhiên Dương Tử Mi sẽ không để Lâm Đông Nam dễ dàng thực hiện ý đồ của mình.
Khi Lâm Đông Nam vừa rút được khẩu súng trên lưng ra thì Dương Tử Mi cũng liền búng ra một luồng âm sát khí vào cổ tay của hắn.
Lâm Đông Nam cảm thấy cổ tay mình bất giác tê cứng, cứ như là bị một lưỡi dao bằng băng sắc nhọn cứa qua. Luồng khí lạnh từ cổ tay bắt đầu lan dần ra cả cánh tay của hắn.
Khẩu súng trên tay hắn rơi xuống đất kêu cộp một tiếng.
Đúng lúc này, một bóng áo trắng cũng xuất hiện trước mặt hắn. Bóng áo trắng nọ nhướn nhẹ người một cái. Cánh tay trắng muốt khẽ giơ lên túm lấy vai Lâm Đông Nam.
Lâm Đông Nam cảm thấy vai mình như có vật gì nặng ngàn cân đè lên. Rắc một tiếng, tay phải của hắn gãy vụn.
Chân Lâm Đông Nam chưa kịp đá ra thì Dương Tử Mi đã đi trước một bước. Chân cô khẽ nhấc lên, bàn chân mang giày sandal trắng của cô thoáng cái đã đặt lên đầu gối của hắn.
Rắc!
Đầu gối của Lâm Đông Nam lại gãy vụn. Chân bị gãy nên Lâm Đông Nam loạng choạng đổ người xuống, chân còn lại cố gắng chống lấy thân người đồ sộ của mình để không ngã lăn ra đất. Lâm Đông Nam đang quỳ trước mặt Dương Tử Mi.
Cảnh tượng trước mặt khiến những người còn lại vô cùng kinh ngạc. Mọi ánh mắt của họ đổ dồn về phía Dương Tử Mi.
Nhưng Dương Tử Mi lúc này vẫn thản nhiên như không. Đôi môi của cô mím lại vẻ như đang cười, chỉ là ánh mắt thì lại lạnh lẽo, cuồng nộ chẳng khác gì một cơn bão đang muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Trước đó, tất cả bọn họ còn tưởng cô là một thiếu nữ yếu ớt, hiền dịu như tiên nữ. Nhưng giờ, họ thấy cô không khác gì một tử thần đến từ địa ngục, cả người toát ra một sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Thấy động tác thuần thục, nhẹ nhàng của Dương Tử Mi, Dương Kiến Minh bất giác rùng mình. Hai chân hắn mềm nhũn và lảo đảo đứng không vững.
Dương Kiến Minh nghĩ, nếu như Dương Tử Mi cũng dùng những động tác như thế ra tay với hắn thì e là hắn đã sớm mất mạng.
Hoàng Lâm, Chu Dận, Trương Nhất Thiên bên này đưa mắt nhìn nhau và cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lúc này họ mới hiểu ra rằng một thiếu nữ võ nghệ cao cường như thế, tuyệt đối không thể nào ngoan ngoãn trở thành đồ chơi trên giường của Dương Kiến Minh kia được.
Nhớ lại lúc nãy khi Dương Tử Mi lạnh lùng đẩy cửa bước vào, e là cô đã định ra tay với họ. Nhưng may là có thầy giáo ngốc kia xuất hiện kịp thời, và cũng may là Lâm Đông Nam xui xẻo trở thành vật thế thân nên họ mới thoát được kiếp nạn này.
Nghĩ đến cảnh Dương Tử Mi bẻ gãy tay và chân của Lâm Đông Nam kia, ba công tử đào hoa, phong lưu bọn họ cũng cảm giác như tay chân mình cũng đau như bị ai đó bẻ gãy vậy. Thế nên, họ cũng lần lượt đứng tránh xa Dương Kiến Minh ra nhằm tránh bị Dương Kiến Minh vạ lây.
Thấy Lâm Đông Nam đang quỳ trước mặt mình, nỗi đau đớn khi bị đánh gãy chân, tay của ngày đó lại ùa về khiến ánh mắt Dương Tử Mi càng trở nên lạnh lùng hơn. Ánh mắt ấy đang nhìn Lâm Đông Nam chằm chằm không rời.
Tuy bị gãy chân, tay nhưng dù gì cũng là một gã lăn lộn trong giới giang hồ đã hơn hai mươi năm thế nên Lâm Đông Nam cũng không dễ dàng chấp thất bại dưới tay một thiếu nữ. Máu liều lĩnh của hắn nổi lên, hắn cắn răng, gồng mình hét lên một tiếng, cả thân hình đồ sộ của hắn lao về phía Dương Tử Mi chẳng khác nào một con bò tót đang hăng tiết vậy.
Danh sách chương