Tòa nhà Hokage.
Trên bàn của Tsunade là hai tập hồ sơ dày, đóng dấu đỏ chói:
“Akatsuki – Tổ Hidan & Kakuzu.”
Naruto và Shikamaru ngồi đối diện nhau.
Bên cạnh là Kakashi, Yamato đang xem tài liệu. Ino ngồi sau lưng Naruto. Choji ngồi sau lưng Shikamaru, vẫn đang nhai ngấu nghiến thức ăn.
Naruto mở đầu:
“Chúng ta cần xử lý cặp đôi Hidan và Kakuzu trước khi có nhiều người khác chết vì bọn hắn.”
“Hidan – bất tử. Kakuzu – nhiều tim, có thể đổi tim và tái sinh.”
Shikamaru chống cằm, ánh mắt sáng rực lạ thường – khác xa dáng vẻ lười biếng thường ngày.
“Từ khi ngộ ra chuyện ‘quân Ngọc’...” – cậu nhẹ nhàng nói – “…tôi bắt đầu hiểu rõ giá trị của từng người, từng bước đi. Chúng ta không thể hy sinh thêm bất cứ ‘quân Ngọc’ nào nữa.”
“Vậy nên, nhiệm vụ lần này – tôi sẽ là người dẫn chiến thuật.”
Kakashi gật đầu:
“Em đủ khả năng, chúng ta sẽ hỗ trợ hết mình.”
Ino siết nắm tay:
“Không còn là đội hỗ trợ. Lần này bọn em sẽ tấn công.”
Chōji đấm mạnh vào lòng bàn tay:
“Vì Asuma-sensei!”
Shikamaru đứng dậy, rút ra một bản đồ, trải thẳng lên bàn đá chakra:
“Chúng ta sẽ dùng chiến thuật mới, chia thành hai mũi.”
“Tổ đội Naruto – Ino – tôi, sẽ xử lý Hidan trong rừng của tộc Nara. Tôi sẽ thiết lập trước số cạm bẫy, nhiệm vụ của Naruto sẽ là dùng Hiraishin kéo hắn vào đây.”
Naruto gật đầu, đưa tay chạm vào bao kunai tam xoa:
“Chỉ cần đánh dấu vị trí, tớ đảm bảo hắn sẽ không chạy được.”
Ino tiếp lời, ánh mắt sáng rực:
“Tớ sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất!”
Shikamaru chốt lại:
“Chúng ta không cần tiêu diệt hắn bằng sức mạnh. Với bản chất bất từ của hắn, thì việc chôn hắn xuống đất sẽ tốt hơn. Khu rừng do tộc Nara trông coi sẽ không có ai bén mảng tới, và chúng tôi sẽ đảm bảo hắn vĩnh viễn không thoát ra được”
Kế tiếp, Kakashi chỉ tay vào phần bản đồ hướng Tây:
“Tổ đội tôi – Yamato và Chōji – sẽ xử lý Kakuzu.”
“Mục tiêu là xử lý hết các quả tim của hắn. Choji sẽ là mũi trung phong, trong khi tôi và Yamato sẽ là đột kích”
Yamato bình thản:
“Tôi sẽ yểm trợ Kakashi-senpai hết mình.”
Chōji đấm mạnh vào lòng bàn tay:
“Việc nghiền nát hắn cứ để em!”
Ngay sáng sớm hôm đó, cả đội truy kích xuất phát.
—--------------------
Ngoại vi vùng phía Đông Bắc Hỏa Quốc.
Hidan ngáp dài, vừa cười vừa liếc trời:
“Lũ ninja làng Lá lần trước chơi được đấy, dám lấy vũ khí của tao, mà tao cá là giờ đang bày trận ở phía Nam.”
Kakuzu đi cạnh, trầm giọng:
“Thế cho nên chúng ta không đi theo tuyến cũ, mà phải rẽ vào đường núi Tây Bắc – khó phục kích, ít dân cư. Tất cả là tại tên lắm mồm nhà ngươi, đã bảo đừng có gây sự chú ý, nhất quyết phải đi tìm tay Chiriku đó.”
“...”
Lúc cả hai tên đang cãi nhau, trên một cành cây xum xoe lá, một con quạ đen đang bám trên cành. Mắt nó không ngừng dán chặt vào hai người.
Cách đó hơn 8km, Ino đang ngồi xếp bằng, trán đổ mồ hôi, chakra căng như dây đàn.
“Tìm được rồi…” – cô mở mắt.
“Quả nhiên chúng đổi hướng di chuyển.”
Naruto gật, rút kunai ra khỏi tay áo.
“Hidan đi riêng lẻ, cách Kakuzu gần 10m… Cơ hội lý tưởng.”
Trên sườn núi hẹp đầy đá lở.
Hidan vừa nhấc tay gãi cổ—
“Pặc!”
Một tiếng kim loại xé gió. Một kunai ba chạc cắm thẳng xuống đất ngay bên chân hắn.
“Cái gì—”
Chưa kịp phản ứng, một luồng sáng vàng bùng lên.
“Hiraishin no Jutsu!”
(Phi Lôi Thần Thuật)
Naruto xuất hiện sau lưng Hidan, luồng chakra từ lòng bàn tay tỏa ra như lưới hút, nhanh chóng bám vào vai Hidan.
Hidan chưa kịp chửi thề thì cả thân hình bị dịch chuyển trong vòng không gian. Một phân thân khác của Naruto lập tức kéo luôn Ino đi theo.
Kakuzu trừng mắt:
“Phi Lôi Thần thuật…! Chết tiệt! Là thằng nhãi tóc vàng!”
“Hidan!”
Nhưng đã quá muộn.
Hidan biến mất như bị hút khỏi mặt đất.
Naruto, Hidan, và Ino xuất hiện trong rừng rậm âm u, sương trắng phủ kín – vùng trung tâm rừng nhà Nara.
Chỉ một giây sau khi chân vừa chạm đất—
Shikamaru bước ra từ bóng rừng.
“Chào mừng đến nơi an nghỉ cuối cùng của ngươi, Hidan.”
Còn Kakuzu, chưa kịp xoay người, thì từ vách đá phía sau Kakashi, Yamato và Chōji đồng loạt lao ra, lập thành thế gọng kìm.
“Ngươi không đi đâu được nữa.” - Kakashi lạnh lẽo nói.
—-------------------------
Giữa rừng rậm của tộc Nara…
Hidan vừa xuất hiện sau cú dịch chuyển không gian thì bị Naruto ném ngã chúi xuống đất theo tư thế chó đớp cứt, đập đầu vào gốc cây. Hắn gầm gừ, lồm cồm bò dậy:
“Chết tiệt! Đứa nào...—”
BỐP! Một nắm đấm thẳng mặt đập nát câu chửi giữa chừng.
Ino, ánh mắt sáng rực, đứng ngay trước mặt hắn, hai tay đã sử dụng găng tay dày, được bọc lại cẩn thận.
“Chào mừng đến buổi tập đấm đầu tuần.”
Hidan choáng váng, gượng dậy, tay mò xuống hông… nhưng không thấy vũ khí quen thuộc.
“Lưỡi hái của ta… !”
“Ồ, cái đồ chơi đó á?” – Shikamaru bước ra từ bóng cây, hai tay đút túi. “Còn nhớ lần trước không? Chúng tôi thu giữ rồi. Giờ chắc đang đi trưng bày.”
Naruto ngồi khoanh chân trên một cành cây cao, chống cằm nhìn xuống như đang xem kịch.
“Hidan à, Hidan… giờ thì dùng kunai để đánh tay đôi với Ino của ta đúng không?”
“Một tín đồ của Jashin chuyên vẩy liềm từ xa, nay phải múa dao như học sinh Genin năm nhất… thật nhục nhã.”
“Tao sẽ giết hết—”
BỐP!
Ino lại tung một cú đấm vào mồm hắn.
“Nói ít thôi, tập trung đánh nhau đi.”
Hidan lao vào đâm loạn xạ bằng kunai, nhưng thói quen cầm vũ khí dài và cự ly an toàn khiến hắn vụng về không tưởng khi cận chiến.
Ino né như múa, rồi phản đòn bằng một cú móc ngược vào cằm.
Naruto huýt sáo:
“Tốt, cổ tay vào trong, lực từ eo đẩy lên.”
Shikamaru khẽ nhếch môi.
Chờ đúng nhịp.
Bóng của cậu lướt qua nền cỏ – nhanh và im như lưỡi hái tử thần.
“Kagemane no Jutsu – phát động.”
Ảnh Phược Thuật quấn lấy chân Hidan như xích sắt, kéo hắn đổ sấp xuống đất.
Hắn giãy, gào, rít… nhưng không nhúc nhích được.
Shikamaru cười nhạt:
“Không có nghi lễ. Không có vũ khí. Không có đồng đội. Ngươi giờ chỉ là một đứa ăn hại bất tử… bị trói và bị đánh.”
Hidan nằm bất động dưới đất, toàn thân bị bóng của Shikamaru trói chặt như tảng đá xiềng xích, chỉ có thể há miệng… và gào thét.
Nhưng giờ đây, giọng gào không còn ra tiếng.
Ino đứng ngay bên trên, áo choàng tung lên theo từng cú tung nắm đấm, tay quấn vải đấm đến đau khớp. Mồ hôi nhỏ giọt, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự hưng phấn.
Lần đầu đấm:
BỐP!
“Cú này cho Asuma-sensei.”
Hidan rống lên, đầu đập xuống đất, vẫn gào:
“Mẹ kiếp… tao sẽ—”
Lần thứ hai:
BỐP!
“Cú này cho các sư thầy ở Tōrin.”
“Bọn chúng đáng chết—!!”
Lần thứ ba:
BỐP!
“Cho cái mồm bậy bạ của ngươi.”
Từng đòn sau đó… không còn đếm được.
Không còn cần lý do.
Không còn cần trả lời.
Naruto ngồi vắt vẻo trên cành cây, chậm rãi mở túi bánh gạo thó được của Choji:
“Ino nhà mình… đánh hăng ghê.”
Shikamaru ngồi ngay cạnh, thò tay bốc một miếng bánh cho vào miệng, vừa nhai vừa nói:
“Thảm cảnh của cậu sau này khi làm trái ý cô nàng cũng không khác gì đâu.”
Naruto lập tức sắc mặt đen thui, sau lưng cũng chảy một tầng mồ hôi lạnh.
“Ờ ha… cũng… cũng phải.”
Khóe miệng giật giật, người cậu bắt đầu run lẩy bẩy.
BỐP!
Mũi Hidan bẹp lại.
“Hự…”
BỐP!
Gò má sưng vù, méo sang một bên.
“U-ư…!”
Đến lúc này, gã tín đồ Jashin khét tiếng vì nụ cười giết chóc… run rẩy.
Miệng hắn méo xệch, răng rụng mấy cái, mắt thì long lên vì đau đớn – không phải thể xác, mà là lòng kiêu ngạo bị bóp nát.
“Tao… xin… đừng… đánh… nữa…”
“Đ-đủ rồi… Tao sai rồi…”
Ino dừng tay một lúc, nhìn hắn rồi cười.
“Ồ, ngươi còn biết xin lỗi? Ta tưởng thần Jashin dạy các ngươi chết mà không rơi lệ cơ đấy.”
Hidan khóc. Thật sự khóc.
Giọng run như đứa trẻ bị nhốt trong giấc mơ tồi tệ.
“Dừng lại… làm ơn… làm ơn…”
Ino đứng thẳng dậy, rũ lại tóc, mắt lạnh băng:
“Xin lỗi muộn rồi. Lúc Asuma nằm trên cáng… không có ai để xin hộ cả.”
Naruto hạ mình xuống đất, giọng đều đều:
“Em xong rồi hả?”
Ino hít một hơi dài, quay sang Naruto, ánh mắt chuyển từ sát khí sang long lanh mềm mại, đôi môi mím lại duyên dáng đến ngờ vực.
“Em xong rồi... Naruto-kun.” – giọng cô nàng dịu như mưa xuân. “Nhưng nãy giờ đấm hơi nhiều, tay em đau quá hà...”
Cô ngả đầu nghiêng nhẹ, vươn tay ra cho Naruto nhìn – đôi nắm đấm vừa mới “xử lý” Hidan như bao cát.
“Anh giúp em xoa một chút nhé?” – ánh mắt long lanh, miệng chúm chím.
Naruto và Shikamaru cùng lúc quay đầu nhìn nhau, sau đó quay lại nhìn Hidan mặt sưng như trâu bị ong chích, rồi lại nhìn Ino đang làm nũng như thể chưa từng biết bạo lực là gì.
Cả hai khóe miệng đồng loạt co giật điên cuồng.
Naruto nuốt khan một cái, chưa kịp phản ứng thì cảm giác có ánh mắt đang chiếu thẳng từ bên cạnh.
Shikamaru đứng khoanh tay, liếc sang bằng nửa mí mắt, không nói gì, nhưng ánh nhìn chứa đầy ý tứ ngầm:
“Sau này… tự bảo trọng.”
Naruto lạnh sống lưng.
Mồ hôi bắt đầu túa ra sau gáy, trong đầu hiện lên viễn cảnh Ino, Hinata và cả…Temari đồng loạt truy hỏi một lúc.
Cậu run lẩy bẩy, thì thào:
“Sao tự dưng thấy... nguy hiểm vậy trời...”
Hidan vẫn nằm bẹp dưới đất, thầm khóc trong lòng:
"Nguy hiểm...? Mấy người còn biết sợ là phước đức rồi..."
Ino thì vẫn quay sang Naruto, chớp mắt long lanh:
“A~ mà em đánh hơi mạnh quá ha? Nhưng... hắn không đau thiệt đâu, bất tử mà, đúng không?”
Naruto mắt đầy tia máu.
Hidan bị khóa miệng, nhưng ánh mắt phát hoảng, như muốn hét lên: “TA CÓ CẢM GIÁC ĐAU MÀ!!!”
Shikamaru lẩm bẩm:
“Tốc độ trở mặt này... nếu áp dụng vào đàm phán chính trị chắc không ai dám bội ước với cô nàng.”
Naruto vừa xoa trán vừa rùng mình:
“Ghê gớm thiệt… thôi sau này không nên đắc tội các nàng là tốt nhất.”
Shikamaru ra hiệu. Bóng từ dưới đất lập tức trồi lên, khóa cứng miệng Hidan.
“Giờ thì đi.” – cậu nói. “Đưa hắn xuống nơi cuối cùng – giếng phong ấn.”
Hidan toàn thân run rẩy, mặt mày sưng vù. Hắn vẫn còn cố trừng mắt nhìn cả bọn – nhưng ánh mắt đã không còn ngạo mạn, mà chỉ còn nỗi điên loạn thất bại không cam tâm.
Shikamaru thở dài, không vì mệt – mà vì… buồn ngủ.
“Đến lúc rồi.”
Cậu búng tay một cái.
Vút!
Bóng dưới chân Hidan bị kéo đi như một cái roi, vung mạnh hắn phóng lên giữa vùng dây bùa nổ, nơi mà mỗi sợi treo đều dính chi chít bùa chỉ chờ phát nổ.
Naruto bước lên, đập hai tay vào mặt đất.
“Doton: Dai Ana!”
(Thổ Độn: Đại Hố!)
Mặt đất rung chuyển, một cái hố sâu hàng trăm mét mở ra ngay dưới chân Hidan, đen ngòm như hố tử thần.
Ino xoay nhẹ một chiếc kunai bạc, đính sẵn bùa nổ khác, rồi mỉm cười duyên dáng – đến độ khiến cả Naruto lùi một bước.
“Chúc ngủ ngon, đồ điên.”
Vút!
Kunai bay lên – lá bùa chớp nháy.
ẦMMMMMMMM—!!!
Hidan gào thét bị bóp nghẹn trong kết giới, khi cả bầu trời quanh thân hắn nổ tung. Từng bộ phận bị xé toạc, tách rời như trăm mảnh cơ thể không còn nguyên vẹn.
Tất cả rơi xuống hố sâu.
Naruto vỗ tay:
“Xong chưa?”
Shikamaru lắc đầu.
“Chưa đủ.”
Cậu mở túi sau lưng, lấy ra ba quyển trục đặc biệt, niêm phong chakra từ tộc Nara, đặt quanh miệng hố:
“Tam Ấn Phong Luân.”
Naruto vỗ hai tay thêm lần nữa:
“Doton: Iwa Fukai.”
(Thổ Độn: Chấn Thạch Trầm Tử.)
Đất đá dưới chân ba người bắt đầu đổ xuống hố, lấp đến kín miệng, tạo thành một khối đá khổng lồ không ai đào nổi.
Hidan – tên điên bất tử – đã bị tách khỏi thế giới này hoàn toàn.
Trên bàn của Tsunade là hai tập hồ sơ dày, đóng dấu đỏ chói:
“Akatsuki – Tổ Hidan & Kakuzu.”
Naruto và Shikamaru ngồi đối diện nhau.
Bên cạnh là Kakashi, Yamato đang xem tài liệu. Ino ngồi sau lưng Naruto. Choji ngồi sau lưng Shikamaru, vẫn đang nhai ngấu nghiến thức ăn.
Naruto mở đầu:
“Chúng ta cần xử lý cặp đôi Hidan và Kakuzu trước khi có nhiều người khác chết vì bọn hắn.”
“Hidan – bất tử. Kakuzu – nhiều tim, có thể đổi tim và tái sinh.”
Shikamaru chống cằm, ánh mắt sáng rực lạ thường – khác xa dáng vẻ lười biếng thường ngày.
“Từ khi ngộ ra chuyện ‘quân Ngọc’...” – cậu nhẹ nhàng nói – “…tôi bắt đầu hiểu rõ giá trị của từng người, từng bước đi. Chúng ta không thể hy sinh thêm bất cứ ‘quân Ngọc’ nào nữa.”
“Vậy nên, nhiệm vụ lần này – tôi sẽ là người dẫn chiến thuật.”
Kakashi gật đầu:
“Em đủ khả năng, chúng ta sẽ hỗ trợ hết mình.”
Ino siết nắm tay:
“Không còn là đội hỗ trợ. Lần này bọn em sẽ tấn công.”
Chōji đấm mạnh vào lòng bàn tay:
“Vì Asuma-sensei!”
Shikamaru đứng dậy, rút ra một bản đồ, trải thẳng lên bàn đá chakra:
“Chúng ta sẽ dùng chiến thuật mới, chia thành hai mũi.”
“Tổ đội Naruto – Ino – tôi, sẽ xử lý Hidan trong rừng của tộc Nara. Tôi sẽ thiết lập trước số cạm bẫy, nhiệm vụ của Naruto sẽ là dùng Hiraishin kéo hắn vào đây.”
Naruto gật đầu, đưa tay chạm vào bao kunai tam xoa:
“Chỉ cần đánh dấu vị trí, tớ đảm bảo hắn sẽ không chạy được.”
Ino tiếp lời, ánh mắt sáng rực:
“Tớ sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất!”
Shikamaru chốt lại:
“Chúng ta không cần tiêu diệt hắn bằng sức mạnh. Với bản chất bất từ của hắn, thì việc chôn hắn xuống đất sẽ tốt hơn. Khu rừng do tộc Nara trông coi sẽ không có ai bén mảng tới, và chúng tôi sẽ đảm bảo hắn vĩnh viễn không thoát ra được”
Kế tiếp, Kakashi chỉ tay vào phần bản đồ hướng Tây:
“Tổ đội tôi – Yamato và Chōji – sẽ xử lý Kakuzu.”
“Mục tiêu là xử lý hết các quả tim của hắn. Choji sẽ là mũi trung phong, trong khi tôi và Yamato sẽ là đột kích”
Yamato bình thản:
“Tôi sẽ yểm trợ Kakashi-senpai hết mình.”
Chōji đấm mạnh vào lòng bàn tay:
“Việc nghiền nát hắn cứ để em!”
Ngay sáng sớm hôm đó, cả đội truy kích xuất phát.
—--------------------
Ngoại vi vùng phía Đông Bắc Hỏa Quốc.
Hidan ngáp dài, vừa cười vừa liếc trời:
“Lũ ninja làng Lá lần trước chơi được đấy, dám lấy vũ khí của tao, mà tao cá là giờ đang bày trận ở phía Nam.”
Kakuzu đi cạnh, trầm giọng:
“Thế cho nên chúng ta không đi theo tuyến cũ, mà phải rẽ vào đường núi Tây Bắc – khó phục kích, ít dân cư. Tất cả là tại tên lắm mồm nhà ngươi, đã bảo đừng có gây sự chú ý, nhất quyết phải đi tìm tay Chiriku đó.”
“...”
Lúc cả hai tên đang cãi nhau, trên một cành cây xum xoe lá, một con quạ đen đang bám trên cành. Mắt nó không ngừng dán chặt vào hai người.
Cách đó hơn 8km, Ino đang ngồi xếp bằng, trán đổ mồ hôi, chakra căng như dây đàn.
“Tìm được rồi…” – cô mở mắt.
“Quả nhiên chúng đổi hướng di chuyển.”
Naruto gật, rút kunai ra khỏi tay áo.
“Hidan đi riêng lẻ, cách Kakuzu gần 10m… Cơ hội lý tưởng.”
Trên sườn núi hẹp đầy đá lở.
Hidan vừa nhấc tay gãi cổ—
“Pặc!”
Một tiếng kim loại xé gió. Một kunai ba chạc cắm thẳng xuống đất ngay bên chân hắn.
“Cái gì—”
Chưa kịp phản ứng, một luồng sáng vàng bùng lên.
“Hiraishin no Jutsu!”
(Phi Lôi Thần Thuật)
Naruto xuất hiện sau lưng Hidan, luồng chakra từ lòng bàn tay tỏa ra như lưới hút, nhanh chóng bám vào vai Hidan.
Hidan chưa kịp chửi thề thì cả thân hình bị dịch chuyển trong vòng không gian. Một phân thân khác của Naruto lập tức kéo luôn Ino đi theo.
Kakuzu trừng mắt:
“Phi Lôi Thần thuật…! Chết tiệt! Là thằng nhãi tóc vàng!”
“Hidan!”
Nhưng đã quá muộn.
Hidan biến mất như bị hút khỏi mặt đất.
Naruto, Hidan, và Ino xuất hiện trong rừng rậm âm u, sương trắng phủ kín – vùng trung tâm rừng nhà Nara.
Chỉ một giây sau khi chân vừa chạm đất—
Shikamaru bước ra từ bóng rừng.
“Chào mừng đến nơi an nghỉ cuối cùng của ngươi, Hidan.”
Còn Kakuzu, chưa kịp xoay người, thì từ vách đá phía sau Kakashi, Yamato và Chōji đồng loạt lao ra, lập thành thế gọng kìm.
“Ngươi không đi đâu được nữa.” - Kakashi lạnh lẽo nói.
—-------------------------
Giữa rừng rậm của tộc Nara…
Hidan vừa xuất hiện sau cú dịch chuyển không gian thì bị Naruto ném ngã chúi xuống đất theo tư thế chó đớp cứt, đập đầu vào gốc cây. Hắn gầm gừ, lồm cồm bò dậy:
“Chết tiệt! Đứa nào...—”
BỐP! Một nắm đấm thẳng mặt đập nát câu chửi giữa chừng.
Ino, ánh mắt sáng rực, đứng ngay trước mặt hắn, hai tay đã sử dụng găng tay dày, được bọc lại cẩn thận.
“Chào mừng đến buổi tập đấm đầu tuần.”
Hidan choáng váng, gượng dậy, tay mò xuống hông… nhưng không thấy vũ khí quen thuộc.
“Lưỡi hái của ta… !”
“Ồ, cái đồ chơi đó á?” – Shikamaru bước ra từ bóng cây, hai tay đút túi. “Còn nhớ lần trước không? Chúng tôi thu giữ rồi. Giờ chắc đang đi trưng bày.”
Naruto ngồi khoanh chân trên một cành cây cao, chống cằm nhìn xuống như đang xem kịch.
“Hidan à, Hidan… giờ thì dùng kunai để đánh tay đôi với Ino của ta đúng không?”
“Một tín đồ của Jashin chuyên vẩy liềm từ xa, nay phải múa dao như học sinh Genin năm nhất… thật nhục nhã.”
“Tao sẽ giết hết—”
BỐP!
Ino lại tung một cú đấm vào mồm hắn.
“Nói ít thôi, tập trung đánh nhau đi.”
Hidan lao vào đâm loạn xạ bằng kunai, nhưng thói quen cầm vũ khí dài và cự ly an toàn khiến hắn vụng về không tưởng khi cận chiến.
Ino né như múa, rồi phản đòn bằng một cú móc ngược vào cằm.
Naruto huýt sáo:
“Tốt, cổ tay vào trong, lực từ eo đẩy lên.”
Shikamaru khẽ nhếch môi.
Chờ đúng nhịp.
Bóng của cậu lướt qua nền cỏ – nhanh và im như lưỡi hái tử thần.
“Kagemane no Jutsu – phát động.”
Ảnh Phược Thuật quấn lấy chân Hidan như xích sắt, kéo hắn đổ sấp xuống đất.
Hắn giãy, gào, rít… nhưng không nhúc nhích được.
Shikamaru cười nhạt:
“Không có nghi lễ. Không có vũ khí. Không có đồng đội. Ngươi giờ chỉ là một đứa ăn hại bất tử… bị trói và bị đánh.”
Hidan nằm bất động dưới đất, toàn thân bị bóng của Shikamaru trói chặt như tảng đá xiềng xích, chỉ có thể há miệng… và gào thét.
Nhưng giờ đây, giọng gào không còn ra tiếng.
Ino đứng ngay bên trên, áo choàng tung lên theo từng cú tung nắm đấm, tay quấn vải đấm đến đau khớp. Mồ hôi nhỏ giọt, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự hưng phấn.
Lần đầu đấm:
BỐP!
“Cú này cho Asuma-sensei.”
Hidan rống lên, đầu đập xuống đất, vẫn gào:
“Mẹ kiếp… tao sẽ—”
Lần thứ hai:
BỐP!
“Cú này cho các sư thầy ở Tōrin.”
“Bọn chúng đáng chết—!!”
Lần thứ ba:
BỐP!
“Cho cái mồm bậy bạ của ngươi.”
Từng đòn sau đó… không còn đếm được.
Không còn cần lý do.
Không còn cần trả lời.
Naruto ngồi vắt vẻo trên cành cây, chậm rãi mở túi bánh gạo thó được của Choji:
“Ino nhà mình… đánh hăng ghê.”
Shikamaru ngồi ngay cạnh, thò tay bốc một miếng bánh cho vào miệng, vừa nhai vừa nói:
“Thảm cảnh của cậu sau này khi làm trái ý cô nàng cũng không khác gì đâu.”
Naruto lập tức sắc mặt đen thui, sau lưng cũng chảy một tầng mồ hôi lạnh.
“Ờ ha… cũng… cũng phải.”
Khóe miệng giật giật, người cậu bắt đầu run lẩy bẩy.
BỐP!
Mũi Hidan bẹp lại.
“Hự…”
BỐP!
Gò má sưng vù, méo sang một bên.
“U-ư…!”
Đến lúc này, gã tín đồ Jashin khét tiếng vì nụ cười giết chóc… run rẩy.
Miệng hắn méo xệch, răng rụng mấy cái, mắt thì long lên vì đau đớn – không phải thể xác, mà là lòng kiêu ngạo bị bóp nát.
“Tao… xin… đừng… đánh… nữa…”
“Đ-đủ rồi… Tao sai rồi…”
Ino dừng tay một lúc, nhìn hắn rồi cười.
“Ồ, ngươi còn biết xin lỗi? Ta tưởng thần Jashin dạy các ngươi chết mà không rơi lệ cơ đấy.”
Hidan khóc. Thật sự khóc.
Giọng run như đứa trẻ bị nhốt trong giấc mơ tồi tệ.
“Dừng lại… làm ơn… làm ơn…”
Ino đứng thẳng dậy, rũ lại tóc, mắt lạnh băng:
“Xin lỗi muộn rồi. Lúc Asuma nằm trên cáng… không có ai để xin hộ cả.”
Naruto hạ mình xuống đất, giọng đều đều:
“Em xong rồi hả?”
Ino hít một hơi dài, quay sang Naruto, ánh mắt chuyển từ sát khí sang long lanh mềm mại, đôi môi mím lại duyên dáng đến ngờ vực.
“Em xong rồi... Naruto-kun.” – giọng cô nàng dịu như mưa xuân. “Nhưng nãy giờ đấm hơi nhiều, tay em đau quá hà...”
Cô ngả đầu nghiêng nhẹ, vươn tay ra cho Naruto nhìn – đôi nắm đấm vừa mới “xử lý” Hidan như bao cát.
“Anh giúp em xoa một chút nhé?” – ánh mắt long lanh, miệng chúm chím.
Naruto và Shikamaru cùng lúc quay đầu nhìn nhau, sau đó quay lại nhìn Hidan mặt sưng như trâu bị ong chích, rồi lại nhìn Ino đang làm nũng như thể chưa từng biết bạo lực là gì.
Cả hai khóe miệng đồng loạt co giật điên cuồng.
Naruto nuốt khan một cái, chưa kịp phản ứng thì cảm giác có ánh mắt đang chiếu thẳng từ bên cạnh.
Shikamaru đứng khoanh tay, liếc sang bằng nửa mí mắt, không nói gì, nhưng ánh nhìn chứa đầy ý tứ ngầm:
“Sau này… tự bảo trọng.”
Naruto lạnh sống lưng.
Mồ hôi bắt đầu túa ra sau gáy, trong đầu hiện lên viễn cảnh Ino, Hinata và cả…Temari đồng loạt truy hỏi một lúc.
Cậu run lẩy bẩy, thì thào:
“Sao tự dưng thấy... nguy hiểm vậy trời...”
Hidan vẫn nằm bẹp dưới đất, thầm khóc trong lòng:
"Nguy hiểm...? Mấy người còn biết sợ là phước đức rồi..."
Ino thì vẫn quay sang Naruto, chớp mắt long lanh:
“A~ mà em đánh hơi mạnh quá ha? Nhưng... hắn không đau thiệt đâu, bất tử mà, đúng không?”
Naruto mắt đầy tia máu.
Hidan bị khóa miệng, nhưng ánh mắt phát hoảng, như muốn hét lên: “TA CÓ CẢM GIÁC ĐAU MÀ!!!”
Shikamaru lẩm bẩm:
“Tốc độ trở mặt này... nếu áp dụng vào đàm phán chính trị chắc không ai dám bội ước với cô nàng.”
Naruto vừa xoa trán vừa rùng mình:
“Ghê gớm thiệt… thôi sau này không nên đắc tội các nàng là tốt nhất.”
Shikamaru ra hiệu. Bóng từ dưới đất lập tức trồi lên, khóa cứng miệng Hidan.
“Giờ thì đi.” – cậu nói. “Đưa hắn xuống nơi cuối cùng – giếng phong ấn.”
Hidan toàn thân run rẩy, mặt mày sưng vù. Hắn vẫn còn cố trừng mắt nhìn cả bọn – nhưng ánh mắt đã không còn ngạo mạn, mà chỉ còn nỗi điên loạn thất bại không cam tâm.
Shikamaru thở dài, không vì mệt – mà vì… buồn ngủ.
“Đến lúc rồi.”
Cậu búng tay một cái.
Vút!
Bóng dưới chân Hidan bị kéo đi như một cái roi, vung mạnh hắn phóng lên giữa vùng dây bùa nổ, nơi mà mỗi sợi treo đều dính chi chít bùa chỉ chờ phát nổ.
Naruto bước lên, đập hai tay vào mặt đất.
“Doton: Dai Ana!”
(Thổ Độn: Đại Hố!)
Mặt đất rung chuyển, một cái hố sâu hàng trăm mét mở ra ngay dưới chân Hidan, đen ngòm như hố tử thần.
Ino xoay nhẹ một chiếc kunai bạc, đính sẵn bùa nổ khác, rồi mỉm cười duyên dáng – đến độ khiến cả Naruto lùi một bước.
“Chúc ngủ ngon, đồ điên.”
Vút!
Kunai bay lên – lá bùa chớp nháy.
ẦMMMMMMMM—!!!
Hidan gào thét bị bóp nghẹn trong kết giới, khi cả bầu trời quanh thân hắn nổ tung. Từng bộ phận bị xé toạc, tách rời như trăm mảnh cơ thể không còn nguyên vẹn.
Tất cả rơi xuống hố sâu.
Naruto vỗ tay:
“Xong chưa?”
Shikamaru lắc đầu.
“Chưa đủ.”
Cậu mở túi sau lưng, lấy ra ba quyển trục đặc biệt, niêm phong chakra từ tộc Nara, đặt quanh miệng hố:
“Tam Ấn Phong Luân.”
Naruto vỗ hai tay thêm lần nữa:
“Doton: Iwa Fukai.”
(Thổ Độn: Chấn Thạch Trầm Tử.)
Đất đá dưới chân ba người bắt đầu đổ xuống hố, lấp đến kín miệng, tạo thành một khối đá khổng lồ không ai đào nổi.
Hidan – tên điên bất tử – đã bị tách khỏi thế giới này hoàn toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương