Chương 117
Đêm buông xuống Konoha như một tấm lụa đen dày. Trong căn phòng tại nhà mình, Namikaze Naruto ngồi xếp bằng trên sàn, ánh mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.
Không gian quanh Naruto bỗng rung động nhẹ, rồi tan chảy như mặt gương bị phá vỡ. Một làn khí lạnh tràn ra, gió xoáy lặng lẽ, và từ màn sương đen, một hình ảnh hiện lên — Vergil.
“Đã đến lúc.” Vergil cất lời. “Ngươi đã lĩnh hội Judgement Cut… nhưng đó chỉ là một phần. Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi chiêu thức mới, cao cấp hơn: Judgement Cut - End.”
Naruto mở mắt, ánh sáng xanh trong đôi đồng tử bùng lên. “Em đã sẵn sàng.”
Vergil không nói thêm. Tay anh đặt lên chuôi Yamato, và trong khoảnh khắc đó — không gian xung quanh biến mất.
Hai người đứng giữa một không gian với bầu trời đen kịt, đất trống mênh mông, chỉ có vô vàn đường kiếm cắt nát không khí như những vết thương lơ lửng.
“Judgement Cut – End,” Vergil nói, từng chữ như đóng đinh vào tâm trí. “Không phải là một kỹ thuật, mà là kết quả của tuyệt đối.”
Anh rút kiếm. Không có tiếng động. Nhưng không gian vỡ vụn.
Vergil phóng ra, dịch chuyển tức thời qua hàng chục vị trí, để lại vô số nhát chém trong không khí. Những đường cắt không phát nổ ngay, mà tụ lại, xoáy vào nhau như một hố đen của những lưỡi kiếm. Rồi — một tiếng nổ lặng thầm.
Ầm!
Không gian sụp đổ.
Cả bầu trời nứt vỡ thành hàng vạn mảnh thủy tinh, rồi biến mất. Một vết rạch ngang dọc vô tận kéo dài hàng trăm thước, chẻ đôi cả hiện thực.
Naruto đứng chết lặng.
Vergil quay lại, ánh mắt như xuyên thấu tim gan: “Ngươi sẽ không chém địch. Ngươi sẽ chém thời gian, không gian… Và để làm được, kiếm không cần nhanh — mà phải tuyệt đối. Ngươi hiểu chứ?”
Naruto gật đầu rồi lại lắc đầu. Trong đầu cậu, những phân tích, cảm xúc, ý niệm đều bị chém nát. Chỉ còn lại một điều duy nhất: chém.
Vergil bước tới. “Từ giờ trở đi, cố gắng hoàn thiện nó.”
—-------------------------------
Sáng hôm sau…
Naruto nhắm mắt, hít sâu, tay phải đặt lên chuôi kiếm.
Là lần thứ mười bảy trong buổi sáng.
Từ sâu trong nội tâm, giọng nói trầm tĩnh của Vergil vang lên, như lưỡi kiếm Yamato được rút từng tấc một:
"Không đủ tĩnh. Tâm dao động. Kiếm sẽ không vẽ ra đường cắt, mà chỉ tạo ra tiếng gió."
Naruto mở mắt, ánh nhìn đầy quyết tâm. Cậu quát khẽ:
“Lại lần nữa!”
Vút!
Thanh kiếm rút ra trong tích tắc, thân ảnh Naruto chớp lóe giữa không trung rồi biến mất trong một quầng sáng mờ. Một loạt ba nhát chém vô hình nổ tung — nhưng chỉ tạo ra vài đường rạch cạn trên mặt đất. Không có vụ nổ thời không, không có sấm vang như đêm hôm ấy.
Chỉ có tiếng gió lặng và mồ hôi rơi xuống cát nóng.
Vergil lên tiếng, giọng không giận dữ, nhưng sắc như băng:
"Ngươi đang cố sử dụng Judgement Cut – End như một kỹ năng. Nhưng nó là trạng thái."
"Ngươi có thể chém được hàng trăm kẻ thù cùng lúc. Nhưng nếu tâm không tĩnh, ý không trụ, khí không xuyên… tất cả chỉ là múa kiếm trẻ con."
Naruto ngồi sụp xuống, thở dốc. Mồ hôi thấm ướt cổ áo Anbu, vầng trán rịn máu vì cơn đau trong đầu do tiêu hao quá mức. Cậu nghiến răng:
“Còn khó hơn cả… Hiraishin của cha…”
Vergil đứng thẳng trong tâm trí, áo choàng đen phấp phới, ánh mắt vẫn lạnh như băng thiên thu:
"Đúng. Vì Hiraishin là dịch chuyển. Còn Judgement Cut – End… là phá toái không gian."
"Cha ngươi chạm đến quy luật tốc độ. Nhưng Yamato lại chém nát nó. Một đường kiếm, nếu trễ một nhịp tim, sẽ chẻ toạc chính người thi triển nó."
Naruto siết chặt chuôi kiếm. Tay run lên, không phải vì mệt, mà vì khí huyết đang cuồn cuộn. Nhưng đôi mắt cậu vẫn sáng lên ánh xanh băng giá.
“Em… không quan tâm mất bao lâu. Chừng nào ta còn thở, em sẽ luyện nó thành thục!”
Vergil im lặng một lúc. Rồi anh nói, lần đầu tiên, với giọng nhẹ đi một phần:
"Rất tốt. Vậy thì bắt đầu từ căn bản. Bỏ kiếm vào vỏ. Đứng thẳng lưng. Đừng nghĩ đến chém. Hãy nghĩ đến việc giữ cho mọi thứ bất động… chỉ trừ ý chí của ngươi."
Naruto chậm rãi đưa kiếm vào vỏ.
Đứng giữa gió rừng thổi qua mặt hồ lặng như tờ, cậu trở thành một thân ảnh tĩnh lặng, như thể muốn đồng hóa với khí trời.
Vergil trong tâm trí gật đầu.
"Judgement Cut – End, không phải chém ra đòn. Mà là đợi đến khoảnh khắc thế giới sơ hở, rồi kết thúc nó trong một nhát kiếm."
"Ngươi không cần nhanh hơn thời gian. Ngươi chỉ cần đứng yên, cho đến khi mọi thứ… không còn trốn thoát được nữa."
Naruto nhắm mắt.
Lần này, không khí xung quanh dường như lắng xuống. Một tiếng ve giữa hè cũng nín bặt. Lá không rơi. Cỏ không lay. Mồ hôi không chảy. Mọi thứ như đông cứng.
Chỉ còn lại ý chí đang bùng cháy trong lồng ngực cậu.
— Vút!
Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng bạc, không rít gió, không tạo áp lực — nhưng không gian chớp tối. Một vết chém cực mảnh, sâu tới tận lớp đá nền, xuất hiện ngay dưới chân cậu.
Vergil khẽ cười lạnh trong tâm thức.
"Tốt lắm, Naruto. Ngươi… đang dần chạm tới tĩnh tâm."
Naruto mở mắt, ánh sáng trong đáy mắt như đọng lại thành sát ý không lời.
—---------------------------
Ngày thứ 14 sau lần thử nghiệm thất bại thứ 49.
Dưới vầng trăng khuyết lạnh lẽo treo trên đỉnh rừng, Naruto quỳ gối giữa vòng tròn được khắc từ máu cạn. Hai tay cậu run rẩy, thanh kiếm đặt ngang gối, còn lưỡi thì rỉ máu — không phải từ đối thủ, mà từ chính cậu.
Vergil đứng đối diện, áo choàng chéo gió, bóng đổ dài như lưỡi kiếm không vỏ.
“Ngươi vẫn chưa chạm được tới áo nghĩa của Judgement Cut – End.”
Naruto cắn răng, máu thấm nơi khóe môi. “Vậy hãy chỉ bảo em nhiều hơn.”
Vergil không đáp. Nhưng ngay sau đó, hàng trăm bản thể của anh bước ra từ bóng tối, mỗi người cầm một thanh Yamato ảo ảnh. Mỗi ánh mắt như gương, phản chiếu toàn bộ điểm yếu của Naruto.
“Bắt đầu Luyện Kiếm Tâm. Ngươi có một tháng.”
Ngày thứ 1 – Chém chính bản thân.
Vergil triệu hồi ra 5 bản thể giống hệt Naruto. Mỗi tên mang trong mình một tính cách – giận dữ, sợ hãi, nghi ngờ, ngạo mạn và mềm yếu. Từng bản thể tấn công Naruto không bằng nhẫn thuật, mà bằng lời nói.
“Ngươi không thể điều khiển sức mạnh này!”
“Ngươi là quái vật! Chẳng ai thật sự tin ngươi cả!”
“Ino và Hinata… chỉ là thương hại mà thôi.”
Mỗi lời như lưỡi đao sắc cắt vào tim. Naruto gào lên, lồng ngực căng cứng, ánh mắt muốn vỡ tung — nhưng kiếm vẫn không rút ra nổi.
Vergil đứng phía sau, nhả từng câu như băng:
“Muốn chém thiên hạ? Trước hết phải dám chém chính bản ngã của mình.”
Ngày thứ 7 – Bước giữa thời gian bị bẻ cong.
Vergil dùng Yamato rạch ra một mê trận không gian, nơi thời gian chảy loạn. Mỗi bước đi của Naruto, đều bị quá khứ kéo giật, tương lai trêu ngươi.
Khi cậu vừa vung kiếm, cảnh cha mẹ chết hiện lên. Cậu mất nhịp. Khi vừa chạy, thấy chính mình quỳ gối trước đám đông nhạo báng. Cậu khựng lại.
Vergil nói:
“Một kẻ không thể vượt khỏi thời gian của chính mình, sẽ không bao giờ rạch nổi thời gian của vũ trụ.”
Naruto nghiến răng, tay siết chặt kiếm. Lần này, cậu nhắm mắt, bước đi mà không cần nhìn.
Một bước…
Hai bước…
Thế giới xung quanh bỗng lặng như tờ.
Vergil lặng lẽ gật đầu.
Ngày thứ 20 – Huyễn cảnh ngược kiếm.
Naruto bị đưa vào một thực tại giả tạo do chính Vergil tạo ra: nơi đó, Ino, Hinata, Kakashi và toàn bộ làng Konoha bị diệt sạch — và kẻ giết họ chính là Naruto trong hình dạng Cửu Vĩ.
Vergil khoanh tay:
“Muốn dùng kiếm để bảo vệ? Vậy ngươi dám chém chính tay mình nếu cần không?”
Naruto gào thét, đau đớn, từng bước tấn công vào bản thể quái vật của chính mình. Mỗi vết chém là một ký ức bị đốt. Mỗi tiếng gầm là một lời thề bị xé nát.
Cuối cùng, khi chém được chính mình — không còn máu, không còn nước mắt, chỉ còn ánh mắt lạnh như thép.
Vergil nói khẽ:
“Tốt. Lần đầu tiên, ngươi không dùng kiếm vì cảm xúc. Mà vì định mệnh.”
Ngày thứ 30 – Kết giới kiếm giới.
Đêm cuối cùng khi Naruto tu luyện với Vergil, cuối cùng cậu cũng chạm đến ranh giới – nơi lý trí và sát ý giao nhau. Và ở đó, giữa không gian thiền định bên trong tâm trí, Naruto thực hiện lần thử cuối cùng.
Mắt nhắm, hơi thở đều. Trong tâm trí, cậu bước một bước — vào chính mình.
Cảnh vật mờ dần, rồi hiện ra một cõi tịch mịch lạ thường. Không còn là bãi đất trống rừng sâu, cũng không phải cảnh quan u tối quen thuộc trong lúc nhập định. Mà là một nơi trống rỗng hoàn toàn, nơi ánh sáng bị nuốt mất, và không có gì ngoài chính bóng dáng của Naruto đứng đơn độc giữa hư vô.
Nhưng rồi…
Cộp! Cộp! Cộp!
Từ trong bóng tối, một bước chân vang lên. Naruto mở mắt. Tay bất giác đưa lên chuôi kiếm.
Và rồi cậu thấy mình.
Không phải qua gương. Không phải ảo giác. Một “Naruto” khác đứng cách cậu không xa, tóc bay trong gió, đôi mắt đỏ như máu, miệng nhếch lên một nụ cười không người sống nào có thể có.
“Ngạc nhiên à?” – Bản thể kia cười, giọng nói u ám như thép kéo lê trên đá. “Ta là ngươi. Một phần bị ngươi dồn nén, bị ngươi phủ nhận.”
Naruto siết chặt nắm đấm, ánh mắt cảnh giác. “Phân thân tâm thức? Hay là ảo ảnh?”
“Không. Ta không phải thứ ngươi tạo ra.” – Đôi mắt đỏ nhá lên. “Ta chính là phần đen tối nhất trong lòng ngươi. Nỗi giận dữ khi biết sự thật về đêm mà cha mẹ ngươi chết, sự thù hận với kẻ nhạo báng ngươi, sát ý khi nhìn thấy bạn bè bị thương… tất cả những điều đó, ngươi đã chôn sâu. Nhưng ta vẫn ở đây. Ta là những gì ngươi đã chôn vùi: sát ý, thù hận, dục vọng báo thù, lòng khinh miệt và sự khát máu. Ngươi giết bao nhiêu kẻ thù, nhưng chưa từng thừa nhận: ngươi thích cảm giác đó.””
Naruto nheo mắt: “Ngươi không có quyền hiện hữu.”
“Nhưng ta đang hiện hữu. Và lần này…” – hắn bước tới, mỗi bước là một luồng sát khí như lưỡi dao lướt qua mặt. – “…ta không đến để nói chuyện. Ta đến để chiếm lấy thân thể này. Naruto – thực thể nhân từ, sẽ chết. Thay vào đó, thế gian sẽ biết đến…”
“Naruto – hiện thân của Cửu Vĩ!”
Một tiếng bùm nổ tung trong tâm cảnh.
Bóng tối cuồn cuộn kéo tới như thủy triều. Bản thể đen tối của Naruto vung tay — không cần kiếm, chỉ một ánh mắt, không gian xung quanh nứt vỡ.
Naruto bật lui, rút thanh Yamato trong tâm thức, vung ra một đòn Judgement Cut — nhưng không trúng.
“Ta biết hết chiêu của ngươi.” – tên đó cười, máu từ môi hắn rỉ ra mà chẳng chút đau đớn. “Vì ngươi học gì… ta học nấy.”
Bóng tối cuộn lại sau lưng hắn, thành hình một thanh kiếm đẫm máu – không phải Yamato, mà là một bản thể vặn xoắn từ sát khí, như thể được rèn từ máu của hàng vạn sinh linh.
“Ngươi dùng kiếm để bảo vệ… còn ta dùng nó để kết liễu.”
Hắn biến mất trong chớp mắt.
Naruto chỉ kịp vung kiếm lên đỡ — choang!
Cả tâm cảnh nổ tung. Bầu trời đen vỡ vụn như gương rơi.
Cậu bị đẩy bật ra xa, thở dốc, máu nhỏ xuống nền hư không. Trong cơn choáng váng, giọng của Vergil vọng lên từ một cõi sâu hơn:
“Naruto… thứ ngươi sắp đối mặt không phải kẻ địch… mà là chân ngã phản chiếu. Nếu ngươi bị hắn chiếm lấy, thì ta – Vergil – sẽ là người kết liễu thân xác ngươi để bảo toàn thế giới này.”
Naruto đứng dậy, đôi mắt xanh lam bùng sáng, ánh lên một tia lửa không thể dập tắt.
“Ngươi không phải ta… bởi ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù phải cắt chính tâm mình làm hai.”
Bản thể đen tối gầm lên, lao tới như bóng tử thần.
Choang!
Lưỡi kiếm va vào nhau trong tiếng rít phá tan kết cấu không gian.
Cả hai đồng thời kết ấn, tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường.
“Fūton: Daitoppa!” – Naruto thổi ra cơn cuồng phong cực mạnh, bẻ cong cả kết cấu không gian tâm trí.
“Katon: Gōkakyū no Jutsu!” – bản ngã thi triển cầu lửa khổng lồ, hợp với gió, khiến lửa càng cháy mạnh, cuồng nộ bùng lên như mưa thiên thạch đỏ.
Naruto phản đòn ngay lập tức, tay đổi ấn:
“Suiton: Teppōdama!” – Dòng nước nén thành đạn pháo bắn ra, hóa hơi khi va vào hỏa thuật, tạo làn sương dày đặc.
Nhưng tên bản ngã lao qua màn sương bằng thể thuật tàn bạo, tung cú đá ngang kèm chém ngang bằng bản sao Yamato.
Choang!
Kiếm va nhau, tạo tia lửa lóe giữa cõi vô sắc.
Naruto xoay người, lùi lại, kết ấn cấp tốc:
“Doton: Doryūheki!” – Một bức tường đất trồi lên chắn đường.
“Raiton: Denkōsen!” – tên bản ngã vung tay, phát ra dòng điện phá tan tường đất.
Naruto bị chấn lui, nhưng không mất nhịp — tay chạm đất, hấp thụ chakra nền:
“Doton: Moguragakure no Jutsu!” – Cậu lặn vào lòng đất, mất dạng.
Tên bản ngã nhìn quanh, cười lạnh:
“Trốn tránh à? Nhẫn thuật này ta cũng biết.”
Hắn kết ấn, luồng điện giật tung mặt đất:
“Raiton: Chidori Nagashi!”
Điện xuyên lòng đất, khiến Naruto bị lộ, bật lên khỏi tầng nền. Nhưng lúc đó, hắn chạm phải điều cậu mong đợi.
Naruto tạo ảnh phân thân ngay khi tiếp đất, bản thể ẩn lẫn trong gió, thì thầm:
“Fūton: Shinkūgyoku.” – Những viên đạn khí vô hình bắn ra, xuyên qua khung không gian như dao cạo, khiến đối phương lùi lại phòng thủ.
Naruto không ngừng:
“Katon: Gōkakyū no Jutsu!”
Ngọn lửa chạy trên nền gió, bùng cháy thành vòng vây khổng lồ. Không gian rung lên.
Tên bản ngã chửi lớn, chakra bạo phát. Hắn hóa thành cơn gió đen, thoát ra vòng lửa, và — vút! — đã áp sát, kiếm đâm tới yết hầu Naruto.
Soạt!
Naruto dùng bao kiếm đỡ, nhưng máu vẫn bắn ra từ vai. Cậu lùi lại, thở dốc.
Tên bản ngã cười khẽ:
“Ngươi yếu đi rồi. Sự mềm yếu là căn bệnh của anh hùng. Còn ta — ta là kẻ sống sót!”
Cả hai Naruto — người thật và bản ngã — đứng giữa hư không, thở gấp, quần áo rách nát, cơ thể rỉ máu, nhưng ý chí không hề gãy vỡ.
Bản ngã cười, máu trào ra nơi khóe miệng:
“Ta là ngươi. Ngươi là ta. Ta phản xạ từng kiếm chiêu, đoán được từng kết ấn. Ngươi có gì hơn ngoài lòng nhân từ nhu nhược?”
Naruto siết chặt chuôi Yamato, tròng mắt xanh ánh lên tia sáng dữ dội. Mồ hôi lăn dài trên thái dương, trộn lẫn máu.
“Đúng… Ta không thể thắng ngươi bằng sức mạnh. Vì chúng ta ngang nhau. Nhưng ta có thứ mà ngươi không có: niềm tin tuyệt đối vào bản thân mình – kể cả khi đánh cược mạng sống.”
Không khí chùng xuống. Không gian co rút lại.
Cậu đưa thanh kiếm lên, đặt nhẹ vào vỏ.
Vergil — người vẫn quan sát từ xa trong tầng sâu tâm thức — mở mắt.
Nó định làm thật sao…? Naruto nhắm mắt, rít qua kẽ răng:
“Được ăn cả… ngã về không.”
Một bước tiến.
Thế giới tan vỡ.
Vút...!
Judgement Cut – End.
Không phải tung chiêu trong thế thượng phong. Không phải kỹ thuật phòng thủ. Mà là một đòn dồn toàn bộ sinh mệnh, linh hồn và niềm tin, tung ra như một ánh chớp duy nhất.
Không gian nứt gãy.
Thời gian bị kéo dài như tơ.
Cả tâm cảnh lặng đi, không một thanh âm, không một hình ảnh còn rõ rệt. Chỉ có những vết cắt xanh lam, mảnh như chỉ, chéo nhau như mạng nhện vô hình.
Tên bản ngã gào lên, vung kiếm phản đòn:
“Ta cũng là ngươi! Ta cũng có thể —”
ẦM!
Lưỡi kiếm của hắn vỡ vụn.
Cơ thể hắn rạn nứt.
Ánh mắt hắn, thứ đỏ máu như bầu trời chết, chậm rãi tan rã thành ánh bụi.
“Vậy ra… ngươi dám cược cả mạng sống… chỉ để vượt qua chính mình…”
Naruto đứng đó, thanh Yamato trong tay, vỏ kiếm đã nứt, máu vẫn chảy từ vết cắt nơi vai. Trước mặt cậu — bản ngã đang quỳ gối, thở dốc, toàn thân rạn vỡ, nhưng ánh mắt vẫn đỏ rực đầy cố chấp.
“Còn chờ gì nữa?” – bản ngã khạc ra máu, giọng khinh miệt. “Giết ta đi. Thứ lòng nhân đó… sẽ khiến ngươi chết trong thực chiến.”
Naruto không nói gì. Tay chậm rãi đưa kiếm lên.
Vergil đứng từ xa, ánh mắt băng lãnh không cảm xúc, dõi theo.
Lưỡi kiếm rút khỏi vỏ, ánh sáng xanh lam chiếu vào khuôn mặt đầy máu.
Một nhịp tim.
Hai nhịp tim.
…Nhưng lưỡi kiếm không chém xuống.
Naruto đứng đó, kiếm trong tay run lên một thoáng.
Cậu nhìn vào đôi mắt đỏ — và bất chợt, một câu hỏi hiện lên trong tâm trí:
“Nếu ta giết hắn… ta có khác gì đang giết chính mình? Nếu ta phủ nhận hắn, chẳng phải là phủ nhận tất cả những cảm xúc từng khiến ta trở nên mạnh mẽ sao? Không có bóng tối thì làm gì có ánh sáng.”
Cậu thu kiếm. Một động tác dứt khoát, gọn gàng — nhưng mang theo trọng lượng cả linh hồn.
Bản ngã giật mình: “Ngươi làm gì? NGƯƠI CHỜ ĐỢI CÁI GÌ?!”
Naruto bước tới.
Không nói. Không kết ấn. Không phòng bị.
Cậu ôm lấy bản ngã.
Cả không gian rung lên.
Không phải vì sát khí, mà vì ý chí chấp nhận quá lớn.
“Ta không ghét ngươi. Ta không sợ ngươi. Ngươi là một phần của ta — và sẽ mãi mãi là như thế. Ta mạnh mẽ không phải vì không có bóng tối… mà vì ta không để bóng tối điều khiển mình.”
Bản ngã khựng lại. Những tiếng gào, tiếng rít, tiếng oán hận từng trỗi dậy trong hắn… bỗng nhiên im bặt.
Hắn run rẩy. Nước mắt đỏ như máu trào ra, lần đầu tiên không vì giận dữ, mà vì… được hiểu.
“Ta… chỉ muốn ngươi công nhận ta… ta không muốn biến mất…” – hắn thì thầm như một đứa trẻ lạc.
Naruto siết chặt vòng tay:
“Không ai cần biến mất. Ta sẽ mang ngươi theo… để nhớ rằng mình đã từng yếu đuối, từng oán hận, và từng đứng lên vượt qua nó.”
Một luồng ánh sáng trắng bừng lên từ nơi hai người giao hòa. Không gian tan rã như sương gặp nắng. Bản ngã tan vào Naruto – không biến mất, mà hòa vào, không còn là kẻ đối đầu… mà là phần bản ngã đã được thông não.
Vergil gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:
“Ngươi không chọn kết liễu… mà chọn hoàn thiện. Một nhát kiếm có thể xé tan thế giới, nhưng đôi khi, một vòng tay mới là thứ kết thúc mọi chiến tranh.”
Naruto mở mắt.
Không còn hai người.
Không còn tâm cảnh u tối.
Chỉ còn một Namikaze Naruto duy nhất, đứng giữa ánh sáng đang hé mở.
Ầm...
Một luồng áp lực khổng lồ từ sâu bên trong tâm cảnh bất ngờ trào dâng. Cả không gian lặng đi như nghẹt thở.
Một giọng nói vang lên — trầm đục, dữ dội, như tiếng gầm của núi lửa ngủ sâu dưới đáy đất:
“…Naruto.”
Naruto giật mình mở mắt. Ánh sáng trong tâm cảnh bỗng co rút, lộ ra một đường hầm u tối xa thẳm phía trước.
Giọng nói ấy lại vang lên, rõ ràng hơn, áp lực như đè ép từng thớ da thịt:
“Đến… gặp ta.”
Đêm buông xuống Konoha như một tấm lụa đen dày. Trong căn phòng tại nhà mình, Namikaze Naruto ngồi xếp bằng trên sàn, ánh mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.
Không gian quanh Naruto bỗng rung động nhẹ, rồi tan chảy như mặt gương bị phá vỡ. Một làn khí lạnh tràn ra, gió xoáy lặng lẽ, và từ màn sương đen, một hình ảnh hiện lên — Vergil.
“Đã đến lúc.” Vergil cất lời. “Ngươi đã lĩnh hội Judgement Cut… nhưng đó chỉ là một phần. Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi chiêu thức mới, cao cấp hơn: Judgement Cut - End.”
Naruto mở mắt, ánh sáng xanh trong đôi đồng tử bùng lên. “Em đã sẵn sàng.”
Vergil không nói thêm. Tay anh đặt lên chuôi Yamato, và trong khoảnh khắc đó — không gian xung quanh biến mất.
Hai người đứng giữa một không gian với bầu trời đen kịt, đất trống mênh mông, chỉ có vô vàn đường kiếm cắt nát không khí như những vết thương lơ lửng.
“Judgement Cut – End,” Vergil nói, từng chữ như đóng đinh vào tâm trí. “Không phải là một kỹ thuật, mà là kết quả của tuyệt đối.”
Anh rút kiếm. Không có tiếng động. Nhưng không gian vỡ vụn.
Vergil phóng ra, dịch chuyển tức thời qua hàng chục vị trí, để lại vô số nhát chém trong không khí. Những đường cắt không phát nổ ngay, mà tụ lại, xoáy vào nhau như một hố đen của những lưỡi kiếm. Rồi — một tiếng nổ lặng thầm.
Ầm!
Không gian sụp đổ.
Cả bầu trời nứt vỡ thành hàng vạn mảnh thủy tinh, rồi biến mất. Một vết rạch ngang dọc vô tận kéo dài hàng trăm thước, chẻ đôi cả hiện thực.
Naruto đứng chết lặng.
Vergil quay lại, ánh mắt như xuyên thấu tim gan: “Ngươi sẽ không chém địch. Ngươi sẽ chém thời gian, không gian… Và để làm được, kiếm không cần nhanh — mà phải tuyệt đối. Ngươi hiểu chứ?”
Naruto gật đầu rồi lại lắc đầu. Trong đầu cậu, những phân tích, cảm xúc, ý niệm đều bị chém nát. Chỉ còn lại một điều duy nhất: chém.
Vergil bước tới. “Từ giờ trở đi, cố gắng hoàn thiện nó.”
—-------------------------------
Sáng hôm sau…
Naruto nhắm mắt, hít sâu, tay phải đặt lên chuôi kiếm.
Là lần thứ mười bảy trong buổi sáng.
Từ sâu trong nội tâm, giọng nói trầm tĩnh của Vergil vang lên, như lưỡi kiếm Yamato được rút từng tấc một:
"Không đủ tĩnh. Tâm dao động. Kiếm sẽ không vẽ ra đường cắt, mà chỉ tạo ra tiếng gió."
Naruto mở mắt, ánh nhìn đầy quyết tâm. Cậu quát khẽ:
“Lại lần nữa!”
Vút!
Thanh kiếm rút ra trong tích tắc, thân ảnh Naruto chớp lóe giữa không trung rồi biến mất trong một quầng sáng mờ. Một loạt ba nhát chém vô hình nổ tung — nhưng chỉ tạo ra vài đường rạch cạn trên mặt đất. Không có vụ nổ thời không, không có sấm vang như đêm hôm ấy.
Chỉ có tiếng gió lặng và mồ hôi rơi xuống cát nóng.
Vergil lên tiếng, giọng không giận dữ, nhưng sắc như băng:
"Ngươi đang cố sử dụng Judgement Cut – End như một kỹ năng. Nhưng nó là trạng thái."
"Ngươi có thể chém được hàng trăm kẻ thù cùng lúc. Nhưng nếu tâm không tĩnh, ý không trụ, khí không xuyên… tất cả chỉ là múa kiếm trẻ con."
Naruto ngồi sụp xuống, thở dốc. Mồ hôi thấm ướt cổ áo Anbu, vầng trán rịn máu vì cơn đau trong đầu do tiêu hao quá mức. Cậu nghiến răng:
“Còn khó hơn cả… Hiraishin của cha…”
Vergil đứng thẳng trong tâm trí, áo choàng đen phấp phới, ánh mắt vẫn lạnh như băng thiên thu:
"Đúng. Vì Hiraishin là dịch chuyển. Còn Judgement Cut – End… là phá toái không gian."
"Cha ngươi chạm đến quy luật tốc độ. Nhưng Yamato lại chém nát nó. Một đường kiếm, nếu trễ một nhịp tim, sẽ chẻ toạc chính người thi triển nó."
Naruto siết chặt chuôi kiếm. Tay run lên, không phải vì mệt, mà vì khí huyết đang cuồn cuộn. Nhưng đôi mắt cậu vẫn sáng lên ánh xanh băng giá.
“Em… không quan tâm mất bao lâu. Chừng nào ta còn thở, em sẽ luyện nó thành thục!”
Vergil im lặng một lúc. Rồi anh nói, lần đầu tiên, với giọng nhẹ đi một phần:
"Rất tốt. Vậy thì bắt đầu từ căn bản. Bỏ kiếm vào vỏ. Đứng thẳng lưng. Đừng nghĩ đến chém. Hãy nghĩ đến việc giữ cho mọi thứ bất động… chỉ trừ ý chí của ngươi."
Naruto chậm rãi đưa kiếm vào vỏ.
Đứng giữa gió rừng thổi qua mặt hồ lặng như tờ, cậu trở thành một thân ảnh tĩnh lặng, như thể muốn đồng hóa với khí trời.
Vergil trong tâm trí gật đầu.
"Judgement Cut – End, không phải chém ra đòn. Mà là đợi đến khoảnh khắc thế giới sơ hở, rồi kết thúc nó trong một nhát kiếm."
"Ngươi không cần nhanh hơn thời gian. Ngươi chỉ cần đứng yên, cho đến khi mọi thứ… không còn trốn thoát được nữa."
Naruto nhắm mắt.
Lần này, không khí xung quanh dường như lắng xuống. Một tiếng ve giữa hè cũng nín bặt. Lá không rơi. Cỏ không lay. Mồ hôi không chảy. Mọi thứ như đông cứng.
Chỉ còn lại ý chí đang bùng cháy trong lồng ngực cậu.
— Vút!
Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng bạc, không rít gió, không tạo áp lực — nhưng không gian chớp tối. Một vết chém cực mảnh, sâu tới tận lớp đá nền, xuất hiện ngay dưới chân cậu.
Vergil khẽ cười lạnh trong tâm thức.
"Tốt lắm, Naruto. Ngươi… đang dần chạm tới tĩnh tâm."
Naruto mở mắt, ánh sáng trong đáy mắt như đọng lại thành sát ý không lời.
—---------------------------
Ngày thứ 14 sau lần thử nghiệm thất bại thứ 49.
Dưới vầng trăng khuyết lạnh lẽo treo trên đỉnh rừng, Naruto quỳ gối giữa vòng tròn được khắc từ máu cạn. Hai tay cậu run rẩy, thanh kiếm đặt ngang gối, còn lưỡi thì rỉ máu — không phải từ đối thủ, mà từ chính cậu.
Vergil đứng đối diện, áo choàng chéo gió, bóng đổ dài như lưỡi kiếm không vỏ.
“Ngươi vẫn chưa chạm được tới áo nghĩa của Judgement Cut – End.”
Naruto cắn răng, máu thấm nơi khóe môi. “Vậy hãy chỉ bảo em nhiều hơn.”
Vergil không đáp. Nhưng ngay sau đó, hàng trăm bản thể của anh bước ra từ bóng tối, mỗi người cầm một thanh Yamato ảo ảnh. Mỗi ánh mắt như gương, phản chiếu toàn bộ điểm yếu của Naruto.
“Bắt đầu Luyện Kiếm Tâm. Ngươi có một tháng.”
Ngày thứ 1 – Chém chính bản thân.
Vergil triệu hồi ra 5 bản thể giống hệt Naruto. Mỗi tên mang trong mình một tính cách – giận dữ, sợ hãi, nghi ngờ, ngạo mạn và mềm yếu. Từng bản thể tấn công Naruto không bằng nhẫn thuật, mà bằng lời nói.
“Ngươi không thể điều khiển sức mạnh này!”
“Ngươi là quái vật! Chẳng ai thật sự tin ngươi cả!”
“Ino và Hinata… chỉ là thương hại mà thôi.”
Mỗi lời như lưỡi đao sắc cắt vào tim. Naruto gào lên, lồng ngực căng cứng, ánh mắt muốn vỡ tung — nhưng kiếm vẫn không rút ra nổi.
Vergil đứng phía sau, nhả từng câu như băng:
“Muốn chém thiên hạ? Trước hết phải dám chém chính bản ngã của mình.”
Ngày thứ 7 – Bước giữa thời gian bị bẻ cong.
Vergil dùng Yamato rạch ra một mê trận không gian, nơi thời gian chảy loạn. Mỗi bước đi của Naruto, đều bị quá khứ kéo giật, tương lai trêu ngươi.
Khi cậu vừa vung kiếm, cảnh cha mẹ chết hiện lên. Cậu mất nhịp. Khi vừa chạy, thấy chính mình quỳ gối trước đám đông nhạo báng. Cậu khựng lại.
Vergil nói:
“Một kẻ không thể vượt khỏi thời gian của chính mình, sẽ không bao giờ rạch nổi thời gian của vũ trụ.”
Naruto nghiến răng, tay siết chặt kiếm. Lần này, cậu nhắm mắt, bước đi mà không cần nhìn.
Một bước…
Hai bước…
Thế giới xung quanh bỗng lặng như tờ.
Vergil lặng lẽ gật đầu.
Ngày thứ 20 – Huyễn cảnh ngược kiếm.
Naruto bị đưa vào một thực tại giả tạo do chính Vergil tạo ra: nơi đó, Ino, Hinata, Kakashi và toàn bộ làng Konoha bị diệt sạch — và kẻ giết họ chính là Naruto trong hình dạng Cửu Vĩ.
Vergil khoanh tay:
“Muốn dùng kiếm để bảo vệ? Vậy ngươi dám chém chính tay mình nếu cần không?”
Naruto gào thét, đau đớn, từng bước tấn công vào bản thể quái vật của chính mình. Mỗi vết chém là một ký ức bị đốt. Mỗi tiếng gầm là một lời thề bị xé nát.
Cuối cùng, khi chém được chính mình — không còn máu, không còn nước mắt, chỉ còn ánh mắt lạnh như thép.
Vergil nói khẽ:
“Tốt. Lần đầu tiên, ngươi không dùng kiếm vì cảm xúc. Mà vì định mệnh.”
Ngày thứ 30 – Kết giới kiếm giới.
Đêm cuối cùng khi Naruto tu luyện với Vergil, cuối cùng cậu cũng chạm đến ranh giới – nơi lý trí và sát ý giao nhau. Và ở đó, giữa không gian thiền định bên trong tâm trí, Naruto thực hiện lần thử cuối cùng.
Mắt nhắm, hơi thở đều. Trong tâm trí, cậu bước một bước — vào chính mình.
Cảnh vật mờ dần, rồi hiện ra một cõi tịch mịch lạ thường. Không còn là bãi đất trống rừng sâu, cũng không phải cảnh quan u tối quen thuộc trong lúc nhập định. Mà là một nơi trống rỗng hoàn toàn, nơi ánh sáng bị nuốt mất, và không có gì ngoài chính bóng dáng của Naruto đứng đơn độc giữa hư vô.
Nhưng rồi…
Cộp! Cộp! Cộp!
Từ trong bóng tối, một bước chân vang lên. Naruto mở mắt. Tay bất giác đưa lên chuôi kiếm.
Và rồi cậu thấy mình.
Không phải qua gương. Không phải ảo giác. Một “Naruto” khác đứng cách cậu không xa, tóc bay trong gió, đôi mắt đỏ như máu, miệng nhếch lên một nụ cười không người sống nào có thể có.
“Ngạc nhiên à?” – Bản thể kia cười, giọng nói u ám như thép kéo lê trên đá. “Ta là ngươi. Một phần bị ngươi dồn nén, bị ngươi phủ nhận.”
Naruto siết chặt nắm đấm, ánh mắt cảnh giác. “Phân thân tâm thức? Hay là ảo ảnh?”
“Không. Ta không phải thứ ngươi tạo ra.” – Đôi mắt đỏ nhá lên. “Ta chính là phần đen tối nhất trong lòng ngươi. Nỗi giận dữ khi biết sự thật về đêm mà cha mẹ ngươi chết, sự thù hận với kẻ nhạo báng ngươi, sát ý khi nhìn thấy bạn bè bị thương… tất cả những điều đó, ngươi đã chôn sâu. Nhưng ta vẫn ở đây. Ta là những gì ngươi đã chôn vùi: sát ý, thù hận, dục vọng báo thù, lòng khinh miệt và sự khát máu. Ngươi giết bao nhiêu kẻ thù, nhưng chưa từng thừa nhận: ngươi thích cảm giác đó.””
Naruto nheo mắt: “Ngươi không có quyền hiện hữu.”
“Nhưng ta đang hiện hữu. Và lần này…” – hắn bước tới, mỗi bước là một luồng sát khí như lưỡi dao lướt qua mặt. – “…ta không đến để nói chuyện. Ta đến để chiếm lấy thân thể này. Naruto – thực thể nhân từ, sẽ chết. Thay vào đó, thế gian sẽ biết đến…”
“Naruto – hiện thân của Cửu Vĩ!”
Một tiếng bùm nổ tung trong tâm cảnh.
Bóng tối cuồn cuộn kéo tới như thủy triều. Bản thể đen tối của Naruto vung tay — không cần kiếm, chỉ một ánh mắt, không gian xung quanh nứt vỡ.
Naruto bật lui, rút thanh Yamato trong tâm thức, vung ra một đòn Judgement Cut — nhưng không trúng.
“Ta biết hết chiêu của ngươi.” – tên đó cười, máu từ môi hắn rỉ ra mà chẳng chút đau đớn. “Vì ngươi học gì… ta học nấy.”
Bóng tối cuộn lại sau lưng hắn, thành hình một thanh kiếm đẫm máu – không phải Yamato, mà là một bản thể vặn xoắn từ sát khí, như thể được rèn từ máu của hàng vạn sinh linh.
“Ngươi dùng kiếm để bảo vệ… còn ta dùng nó để kết liễu.”
Hắn biến mất trong chớp mắt.
Naruto chỉ kịp vung kiếm lên đỡ — choang!
Cả tâm cảnh nổ tung. Bầu trời đen vỡ vụn như gương rơi.
Cậu bị đẩy bật ra xa, thở dốc, máu nhỏ xuống nền hư không. Trong cơn choáng váng, giọng của Vergil vọng lên từ một cõi sâu hơn:
“Naruto… thứ ngươi sắp đối mặt không phải kẻ địch… mà là chân ngã phản chiếu. Nếu ngươi bị hắn chiếm lấy, thì ta – Vergil – sẽ là người kết liễu thân xác ngươi để bảo toàn thế giới này.”
Naruto đứng dậy, đôi mắt xanh lam bùng sáng, ánh lên một tia lửa không thể dập tắt.
“Ngươi không phải ta… bởi ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù phải cắt chính tâm mình làm hai.”
Bản thể đen tối gầm lên, lao tới như bóng tử thần.
Choang!
Lưỡi kiếm va vào nhau trong tiếng rít phá tan kết cấu không gian.
Cả hai đồng thời kết ấn, tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường.
“Fūton: Daitoppa!” – Naruto thổi ra cơn cuồng phong cực mạnh, bẻ cong cả kết cấu không gian tâm trí.
“Katon: Gōkakyū no Jutsu!” – bản ngã thi triển cầu lửa khổng lồ, hợp với gió, khiến lửa càng cháy mạnh, cuồng nộ bùng lên như mưa thiên thạch đỏ.
Naruto phản đòn ngay lập tức, tay đổi ấn:
“Suiton: Teppōdama!” – Dòng nước nén thành đạn pháo bắn ra, hóa hơi khi va vào hỏa thuật, tạo làn sương dày đặc.
Nhưng tên bản ngã lao qua màn sương bằng thể thuật tàn bạo, tung cú đá ngang kèm chém ngang bằng bản sao Yamato.
Choang!
Kiếm va nhau, tạo tia lửa lóe giữa cõi vô sắc.
Naruto xoay người, lùi lại, kết ấn cấp tốc:
“Doton: Doryūheki!” – Một bức tường đất trồi lên chắn đường.
“Raiton: Denkōsen!” – tên bản ngã vung tay, phát ra dòng điện phá tan tường đất.
Naruto bị chấn lui, nhưng không mất nhịp — tay chạm đất, hấp thụ chakra nền:
“Doton: Moguragakure no Jutsu!” – Cậu lặn vào lòng đất, mất dạng.
Tên bản ngã nhìn quanh, cười lạnh:
“Trốn tránh à? Nhẫn thuật này ta cũng biết.”
Hắn kết ấn, luồng điện giật tung mặt đất:
“Raiton: Chidori Nagashi!”
Điện xuyên lòng đất, khiến Naruto bị lộ, bật lên khỏi tầng nền. Nhưng lúc đó, hắn chạm phải điều cậu mong đợi.
Naruto tạo ảnh phân thân ngay khi tiếp đất, bản thể ẩn lẫn trong gió, thì thầm:
“Fūton: Shinkūgyoku.” – Những viên đạn khí vô hình bắn ra, xuyên qua khung không gian như dao cạo, khiến đối phương lùi lại phòng thủ.
Naruto không ngừng:
“Katon: Gōkakyū no Jutsu!”
Ngọn lửa chạy trên nền gió, bùng cháy thành vòng vây khổng lồ. Không gian rung lên.
Tên bản ngã chửi lớn, chakra bạo phát. Hắn hóa thành cơn gió đen, thoát ra vòng lửa, và — vút! — đã áp sát, kiếm đâm tới yết hầu Naruto.
Soạt!
Naruto dùng bao kiếm đỡ, nhưng máu vẫn bắn ra từ vai. Cậu lùi lại, thở dốc.
Tên bản ngã cười khẽ:
“Ngươi yếu đi rồi. Sự mềm yếu là căn bệnh của anh hùng. Còn ta — ta là kẻ sống sót!”
Cả hai Naruto — người thật và bản ngã — đứng giữa hư không, thở gấp, quần áo rách nát, cơ thể rỉ máu, nhưng ý chí không hề gãy vỡ.
Bản ngã cười, máu trào ra nơi khóe miệng:
“Ta là ngươi. Ngươi là ta. Ta phản xạ từng kiếm chiêu, đoán được từng kết ấn. Ngươi có gì hơn ngoài lòng nhân từ nhu nhược?”
Naruto siết chặt chuôi Yamato, tròng mắt xanh ánh lên tia sáng dữ dội. Mồ hôi lăn dài trên thái dương, trộn lẫn máu.
“Đúng… Ta không thể thắng ngươi bằng sức mạnh. Vì chúng ta ngang nhau. Nhưng ta có thứ mà ngươi không có: niềm tin tuyệt đối vào bản thân mình – kể cả khi đánh cược mạng sống.”
Không khí chùng xuống. Không gian co rút lại.
Cậu đưa thanh kiếm lên, đặt nhẹ vào vỏ.
Vergil — người vẫn quan sát từ xa trong tầng sâu tâm thức — mở mắt.
Nó định làm thật sao…? Naruto nhắm mắt, rít qua kẽ răng:
“Được ăn cả… ngã về không.”
Một bước tiến.
Thế giới tan vỡ.
Vút...!
Judgement Cut – End.
Không phải tung chiêu trong thế thượng phong. Không phải kỹ thuật phòng thủ. Mà là một đòn dồn toàn bộ sinh mệnh, linh hồn và niềm tin, tung ra như một ánh chớp duy nhất.
Không gian nứt gãy.
Thời gian bị kéo dài như tơ.
Cả tâm cảnh lặng đi, không một thanh âm, không một hình ảnh còn rõ rệt. Chỉ có những vết cắt xanh lam, mảnh như chỉ, chéo nhau như mạng nhện vô hình.
Tên bản ngã gào lên, vung kiếm phản đòn:
“Ta cũng là ngươi! Ta cũng có thể —”
ẦM!
Lưỡi kiếm của hắn vỡ vụn.
Cơ thể hắn rạn nứt.
Ánh mắt hắn, thứ đỏ máu như bầu trời chết, chậm rãi tan rã thành ánh bụi.
“Vậy ra… ngươi dám cược cả mạng sống… chỉ để vượt qua chính mình…”
Naruto đứng đó, thanh Yamato trong tay, vỏ kiếm đã nứt, máu vẫn chảy từ vết cắt nơi vai. Trước mặt cậu — bản ngã đang quỳ gối, thở dốc, toàn thân rạn vỡ, nhưng ánh mắt vẫn đỏ rực đầy cố chấp.
“Còn chờ gì nữa?” – bản ngã khạc ra máu, giọng khinh miệt. “Giết ta đi. Thứ lòng nhân đó… sẽ khiến ngươi chết trong thực chiến.”
Naruto không nói gì. Tay chậm rãi đưa kiếm lên.
Vergil đứng từ xa, ánh mắt băng lãnh không cảm xúc, dõi theo.
Lưỡi kiếm rút khỏi vỏ, ánh sáng xanh lam chiếu vào khuôn mặt đầy máu.
Một nhịp tim.
Hai nhịp tim.
…Nhưng lưỡi kiếm không chém xuống.
Naruto đứng đó, kiếm trong tay run lên một thoáng.
Cậu nhìn vào đôi mắt đỏ — và bất chợt, một câu hỏi hiện lên trong tâm trí:
“Nếu ta giết hắn… ta có khác gì đang giết chính mình? Nếu ta phủ nhận hắn, chẳng phải là phủ nhận tất cả những cảm xúc từng khiến ta trở nên mạnh mẽ sao? Không có bóng tối thì làm gì có ánh sáng.”
Cậu thu kiếm. Một động tác dứt khoát, gọn gàng — nhưng mang theo trọng lượng cả linh hồn.
Bản ngã giật mình: “Ngươi làm gì? NGƯƠI CHỜ ĐỢI CÁI GÌ?!”
Naruto bước tới.
Không nói. Không kết ấn. Không phòng bị.
Cậu ôm lấy bản ngã.
Cả không gian rung lên.
Không phải vì sát khí, mà vì ý chí chấp nhận quá lớn.
“Ta không ghét ngươi. Ta không sợ ngươi. Ngươi là một phần của ta — và sẽ mãi mãi là như thế. Ta mạnh mẽ không phải vì không có bóng tối… mà vì ta không để bóng tối điều khiển mình.”
Bản ngã khựng lại. Những tiếng gào, tiếng rít, tiếng oán hận từng trỗi dậy trong hắn… bỗng nhiên im bặt.
Hắn run rẩy. Nước mắt đỏ như máu trào ra, lần đầu tiên không vì giận dữ, mà vì… được hiểu.
“Ta… chỉ muốn ngươi công nhận ta… ta không muốn biến mất…” – hắn thì thầm như một đứa trẻ lạc.
Naruto siết chặt vòng tay:
“Không ai cần biến mất. Ta sẽ mang ngươi theo… để nhớ rằng mình đã từng yếu đuối, từng oán hận, và từng đứng lên vượt qua nó.”
Một luồng ánh sáng trắng bừng lên từ nơi hai người giao hòa. Không gian tan rã như sương gặp nắng. Bản ngã tan vào Naruto – không biến mất, mà hòa vào, không còn là kẻ đối đầu… mà là phần bản ngã đã được thông não.
Vergil gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:
“Ngươi không chọn kết liễu… mà chọn hoàn thiện. Một nhát kiếm có thể xé tan thế giới, nhưng đôi khi, một vòng tay mới là thứ kết thúc mọi chiến tranh.”
Naruto mở mắt.
Không còn hai người.
Không còn tâm cảnh u tối.
Chỉ còn một Namikaze Naruto duy nhất, đứng giữa ánh sáng đang hé mở.
Ầm...
Một luồng áp lực khổng lồ từ sâu bên trong tâm cảnh bất ngờ trào dâng. Cả không gian lặng đi như nghẹt thở.
Một giọng nói vang lên — trầm đục, dữ dội, như tiếng gầm của núi lửa ngủ sâu dưới đáy đất:
“…Naruto.”
Naruto giật mình mở mắt. Ánh sáng trong tâm cảnh bỗng co rút, lộ ra một đường hầm u tối xa thẳm phía trước.
Giọng nói ấy lại vang lên, rõ ràng hơn, áp lực như đè ép từng thớ da thịt:
“Đến… gặp ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương