Rất nhiều năm về sau, mẹ Cẩm Sắt vẫn luôn nghĩ về chuyện ngày hôm đó.
Mấy năm nay bà chưa từng quên ngày hè của mấy chục năm về trước, cái ngày đã thay đổi toàn bộ vận mệnh ấy chính là ngày Cẩm Sắt tròn mười tuổi.
Cẩm Sắt trực nhật xong thì trở về nhà, một mình đi trên con ngõ tắt nhỏ thưa thớt người qua lại. Có một người đàn ông không thấy rõ mặt mũi theo đuôi cô bé, mở lời dụ dỗ, nghe khẩu âm không giống người trong vùng, "Bé con này, có muốn ăn kẹo này không? Chú dẫn đi chỗ kia chơi vui lắm."
Các thầy cô trong trường mỗi ngày đều dặn dò học sinh không được nhận đồ của người lạ, không được đi theo người lạ. Cẩm Sắt ý thức được kẻ trước mặt là một tên bại hoại, thủ đoạn tuy có chút vụng về, nhưng cô bé vẫn sợ tới mức lập tức quay đầu bỏ chạy, lại bị kẻ lạ mặt đó ngăn lại.
Ngay lúc Cẩm Sắt sắp bị ôm đi thì bỗng nhiên Hoa Niên cầm một cái lọ thủy tinh lớn xuất hiện từ một căn nhà bỏ hoang ven đường. Cô bé giơ cái lọ lên, hung hăng ném về phía đầu của tên ác ôn kia. Lọ thủy tinh vỡ ra, sao giấy trong lọ rơi xuống đầy đất.
Tên bắt cóc bị đau, ném Cẩm Sắt xuống, xông về phía Hoa Niên. " Con bé c h ế t bầm kia! Vừa hay tao tóm được cả đôi...", hắn khiêng Hoa Niên lên, lại hùng hổ đi về phía Cẩm Sắt.
"Chạy nhanh đi! Chạy nhanh! Chị Cẩm Sắt, nhanh chạy về nhà gọi bố mẹ tới cứu em!" Hoa Niên hét to đến khàn cả giọng.
"AAA!" Tên bắt cóc buôn người bỗng nhiên hét thảm một tiếng, thì ra bả vai hắn bị Hoa Niên cắn đến chảy máu. hắn đè cổ Hoa Niên xuống đất, không còn rảnh tay quan tâm tới Cẩm Sắt nữa.
Cẩm Sắt dốc toàn lực chạy về phía một con ngõ khác, cô bé đang gánh trên vai tính mạng của Hoa Niên. Cô bé chạy một mạch về nhà, không kịp giải thích gì mà chỉ một mực kéo tay mẹ, hổn hà hổn hển chạy đến con ngõ kia. Điều này khiến mẹ Cẩm Sắt tức giận vì không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi tên bắt cóc kia đã biến mất không còn tung tích, chỉ còn những ngôi sao giấy vương vãi trên đất mà thôi.
Cẩm Sắt nhặt tấm thiệp nhỏ dưới đất lên, trên thiệp là nét bút non nớt của Hoa Niên:
"Chị Cẩm Sắt,
Chúc chị sinh nhật vui vẻ! Em muốn mua tặng chị một món quà đắt tiền cơ, nhưng em lại không có nhiều tiền đến vậy. Mẹ nói là trong tình bạn, chân thành mới là điều quan trọng nhất.
1000 ngôi sao giấy này là em tự tay gấp suốt cả năm đó. Mỗi ngôi sao đều có viết lời chúc dành cho chị, đại diện cho sự chân thành của em, hy vọng mỗi ngày chị đều cười thật vui vẻ nà.
Mỗi tháng mẹ đều cho em tiền tiêu vặt, đến khi được nghỉ hè là em có thể để dành được một khoản rồi, lúc đó em mời chị đi công viên nước ăn gà rán KFC nha.
Hy vọng chúng ta mãi mãi là bạn tốt nhất nhất nhất của nhau.
Thân mến,
Lý Hoa Niên"
Nước mắt dâng lên như thủy triều, không ngừng lăn khỏi hốc mắt của Cẩm Sắt.
Cô bé kể lại chuyện vừa xảy ra cho mẹ nghe. Thì ra Hoa Niên không phải đã về sớm xem phim hoạt hình, em ấy cố ý về sớm, lại tránh đi theo con đường quen thuộc, mang theo lọ ngôi sao giấy chứa đựng toàn bộ tâm ý của em, tất cả là vì muốn tặng cho Cẩm Sắt một món quà sinh nhật bất ngờ.
Giữa lúc ranh giới của tội ác sắp bị vượt qua, đứa em gái nhỏ ngày thường luôn đi nhẹ nói khẽ cười duyên này lại dũng cảm lao tới như một siêu anh hùng, cứu thoát chị gái khỏi tay kẻ xấu. Cẩm Sắt cảm thấy nếu là cô bé nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm như thế, chưa chắc bản thân đã có dũng khí để hành động tương tự.
Cẩm Sắt mở cặp sách ra, nhặt từng ngôi sao giấy bỏ vào trong, nhặt cả những mảnh vỡ của lọ thủy tinh nữa. Mảnh vỡ thủy tinh cứa vào ngón tay, nhưng cô bé không hề cảm thấy đau đớn, vì tim em đã vỡ tan nhưng những mảnh thủy tinh này rồi.
Mẹ Cẩm Sắt đột nhiên nắm lấy hai vai của con gái, dùng sức lay lay, "Lát nữa bất kể là ai tới hỏi con, con cũng phải trả lời là sau khi tan học thì Hoa Niên đã về nhà trước rồi, con không nhìn thấy em, con không biết gì cả. Nghe rõ chưa?"
Cẩm Sắt ngạc nhiên nhìn mẹ.
"Hoa Niên là mạng sống của dì con, em ấy vì cứu con mới bị kẻ xấu bắt đi, lấy một mạng thế một mạng. Ân tình này lớn biết bao nhiêu, chúng ta không đền nổi! Con... cứ nói là con không biết gì hết."
Chính vì thế, suốt quãng đời còn lại của Cẩm Sắt vẫn luôn sống trong lời dối trá này. Bao nhiêu năm qua đi, cô vẫn không thể đi qua con ngõ tắt đó thêm một lần nào nữa.
Mẹ ruột và Cẩm Sắt đối xử với mẹ nuôi và Hoa Niên rất tốt là vì biết ơn, vì bảo vệ, vì giúp đỡ, càng là vì muốn chuộc tội, vì muốn sám hối, vì muốn bồi thường. Cho đến ngày mẹ nuôi kéo Cẩm Sắt bồi táng theo Hoa Niên, họ vẫn không rõ đây là bất hạnh hay là báo ứng của mình.
___
"Chúng ta vĩnh viễn vĩnh viễn là bạn tốt nhất của nhau nhé."
Nếu đến một ngày Cẩm Sắt chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cô hy vọng được hợp táng với Hoa Niên, sau đó khắc câu nói này lên bia mộ, trở thành lời hứa vĩnh hằng của cả hai.
[Toàn văn - Hoàn]
Mấy năm nay bà chưa từng quên ngày hè của mấy chục năm về trước, cái ngày đã thay đổi toàn bộ vận mệnh ấy chính là ngày Cẩm Sắt tròn mười tuổi.
Cẩm Sắt trực nhật xong thì trở về nhà, một mình đi trên con ngõ tắt nhỏ thưa thớt người qua lại. Có một người đàn ông không thấy rõ mặt mũi theo đuôi cô bé, mở lời dụ dỗ, nghe khẩu âm không giống người trong vùng, "Bé con này, có muốn ăn kẹo này không? Chú dẫn đi chỗ kia chơi vui lắm."
Các thầy cô trong trường mỗi ngày đều dặn dò học sinh không được nhận đồ của người lạ, không được đi theo người lạ. Cẩm Sắt ý thức được kẻ trước mặt là một tên bại hoại, thủ đoạn tuy có chút vụng về, nhưng cô bé vẫn sợ tới mức lập tức quay đầu bỏ chạy, lại bị kẻ lạ mặt đó ngăn lại.
Ngay lúc Cẩm Sắt sắp bị ôm đi thì bỗng nhiên Hoa Niên cầm một cái lọ thủy tinh lớn xuất hiện từ một căn nhà bỏ hoang ven đường. Cô bé giơ cái lọ lên, hung hăng ném về phía đầu của tên ác ôn kia. Lọ thủy tinh vỡ ra, sao giấy trong lọ rơi xuống đầy đất.
Tên bắt cóc bị đau, ném Cẩm Sắt xuống, xông về phía Hoa Niên. " Con bé c h ế t bầm kia! Vừa hay tao tóm được cả đôi...", hắn khiêng Hoa Niên lên, lại hùng hổ đi về phía Cẩm Sắt.
"Chạy nhanh đi! Chạy nhanh! Chị Cẩm Sắt, nhanh chạy về nhà gọi bố mẹ tới cứu em!" Hoa Niên hét to đến khàn cả giọng.
"AAA!" Tên bắt cóc buôn người bỗng nhiên hét thảm một tiếng, thì ra bả vai hắn bị Hoa Niên cắn đến chảy máu. hắn đè cổ Hoa Niên xuống đất, không còn rảnh tay quan tâm tới Cẩm Sắt nữa.
Cẩm Sắt dốc toàn lực chạy về phía một con ngõ khác, cô bé đang gánh trên vai tính mạng của Hoa Niên. Cô bé chạy một mạch về nhà, không kịp giải thích gì mà chỉ một mực kéo tay mẹ, hổn hà hổn hển chạy đến con ngõ kia. Điều này khiến mẹ Cẩm Sắt tức giận vì không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi tên bắt cóc kia đã biến mất không còn tung tích, chỉ còn những ngôi sao giấy vương vãi trên đất mà thôi.
Cẩm Sắt nhặt tấm thiệp nhỏ dưới đất lên, trên thiệp là nét bút non nớt của Hoa Niên:
"Chị Cẩm Sắt,
Chúc chị sinh nhật vui vẻ! Em muốn mua tặng chị một món quà đắt tiền cơ, nhưng em lại không có nhiều tiền đến vậy. Mẹ nói là trong tình bạn, chân thành mới là điều quan trọng nhất.
1000 ngôi sao giấy này là em tự tay gấp suốt cả năm đó. Mỗi ngôi sao đều có viết lời chúc dành cho chị, đại diện cho sự chân thành của em, hy vọng mỗi ngày chị đều cười thật vui vẻ nà.
Mỗi tháng mẹ đều cho em tiền tiêu vặt, đến khi được nghỉ hè là em có thể để dành được một khoản rồi, lúc đó em mời chị đi công viên nước ăn gà rán KFC nha.
Hy vọng chúng ta mãi mãi là bạn tốt nhất nhất nhất của nhau.
Thân mến,
Lý Hoa Niên"
Nước mắt dâng lên như thủy triều, không ngừng lăn khỏi hốc mắt của Cẩm Sắt.
Cô bé kể lại chuyện vừa xảy ra cho mẹ nghe. Thì ra Hoa Niên không phải đã về sớm xem phim hoạt hình, em ấy cố ý về sớm, lại tránh đi theo con đường quen thuộc, mang theo lọ ngôi sao giấy chứa đựng toàn bộ tâm ý của em, tất cả là vì muốn tặng cho Cẩm Sắt một món quà sinh nhật bất ngờ.
Giữa lúc ranh giới của tội ác sắp bị vượt qua, đứa em gái nhỏ ngày thường luôn đi nhẹ nói khẽ cười duyên này lại dũng cảm lao tới như một siêu anh hùng, cứu thoát chị gái khỏi tay kẻ xấu. Cẩm Sắt cảm thấy nếu là cô bé nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm như thế, chưa chắc bản thân đã có dũng khí để hành động tương tự.
Cẩm Sắt mở cặp sách ra, nhặt từng ngôi sao giấy bỏ vào trong, nhặt cả những mảnh vỡ của lọ thủy tinh nữa. Mảnh vỡ thủy tinh cứa vào ngón tay, nhưng cô bé không hề cảm thấy đau đớn, vì tim em đã vỡ tan nhưng những mảnh thủy tinh này rồi.
Mẹ Cẩm Sắt đột nhiên nắm lấy hai vai của con gái, dùng sức lay lay, "Lát nữa bất kể là ai tới hỏi con, con cũng phải trả lời là sau khi tan học thì Hoa Niên đã về nhà trước rồi, con không nhìn thấy em, con không biết gì cả. Nghe rõ chưa?"
Cẩm Sắt ngạc nhiên nhìn mẹ.
"Hoa Niên là mạng sống của dì con, em ấy vì cứu con mới bị kẻ xấu bắt đi, lấy một mạng thế một mạng. Ân tình này lớn biết bao nhiêu, chúng ta không đền nổi! Con... cứ nói là con không biết gì hết."
Chính vì thế, suốt quãng đời còn lại của Cẩm Sắt vẫn luôn sống trong lời dối trá này. Bao nhiêu năm qua đi, cô vẫn không thể đi qua con ngõ tắt đó thêm một lần nào nữa.
Mẹ ruột và Cẩm Sắt đối xử với mẹ nuôi và Hoa Niên rất tốt là vì biết ơn, vì bảo vệ, vì giúp đỡ, càng là vì muốn chuộc tội, vì muốn sám hối, vì muốn bồi thường. Cho đến ngày mẹ nuôi kéo Cẩm Sắt bồi táng theo Hoa Niên, họ vẫn không rõ đây là bất hạnh hay là báo ứng của mình.
___
"Chúng ta vĩnh viễn vĩnh viễn là bạn tốt nhất của nhau nhé."
Nếu đến một ngày Cẩm Sắt chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cô hy vọng được hợp táng với Hoa Niên, sau đó khắc câu nói này lên bia mộ, trở thành lời hứa vĩnh hằng của cả hai.
[Toàn văn - Hoàn]
Danh sách chương