Sau khi đại hội thể thao tự do náo động kết thúc, tất thảy đều trở về nguyên trạng.
Qua ngày cuối tuần, Trương giáo chủ vẫn canh ở cổng trường bắt học sinh đi muộn từ sáng sớm, Ngô Quốc Chung vẫn giảng bài trên bục giảng với chất giọng như chuông kêu, học sinh dưới lớp vẫn cất cao bài ca oán thán, than phiền bài tập quá nhiều.
"Sắp thi giữa kỳ đến nơi mà vẫn chây lười, bài tập nhiều không phải vì tốt cho các em sao?" Ngô Quốc Chung cắp sách giáo khoa, quở mắng những đứa vừa hết tiết đã nhoài ra bàn: "Chương Khả em nhìn lại em đi, học kỳ này mới thuộc được mấy văn bản? Học tập Dương Diệc Lạc người ta kìa, chưa dạy đã đến gặp thầy đọc thuộc, để thầy xem lần này em thi được bao nhiêu điểm."
Chương Khả không dám bịt tai, chống chọi với cuộc tổng tấn công màng nhĩ suốt năm phút liền, đến khi lão Ngô ra khỏi lớp thì ngơ ngác: "Lớp trưởng, bà gọi tôi phải không lớp trưởng? Sao tôi cảm thấy tai cứ lùng bùng? Có phải tôi sắp điếc rồi không?"
Trần Oánh Oánh ghét bỏ xua tay: "Biến đê, tôi đang bàn với Diệc Lạc cuối tuần đi đâu chơi, đừng quấy rầy bọn tôi."
Chương Khả: "Hả? Tuần sau thi mà hai bay vẫn muốn đi chơi á? Tôi phải mách lão Ngô, công bằng quá thể, dựa vào đâu mà hết tiết tôi bò ra bàn có tí đã bị giáo huấn!"
Trần Oánh Oánh: "Cuối tuần là sinh nhật người ta nên có đặc quyền đó, ông xứng chắc?"
Chương Khả lập tức lên tinh thần: "Vãi chưởng, sinh nhật Diệc Lạc à? Sao không nói sớm?"
Dương Diệc Lạc cười ngại ngùng: "Thật ra tớ không định tổ chức... Ai dè lớp trưởng lại biết, thôi thì tổ chức vậy."
Chương Khả vô cùng ngạc nhiên: "Lớp trưởng sao bà biết?"
Trần Oánh Oánh đắc ý: "Bên cạnh tên của mỗi người bọn ông tôi đều chú thích ngày sinh, chu đáo chưa?"
"Trời đất quỷ thần ơi, quen bà hơn một năm mà giờ mới biết bà cũng có mặt giống omega vậy đấy!"
"Chương Khả ông chán sống đúng không?"
Bàn trên la hét ầm ĩ, Dương Diệc Lạc lén lút ngó cuối lớp.
Doãn Triệt ngồi ở chỗ mình, tuần này đổi sang phía cửa sổ cạnh hành lang. Cậu dựa vào lưng ghế, chân giẫm thanh sắt trước bàn đung đưa ghế, lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ như đang ngẩn người.
"Các cậu nói xem... nếu tớ mời Doãn Triệt, liệu cậu ấy có đồng ý không?"
Dương Diệc Lạc hỏi với giọng lí nhí nhưng lại khiến hai đứa đang đấu võ mồm im bặt.
"... Cậu muốn mời cậu ấy sao?" Trần Oánh Oánh bất giác nói nhỏ.
Dương Diệc Lạc gật đầu: "Ừm, bữa trước Doãn Triệt giúp tớ rất nhiều... Nếu không nhờ cậu ấy thì tớ đã không có can đảm đi kiếm thằng lưu manh, cũng không lấy được chứng cứ, tớ muốn tìm cơ hội cảm ơn cậu ấy mãi..."
Chương Khả bối rối: "Cảm ơn thì nên, nhưng cậu ấy tới cứ cảm thấy chơi không đã thế nào ấy..."
Trần Oánh Oánh cho cậu ta một đấm: "Đừng chỉ nghĩ thân mình, thật ra Doãn Triệt cũng đâu lầm lì lắm, Tưởng Nghiêu trêu cậu ấy suốt ngày mà vẫn bình an vô sự còn gì? Vả lại hôm đại hội thể thao tôi thấy cậu ấy chạy rất cố gắng, biết đâu cậu ấy cũng muốn chơi với bọn mình thì sao?"
Chương Khả nhìn bạn cùng lớp mặt lạnh ở bàn cuối, nửa tin nửa ngờ: "Thật vậy hả... Ầy, dù sao cũng là sinh nhật Diệc Lạc, cậu quyết định đi, chắc chắn bất kể thế nào tôi cũng nể mặt cậu."
"Ừm, cảm ơn cậu..."
"Nhưng tôi vẫn nhắc nhở thân thiện, nếu cậu muốn mời Doãn Triệt thì mời cả Tưởng Nghiêu nữa, tôi cảm thấy chỉ anh Nghiêu mới có thể giữ cậu ấy bình tĩnh."
Cảnh tượng nắm tay đợt trước đã tác động rất lớn đến Chương Khả, tới tận bây giờ cũng khó quên. Tuy học sinh A1 đều biết đó là yêu cầu của cô Toán, không ai thật sự cho rằng hai người có gì mờ ám, thế nhưng Chương Khả vẫn lờ mờ cảm thấy Doãn Triệt trở nên hơi khác khi ở trước mặt Tưởng Nghiêu.
Cụ thể khác chỗ nào thì cậu ta cũng không nói được.
"Ừm, từ đầu tớ đã định rủ Tưởng Nghiêu, cậu ấy cũng giúp tớ rất nhiều... Hay là tớ mời Tưởng Nghiêu trước, nếu cậu ấy đồng ý thì chắc Doãn Triệt cũng đồng ý..." Dương Diệc Lạc đưa ra kết luận này dựa trên trực giác, lại quay đầu nhìn: "Ơ, Tưởng Nghiêu đâu rồi?"
Lúc chuông vào lớp reo Tưởng Nghiêu mới bước vào cửa sau, nhoẻn miệng cười với bạn cùng bàn của mình: "Đã xong."
Doãn Triệt nhìn thẳng, không có vẻ gì là hứng thú: "Ò."
"Không uổng công tôi lượn lờ ở hành lang lớp A7 cả buổi, cuối cùng bạn ấy cũng nhận ra tôi." Giáo viên tiếng Anh đã vào lớp, Tưởng Nghiêu vẫn nói liên mồm: "Bạn ấy bảo cảm ơn hôm ấy tôi đỡ bạn ấy, trưa nay mời tôi ăn cơm, hết tiết sẽ tới tìm tôi, cậu muốn đi chung không?"
"Khỏi đi."
"Thôi thế tôi đi một mình. Ầy, lần đầu tiên từ khi chuyển đến trường này gặp được em gái thân thiện dịu dàng với tôi như vậy, tốt thật, đâu giống cậu từ sáng tới tối chê tôi miết."
Yết hầu của Doãn Triệt khẽ trượt lên xuống, lặng thinh không nói.
"Hôm nay chúng ta chữa đề ôn tập cuối tuần, sáng tôi chấm đề này mà muốn ói máu, sao bài đọc có thể sai nhiều như thế? Tuần sau thi giữa kỳ các cô các cậu đừng có làm xấu mặt tôi. Nào cả lớp nhìn câu đầu tiên..."
Hứa Bối Ni vừa chữa bài vừa gọi học sinh trả lời, Doãn Triệt cầm bút chú thích vào đề.
Bình thường Tưởng Nghiêu thấy cậu tập trung nghe giảng thì sẽ trật tự, song hôm nay hắn cực kỳ phấn khích, nói mãi không hết chuyện: "Tôi thăm dò được rồi, bạn ấy tên Bạch Ngữ Vi, tên cũng đẹp cơ... Tất nhiên người còn đẹp hơn, hôm nay tôi thấy bạn ấy xinh hơn cả lần trước gặp ở phòng y tế, hơn nữa tính cách cũng tốt, vừa nhìn đã biết là kiểu omega dịu dàng hiền thục, tôi định tán bạn ấy."
Doãn Triệt dừng bút: "Người ta vừa ý cậu chắc."
"Xét từ việc bạn ấy chủ động mời tôi đi ăn, chứng minh bạn ấy không phải người trông mặt mà bắt hình dong, tôi cảm thấy có hy vọng."
"Có khi bạn ấy chỉ muốn cảm ơn cậu thôi."
"Thế cũng được, gây dựng quan hệ tốt trước rồi từ từ phát triển, dựa vào sự chân thành và cố gắng của tôi, nhất định có thể làm bạn ấy cảm động."
"Ò." Doãn Triệt cúi gằm, chép lại cụm từ tiếng Anh mà Hứa Bối Ni viết trên bảng, đầu óc trống rỗng không nhớ được gì.
"Chúc cậu thành công."
*
Tuần trước khi thi luôn đau khổ nhất, gần như tiết nào cũng làm đề chữa đề, khó khăn lắm mới sống sót qua một tuần, đám học sinh đều như chim sổ lồng bay thẳng về nhà, tạm quẳng hết áp lực thi cử, quẩy xong cuối tuần rồi tính tiếp.
Trước đó Doãn Triệt đã hứa với Kiều Uyển Vân mỗi tháng về nhà ít nhất một lần, lại đến lúc phải thực hiện lời hứa. Thứ sáu tan học cậu ra cổng trường, tài xế đã đỗ xe đợi.
Doãn Triệt mở cửa lên xe, lập tức đối mặt với người ngồi ở ghế sau.
"Câu lạc bộ của anh có mỗi mình anh mà sao ra muộn thế?" Doãn Trạch khó chịu ra mặt: "Anh cố tình bắt tôi đợi đúng không?"
Doãn Triệt yên vị trên ghế, giải thích với cậu ta: "Không đâu, bây giờ câu lạc bộ của anh có hai người, hôm nay dạy cậu ấy gấp giấy nên hơi muộn một chút."
Quả tình Tưởng Nghiêu vào làm biếng hệt như lời hắn nói lúc mới tham gia câu lạc bộ, cơ bản toàn lấy vật liệu nghịch linh tinh, dù sao hết buổi hắn cũng là người quét dọn.
Doãn Triệt chê hắn lãng phí vật liệu, về sau không bắt hắn làm gì nữa, vậy nên hầu hết thời gian Tưởng Nghiêu chỉ nhìn cậu làm, thi thoảng lại khen "cậu khéo tay nhỉ" hay kháy đểu "cậu làm cái gì đấy".
Nhưng trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay, Tưởng Nghiêu lại chủ động nói muốn học cách gấp hoa hồng bằng giấy và nhờ cậu dạy.
Thật ra Doãn Triệt cũng không biết gấp, kiếm cớ đi vệ sinh rồi vào nhà vệ sinh tra cách gấp trên mạng một lúc lâu, sau đó dạy lại Tưởng Nghiêu.
"Á... Hơi xấu." Tưởng Nghiêu thật sự không có năng khiếu thủ công, gấp xiêu xiêu vẹo vẹo, không nói thì hoàn toàn không nhận ra đấy là hoa hồng. Chính hắn cũng không nhìn nổi, tiện tay ném luôn vào sọt giấy rác.
"Cậu nói xem bạn ấy có thích đồ làm từ giấy không? Hay vẫn nên mua hoa thật thì hơn nhỉ?"
"Người anh nói là bạn cùng bàn của anh chứ gì." Doãn Trạch hầm hừ: "Anh ta còn rảnh rỗi nghịch trò trẻ con này với anh à, sao bảo đang cưa cẩm Bạch Ngữ Vi."
Doãn Triệt ngoảnh đầu: "Sao em biết?"
"Bạn cùng bàn của anh ở đại hội thể thao chơi trội như thế, bây giờ rất nhiều người trong khối đều bàn tán về anh ta, tôi không muốn nghe không được. Rốt cuộc có gì mà giỏi giang, không phải chạy nhanh tí thôi à, lạ lùng lắm chắc? Xùy."
Không có gì lạ lùng, Doãn Triệt nghĩ thầm, Tưởng Nghiêu chỉ là một alpha bình thường.
Alpha bình thường có lẽ không theo đuổi được omega xinh đẹp đâu nhỉ.
Xe vẫn chưa lái đến cổng nhà, từ xa đã thấy bóng dáng Kiều Uyển Vân đang đợi.
"Mẹ, sao mẹ chờ ngoài này? Gió to mà mẹ."
Kiều Uyển Vân xoa mặt cậu con trai đã một tháng không gặp: "Mẹ muốn nhanh nhìn thấy con, xem con sống ở trường thế nào, có phải gầy hơn rồi không? Má hóp cả vào đây này..."
Doãn Trạch xỏ tay vào túi đi qua hai người, cất giọng khinh khỉnh: "Mẹ à anh ấy khỏe lắm, chỉ bị ngã sấp mặt ở đại hội thể thao thôi."
Kiều Uyển Vân thót tim: "Sao cơ? Xảy ra chuyện gì? Cục cưng có bị thương không con?"
"Không sao ạ, vết thương nhỏ thôi, con đi bệnh viện rồi."
Cũng may sái chân không nghiêm trọng, bác sĩ trường giúp cậu nắn lại rồi đi viện khám, sau một tuần đã gần khỏi hẳn, chỉ có vết trầy trên tay chưa lành hoàn toàn, vẫn phải quấn băng gạc nhưng không đau mấy.
Kiều Uyển Vân cũng nhìn thấy, nắm tay cậu đỏ hoe vành mắt: "Mẹ biết ngay con không chăm sóc bản thân cẩn thận, bị thương còn không nói với bố mẹ, mẹ thấy con đừng ở ký túc xá, bảo bố mua một căn nhà gần trường cho con rồi mẹ con mình qua đó ở."
"Không cần, không sao thật mà mẹ."
Nhưng bất kể cậu nói thế nào thì Kiều Uyển Vân cũng không tin cậu nữa, lúc ăn cơm tối bèn nhắc việc này với Doãn Quyền Thái: "Tiểu Triệt sắp thành niên rồi, tình trạng cơ thể cũng không ổn định, em đi chăm sóc nó, xảy ra chuyện gì cũng có người trông nom."
Doãn Quyền Thái còn chưa lên tiếng mà Doãn Trạch đã lạnh lùng hừ: "Một beta như anh ấy có gì mà không ổn định? Cả đời này cũng chỉ thế thôi."
"Đừng nói anh con như thế." Doãn Quyền Thái gằn giọng quát.
"Được, anh ấy là cục cưng của bố mẹ, con không được nói." Doãn Trạch quẳng đũa đi lên tầng.
"Thằng nhóc này..." Kiều Uyển Vân thở dài.
Doãn Triệt vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Mẹ ơi không sao mà, con có thể tự chăm sóc bản thân."
Kiều Uyển Vân rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào "ừ" một tiếng, Doãn Quyền Thái nhìn hai mẹ con, không biết làm sao: "Ngày mai bố hẹn bác sĩ Phùng cho con, con đi kiểm tra lần nữa đi."
"Vâng."
Tuy cả ba đều biết kiểm tra cũng không có gì thay đổi, thế nhưng vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi.
Nhỡ đâu xảy ra kỳ tích thì sao? Nhưng nếu kỳ tích dễ xảy ra như thế thì đã không gọi là kỳ tích.
Sau bữa ăn, Doãn Trạch vẫn giận dỗi ở lì trong phòng, Kiều Uyển Vân kêu người giúp việc mang cơm lên.
Doãn Triệt đi đến cửa phòng cậu ta, ngẫm nghĩ một lúc rồi không gõ cửa, trở về phòng mình.
Giường ở nhà mềm hơn giường ký túc xá rất nhiều, nằm xuống là không muốn dậy, Doãn Triệt trở mình, hít hà chăn đệm phơi nắng thơm phưng phức, chẳng mấy đã chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trong mơ trôi qua rất nhanh, cậu mơ thấy ba, bốn năm sau Tưởng Nghiêu và Bạch Ngữ Vi kết hôn. Cậu làm phù rể, cùng Tưởng Nghiêu đi đón cô dâu, tuyên thệ trước mặt mọi người và mời rượu từng bàn. Cuối cùng Tưởng Nghiêu quay đầu mời cậu một ly, cười nói: "Cảm ơn nhé người anh em."
Khi thức giấc Doãn Triệt đã nghĩ thật ra đây là một giấc mơ đẹp, ít nhất trong mơ cậu còn có thể làm phù rể cho Tưởng Nghiêu.
Màn hình điện thoại sáng bừng giữa không gian nhá nhem tối, vẫn rung bần bật nãy giờ, Doãn Triệt ngó xem, là chú rể trong giấc mơ ban nãy.
"Alo, có việc gì."
Cậu vừa ngủ dậy nên không có sức, giọng khàn khàn nhỏ nhẹ, Tưởng Nghiêu nghe mà đáy lòng cũng cảm thấy mềm nhũn.
"Ngủ sớm thế?"
"Không, chợp mắt thôi."
"Lười." Tưởng Nghiêu bật cười, rất có sức xuyên thấu, cách điện thoại cũng cảm thấy lỗ tai rã rời: "Ăn no nằm ngủ, cẩn thận thành bé thỏ ú."
"Cút, không có gì thì tôi cúp máy đây."
"Đừng, có việc mà, cậu nhẫn nại với anh đây một chút được không... Ngày mai là sinh nhật Dương Diệc Lạc, cậu ấy đặt một phòng Escape Room [1] rồi, đọc đánh giá thấy hay phết, cậu đi không?"
[1] Escape Room là một trò chơi nhập vai thực tế, nơi người chơi trở thành các nhân vật bị nhốt trong phòng và phải tìm cách thoát khỏi căn phòng đó.
"Không đi, phải ôn bài."
"Chăm chỉ vậy? Tôi thấy cậu vùi đầu học tập suốt tuần nay rồi, thả lỏng một chút đi, Dương Diệc Lạc có lòng bảo tôi mời cậu, cậu không đi chắc cậu ấy khóc mất."
"... Cậu ấy bảo cậu mời tôi?"
"Ừ, à, tất nhiên anh đây cũng muốn cậu đi cùng."
Doãn Triệt mỉm cười: "Thôi được."
"Vậy chốt thế nhé. À mà tôi mời cả Bạch Ngữ Vi nữa, cậu đoán xem thế nào? Không ngờ bạn ấy lại đồng ý! Bạn ấy còn lùi lịch học thêm để đi với tôi, mai cậu nhớ giữ chút mặt mũi cho tôi đấy, đừng nói móc tôi trước mặt bạn ấy."
Doãn Triệt bỗng cảm thấy khó thở. Cậu nhìn cửa sổ, cửa không mở, thảo nào không khí bí bách quá.
"Cũng là Dương Diệc Lạc bảo cậu mời sao?"
"Không, Dương Diệc Lạc có quen bạn ấy đâu, tôi hỏi xong Dương Diệc Lạc cũng đồng ý." Tưởng Nghiêu rất đắc chí: "Tôi đã bảo có hy vọng mà, hy vọng nằm trong tay người chủ động."
"Coi như cậu giỏi." Doãn Triệt đứng dậy mở cửa sổ.
Gió đêm thu đìu hiu se lạnh, hoa tươi trong vườn đã tàn hết, quản gia nói ngày mai sẽ thay hoa và cây thường xanh mới.
Thật ra đến mùa xuân sang năm hoa vẫn sẽ nở lại, chỉ là con người không cho nó cơ hội.
*
Bên kia màn đêm, gió thu thổi qua khiến người ở trong con hẻm nhỏ u ám run cầm cập.
Tưởng Nghiêu cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Dương Diệc Lạc: "Tôi dẫn bạn cùng bàn của tôi đi cùng được không?"
Dương Diệc Lạc trả lời rất nhanh: "Được chứ được chứ, tớ đang muốn nhờ cậu mời cậu ấy mà không biết nên mở lời thế nào đây... Cảm ơn cậu, Tưởng Nghiêu."
"Không có gì."
Màn hình điện thoại tối đi, Tưởng Nghiêu thở dài, vuốt ngược tóc mái bị gió thổi rối tung trước trán ra sau đầu, khuôn mặt giữa đêm tối điển trai mà thờ ơ, hét vào tít sâu trong con hẻm: "Xong chưa?"
Một người nhanh chóng chạy từ bên trong ra, đá bay chai lọ la liệt trên đất, đứng khép nép trước mặt hắn, báo cáo: "Thưa anh Nghiêu, thằng đần kia quá ngu, vướng mãi ở câu điền dãy số, em làm hộ nó rồi, sao mà nó thi đỗ Trung học số 1 hay vậy? Còn làm cán bộ học sinh nữa?"
Tưởng Nghiêu lạnh lùng giễu cợt: "Ai biết, tụi mày tiếp tục giám sát nó, đề này không được 130 điểm thì đừng cho đi. Tao không có thời gian lề mề nữa, em tao muốn uống trà sữa ở cái tiệm gì nổi tiếng trên mạng, phải xếp hàng một tiếng, không đi thì đóng cửa mất."
"Vâng vâng vâng, anh đi thong thả." Cậu ta cung kính tiễn hắn.
Đêm khuya vắng vẻ, sâu trong con hẻm xa xa chốc chốc lại vẳng ra tiếng la hét thê thảm, dọa mèo hoang không dám lại lảng vảng:
"Rốt cuộc chúng mày là ai! Tao chọc gì chúng mày? Đánh xong rồi còn bắt tao làm đề! Dở hơi không hả!"
...
"Mẹ bà nó ông đéo làm nữa! Ai thích làm thì làm! Tưởng ông sợ chúng mày thật à!"
...
"Đờ mờ cởi quần áo tao làm gì!!! Bớ làng nước ơi ở đây có một lũ biến thái!!"
...
"Đù!! Không được vẽ ở đấy! Bỏ tay ra!! Tao làm thêm lần nữa là được chứ gì!!"
...
"Mẹ mày đây là đề thi đại học! Bảo sao khó thế! Ông mới học lớp 11 thôi!!!"
Qua ngày cuối tuần, Trương giáo chủ vẫn canh ở cổng trường bắt học sinh đi muộn từ sáng sớm, Ngô Quốc Chung vẫn giảng bài trên bục giảng với chất giọng như chuông kêu, học sinh dưới lớp vẫn cất cao bài ca oán thán, than phiền bài tập quá nhiều.
"Sắp thi giữa kỳ đến nơi mà vẫn chây lười, bài tập nhiều không phải vì tốt cho các em sao?" Ngô Quốc Chung cắp sách giáo khoa, quở mắng những đứa vừa hết tiết đã nhoài ra bàn: "Chương Khả em nhìn lại em đi, học kỳ này mới thuộc được mấy văn bản? Học tập Dương Diệc Lạc người ta kìa, chưa dạy đã đến gặp thầy đọc thuộc, để thầy xem lần này em thi được bao nhiêu điểm."
Chương Khả không dám bịt tai, chống chọi với cuộc tổng tấn công màng nhĩ suốt năm phút liền, đến khi lão Ngô ra khỏi lớp thì ngơ ngác: "Lớp trưởng, bà gọi tôi phải không lớp trưởng? Sao tôi cảm thấy tai cứ lùng bùng? Có phải tôi sắp điếc rồi không?"
Trần Oánh Oánh ghét bỏ xua tay: "Biến đê, tôi đang bàn với Diệc Lạc cuối tuần đi đâu chơi, đừng quấy rầy bọn tôi."
Chương Khả: "Hả? Tuần sau thi mà hai bay vẫn muốn đi chơi á? Tôi phải mách lão Ngô, công bằng quá thể, dựa vào đâu mà hết tiết tôi bò ra bàn có tí đã bị giáo huấn!"
Trần Oánh Oánh: "Cuối tuần là sinh nhật người ta nên có đặc quyền đó, ông xứng chắc?"
Chương Khả lập tức lên tinh thần: "Vãi chưởng, sinh nhật Diệc Lạc à? Sao không nói sớm?"
Dương Diệc Lạc cười ngại ngùng: "Thật ra tớ không định tổ chức... Ai dè lớp trưởng lại biết, thôi thì tổ chức vậy."
Chương Khả vô cùng ngạc nhiên: "Lớp trưởng sao bà biết?"
Trần Oánh Oánh đắc ý: "Bên cạnh tên của mỗi người bọn ông tôi đều chú thích ngày sinh, chu đáo chưa?"
"Trời đất quỷ thần ơi, quen bà hơn một năm mà giờ mới biết bà cũng có mặt giống omega vậy đấy!"
"Chương Khả ông chán sống đúng không?"
Bàn trên la hét ầm ĩ, Dương Diệc Lạc lén lút ngó cuối lớp.
Doãn Triệt ngồi ở chỗ mình, tuần này đổi sang phía cửa sổ cạnh hành lang. Cậu dựa vào lưng ghế, chân giẫm thanh sắt trước bàn đung đưa ghế, lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ như đang ngẩn người.
"Các cậu nói xem... nếu tớ mời Doãn Triệt, liệu cậu ấy có đồng ý không?"
Dương Diệc Lạc hỏi với giọng lí nhí nhưng lại khiến hai đứa đang đấu võ mồm im bặt.
"... Cậu muốn mời cậu ấy sao?" Trần Oánh Oánh bất giác nói nhỏ.
Dương Diệc Lạc gật đầu: "Ừm, bữa trước Doãn Triệt giúp tớ rất nhiều... Nếu không nhờ cậu ấy thì tớ đã không có can đảm đi kiếm thằng lưu manh, cũng không lấy được chứng cứ, tớ muốn tìm cơ hội cảm ơn cậu ấy mãi..."
Chương Khả bối rối: "Cảm ơn thì nên, nhưng cậu ấy tới cứ cảm thấy chơi không đã thế nào ấy..."
Trần Oánh Oánh cho cậu ta một đấm: "Đừng chỉ nghĩ thân mình, thật ra Doãn Triệt cũng đâu lầm lì lắm, Tưởng Nghiêu trêu cậu ấy suốt ngày mà vẫn bình an vô sự còn gì? Vả lại hôm đại hội thể thao tôi thấy cậu ấy chạy rất cố gắng, biết đâu cậu ấy cũng muốn chơi với bọn mình thì sao?"
Chương Khả nhìn bạn cùng lớp mặt lạnh ở bàn cuối, nửa tin nửa ngờ: "Thật vậy hả... Ầy, dù sao cũng là sinh nhật Diệc Lạc, cậu quyết định đi, chắc chắn bất kể thế nào tôi cũng nể mặt cậu."
"Ừm, cảm ơn cậu..."
"Nhưng tôi vẫn nhắc nhở thân thiện, nếu cậu muốn mời Doãn Triệt thì mời cả Tưởng Nghiêu nữa, tôi cảm thấy chỉ anh Nghiêu mới có thể giữ cậu ấy bình tĩnh."
Cảnh tượng nắm tay đợt trước đã tác động rất lớn đến Chương Khả, tới tận bây giờ cũng khó quên. Tuy học sinh A1 đều biết đó là yêu cầu của cô Toán, không ai thật sự cho rằng hai người có gì mờ ám, thế nhưng Chương Khả vẫn lờ mờ cảm thấy Doãn Triệt trở nên hơi khác khi ở trước mặt Tưởng Nghiêu.
Cụ thể khác chỗ nào thì cậu ta cũng không nói được.
"Ừm, từ đầu tớ đã định rủ Tưởng Nghiêu, cậu ấy cũng giúp tớ rất nhiều... Hay là tớ mời Tưởng Nghiêu trước, nếu cậu ấy đồng ý thì chắc Doãn Triệt cũng đồng ý..." Dương Diệc Lạc đưa ra kết luận này dựa trên trực giác, lại quay đầu nhìn: "Ơ, Tưởng Nghiêu đâu rồi?"
Lúc chuông vào lớp reo Tưởng Nghiêu mới bước vào cửa sau, nhoẻn miệng cười với bạn cùng bàn của mình: "Đã xong."
Doãn Triệt nhìn thẳng, không có vẻ gì là hứng thú: "Ò."
"Không uổng công tôi lượn lờ ở hành lang lớp A7 cả buổi, cuối cùng bạn ấy cũng nhận ra tôi." Giáo viên tiếng Anh đã vào lớp, Tưởng Nghiêu vẫn nói liên mồm: "Bạn ấy bảo cảm ơn hôm ấy tôi đỡ bạn ấy, trưa nay mời tôi ăn cơm, hết tiết sẽ tới tìm tôi, cậu muốn đi chung không?"
"Khỏi đi."
"Thôi thế tôi đi một mình. Ầy, lần đầu tiên từ khi chuyển đến trường này gặp được em gái thân thiện dịu dàng với tôi như vậy, tốt thật, đâu giống cậu từ sáng tới tối chê tôi miết."
Yết hầu của Doãn Triệt khẽ trượt lên xuống, lặng thinh không nói.
"Hôm nay chúng ta chữa đề ôn tập cuối tuần, sáng tôi chấm đề này mà muốn ói máu, sao bài đọc có thể sai nhiều như thế? Tuần sau thi giữa kỳ các cô các cậu đừng có làm xấu mặt tôi. Nào cả lớp nhìn câu đầu tiên..."
Hứa Bối Ni vừa chữa bài vừa gọi học sinh trả lời, Doãn Triệt cầm bút chú thích vào đề.
Bình thường Tưởng Nghiêu thấy cậu tập trung nghe giảng thì sẽ trật tự, song hôm nay hắn cực kỳ phấn khích, nói mãi không hết chuyện: "Tôi thăm dò được rồi, bạn ấy tên Bạch Ngữ Vi, tên cũng đẹp cơ... Tất nhiên người còn đẹp hơn, hôm nay tôi thấy bạn ấy xinh hơn cả lần trước gặp ở phòng y tế, hơn nữa tính cách cũng tốt, vừa nhìn đã biết là kiểu omega dịu dàng hiền thục, tôi định tán bạn ấy."
Doãn Triệt dừng bút: "Người ta vừa ý cậu chắc."
"Xét từ việc bạn ấy chủ động mời tôi đi ăn, chứng minh bạn ấy không phải người trông mặt mà bắt hình dong, tôi cảm thấy có hy vọng."
"Có khi bạn ấy chỉ muốn cảm ơn cậu thôi."
"Thế cũng được, gây dựng quan hệ tốt trước rồi từ từ phát triển, dựa vào sự chân thành và cố gắng của tôi, nhất định có thể làm bạn ấy cảm động."
"Ò." Doãn Triệt cúi gằm, chép lại cụm từ tiếng Anh mà Hứa Bối Ni viết trên bảng, đầu óc trống rỗng không nhớ được gì.
"Chúc cậu thành công."
*
Tuần trước khi thi luôn đau khổ nhất, gần như tiết nào cũng làm đề chữa đề, khó khăn lắm mới sống sót qua một tuần, đám học sinh đều như chim sổ lồng bay thẳng về nhà, tạm quẳng hết áp lực thi cử, quẩy xong cuối tuần rồi tính tiếp.
Trước đó Doãn Triệt đã hứa với Kiều Uyển Vân mỗi tháng về nhà ít nhất một lần, lại đến lúc phải thực hiện lời hứa. Thứ sáu tan học cậu ra cổng trường, tài xế đã đỗ xe đợi.
Doãn Triệt mở cửa lên xe, lập tức đối mặt với người ngồi ở ghế sau.
"Câu lạc bộ của anh có mỗi mình anh mà sao ra muộn thế?" Doãn Trạch khó chịu ra mặt: "Anh cố tình bắt tôi đợi đúng không?"
Doãn Triệt yên vị trên ghế, giải thích với cậu ta: "Không đâu, bây giờ câu lạc bộ của anh có hai người, hôm nay dạy cậu ấy gấp giấy nên hơi muộn một chút."
Quả tình Tưởng Nghiêu vào làm biếng hệt như lời hắn nói lúc mới tham gia câu lạc bộ, cơ bản toàn lấy vật liệu nghịch linh tinh, dù sao hết buổi hắn cũng là người quét dọn.
Doãn Triệt chê hắn lãng phí vật liệu, về sau không bắt hắn làm gì nữa, vậy nên hầu hết thời gian Tưởng Nghiêu chỉ nhìn cậu làm, thi thoảng lại khen "cậu khéo tay nhỉ" hay kháy đểu "cậu làm cái gì đấy".
Nhưng trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay, Tưởng Nghiêu lại chủ động nói muốn học cách gấp hoa hồng bằng giấy và nhờ cậu dạy.
Thật ra Doãn Triệt cũng không biết gấp, kiếm cớ đi vệ sinh rồi vào nhà vệ sinh tra cách gấp trên mạng một lúc lâu, sau đó dạy lại Tưởng Nghiêu.
"Á... Hơi xấu." Tưởng Nghiêu thật sự không có năng khiếu thủ công, gấp xiêu xiêu vẹo vẹo, không nói thì hoàn toàn không nhận ra đấy là hoa hồng. Chính hắn cũng không nhìn nổi, tiện tay ném luôn vào sọt giấy rác.
"Cậu nói xem bạn ấy có thích đồ làm từ giấy không? Hay vẫn nên mua hoa thật thì hơn nhỉ?"
"Người anh nói là bạn cùng bàn của anh chứ gì." Doãn Trạch hầm hừ: "Anh ta còn rảnh rỗi nghịch trò trẻ con này với anh à, sao bảo đang cưa cẩm Bạch Ngữ Vi."
Doãn Triệt ngoảnh đầu: "Sao em biết?"
"Bạn cùng bàn của anh ở đại hội thể thao chơi trội như thế, bây giờ rất nhiều người trong khối đều bàn tán về anh ta, tôi không muốn nghe không được. Rốt cuộc có gì mà giỏi giang, không phải chạy nhanh tí thôi à, lạ lùng lắm chắc? Xùy."
Không có gì lạ lùng, Doãn Triệt nghĩ thầm, Tưởng Nghiêu chỉ là một alpha bình thường.
Alpha bình thường có lẽ không theo đuổi được omega xinh đẹp đâu nhỉ.
Xe vẫn chưa lái đến cổng nhà, từ xa đã thấy bóng dáng Kiều Uyển Vân đang đợi.
"Mẹ, sao mẹ chờ ngoài này? Gió to mà mẹ."
Kiều Uyển Vân xoa mặt cậu con trai đã một tháng không gặp: "Mẹ muốn nhanh nhìn thấy con, xem con sống ở trường thế nào, có phải gầy hơn rồi không? Má hóp cả vào đây này..."
Doãn Trạch xỏ tay vào túi đi qua hai người, cất giọng khinh khỉnh: "Mẹ à anh ấy khỏe lắm, chỉ bị ngã sấp mặt ở đại hội thể thao thôi."
Kiều Uyển Vân thót tim: "Sao cơ? Xảy ra chuyện gì? Cục cưng có bị thương không con?"
"Không sao ạ, vết thương nhỏ thôi, con đi bệnh viện rồi."
Cũng may sái chân không nghiêm trọng, bác sĩ trường giúp cậu nắn lại rồi đi viện khám, sau một tuần đã gần khỏi hẳn, chỉ có vết trầy trên tay chưa lành hoàn toàn, vẫn phải quấn băng gạc nhưng không đau mấy.
Kiều Uyển Vân cũng nhìn thấy, nắm tay cậu đỏ hoe vành mắt: "Mẹ biết ngay con không chăm sóc bản thân cẩn thận, bị thương còn không nói với bố mẹ, mẹ thấy con đừng ở ký túc xá, bảo bố mua một căn nhà gần trường cho con rồi mẹ con mình qua đó ở."
"Không cần, không sao thật mà mẹ."
Nhưng bất kể cậu nói thế nào thì Kiều Uyển Vân cũng không tin cậu nữa, lúc ăn cơm tối bèn nhắc việc này với Doãn Quyền Thái: "Tiểu Triệt sắp thành niên rồi, tình trạng cơ thể cũng không ổn định, em đi chăm sóc nó, xảy ra chuyện gì cũng có người trông nom."
Doãn Quyền Thái còn chưa lên tiếng mà Doãn Trạch đã lạnh lùng hừ: "Một beta như anh ấy có gì mà không ổn định? Cả đời này cũng chỉ thế thôi."
"Đừng nói anh con như thế." Doãn Quyền Thái gằn giọng quát.
"Được, anh ấy là cục cưng của bố mẹ, con không được nói." Doãn Trạch quẳng đũa đi lên tầng.
"Thằng nhóc này..." Kiều Uyển Vân thở dài.
Doãn Triệt vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Mẹ ơi không sao mà, con có thể tự chăm sóc bản thân."
Kiều Uyển Vân rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào "ừ" một tiếng, Doãn Quyền Thái nhìn hai mẹ con, không biết làm sao: "Ngày mai bố hẹn bác sĩ Phùng cho con, con đi kiểm tra lần nữa đi."
"Vâng."
Tuy cả ba đều biết kiểm tra cũng không có gì thay đổi, thế nhưng vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi.
Nhỡ đâu xảy ra kỳ tích thì sao? Nhưng nếu kỳ tích dễ xảy ra như thế thì đã không gọi là kỳ tích.
Sau bữa ăn, Doãn Trạch vẫn giận dỗi ở lì trong phòng, Kiều Uyển Vân kêu người giúp việc mang cơm lên.
Doãn Triệt đi đến cửa phòng cậu ta, ngẫm nghĩ một lúc rồi không gõ cửa, trở về phòng mình.
Giường ở nhà mềm hơn giường ký túc xá rất nhiều, nằm xuống là không muốn dậy, Doãn Triệt trở mình, hít hà chăn đệm phơi nắng thơm phưng phức, chẳng mấy đã chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trong mơ trôi qua rất nhanh, cậu mơ thấy ba, bốn năm sau Tưởng Nghiêu và Bạch Ngữ Vi kết hôn. Cậu làm phù rể, cùng Tưởng Nghiêu đi đón cô dâu, tuyên thệ trước mặt mọi người và mời rượu từng bàn. Cuối cùng Tưởng Nghiêu quay đầu mời cậu một ly, cười nói: "Cảm ơn nhé người anh em."
Khi thức giấc Doãn Triệt đã nghĩ thật ra đây là một giấc mơ đẹp, ít nhất trong mơ cậu còn có thể làm phù rể cho Tưởng Nghiêu.
Màn hình điện thoại sáng bừng giữa không gian nhá nhem tối, vẫn rung bần bật nãy giờ, Doãn Triệt ngó xem, là chú rể trong giấc mơ ban nãy.
"Alo, có việc gì."
Cậu vừa ngủ dậy nên không có sức, giọng khàn khàn nhỏ nhẹ, Tưởng Nghiêu nghe mà đáy lòng cũng cảm thấy mềm nhũn.
"Ngủ sớm thế?"
"Không, chợp mắt thôi."
"Lười." Tưởng Nghiêu bật cười, rất có sức xuyên thấu, cách điện thoại cũng cảm thấy lỗ tai rã rời: "Ăn no nằm ngủ, cẩn thận thành bé thỏ ú."
"Cút, không có gì thì tôi cúp máy đây."
"Đừng, có việc mà, cậu nhẫn nại với anh đây một chút được không... Ngày mai là sinh nhật Dương Diệc Lạc, cậu ấy đặt một phòng Escape Room [1] rồi, đọc đánh giá thấy hay phết, cậu đi không?"
[1] Escape Room là một trò chơi nhập vai thực tế, nơi người chơi trở thành các nhân vật bị nhốt trong phòng và phải tìm cách thoát khỏi căn phòng đó.
"Không đi, phải ôn bài."
"Chăm chỉ vậy? Tôi thấy cậu vùi đầu học tập suốt tuần nay rồi, thả lỏng một chút đi, Dương Diệc Lạc có lòng bảo tôi mời cậu, cậu không đi chắc cậu ấy khóc mất."
"... Cậu ấy bảo cậu mời tôi?"
"Ừ, à, tất nhiên anh đây cũng muốn cậu đi cùng."
Doãn Triệt mỉm cười: "Thôi được."
"Vậy chốt thế nhé. À mà tôi mời cả Bạch Ngữ Vi nữa, cậu đoán xem thế nào? Không ngờ bạn ấy lại đồng ý! Bạn ấy còn lùi lịch học thêm để đi với tôi, mai cậu nhớ giữ chút mặt mũi cho tôi đấy, đừng nói móc tôi trước mặt bạn ấy."
Doãn Triệt bỗng cảm thấy khó thở. Cậu nhìn cửa sổ, cửa không mở, thảo nào không khí bí bách quá.
"Cũng là Dương Diệc Lạc bảo cậu mời sao?"
"Không, Dương Diệc Lạc có quen bạn ấy đâu, tôi hỏi xong Dương Diệc Lạc cũng đồng ý." Tưởng Nghiêu rất đắc chí: "Tôi đã bảo có hy vọng mà, hy vọng nằm trong tay người chủ động."
"Coi như cậu giỏi." Doãn Triệt đứng dậy mở cửa sổ.
Gió đêm thu đìu hiu se lạnh, hoa tươi trong vườn đã tàn hết, quản gia nói ngày mai sẽ thay hoa và cây thường xanh mới.
Thật ra đến mùa xuân sang năm hoa vẫn sẽ nở lại, chỉ là con người không cho nó cơ hội.
*
Bên kia màn đêm, gió thu thổi qua khiến người ở trong con hẻm nhỏ u ám run cầm cập.
Tưởng Nghiêu cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Dương Diệc Lạc: "Tôi dẫn bạn cùng bàn của tôi đi cùng được không?"
Dương Diệc Lạc trả lời rất nhanh: "Được chứ được chứ, tớ đang muốn nhờ cậu mời cậu ấy mà không biết nên mở lời thế nào đây... Cảm ơn cậu, Tưởng Nghiêu."
"Không có gì."
Màn hình điện thoại tối đi, Tưởng Nghiêu thở dài, vuốt ngược tóc mái bị gió thổi rối tung trước trán ra sau đầu, khuôn mặt giữa đêm tối điển trai mà thờ ơ, hét vào tít sâu trong con hẻm: "Xong chưa?"
Một người nhanh chóng chạy từ bên trong ra, đá bay chai lọ la liệt trên đất, đứng khép nép trước mặt hắn, báo cáo: "Thưa anh Nghiêu, thằng đần kia quá ngu, vướng mãi ở câu điền dãy số, em làm hộ nó rồi, sao mà nó thi đỗ Trung học số 1 hay vậy? Còn làm cán bộ học sinh nữa?"
Tưởng Nghiêu lạnh lùng giễu cợt: "Ai biết, tụi mày tiếp tục giám sát nó, đề này không được 130 điểm thì đừng cho đi. Tao không có thời gian lề mề nữa, em tao muốn uống trà sữa ở cái tiệm gì nổi tiếng trên mạng, phải xếp hàng một tiếng, không đi thì đóng cửa mất."
"Vâng vâng vâng, anh đi thong thả." Cậu ta cung kính tiễn hắn.
Đêm khuya vắng vẻ, sâu trong con hẻm xa xa chốc chốc lại vẳng ra tiếng la hét thê thảm, dọa mèo hoang không dám lại lảng vảng:
"Rốt cuộc chúng mày là ai! Tao chọc gì chúng mày? Đánh xong rồi còn bắt tao làm đề! Dở hơi không hả!"
...
"Mẹ bà nó ông đéo làm nữa! Ai thích làm thì làm! Tưởng ông sợ chúng mày thật à!"
...
"Đờ mờ cởi quần áo tao làm gì!!! Bớ làng nước ơi ở đây có một lũ biến thái!!"
...
"Đù!! Không được vẽ ở đấy! Bỏ tay ra!! Tao làm thêm lần nữa là được chứ gì!!"
...
"Mẹ mày đây là đề thi đại học! Bảo sao khó thế! Ông mới học lớp 11 thôi!!!"
Danh sách chương