Bắc Hán quốc nhỏ, kỳ thật từ Thái Nguyên đến phía nam ra roi thúc ngựa ba bốn ngày là tới. Chỉ có điều đại đội nhân mã hành quân, so với một mình cưỡi ngựa phải chậm hơn rất nhiều. Nhất là Lưu Lăng suất lĩnh ba vạn đại quân, kỵ binh số lượng quá ít. Nếu đổi lại là ba vạn tinh kỵ, tốc độ cũng sẽ mau hơn không ít đấy.
Nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ còn đỡ một chút, dù sao lúc trước cũng là tinh nhuệ được tuyển chọn từ Phù Viễn quân và Kiến Hùng quân. Cấm quân ngày đầu tiên hành quân vẫn có thể chịu đựng được, đến ngày thứ hai thì bắt đầu xuất hiện người tụt lại phía sau. Còn về quân phòng giữ thì càng thêm không chịu nổi, cái gọi là quân phòng giữ, hầu như đều là người trong thành Thái Nguyên. Trong đó, số người trong nhà hơi chút giàu có thậm chí gia tài ngàn quan cũng không ít, chiếm một phần rất lớn. Những người này gia nhập quân đội là vì học hành không được lấy không được công danh, muốn tìm con đường khác để ăn một miếng cơm nhà quan thôi.
Ngày thường căn bản không có nghiêm túc thao luyện, thể lực so với người của Cấm quân cũng không bằng. Những người này ngày thường cũng chỉ thay phiên đứng gác trên thành lâu, xong việc thì hoặc là uống rượu chơi đùa, hoặc là vùi đầu ngủ say. Cấm quân tốt xấu gì mỗi ngày cũng phải đi ra thao luyện thương bổng, còn đám quân phòng giữ này quả thật chính là đến hưởng phúc. Tuy rằng quân hưởng thấp nhất, nhưng lại là thanh nhàn nhất.
Đợi sau khi bị điều tới trú địa của đại doanh Kinh Kỳ, lại biến thành đứa nhỏ không mẹ không người hỏi thăm. Bọn họ cũng vẫn vui vẻ tự do, cả ngày ở trong doanh địa chính là cãi nhau ầm ĩ uống rượu đi ngủ, đem tinh thần khí nên có của một nam nhân đều tiêu hao hết. Con người chính là như vậy, quen tật xấu gì thì sẽ có tật xấu đó. Cái bệnh lười biếng này mà dính lên người, lúc muốn bỏ thì hết sức khó khăn.
Vào ngày thứ ba hành quân, người của quân phòng giữ đã lề mà lề mề bước không nổi nữa. Cường độ hành quân như vậy, cho dù là nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ cũng chỉ miễn cưỡng chịu đựng thôi, bọn họ thì làm sao có thể kiên trì? Đừng nói bộ binh, chính là kỵ binh cũng có chút chịu không nổi. Mỗi ngày ngoại trừ lúc buổi tối hạ trại đi ngủ, ngay đến ăn cơm cũng là vừa đi vừa ăn. Trước lúc xuất phát Lưu Lăng lệnh mỗi người mang theo lương khô đủ ăn trong bốn ngày, hiện tại mọi người đều hiểu được tại sao, thì ra căn bản sẽ không nổi lửa nấu cơm trên đường.
Mỗi ngày đói bụng thì ăn những đồ ăn vừa thô vừa cứng, vừa khô vừa lạnh này. Những binh sĩ của Cấm quân và quân phòng giữ đã sớm tràn đầy tiếng oán than rồi, nếu không phải lúc trước vào thời điểm ở đại doanh Kinh Kỳ điểm tướng, thủ đoạn giết người của Lưu Lăng quá ngoan độc, những binh sĩ của quân phòng giữ sớm đã có người đào ngũ.
Nguyên bản ngay cả bọn họ cũng cảm thấy bản thân nhất định không thể kiên trì nữa rồi, nhưng vào tối ngày thứ ba có một khâm sai từ thành Thái Nguyên tới. Lưu Lăng đặc ý lệnh quân phòng giữ toàn bộ tập kết, khâm sai ở trước mặt hơn một vạn người tuyên đọc thánh chỉ. Đại ý là như vầy, những người đào ngũ trong quân phòng giữ vào ba ngày trước, vừa trở về nhà trong thành Thái Nguyên liền bị người của Bát Môn Tuần Sát Ti và Binh bộ lần lượt bắt lại, trong một ngày bắt được hơn ba trăm người, Hoàng đế Bệ hạ ra lệnh một tiếng, bên ngoài thành Thái Nguyên lại có thêm hơn ba trăm cô hồn dã quỷ không đầu.
Tin tức này vừa truyền ra, những người có ý định ở trên đường lén lút trốn đi đều thu lại tâm tư. Bọn họ đa phần đều là người địa phương Thái Nguyên, làm đào binh không về nhà còn có thể đi đâu nữa? Cho dù không về nhà, chạy tới nơi khác, vậy còn người nhà bị liên luỵ thì phải làm sao? Loạn thế dùng luật nặng, chiêu này của Hiếu Đế quả nhiên làm cho các binh sĩ của quân phòng giữ, và cả Cấm quân nữa đều bị trấn trụ. Mọi người đều thu lại ý định chạy trốn, cắn răng tiếp tục kiên trì.
Vào ngày thứ tư, đại quân đã đến gần Ứng Châu rồi. Lúc này, thám báo phái ra thẳng tới Ngọc Châu lúc trước vội vàng báo lại.
Lưu Lăng chính đang dùng cơm, cũng ăn giống như các binh sĩ bình thường. Lương khô vừa thô vừa cứng, thật sự nuốt không trôi thì uống miếng nước xông một cái. Tố chất thân thể của hắn vô cùng tốt, tuy cũng cảm thấy rất mệt nhưng cũng không phải không kiên trì nổi. Nhiều năm hành quân đánh trận đã lịch luyện ra một cỗ sức mạnh kiên trì bất khuất, một chút đau khổ như vậy cũng không tính là gì.
Nghe nói thám mã phái tới Ngọc Châu đã trở lại, Lưu Lăng lệnh người mau chóng qua đây.
Lần này thám báo đi tới Ngọc Châu tổng cộng có mười người, lúc trở về chỉ còn lại bốn người. Đầu lĩnh thám báo phong trần mệt mỏi đi tới bên cạnh Lưu Lăng, được người khác đỡ miễn cưỡng hành lễ một cái. Mấy thám báo phía sau gã cũng như vậy, sớm đã mệt không ra hình người. Bọn họ y phục không chỉnh tề, mỗi người đều mang vết thương.
Trên vai thám báo này đơn giản băng bó một chút, còn có chút máu từ miệng vết thương thấm ra. Sắc mặt gã trắng bệch, không có một tia máu. Môi khô nứt nẻ, đã suy yếu đến cực hạn.
– Báo… Báo! Vương gia, Ngọc Châu… Vẫn còn!
Lưu Lăng nghe được lời này đứng mạnh dậy, nhảy một bước tới bên kia dìu tên thám báo đó hỏi: – Ngươi vừa nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa!
Thám báo kia suy yếu không chịu nổi, gian nan nói: – Vương gia, Ngọc Châu vẫn còn trong tay chúng ta!
– Mười người tiểu nhân một đường ngựa không dừng vó chạy tới bên ngoài Ứng Châu, chỉ thấy tám vạn đại quân của Hậu Chu Nguyên soái Tôn Huyền Đạo vây thành Ngọc Châu như thùng sắt vậy. Tiểu nhân đi lên một ngọn đồi cao xem xét, trên tường thành Ngọc Châu vẫn treo cờ của Đại Hán chúng ta!
Chúng tiểu nhân lặng lẽ bắt một binh sĩ Hậu Chu, từ trong miệng gã biết được Ngọc Châu đã bị vây khốn mười ngày rồi, tuy trong thành chỉ có không tới năm ngàn quân phòng thủ, nhưng dưới sự lãnh đạo của Đỗ Nghĩa tướng quân toàn bộ bá tánh trong thành đều đi lên tường thành. Cung tên hết rồi, bá tánh liền phá nhà lấy gạch đá ném xuống.
– Chỉ có điều Ngọc Châu phòng thủ mười ngày này, tuy giết địch vượt qua sáu ngàn, nhưng người của chúng ta cũng đã không đủ hai ngàn, hơn nữa mỗi người đều mang vết thương.
Thám báo kia một hơi nói nhiều như vậy, thân hình lay động một cái. Lưu Lăng tháo túi nước xuống, đích thân cho gã uống nước. Thám báo kia dường như đã lâu không có ăn uống gì, nước vừa vào miệng, gã tham lam uống từng ngụm lớn. Chỉ là thân thể gã quá suy yếu, vừa uống một ngụm đã lập tức ho kịch liệt.
Chờ gã bình tĩnh trở lại, gã tiếp tục nói:
– Đỗ Nghĩa tướng quân bị quân Hậu Chu bắn mù một mắt, nhưng vẫn mang theo vết thương ở trên tường thành chỉ huy thề chết không xuống tường thành! Vương gia, mau phát binh đi, lương thảo trong thành Ngọc Châu đã dùng hết rồi, bọn họ là chịu đói mà liều mạng với quân Chu!
Thám báo kia nói xong câu cuối, nhịn không được thất thanh khóc ồ lên.
Lưu Lăng cho người dìu gã xuống nghỉ ngơi, một quyền đấm mạnh lên trên cây.
– Người của An Hằng đang ở đâu?
Một thám báo nói: – Vương gia, An Hằng lưu lại hai vạn người thủ Ứng Châu, gã mang theo bốn vạn đại quân trú đóng ở địa phương cách thành Ngọc Châu ba mươi dặm. Nhưng gã cũng không có ý định phát binh giải vây Ngọc Châu, mà đại quân của Hậu Chu cũng không phát động công kích với bọn họ!
Lưu Lăng ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hạ lệnh: – Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân, Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên, Vệ Quốc tướng quân Tôn Thắng, tập hợp tất cả kỵ binh, theo ta thẳng tiến Ngọc Châu.
Hắn xoay người nói với Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu: – Lão Trình, ngươi mang theo bộ binh tới Ứng Châu trước, chỉ cần vào được thành, ngươi biết nên làm cái gì rồi chứ?
Trình Nghĩa Hậu đương nhiên hiểu được ý của Lưu Lăng, dùng sức gật gật đầu nói: – Vương gia yên tâm, sau khi lão Trình đến Ứng Châu, đoạt được binh quyền lập tức sẽ dẫn binh đi Ngọc Châu! Chỉ có điều, Vương gia có thể nghe ta một câu không?
Lưu Lăng nói: – Ngươi nói đi.
Trình Nghĩa Hậu nói: – Vương gia, bên ngoài thành Ngọc Châu vẫn còn hơn bảy vạn đại quân Hậu Chu, mười mấy vạn nhân mã của Quách Uy rất nhanh sẽ tới, chúng ta tổng cộng chỉ có chín ngàn kỵ binh, cho dù chạy gấp tới đó cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Chuyện hung hiểm như vậy, Vương gia vẫn là suy xét lại một chút. Nếu như Vương gia khăng khăng như vậy, vậy thì để lão Trình ta dẫn kỵ binh đến Ngọc Châu giải vây! Vương gia yên tâm, chỉ cần lão Trình ta còn một hơi thở, sẽ tận lực giải cứu thành Ngọc Châu!
Lưu Lăng khoát tay áo nói: – Lão Trình, không cần nói nữa. Ứng Châu có hai vạn tinh nhuệ Phủ Viễn quân, ngươi chỉ cần có thể thu phục tiếp quản hai vạn người này, chính là một công lớn rồi! Chuyện của Ngọc châu ta tự có biện pháp, chiếu ta nói đi làm!
Trình Nghĩa Hậu và các tướng lĩnh khác vẫn còn muốn khuyên nữa, Lưu Lăng âm thanh lạnh lùng nói: – Đây là quân lệnh, người vi phạm trảm!
Trình Nghĩa Hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng.
Lưu Lăng tập hợp tất cả chín ngàn kỵ binh bao gồm cả Hắc Kỳ Lân quân, dẫn theo Vương Bán Cân, Chiêu Tiên, Tôn Thắng, thoát ly đội ngũ đại quân, gào thét xông thẳng đến Ngọc Châu.
Lúc này, trên một sườn núi cách xa đại quân hai ba dặm, Lư Ngọc Châu và Huân Nhi hai người như người bùn đang dựa vào cây nghỉ ngơi. Giờ đây hai nàng đâu còn tiêu sái như lúc vừa ra khỏi thành Thái Nguyên, hai nàng đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Lư Ngọc Châu còn có thể miễn cưỡng cưỡi ngựa, Huân Nhi đã kiên trì không nổi nữa rồi.
– Tiểu thư… chúng ta, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, Huân Nhi… thật sự kiên trì không nổi nữa rồi.
Huân Nhi suy yếu nói.
Hai người đều là cô gái yếu đuối, mấy ngày liền cưỡi ngựa chạy đi, hai đùi trong đã mài rách da, đau như lửa đốt. Ăn gió nằm sương, thật sự không phải những cô gái quen nuông chiều từ nhỏ như các nàng có thể chịu đựng được. Lúc bắt đầu Lư Ngọc Châu nghĩ muốn tới Ứng Châu trước thật sự nông cạn, hiện tại các nàng ngay việc đi theo đại quân cũng khó khăn, còn nói gì đến việc qua mặt.
Hai người nguyên bản khuôn mặt nũng nịu, lúc này đều vàng như nến, mồ môi và bụi đất trộn lẫn vào nhau trên mặt, khó chịu muốn chết. Giữa hai đùi và trên mông đều mài rách da, đụng cũng không dám đụng, làm sao đi tiếp được nữa?
Lư Ngọc Châu thở dài nói: – Huân Nhi, như vậy đi, ngươi hiện tại ở đây nghỉ ngơi, ta tự mình đi theo sau, đợi lúc tới được Ứng Châu ngươi lại hội hợp với ta.
Tuy nàng so với Huân Nhi có đỡ hơn một chút, chỉ là trên người Huân Nhi có vết thương nào thì trên người nàng cũng đều có đủ. Chỉ là tính tình nàng cứng cỏi, không muốn từ bỏ mà thôi.
Nghe thấy tiểu thư còn muốn đi tiếp, Huân Nhi kéo nàng lại nói: – Không được! Nói cái gì cũng không thể đuổi theo tiếp nữa. Tiểu thư cành vàng lá ngọc, cho dù phải đến Ứng Châu cũng không cần gấp như vậy. Chúng ta nghỉ một chút, đợi khôi phục thể lực rồi lại đi Ứng Châu tìm hắn cũng không muộn. Hắn suất lĩnh đại quân, dù sao cũng sẽ không biến mất. Cho dù chúng ta tới trễ một ngày hai ngày, cũng không sao hết!
Lư Ngọc Châu kiên định lắc lắc đầu nói: – Hắn nhất định sẽ đến Ứng Châu, chỉ là sau đó sẽ đi đâu thì ai biết được? Mặc kệ Ngọc Châu còn hay mất, trận chiến này nhất định phải đánh. Đoạt lại Ngọc Châu, sĩ khí Đại Hán ta đại chấn, một kích bại lui quân Chu cũng không phải không thể. Nếu như không đoạt lại được Ngọc Châu, không thể đánh một trận phấn chấn sĩ khí, quân tâm một khi loạn, cuộc chiến này chúng ta chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ.
– Cho nên, ta nhất định phải đi theo hắn, nếu như chờ hắn đi đến Ngọc Châu rồi, chỉ sợ không có cơ hội vào quân doanh gặp hắn.
Lư Ngọc Châu phân tích rất có đạo lý, một cô gái hầu như không ra khỏi nhà, có thể nhận thấy như vậy cũng thật hiếm có.
Hai người đang nói, đột nhiên Lư Ngọc Châu chỉ xuống phía dưới nói: – Huân Nhi ngươi xem, đó là cái gì?
Huân Nhi nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy vô số kỵ binh từ trong quân Hán tách ra, theo một hướng khác chạy nhanh như bay rời đi. Nhìn từ xa xa, có thể thấy tất cả kỵ binh của quân Hán đều thoát ly đội ngũ. Trong bụi mù, cũng không thấy rõ tình huống cụ thể.
Lư Ngọc Châu vội vàng đứng dậy nói: – Nguy rồi! Chắc chắn Vương gia cảm thấy hành quân quá chậm sợ trễ nãi thời cơ chiến đấu, hắn muốn mang theo kỵ binh đi trước một bước!
Nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ còn đỡ một chút, dù sao lúc trước cũng là tinh nhuệ được tuyển chọn từ Phù Viễn quân và Kiến Hùng quân. Cấm quân ngày đầu tiên hành quân vẫn có thể chịu đựng được, đến ngày thứ hai thì bắt đầu xuất hiện người tụt lại phía sau. Còn về quân phòng giữ thì càng thêm không chịu nổi, cái gọi là quân phòng giữ, hầu như đều là người trong thành Thái Nguyên. Trong đó, số người trong nhà hơi chút giàu có thậm chí gia tài ngàn quan cũng không ít, chiếm một phần rất lớn. Những người này gia nhập quân đội là vì học hành không được lấy không được công danh, muốn tìm con đường khác để ăn một miếng cơm nhà quan thôi.
Ngày thường căn bản không có nghiêm túc thao luyện, thể lực so với người của Cấm quân cũng không bằng. Những người này ngày thường cũng chỉ thay phiên đứng gác trên thành lâu, xong việc thì hoặc là uống rượu chơi đùa, hoặc là vùi đầu ngủ say. Cấm quân tốt xấu gì mỗi ngày cũng phải đi ra thao luyện thương bổng, còn đám quân phòng giữ này quả thật chính là đến hưởng phúc. Tuy rằng quân hưởng thấp nhất, nhưng lại là thanh nhàn nhất.
Đợi sau khi bị điều tới trú địa của đại doanh Kinh Kỳ, lại biến thành đứa nhỏ không mẹ không người hỏi thăm. Bọn họ cũng vẫn vui vẻ tự do, cả ngày ở trong doanh địa chính là cãi nhau ầm ĩ uống rượu đi ngủ, đem tinh thần khí nên có của một nam nhân đều tiêu hao hết. Con người chính là như vậy, quen tật xấu gì thì sẽ có tật xấu đó. Cái bệnh lười biếng này mà dính lên người, lúc muốn bỏ thì hết sức khó khăn.
Vào ngày thứ ba hành quân, người của quân phòng giữ đã lề mà lề mề bước không nổi nữa. Cường độ hành quân như vậy, cho dù là nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ cũng chỉ miễn cưỡng chịu đựng thôi, bọn họ thì làm sao có thể kiên trì? Đừng nói bộ binh, chính là kỵ binh cũng có chút chịu không nổi. Mỗi ngày ngoại trừ lúc buổi tối hạ trại đi ngủ, ngay đến ăn cơm cũng là vừa đi vừa ăn. Trước lúc xuất phát Lưu Lăng lệnh mỗi người mang theo lương khô đủ ăn trong bốn ngày, hiện tại mọi người đều hiểu được tại sao, thì ra căn bản sẽ không nổi lửa nấu cơm trên đường.
Mỗi ngày đói bụng thì ăn những đồ ăn vừa thô vừa cứng, vừa khô vừa lạnh này. Những binh sĩ của Cấm quân và quân phòng giữ đã sớm tràn đầy tiếng oán than rồi, nếu không phải lúc trước vào thời điểm ở đại doanh Kinh Kỳ điểm tướng, thủ đoạn giết người của Lưu Lăng quá ngoan độc, những binh sĩ của quân phòng giữ sớm đã có người đào ngũ.
Nguyên bản ngay cả bọn họ cũng cảm thấy bản thân nhất định không thể kiên trì nữa rồi, nhưng vào tối ngày thứ ba có một khâm sai từ thành Thái Nguyên tới. Lưu Lăng đặc ý lệnh quân phòng giữ toàn bộ tập kết, khâm sai ở trước mặt hơn một vạn người tuyên đọc thánh chỉ. Đại ý là như vầy, những người đào ngũ trong quân phòng giữ vào ba ngày trước, vừa trở về nhà trong thành Thái Nguyên liền bị người của Bát Môn Tuần Sát Ti và Binh bộ lần lượt bắt lại, trong một ngày bắt được hơn ba trăm người, Hoàng đế Bệ hạ ra lệnh một tiếng, bên ngoài thành Thái Nguyên lại có thêm hơn ba trăm cô hồn dã quỷ không đầu.
Tin tức này vừa truyền ra, những người có ý định ở trên đường lén lút trốn đi đều thu lại tâm tư. Bọn họ đa phần đều là người địa phương Thái Nguyên, làm đào binh không về nhà còn có thể đi đâu nữa? Cho dù không về nhà, chạy tới nơi khác, vậy còn người nhà bị liên luỵ thì phải làm sao? Loạn thế dùng luật nặng, chiêu này của Hiếu Đế quả nhiên làm cho các binh sĩ của quân phòng giữ, và cả Cấm quân nữa đều bị trấn trụ. Mọi người đều thu lại ý định chạy trốn, cắn răng tiếp tục kiên trì.
Vào ngày thứ tư, đại quân đã đến gần Ứng Châu rồi. Lúc này, thám báo phái ra thẳng tới Ngọc Châu lúc trước vội vàng báo lại.
Lưu Lăng chính đang dùng cơm, cũng ăn giống như các binh sĩ bình thường. Lương khô vừa thô vừa cứng, thật sự nuốt không trôi thì uống miếng nước xông một cái. Tố chất thân thể của hắn vô cùng tốt, tuy cũng cảm thấy rất mệt nhưng cũng không phải không kiên trì nổi. Nhiều năm hành quân đánh trận đã lịch luyện ra một cỗ sức mạnh kiên trì bất khuất, một chút đau khổ như vậy cũng không tính là gì.
Nghe nói thám mã phái tới Ngọc Châu đã trở lại, Lưu Lăng lệnh người mau chóng qua đây.
Lần này thám báo đi tới Ngọc Châu tổng cộng có mười người, lúc trở về chỉ còn lại bốn người. Đầu lĩnh thám báo phong trần mệt mỏi đi tới bên cạnh Lưu Lăng, được người khác đỡ miễn cưỡng hành lễ một cái. Mấy thám báo phía sau gã cũng như vậy, sớm đã mệt không ra hình người. Bọn họ y phục không chỉnh tề, mỗi người đều mang vết thương.
Trên vai thám báo này đơn giản băng bó một chút, còn có chút máu từ miệng vết thương thấm ra. Sắc mặt gã trắng bệch, không có một tia máu. Môi khô nứt nẻ, đã suy yếu đến cực hạn.
– Báo… Báo! Vương gia, Ngọc Châu… Vẫn còn!
Lưu Lăng nghe được lời này đứng mạnh dậy, nhảy một bước tới bên kia dìu tên thám báo đó hỏi: – Ngươi vừa nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa!
Thám báo kia suy yếu không chịu nổi, gian nan nói: – Vương gia, Ngọc Châu vẫn còn trong tay chúng ta!
– Mười người tiểu nhân một đường ngựa không dừng vó chạy tới bên ngoài Ứng Châu, chỉ thấy tám vạn đại quân của Hậu Chu Nguyên soái Tôn Huyền Đạo vây thành Ngọc Châu như thùng sắt vậy. Tiểu nhân đi lên một ngọn đồi cao xem xét, trên tường thành Ngọc Châu vẫn treo cờ của Đại Hán chúng ta!
Chúng tiểu nhân lặng lẽ bắt một binh sĩ Hậu Chu, từ trong miệng gã biết được Ngọc Châu đã bị vây khốn mười ngày rồi, tuy trong thành chỉ có không tới năm ngàn quân phòng thủ, nhưng dưới sự lãnh đạo của Đỗ Nghĩa tướng quân toàn bộ bá tánh trong thành đều đi lên tường thành. Cung tên hết rồi, bá tánh liền phá nhà lấy gạch đá ném xuống.
– Chỉ có điều Ngọc Châu phòng thủ mười ngày này, tuy giết địch vượt qua sáu ngàn, nhưng người của chúng ta cũng đã không đủ hai ngàn, hơn nữa mỗi người đều mang vết thương.
Thám báo kia một hơi nói nhiều như vậy, thân hình lay động một cái. Lưu Lăng tháo túi nước xuống, đích thân cho gã uống nước. Thám báo kia dường như đã lâu không có ăn uống gì, nước vừa vào miệng, gã tham lam uống từng ngụm lớn. Chỉ là thân thể gã quá suy yếu, vừa uống một ngụm đã lập tức ho kịch liệt.
Chờ gã bình tĩnh trở lại, gã tiếp tục nói:
– Đỗ Nghĩa tướng quân bị quân Hậu Chu bắn mù một mắt, nhưng vẫn mang theo vết thương ở trên tường thành chỉ huy thề chết không xuống tường thành! Vương gia, mau phát binh đi, lương thảo trong thành Ngọc Châu đã dùng hết rồi, bọn họ là chịu đói mà liều mạng với quân Chu!
Thám báo kia nói xong câu cuối, nhịn không được thất thanh khóc ồ lên.
Lưu Lăng cho người dìu gã xuống nghỉ ngơi, một quyền đấm mạnh lên trên cây.
– Người của An Hằng đang ở đâu?
Một thám báo nói: – Vương gia, An Hằng lưu lại hai vạn người thủ Ứng Châu, gã mang theo bốn vạn đại quân trú đóng ở địa phương cách thành Ngọc Châu ba mươi dặm. Nhưng gã cũng không có ý định phát binh giải vây Ngọc Châu, mà đại quân của Hậu Chu cũng không phát động công kích với bọn họ!
Lưu Lăng ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hạ lệnh: – Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân, Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên, Vệ Quốc tướng quân Tôn Thắng, tập hợp tất cả kỵ binh, theo ta thẳng tiến Ngọc Châu.
Hắn xoay người nói với Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu: – Lão Trình, ngươi mang theo bộ binh tới Ứng Châu trước, chỉ cần vào được thành, ngươi biết nên làm cái gì rồi chứ?
Trình Nghĩa Hậu đương nhiên hiểu được ý của Lưu Lăng, dùng sức gật gật đầu nói: – Vương gia yên tâm, sau khi lão Trình đến Ứng Châu, đoạt được binh quyền lập tức sẽ dẫn binh đi Ngọc Châu! Chỉ có điều, Vương gia có thể nghe ta một câu không?
Lưu Lăng nói: – Ngươi nói đi.
Trình Nghĩa Hậu nói: – Vương gia, bên ngoài thành Ngọc Châu vẫn còn hơn bảy vạn đại quân Hậu Chu, mười mấy vạn nhân mã của Quách Uy rất nhanh sẽ tới, chúng ta tổng cộng chỉ có chín ngàn kỵ binh, cho dù chạy gấp tới đó cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Chuyện hung hiểm như vậy, Vương gia vẫn là suy xét lại một chút. Nếu như Vương gia khăng khăng như vậy, vậy thì để lão Trình ta dẫn kỵ binh đến Ngọc Châu giải vây! Vương gia yên tâm, chỉ cần lão Trình ta còn một hơi thở, sẽ tận lực giải cứu thành Ngọc Châu!
Lưu Lăng khoát tay áo nói: – Lão Trình, không cần nói nữa. Ứng Châu có hai vạn tinh nhuệ Phủ Viễn quân, ngươi chỉ cần có thể thu phục tiếp quản hai vạn người này, chính là một công lớn rồi! Chuyện của Ngọc châu ta tự có biện pháp, chiếu ta nói đi làm!
Trình Nghĩa Hậu và các tướng lĩnh khác vẫn còn muốn khuyên nữa, Lưu Lăng âm thanh lạnh lùng nói: – Đây là quân lệnh, người vi phạm trảm!
Trình Nghĩa Hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng.
Lưu Lăng tập hợp tất cả chín ngàn kỵ binh bao gồm cả Hắc Kỳ Lân quân, dẫn theo Vương Bán Cân, Chiêu Tiên, Tôn Thắng, thoát ly đội ngũ đại quân, gào thét xông thẳng đến Ngọc Châu.
Lúc này, trên một sườn núi cách xa đại quân hai ba dặm, Lư Ngọc Châu và Huân Nhi hai người như người bùn đang dựa vào cây nghỉ ngơi. Giờ đây hai nàng đâu còn tiêu sái như lúc vừa ra khỏi thành Thái Nguyên, hai nàng đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Lư Ngọc Châu còn có thể miễn cưỡng cưỡi ngựa, Huân Nhi đã kiên trì không nổi nữa rồi.
– Tiểu thư… chúng ta, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, Huân Nhi… thật sự kiên trì không nổi nữa rồi.
Huân Nhi suy yếu nói.
Hai người đều là cô gái yếu đuối, mấy ngày liền cưỡi ngựa chạy đi, hai đùi trong đã mài rách da, đau như lửa đốt. Ăn gió nằm sương, thật sự không phải những cô gái quen nuông chiều từ nhỏ như các nàng có thể chịu đựng được. Lúc bắt đầu Lư Ngọc Châu nghĩ muốn tới Ứng Châu trước thật sự nông cạn, hiện tại các nàng ngay việc đi theo đại quân cũng khó khăn, còn nói gì đến việc qua mặt.
Hai người nguyên bản khuôn mặt nũng nịu, lúc này đều vàng như nến, mồ môi và bụi đất trộn lẫn vào nhau trên mặt, khó chịu muốn chết. Giữa hai đùi và trên mông đều mài rách da, đụng cũng không dám đụng, làm sao đi tiếp được nữa?
Lư Ngọc Châu thở dài nói: – Huân Nhi, như vậy đi, ngươi hiện tại ở đây nghỉ ngơi, ta tự mình đi theo sau, đợi lúc tới được Ứng Châu ngươi lại hội hợp với ta.
Tuy nàng so với Huân Nhi có đỡ hơn một chút, chỉ là trên người Huân Nhi có vết thương nào thì trên người nàng cũng đều có đủ. Chỉ là tính tình nàng cứng cỏi, không muốn từ bỏ mà thôi.
Nghe thấy tiểu thư còn muốn đi tiếp, Huân Nhi kéo nàng lại nói: – Không được! Nói cái gì cũng không thể đuổi theo tiếp nữa. Tiểu thư cành vàng lá ngọc, cho dù phải đến Ứng Châu cũng không cần gấp như vậy. Chúng ta nghỉ một chút, đợi khôi phục thể lực rồi lại đi Ứng Châu tìm hắn cũng không muộn. Hắn suất lĩnh đại quân, dù sao cũng sẽ không biến mất. Cho dù chúng ta tới trễ một ngày hai ngày, cũng không sao hết!
Lư Ngọc Châu kiên định lắc lắc đầu nói: – Hắn nhất định sẽ đến Ứng Châu, chỉ là sau đó sẽ đi đâu thì ai biết được? Mặc kệ Ngọc Châu còn hay mất, trận chiến này nhất định phải đánh. Đoạt lại Ngọc Châu, sĩ khí Đại Hán ta đại chấn, một kích bại lui quân Chu cũng không phải không thể. Nếu như không đoạt lại được Ngọc Châu, không thể đánh một trận phấn chấn sĩ khí, quân tâm một khi loạn, cuộc chiến này chúng ta chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ.
– Cho nên, ta nhất định phải đi theo hắn, nếu như chờ hắn đi đến Ngọc Châu rồi, chỉ sợ không có cơ hội vào quân doanh gặp hắn.
Lư Ngọc Châu phân tích rất có đạo lý, một cô gái hầu như không ra khỏi nhà, có thể nhận thấy như vậy cũng thật hiếm có.
Hai người đang nói, đột nhiên Lư Ngọc Châu chỉ xuống phía dưới nói: – Huân Nhi ngươi xem, đó là cái gì?
Huân Nhi nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy vô số kỵ binh từ trong quân Hán tách ra, theo một hướng khác chạy nhanh như bay rời đi. Nhìn từ xa xa, có thể thấy tất cả kỵ binh của quân Hán đều thoát ly đội ngũ. Trong bụi mù, cũng không thấy rõ tình huống cụ thể.
Lư Ngọc Châu vội vàng đứng dậy nói: – Nguy rồi! Chắc chắn Vương gia cảm thấy hành quân quá chậm sợ trễ nãi thời cơ chiến đấu, hắn muốn mang theo kỵ binh đi trước một bước!
Danh sách chương