Có lẽ văn minh hiện đại đã rèn luyện cho hắn sự tự chủ khiến người không thể lý giải, ngay cả chính hắn có đôi khi cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Lưu Lăng nhìn bộ dạng co quắp của Mẫn Tuệ, hiểu ý cười nói: - Đi thôi, cùng ta đi gặp tên mạng lớn Vương Tiểu Ngưu. Nghe nói ngày hôm qua hắn ta đã tỉnh lại? Sao nào? Mẫn Tuệ bị Lưu Lăng nhìn chăm chú, tim đập như hươu chạy, ước gì có thể tìm được việc khác để làm luôn và ngay. Lưu Lăng vừa nói muốn đi gặp Vương Tiểu Ngưu, tiểu nha đầu này ngay lập tức đi vọt lên phía trước. Sau khi đi được mấy bước chợt nhớ tới mình không nên đi trước Vương gia, vì thế đỏ mặt đứng tại chỗ chờ Lưu Lăng.
Lưu Lăng cười, cúi đầu xuống vừa lúc thấy quần áo Mẫn Tuệ hơi quái lạ, ngay từ đầu không nhìn thấy nhưng nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra là quần áo hơi nhỏ, dưới làn váy Mẫn Tuệ lộ ra một đoạn bắp chân trắng như tuyết. Cô gái mười ba mười bốn tuổi đúng là lúc thân thể đang vào thời kỳ dậy thì, quần áo nhỏ cũng là bình thường, nhưng trong lòng Lưu Lăng lại sinh ra áy náy, thân là một thân vương, quần áo cho nha hoàn trong phủ lại không thể vừa người, không thể không nói thật phải xin lỗi cái thân phận Vương gia này. Tuy rằng theo như Lưu Lăng cảm thấy thì váy càng ngắn càng đẹp mắt.
- Mẫn Tuệ.
Lưu Lăng gọi một tiếng.
- Vương gia, có chuyện gì ạ?
Lưu Lăng nói: - Tỷ tỷ Mi Nhi của ngươi cũng đã khá hơn, cứ ở trong phòng mãi cũng không tốt cho sức khỏe. Ngày mai ngươi dẫn nàng ra ngoài đi dạo, tiện thể mua cho ngươi mấy bộ y phục luôn.
Nói xong, Lưu Lăng lại bước đi tiếp. Chờ lúc hắn đi đã khá xa, Mẫn Tuệ cúi đầu nhìn bắp chân lộ ra ngoài của mình khuôn mặt không khỏi lại đỏ lên.
Lưu Lăng mới tới gần phòng Vương Tiểu Ngưu đã nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng cãi vã. Tuy không kịch liệt nhưng hiển nhiên có hai người đang bất đồng quan điểm.
- Thân thể của ngươi vừa mới có biến chuyển tốt, sao lại không chịu kiêng thế? Thịt cá quá bổ thế này nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng cơ thể!
Lưu Lăng nhận ra đây giọng của Lý Đông Xương.
- Ta nói thần y này, ta biết ngài nói rất có lý, luận về y thuật ở thành Thái Nguyên này ngài là thần y số một số hai, theo lý thuyết những điều ngài nói ra nhất định phải nghe, nhưng ngài không biết rằng thân thể của Vương Tiểu Ngưu này không giống người bình thường! Ta đã nói với ngài rồi, khi còn ở biên giới phía nam, Vương Tiểu Ngưu ta đi theo Đại tướng quân Vương, à... không đúng, đi theo Trung Thân vương của chúng ta chinh chiến sa trường, cũng là một nam tử nổi tiếng!
- Nhớ có một năm ta bị trọng thương, bị một thằng nhãi con Hậu Chu chém đao vào trên cổ, thiếu chút nữa đã cắt cụt đầu lão tử, nhưng mạng ta lớn, bị chặt đứt nửa cổ vẫn không chết! Ngài có biết vì sao không? Đó là bởi vì chúng ta có thần uy của Vương gia bảo hộ!
- Lúc ấy Vương gia đã từng nói, tên tiểu tử này dũng cảm! Cần nhanh chóng khôi phục thương thế, và lại đi theo bổn Vương tới sa trường dương uy! Các ngươi nói xem phải làm thế nào mới khiến thân thể hắn mau khỏe lại?
Vương Tiểu Ngưu nuốt nước bọt hỏi Lý Đông Xương: - Thần y, ngài đoán xem các hảo hán tướng lĩnh dưới trướng Vương gia nhà chúng ta trả lời như thế nào?
Lý Đông Xương bị y chặn họng, tức giận nói: - Ta làm sao biết được.
Vương Tiểu Ngưu cười hì hì rồi lại nói: - Ta nhớ Hoa tướng quân lúc ấy đã nói, cần gì phải nghĩ, cứ uống chén rượu lớn ăn miếng thịt to, máu thịt trên cổ sẽ được bù đắp lại!
Lý Đông Xương hừ một tiếng, tỏ vẻ mặc kệ.
Vương Tiểu Ngưu hưng phấn nói tiếp: - Ngài đoán Vương gia nói sao nào?
Không đợi Lý Đông Xương tiếp lời, y đã nói tiếp: - Vương gia nói, hiện trong quân doanh không có chén lớn rượu, cũng không có khối thịt to, nhưng tiểu huynh đệ này để khôi phục thân thể cần uống rượu ăn thịt phải làm sao bây giờ!
Trong ánh mắt Vương Tiểu Ngưu lóe lên thần thái khác thường nói: - Lúc ấy các tướng quân hô một tiếng làm lòng ta như được ngâm mật ngọt!
- Các tướng quân hô: Cướp từ trong doanh bọn Hậu Chu!
- Vương gia cười ha ha, dùng roi ngựa chỉ về phía quân doanh Hậu Chu nói: Đêm nay ta muốn đến nơi đó! Đoạt lấy rượu thịt cho tiểu huynh đệ bị thương này, nhân tiện cướp hộ hắn vài nữ nhân, các ngươi ai đi cùng ta?
Vương Tiểu Ngưu thần thái sáng láng nói: - Vào lúc nửa đêm, Vương gia mang theo năm ngàn người tập kích quân doanh Hậu Chu, một hơi xông vào đại doanh Hậu Chu ba lượt, lập tức đại doanh Hậu Chu vỡ tung! Ta bảo Lý thần y, lúc ấy ngài không biết đâu, Hậu Chu có mười lăm vạn đại quân, mà lúc ấy Vương gia chỉ có ba vạn người, không ai ngờ rằng Vương gia có thể tự mình mang người đi tập kích đại doanh Hậu Chu ban đêm!
- Vì cướp lấy rượu thịt cho Vương Tiểu Ngưu ta, Vương gia không tiếc đưa thân vào nơi hiểm địa! Ân tình này Vương Tiểu Ngưu cả đời không quên! Sau khi ăn rượu thịt Vương gia cướp về Vương Tiểu Ngưu ta khỏi rất nhanh! Vết thương nặng như vậy mà chỉ không đến ba tháng ta lại có thể cầm đao quần nhau với đám nhãi con Hậu Chu rồi! Ngài nói đi Lý thần y, ngài không cho ta ăn thịt, làm sao ta có thể khá lên được? Đây đã là lần thứ hai Vương gia cứu tính mạng Vương Tiểu Ngưu ta rồi, nếu ta không mau chóng khỏe lại để làm trâu làm ngựa báo đáp Vương gia thì ta còn là người sao?
Lưu Lăng đứng bên ngoài nghe Vương Tiểu Ngưu nói chuyện, ngẫm nghĩ một chút thấy quả thật có chuyện như vậy, bất quá đêm đó hắn tập kích quân doanh Hậu Chu kỳ thật không phải cướp rượu thịt để cứu Vương Tiểu Ngưu. Mục đích hắn nói ra những câu ấy chủ yếu là để xốc lại sĩ khí binh sĩ, không ngờ Vương Tiểu Ngưu lại thật thà như vậy.
Trận chiến ấy đã trôi qua bảy tám năm, hiện tại nhớ tới vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Còn nhớ lúc ấy khi Nguyên soái Tôn Huyền Đạo của Hậu Chu rút lui đã cảm thán: - Bắc Hán có Lưu Lăng thủ hộ như lạch trời khó có thể vượt qua!
- Nói gì cũng không được! Đầu tiên ăn thức ăn nhẹ trước, thịt cá bổ quá hoá nẫu, ta là thầy thuốc, ngươi bây giờ là bệnh nhân của ta, nhất định phải nghe theo ta mà làm!
Nghe lời Lý Đông Xương nói thì chứng tỏ y không cảm thấy hứng thú với chuyện xưa mà Vương Tiểu Ngưu vừa kể, vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
Vương Tiểu Ngưu trầm mặc một lát nói: - Thật sự không cho ta ăn thịt?
- Tuyệt đối không được!
Chỉ nghe Vương Tiểu Ngưu hung hãn nói: - Tốt! Nếu như thế thì ta sẽ nhịn đói gần chết, sau đó đi khắp nơi loan tin ngươi trị bệnh khiến ta gần chết! Nói ngươi giả mạo đệ tử thần y Ngô Bản, chữa bệnh linh tinh hại chết người!
Lý Đông Xương cứng miệng, cả giận nói: - Ngươi là đồ tiểu nhân!
Vương Tiểu Ngưu cười ha hả nói: - Ngươi có sợ không?
Lưu Lăng thật sự không kìm nén nổi, đứng ngoài cửa mỉm cười. Vương Tiểu Ngưu thật đúng là một nhân tài, “ta sẽ nhịn đói gần chết, sau đó đi khắp nơi loan tin... làm ô uế tên tuổi Lý Đông Xương không biết trị bệnh”, thật không ngờ lại nghe không ra khuyết điểm trong cái mưu mẹo này.
Lưu Lăng nhìn bộ dạng co quắp của Mẫn Tuệ, hiểu ý cười nói: - Đi thôi, cùng ta đi gặp tên mạng lớn Vương Tiểu Ngưu. Nghe nói ngày hôm qua hắn ta đã tỉnh lại? Sao nào? Mẫn Tuệ bị Lưu Lăng nhìn chăm chú, tim đập như hươu chạy, ước gì có thể tìm được việc khác để làm luôn và ngay. Lưu Lăng vừa nói muốn đi gặp Vương Tiểu Ngưu, tiểu nha đầu này ngay lập tức đi vọt lên phía trước. Sau khi đi được mấy bước chợt nhớ tới mình không nên đi trước Vương gia, vì thế đỏ mặt đứng tại chỗ chờ Lưu Lăng.
Lưu Lăng cười, cúi đầu xuống vừa lúc thấy quần áo Mẫn Tuệ hơi quái lạ, ngay từ đầu không nhìn thấy nhưng nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra là quần áo hơi nhỏ, dưới làn váy Mẫn Tuệ lộ ra một đoạn bắp chân trắng như tuyết. Cô gái mười ba mười bốn tuổi đúng là lúc thân thể đang vào thời kỳ dậy thì, quần áo nhỏ cũng là bình thường, nhưng trong lòng Lưu Lăng lại sinh ra áy náy, thân là một thân vương, quần áo cho nha hoàn trong phủ lại không thể vừa người, không thể không nói thật phải xin lỗi cái thân phận Vương gia này. Tuy rằng theo như Lưu Lăng cảm thấy thì váy càng ngắn càng đẹp mắt.
- Mẫn Tuệ.
Lưu Lăng gọi một tiếng.
- Vương gia, có chuyện gì ạ?
Lưu Lăng nói: - Tỷ tỷ Mi Nhi của ngươi cũng đã khá hơn, cứ ở trong phòng mãi cũng không tốt cho sức khỏe. Ngày mai ngươi dẫn nàng ra ngoài đi dạo, tiện thể mua cho ngươi mấy bộ y phục luôn.
Nói xong, Lưu Lăng lại bước đi tiếp. Chờ lúc hắn đi đã khá xa, Mẫn Tuệ cúi đầu nhìn bắp chân lộ ra ngoài của mình khuôn mặt không khỏi lại đỏ lên.
Lưu Lăng mới tới gần phòng Vương Tiểu Ngưu đã nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng cãi vã. Tuy không kịch liệt nhưng hiển nhiên có hai người đang bất đồng quan điểm.
- Thân thể của ngươi vừa mới có biến chuyển tốt, sao lại không chịu kiêng thế? Thịt cá quá bổ thế này nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng cơ thể!
Lưu Lăng nhận ra đây giọng của Lý Đông Xương.
- Ta nói thần y này, ta biết ngài nói rất có lý, luận về y thuật ở thành Thái Nguyên này ngài là thần y số một số hai, theo lý thuyết những điều ngài nói ra nhất định phải nghe, nhưng ngài không biết rằng thân thể của Vương Tiểu Ngưu này không giống người bình thường! Ta đã nói với ngài rồi, khi còn ở biên giới phía nam, Vương Tiểu Ngưu ta đi theo Đại tướng quân Vương, à... không đúng, đi theo Trung Thân vương của chúng ta chinh chiến sa trường, cũng là một nam tử nổi tiếng!
- Nhớ có một năm ta bị trọng thương, bị một thằng nhãi con Hậu Chu chém đao vào trên cổ, thiếu chút nữa đã cắt cụt đầu lão tử, nhưng mạng ta lớn, bị chặt đứt nửa cổ vẫn không chết! Ngài có biết vì sao không? Đó là bởi vì chúng ta có thần uy của Vương gia bảo hộ!
- Lúc ấy Vương gia đã từng nói, tên tiểu tử này dũng cảm! Cần nhanh chóng khôi phục thương thế, và lại đi theo bổn Vương tới sa trường dương uy! Các ngươi nói xem phải làm thế nào mới khiến thân thể hắn mau khỏe lại?
Vương Tiểu Ngưu nuốt nước bọt hỏi Lý Đông Xương: - Thần y, ngài đoán xem các hảo hán tướng lĩnh dưới trướng Vương gia nhà chúng ta trả lời như thế nào?
Lý Đông Xương bị y chặn họng, tức giận nói: - Ta làm sao biết được.
Vương Tiểu Ngưu cười hì hì rồi lại nói: - Ta nhớ Hoa tướng quân lúc ấy đã nói, cần gì phải nghĩ, cứ uống chén rượu lớn ăn miếng thịt to, máu thịt trên cổ sẽ được bù đắp lại!
Lý Đông Xương hừ một tiếng, tỏ vẻ mặc kệ.
Vương Tiểu Ngưu hưng phấn nói tiếp: - Ngài đoán Vương gia nói sao nào?
Không đợi Lý Đông Xương tiếp lời, y đã nói tiếp: - Vương gia nói, hiện trong quân doanh không có chén lớn rượu, cũng không có khối thịt to, nhưng tiểu huynh đệ này để khôi phục thân thể cần uống rượu ăn thịt phải làm sao bây giờ!
Trong ánh mắt Vương Tiểu Ngưu lóe lên thần thái khác thường nói: - Lúc ấy các tướng quân hô một tiếng làm lòng ta như được ngâm mật ngọt!
- Các tướng quân hô: Cướp từ trong doanh bọn Hậu Chu!
- Vương gia cười ha ha, dùng roi ngựa chỉ về phía quân doanh Hậu Chu nói: Đêm nay ta muốn đến nơi đó! Đoạt lấy rượu thịt cho tiểu huynh đệ bị thương này, nhân tiện cướp hộ hắn vài nữ nhân, các ngươi ai đi cùng ta?
Vương Tiểu Ngưu thần thái sáng láng nói: - Vào lúc nửa đêm, Vương gia mang theo năm ngàn người tập kích quân doanh Hậu Chu, một hơi xông vào đại doanh Hậu Chu ba lượt, lập tức đại doanh Hậu Chu vỡ tung! Ta bảo Lý thần y, lúc ấy ngài không biết đâu, Hậu Chu có mười lăm vạn đại quân, mà lúc ấy Vương gia chỉ có ba vạn người, không ai ngờ rằng Vương gia có thể tự mình mang người đi tập kích đại doanh Hậu Chu ban đêm!
- Vì cướp lấy rượu thịt cho Vương Tiểu Ngưu ta, Vương gia không tiếc đưa thân vào nơi hiểm địa! Ân tình này Vương Tiểu Ngưu cả đời không quên! Sau khi ăn rượu thịt Vương gia cướp về Vương Tiểu Ngưu ta khỏi rất nhanh! Vết thương nặng như vậy mà chỉ không đến ba tháng ta lại có thể cầm đao quần nhau với đám nhãi con Hậu Chu rồi! Ngài nói đi Lý thần y, ngài không cho ta ăn thịt, làm sao ta có thể khá lên được? Đây đã là lần thứ hai Vương gia cứu tính mạng Vương Tiểu Ngưu ta rồi, nếu ta không mau chóng khỏe lại để làm trâu làm ngựa báo đáp Vương gia thì ta còn là người sao?
Lưu Lăng đứng bên ngoài nghe Vương Tiểu Ngưu nói chuyện, ngẫm nghĩ một chút thấy quả thật có chuyện như vậy, bất quá đêm đó hắn tập kích quân doanh Hậu Chu kỳ thật không phải cướp rượu thịt để cứu Vương Tiểu Ngưu. Mục đích hắn nói ra những câu ấy chủ yếu là để xốc lại sĩ khí binh sĩ, không ngờ Vương Tiểu Ngưu lại thật thà như vậy.
Trận chiến ấy đã trôi qua bảy tám năm, hiện tại nhớ tới vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Còn nhớ lúc ấy khi Nguyên soái Tôn Huyền Đạo của Hậu Chu rút lui đã cảm thán: - Bắc Hán có Lưu Lăng thủ hộ như lạch trời khó có thể vượt qua!
- Nói gì cũng không được! Đầu tiên ăn thức ăn nhẹ trước, thịt cá bổ quá hoá nẫu, ta là thầy thuốc, ngươi bây giờ là bệnh nhân của ta, nhất định phải nghe theo ta mà làm!
Nghe lời Lý Đông Xương nói thì chứng tỏ y không cảm thấy hứng thú với chuyện xưa mà Vương Tiểu Ngưu vừa kể, vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
Vương Tiểu Ngưu trầm mặc một lát nói: - Thật sự không cho ta ăn thịt?
- Tuyệt đối không được!
Chỉ nghe Vương Tiểu Ngưu hung hãn nói: - Tốt! Nếu như thế thì ta sẽ nhịn đói gần chết, sau đó đi khắp nơi loan tin ngươi trị bệnh khiến ta gần chết! Nói ngươi giả mạo đệ tử thần y Ngô Bản, chữa bệnh linh tinh hại chết người!
Lý Đông Xương cứng miệng, cả giận nói: - Ngươi là đồ tiểu nhân!
Vương Tiểu Ngưu cười ha hả nói: - Ngươi có sợ không?
Lưu Lăng thật sự không kìm nén nổi, đứng ngoài cửa mỉm cười. Vương Tiểu Ngưu thật đúng là một nhân tài, “ta sẽ nhịn đói gần chết, sau đó đi khắp nơi loan tin... làm ô uế tên tuổi Lý Đông Xương không biết trị bệnh”, thật không ngờ lại nghe không ra khuyết điểm trong cái mưu mẹo này.
Danh sách chương