Thẩm Vị Lăng quỳ rạp xuống đất, thân thể run lẩy bẩy. Ông ta thật sự sợ hãi, vốn liếng để mình tự hào ở trước mặt Diệp Phùng quả thực là trò cười.

Ông ta run cầm cập nhìn lướt qua một đám người đang quỳ rạp dưới đất, cơ mặt không nhịn được run rẩy. Đó đều là những nhân vật tầm cỡ mánh khóe thông thiên ở Đông Ngọc này, nhưng chính là những quyền quý đứng đầu đó lại đều cung kính quỳ trước mặt Diệp Phùng!

Tiếng xe lăn di chuyển vô cùng chói tai.

Thẩm Vị Lăng ngẩng đầu lên thấy Diệp Phùng xuất hiện trước mặt mình, đang cúi đầu nhìn xuống mình, vẻ mặt kiêu ngạo cao quý.

“Nghe nói ông cần máu gấu trúc? Con gái †ôi còn rất nhỏ, máu cũng không nhiều. Tôi là ba của nó, hay là ông lấy máu của tôi nhé?”

Như có một tia sấm nổ tung trong đầu Thẩm Vị Lăng. Ông ta đã hiểu, người đàn ông đáng sợ này chính là cha của Thi Nguyệt sao?

Đầu óc Thẩm Vị Lăng rối bời, tại sao lại như vậy? Con bé kia chẳng phải chỉ là một đứa con hoang không có bối cảnh gì thôi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một người cha đáng sợ cỡ này? Tuy nhiên lúc này rõ ràng không phải là lúc suy nghĩ về vấn đề này.

Thẩm Vị Lăng không còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, run cầm cập quỳ lạy dưới chân Diệp Phùng: “Xin… Xin lỗi. Tôi không nên dòm ngó con gái của ngài, đều là lỗi của tôi, van ngài hãy tha… Tha cho tôi lần này đi.”

Diệp Phùng nở nụ cười, chẳng qua nụ cười lạnh lẽo như từ dưới địa ngục lên. Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu tôi không xuất hiện thì ai sẽ tha cho con gái tôi? Mạng sống của con trai ông quan trọng, chẳng lẽ mạng sống của con gái tôi không quan trọng sao?”

Diệp Phùng vừa nói vừa đứng dậy, khí thế như quân lâm thiên hạ.

“Người đang làm, trời đang nhìn! Nhớ nhầm một câu, làm thêm một việc ác, ắt sẽ chết!” Nói xong, anh chậm rãi xoay người, đúng lúc có một cơn gió lạnh thổi qua, âm u như tiếng vương giả thẩm phán vang lên: “Tội này, phải chuộc bằng máu Hôm sau, khi ánh nắng lại chiếu rọi khắp nơi, một tin tức nóng hổi lan truyền khắp thành phố Hướng Dương. Nhà họ Thẩm, gia tộc đứng đầu thành phố Hướng Dương bị bốc cháy vào nửa đêm, một trăm ba mươi hai thành viên dòng chính của cả dòng họ đều chết cháy, không một ai còn sống!

Không ai truy cứu trận hỏa hoạn này có thật hay không. Đối với dân chúng bình thường mà nói, đây chỉ là câu chuyện nói sau bữa cơm mà thôi.

Trong phòng bệnh, Diệp Phùng mỉm cười nhìn cô bé trước mắt, giọng nói mềm mại vang lên: “Ba thật là ba của con sao?”

Diệp Phùng gật đầu: “Thi Nguyệt, là ba đây, ba đến thăm con đây!”

Vừa dứt lời, ánh mắt cô bé lập tức sáng lên, sau đó nước mắt tràn ngập hốc mắt, nhào vào lòng Diệp Phùng, giọng nức nở: “Hu hu, ba đến rồi! Cuối cùng ba cũng đến rồi! Thi Nguyệt không còn là đứa con hoang không có ba nữa!”

Giọng nói vui sướng của cô bé còn tràn ngập tủi thân, trái tim Diệp Phùng bỗng đau nhói, ôm chặt thân thể gầy yếu của Thi Nguyệt như thể muốn hòa tan hết sự dịu dàng vào cơ thể cô bé. Anh nói bằng giọng hiền lành nhất: “Thi Nguyệt, xin lỗi con, ba đã đến muộn. Từ nay về sau, ba sẽ không rời xa con với mẹ nữa.

Thi Nguyệt ngước mắt lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Diệp Phùng, mong chờ hỏi: “Thật hả ba?”

Diệp Phùng gật đầu: “Dĩ nhiên là thật.”

Thi Nguyệt lập tức nở nụ cười vui vẻ, vươn ngón út nói: “Vậy thì chúng ta ngoéo tay. Ba phải hứa với con là không được rời xa con với mẹ nữa, được không?”

Diệp Phùng cười vươn ngón tay, hai ngón †ay một lớn một nhỏ quấn chặt lấy nhau.

“Ừ, ba hứa với con”

Lời hứa của Đế Sư vô cùng quý giá.

Thấy nụ cười xán lạn trên gương mặt Thi Nguyệt, Hà Tố Nghỉ cũng không nhịn được đỏ vành mắt. Cô cắn môi, ánh mắt phức tạp. Cô vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không hề gặp lại Diệp Phùng, nhưng vì Thi Nguyệt, cô quyết định cho Diệp Phùng một cơ hội, đồng thời cũng cho chính mình một cơ hội.

Tiếng cười của hai cha con vang vọng khắp phòng bệnh. Nhìn hai người hòa thuận vui vẻ, Hà Tố Nghi cũng nở nụ cười. Đúng lúc này, điện thoại của cô bỗng vang lên, cuộc nói chuyện rất ngắn gọn. Sau khi cúp máy, sắc mặt Hà Tố Nghỉ trở nên khó coi. Diệp Phùng nhạy bén phát hiện vẻ mặt của cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Hà Tố Nghi suy nghĩ rồi nói: “Ba tôi kêu tôi đưa Thi Nguyệt về nhà một chuyến.”

Nghe vậy, đôi mắt Diệp Phùng tối sầm.

Trước khi gặp hai mẹ con, Diệp Phùng đã phái người hỏi thăm rõ ràng cuộc sống của hai mẹ con trong năm năm qua. Gia tộc của Hà Tố Nghỉ ở thành phố Hướng Dương được coi như là gia tộc hạng hai, mẹ mất sớm, sau khi cha cưới người khác thì lại sinh ra một đứa con gái, chỉ nhỏ hơn Hà Tố Nghi ba tuổi. Cô vốn cũng có thể sống một cuộc sống vô tư lự, nhưng năm năm trước, sau khi cô chưa chồng mà chửa, hơn nữa kiên trì muốn sinh ra Thi Nguyệt, người cha luôn yêu thương cô đã nổi trận lôi đình đuổi cô ra khỏi nhà họ Hà, hơn nữa không hề giúp đỡ cô. Thế là cô gái bướng bỉnh này đã gánh vác cuộc sống của hai mẹ con bằng bờ vai gầy gò ấy.

Năm năm qua, Hà Tố Nghi từng rửa chén trong trời đông giá rét, từng bày quán bán hàng giữa trưa nắng oi bức, từng bị ức hiếp, bị sỉ nhục, thậm chí còn bị đùa giỡn và khinh thường vô số lần. Cô đã gánh chịu vô số khổ cực ngay trong lứa tuổi nên được cưng chiều nhất. Nghĩ đến đây, trái tim Diệp Phùng lại đau nhói. Tất cả đều là do mình tạo thành!

“Diệp Phùng, anh nói xem tôi có nên trở về không?” Hà Tố Nghỉ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.

Đó là nhà em, tại sao em không quay về?”

Diệp Phùng yêu thương nhìn cô: “Lần này, tôi sẽ cùng em trở về.”

Có lời anh chưa nói cho cô biết. Dựa theo điều tra của anh, Hà Sâm, cha của Hà Tố Nghi thực tế rất yêu thương cô, năm năm qua cũng từng giúp đỡ cô vô số lần, nhưng Hà Tố Nghi lại hoàn toàn không hay biết. Kẻ gây ra chuyện này chính là bà mẹ kế thoạt nhìn xinh đẹp lương thiện của cô. Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Phùng lóe lên. Tố Nghi, em yên tâm, nếu tôi đã tìm được em thì nhất định sẽ gánh vác một vùng trời cho em. Tôi sẽ đòi lại mọi thứ nên thuộc về em cho em.

€ó lời cổ vũ của Diệp Phùng, ánh mắt Hà Tố Nghi dần trở nên kiên định, gật đầu nói: “Ừ!

Vậy thì chúng ta cùng nhau về nhà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện