“Buông… buông tay!”

“Mau bỏ tay tôi ra”

Chu Bằng từ nhỏ đến lớn đã được nuông chiều, lại phải chịu quá nhiều sự đau đớn như này nhưng cơn đau nhói từ cánh tay đã lan truyền không có lúc nào là không kích thích ở dây thần kinh anh ta!

Tuy nhiên, ngoài sự đau đớn về thể xác, sự việc xảy ra tại đây đã thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh qua lại, nhiều người đã lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng trước mắt!

Tất cả những điều này khiến Chu Bằng, người luôn đứng ở trên cao cảm thấy mất thể diện trước ánh sáng!

“Các người còn đứng đấy làm gì?”

“Đánh anh ta cho tôi!”

Vài học sinh đi cùng anh ta đã trực tiếp đối phó với Diệp Phùng nhưng Diệp Phùng một tay cầm lấy tay của Chu Bằng, còn tay kia nhanh như chớp vung ra. Chỉ nghe vài tiếng gãy, các học sinh kêu đau một tiếng rồi trực tiếp ngã ra đất!

“Vô dụng! Tất cả đều vô dụng!”

Chu Thiên Hùng mắng chửi ầm lên!

Mà Diệp Phùng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, cúi đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Xin lỗi!”

“Nằm mơ, tôi sẽ không bao giờ cho anh…”

“AI”

Diệp Phùng nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh †a lên, Chu Bằng lại hét lên một tiếng, chưa kịp nói gì đã trực tiếp nuốt nước bọt vào, nhanh chóng cầu xin tha thứ: ‘Ừ… Rất xin lỗi, tôi sai rồi!”

“Cậu sai ở chỗ nào?”

“Tôi… tôi không nên dùng bóng rổ đập anh”

“Cậu là cố ý đập tôi?”

“Tôi không biết cậu, tại sao cậu lại đập tôi?”

“Nếu cậu không cố ý, thì cậu xin lỗi vì cái gì?

Chu Bằng thực sự là muốn chửi ầm lên, không phải anh bắt tôi xin lỗi hay sao?

“Như thế nào? Còn chưa tìm ra sao?”

Mắt thấy Diệp Phùng chuẩn bị sùng sức, Chu Bằng vội vàng nói: “Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!”

“Tôi không cẩn thận chơi bóng rổ vô tình đập trúng anh, là lỗi của tôi đáng lẽ tôi nên xin lỗi anh từ trước!”

Nghe xong câu đấy Diệp Phùng mới chậm rãi bỏ tay anh ra, khóe miệng hơi từ từ nhếch lên một vòng cung: “Cậu nói một câu xin lỗi, †ôi nói một câu không vấn đề, có phải chuyện này sẽ được giải quyết yên bình không?”

“Tại sao cậu phải nói xấu làm câu truyện lại càng trở lên gay gắt, điều đấu có mang lại cho cậu lợi ích gì đâu?!”

Lợi ích?

“Tôi chỉ thích cái gì thì tôi làm, cần cái lợi ích làm gì?

Lại còn làm câu chuyện trở lên gay gắt?

“Một người mặc bộ quần áo chưa đến nổi sáu trăm nghìn đồng, có tư cách gì mà đòi gây sự với tôi.

Tuy nhiên Chu Bằng cũng không ngốc, anh †a thấy kỹ năng của Diệp Phùng cho nên cũng không lựa chọn ở phía sau khiêu khích anh, lập tức tỏ ra thái độ hối lỗi của mình, cúi đầu nói: “Rất xin lỗi, tôi đã biết được bản thân mình đã sai lầm, mong anh tha thứ cho tôi!”

Diệp Phùng hài lòng gật đầu: “Sau khi mắc lỗi, nhận ra và sửa chữa là điều tốt nhất!”

“Nhớ kỹ, các cậu là niềm hy vọng cho tương lai của xã hội!”

“Các cậu phải biết rèn luyện hàng ngày để đại diện cho nền văn minh tương lai của xã hội!”

Nói xong câu đó, anh cũng không nán lại lâu trực tiếp xoay người đi về hướng cổng trường.

Nhìn bóng dáng anh rời đi, cảm giác tội lỗi trong mắt Chu Bằng chậm rãi biến thành tức giận!

“Chu Bằng cậu không sao chứ?”

Các bạn cùng lớp lần lượt chạy đến với bộ dạng cắn răng chịu đựng!

“Cánh tay suýt chút nữa thì gấy, còn hại tôi bị mất mặt đến như vậy ở cổng trường, các cậu nói xem tôi có sao không?”

“Chu Bằng, xem ra anh ta có chút bản lĩnh, bọn tôi không đánh lại anh ta!”

“HừI”

Mặt Chu Bằng lộ ra vẻ âm hiểm: “Chỉ có kẻ thấp kém mới dùng hành động để giải quyết sự việc!”

“Là người có tiền chúng ta chỉ cần bỏ ra ít tiền liền biến tên thấp kém này làm việc cho chúng ta thoải mái!”

“Đúng rồi, anh ta vừa nói… Anh ta là một giáo viên?”

Một trong số bạn học gật đầu: “Đúng vậy, anh ta vữa nấy nói như thết”

“Hừ! Ở học viện Đông Phương này tất cả các thầy cô có ai mà tôi chưa gặp qua nhưng chưa bao giờ thấy anh ta…”

“Chu Bằng!”

Trong đám học sinh lại có người nói: ‘Cậu cũng biết, cậu của tôi là phó hiệu trưởng của trường, buổi sáng tôi nghe ông ấy nói chiều nay sẽ có một thầy giáo mới nhận chức, liệu có phải là anh ta không?”

“Ha ha, đánh Chu Bằng mà còn muốn làm thầy ở học viện Đông Phương?”

Chu Bằng lộ vẻ mặt u ám tươi cười nói: “Nói cho cậu của cậu biết để cho tên thấp kém này muốn tới đâu là tới sao!”

Trong lúc đấy, Diệp Phùng trực tiếp đi tới phòng hiệu trưởng, một người đàn ông dáng dấp thư kí vội vàng đứng dậy, vẻ mặt lịch sự nói: “Anh chính là anh Diệp?”

Diệp Phùng gật đầu: “Là tôi!”

Nghe được bản thân anh khẳng định, nụ cười trên mặt người đàn ông càng mở rộng: “Mời anh ngồi!”

“Hiệu trưởng Vương đã phân phó qua, tôi có thể lập tức cho anh làm thủ tục nhận chức!”

“Nhưng chúng ta vẫn còn vài bước nữa, mời anh điền vào một mẫu đơn đăng ký.”

Người đàn ông xoay người trên bàn làm việc, nhưng không có đưa đơn xin việc, anh ta lập tức lộ vẻ có lỗi: “Thật xin lõi, đơn xin việc đã dùng hết rồi, mong anh chờ một chút tôi sẽ in ra ngay cho anh”

Diệp Phùng nhẹ nhàng cười nói: “Không vấn đề!”

Anh mới vừa đi không lâu, cửa phòng làm việc lập tức bị mở ra tiếp. Diệp Phùng quay đầu nhìn. Một tên mập tai to mặt lớn nghênh ngang tiêu sái tiến vào!

Anh ta ngồi vào chỗ đối diện Diệp Phùng, trên mặt là biểu tình kiêu ngạo, khinh miệt đánh giá Diệp Phùng. Tiếp đến, anh ta mở miệng với giọng điệu hách dịch: “Cậu chính là giáo viên mới ứng tuyển?”

Diệp Phùng hơi nhíu mày!

Trong giọng nói của tên mập này, anh cảm giác được sự thù địch sâu đậm!

Nhưng anh cũng không nói gì, gật gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy!”

Nhận được đáp án khẳng định của anh, sự khinh miệt trên mặt anh ta lại sâu thêm vài phần, thẳng thừng ra lệnh: “Hiện tại tôi thông báo với cậu, cậu không trúng tuyển, mời cậu lập tức rời khỏi Học viện Đông Phương!”

Ánh mắt Diệp Phùng nhất thời híp lại!

Anh nhìn anh ta, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Vì sao?”

Giọng điệu của anh ta cao cao tại thượng: “Bởi vì tôi là phó hiệu trưởng của Học viện Đông Phương, cũng bởi vì tôi không vừa mắt cậu. Lý do này đủ chưa?”

“Ha ha…”

Diệp Phùng nở nụ cười: “Đây là lời từ miệng của người trong ngành giáo dục nói ra sao?”

Rầm!

Tên mập đập mạnh tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Hỗn láo!”

“Cậu cho rằng cậu là ai, cũng xứng ở đây chất vấn tôi?”

“Tôi cho cậu biết, Học viện Đông Phương là trường học có chế độ đãi ngộ tốt nhất toàn bộ thành phố. Bọn tôi làm giáo viên ở đây, ai cũng có gia cảnh ưu việt, thuộc nhà quyền quýt “Cậu nhìn lại bản thân mình đi, cả người đều là quần áo cũ, vừa nhìn đã biết từ nơi nghèo khổ đói rách mà ra!”

“Người như cậu, lấy tư cách gì mà đến Học viện Đông Phương dạy học sinh?”

“Kỳ lạ thật. Làm giáo viên, ắt phải lấy tri thức uyên bác, cố gắng dạy dỗ học trò làm chủ. Từ khi nào mà làm giáo viên còn phải có gia thế vậy?”

“Đừng nói nhảm!”

Phó hiệu trưởng không kiên nhân vẫy vây tay: “Biết điều thì nhanh chóng rời khỏi đây!

Bằng không, tôi gọi bảo vệ trực tiếp vứt cậu ra ngoài!”

Diệp Phùng ngẩng đầu nhìn xa xăm, chân bắt chéo: “Chỉ e là, tôi thật sự không đi được!”

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Ánh mắt phó hiệu trưởng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cầm lấy điện thoại chuẩn bị kêu bảo vệ. Lúc này, thư ký lúc nãy rời khỏi đã trở lại.

Cô nhìn thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng, nhất thời sửng sốt: ‘Xảy… Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thư ký Lý, cô đến đúng lúc lắm!”

“Cậu đang gọi ai vậy hả! Mắt không có tiền bối, không có chút giáo dưỡng nào!”

“Lập tức đuổi cậu ta ra ngoài!”

“Không được!”

Thư ký Lý lập tức nóng nảy, vội vàng chạy đến nói bên tai phó hiệu trưởng: “Vị này là anh Diệp, là giáo viên mà đích thân hiệu trưởng Vương đã dặn dò nhất định phải giữ lại!”

“Đích thân hiệu trưởng Vương dặn dò?”

Trong mắt phó hiệu trưởng hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng khi nghĩ đến phân phó của Chu Huân Dương, ánh mắt lại trở nên âm trầm.

Gia tộc mà Chu Huân Dương đang ở, có thể nói là thủ đoạn chồng chất trên cả đế đô này!

Hiệu trưởng Vương cũng sắp về hưu rồi, chỉ cần nịnh nọt làm theo lời Chu Huân Dương, có được sự ủng hộ của cậu ta, vậy thì hiệu trưởng tiếp theo không ai khác ngoài bản thân mình!

Nghĩ đến đây, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Hiệu trưởng Vương thì làm sao nào?”

“Tôi mới chính là lãnh đạo quản lý nhân sự của Học viện Đông Phương!”

“Chỉ cần ta nói một chữ không, cho dù hiệu trưởng Vương tự mình đến cũng không có tác dụng!”

“Phó hiệu trưởng Hứa, uy phong lãm liệt nhỉ!”

Đột nhiên, một chất giọng lạnh như băng vang lên, theo sau đó là một ông lão tóc bạc phơ, vẻ mặt lạnh lùng tiêu sái tiến vào!

Phó hiệu trưởng Hứa nhất thời hoảng sợ, vội vàng đứng lên: “Hiệu… Hiệu trưởng, sao ngài lại đến đây?”

Ông lão không thèm liếc mắt nhìn hắn, đi thẳng đến sô pha mà Diệp Phùng đang ngồi, khom người xuống, vẻ mặt cung kính: “Thực xin lỗi, thầy Diệp, khiến thầy chê cười rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện