Nghe thấy đề nghị gần như hèn mọn của Lương Đăng Vĩ, Diệp Phùng khẽ cười: “Chuyện nào có đáng gì.”
Anh là Đế Sư, đương nhiên sẽ có trách nhiệm dạy mọi người. Câu nói ngắn gọn này khiến Lương Đăng Vĩ khóc như mưa, định quỳ xuống lạy Diệp Phùng. Hành động này của ông ấy khiến anh bị dọa tới mức nhảy dựng, vội vàng đỡ Lương Đăng Vĩ lên: “Ông à, ông làm gì vậy?”
Ai ngờ ông ấy lại tỏ ra vô cùng kiên định: “Người xưa nói người thành công là thầy. Nếu anh bạn đã đồng ý dạy bản nhạc này cho lão đây thì chính là thầy của lão. Đáng ra phải nhận cái lạy này của lão.”
Diệp Phùng cười gượng: “Ông à, không thể làm như vậy được đâu. Ông lớn tuổi rồi, nếu ông lạy tôi thì tôi sẽ tổn thọ mất.”
“Có một câu mà ông nói rất đúng, thứ thuộc về dân tộc ta nên đã có từ xa xưa, tồn tại mãi không suy.”
Cuối cùng, sau khi Diệp Phùng thuyết phục một lúc, Lương Đăng Vĩ mới không quỳ xuống lạy nữa. Sau khi rối rít cảm ơn, ông ấy cầm bản nhạc phổ vội vã đi nghiên cứu.
Diệp Phùng chuyển tâm mắt về phía Tần Diệu Minh mặt đang xanh lét như tàu lá, cười nói: “Xin lỗi Hoàng Tử Cổ Cầm, tôi cũng chỉ hiểu sơ sơ về đánh đàn mà thôi.”
Câu nói này như một cái tát vô hình hung hăng đập thẳng vào mặt anh ta. Diễn tấu bản nhạc cổ đã thất truyền một cách hoàn mỹ mà lại gọi là hiểu sơ sơ? Làm Hội trưởng hiệp hội Cổ cầm Thiên Triều hận không thể bái lạy nhận thầy, mà gọi mà hiểu sơ sơ ư?
Bây giờ, cái danh xưng Hoàng Tử Cổ Cầm lọt vào tai Tân Diệu Minh như một sự châm chọc.
“Hoàng Tử Cổ Cầm, bản nhạc này chính là toàn bộ bản lĩnh của tôi. Bây giờ, đến lượt cậu biểu diễn rồi.”
Biểu diễn? Biểu diễn cái gì? Trình diễn bị mọi người ở đây cười nhạo à?
Tân Diệu Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn anh. Mặc dù anh ta cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng không thể không chấp nhận sự thật là trên phương diện đánh đàn, hai người không ở cùng một cấp bậc.
“Sao vậy? Cậu không định bắt đầu à?”
Diệp Phùng nhíu mày, cười ha hả nhìn anh †a: “Nếu đã như vậy, cậu hãy thực hiện lời hứa khi nấy của mình đi!”
Tần Diệu Minh siết chặt nắm đấm, lời hứa vừa rồi sao?
Mặc dù anh ta kém hơn Diệp Phùng, nhưng cũng là một nhạc công thiên tài trăm năm khó gặp. Cổ Cầm mang tới rất nhiều tiền của, vinh quang và tất thảy cho Tân Diệu Minh. Chẳng lẽ hôm nay, những thứ này đều bỏ anh ta mà đi sao?
“Chàng trai trẻ, hãy khoan dung độ lượng.
Cậu đã thắng rồi, cần gì phải hung hăng như vậy chứ?”
Lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên.
Ngay sau đó, ba người xuất hiện trên sân khấu.
“Ai dô, đây là đánh người trẻ thì người già xuất hiện đúng không?” Diệp Phùng nhìn ba người này với vẻ hứng thú.
“Đúng là đứng đó nói chuyện không đau eo. Tôi hung hăng dọa người?”
“Lúc vị Hoàng Tử Cổ Cầm này tỏ tình với người yêu của tôi ngay trước mặt mọi người, sao mấy người không đứng ra?”
“Lúc cậu ta mắng tôi là đồ bỏ đi trước mặt bao người, các vị ở nơi nào? Bây giờ lại tỏ ra đạo đức cao đứng ra chỉ trích tôi? Ha ha, tôi muốn tặng các người mấy chữ “thứ người gì không biết”“
“Cậu…”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên vừa mới nói chuyện với Diệp Phùng lập tức trầm xuống.
“Chàng trai trẻ, làm người không nên quá ngông cuồng!”
“Mặc dù cậu có chút tài trên phương diện đánh đàn, nhưng cũng phải biết thiên hạ này rất lớn!”
“Haiz! Có lẽ ông học ngữ văn không giỏi chút nào “Tôi sẽ phổ cập cho ông một chút. Người không có bản lĩnh mới gọi là ngông cuồng.
Người có bản lĩnh thì đó gọi là khoe khoang.”
“Nếu ông không phục thì có thể thi đấu với tôi.
“Hừ, đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”
Trương Mạnh Hùng – đàn anh của Tần Diệu Minh cười gắn, đứng dậy: “Ỷ có chút bản lĩnh nên ngang ngược, ngông cuồng. Nhưng tôi chỉ biết đánh cờ thôi, không biết đánh Cổ Cầm.
“Đánh cờ à?”
Diệp Phùng cười cười: “Thế thì tốt quá. Tôi cũng hiểu sơ sơ về cờ vây!”
Trong mắt Trương Mạnh Hùng lóe lên vẻ kinh ngạc. Sau đó, ông ta đột nhiên “hừ” một tiếng tỏ vẻ khinh thường anh, nhìn từ đầu tới chân Diệp Phùng một lượt rồi cười khẩy nói: “Chàng trai trẻ, tôi thừa nhận nhìn qua thì cậu cũng không vô dụng như vậy. Nhưng làm người thì phải tự biết thân biết phận!”
“Kỹ thuật cờ vây cực kỳ uyên thâm, trên bàn cờ bao gồm rất nhiều phương diện, nó sẽ thay đổi trong nháy mắt. Không phải đàn được một khúc đàn Nhất Trần Bất Biến có thể so sánh được.”
“Ây dô, anh tự tin thật đấy!”
Trong mắt Diệp Phùng lộ ra ý cười. Mặt Trương Mạnh Hùng lập tức xuất hiện sự kiêu ngạo: “Không thể nói là tự tin, nhưng nhìn khắp cả nước thì số người có thể thắng được tôi trên phương diện cờ vây, có thể đếm được trên đầu ngón tay!”
“ỒI Thật sao?”
“Thế thì hy vọng lát nữa ông cũng có thể tự tin nói với tôi như vậy!”
Thi đấu cờ vây?
Diệp Phùng cười, anh từng đích thân dạy vị Kỳ Thánh nổi tiếng khắp Nguyệt Hạ – Hoàng Phúc Định. Nhưng Trương Mạnh Hùng lại không biết, đáy mắt ông ta lộ ra vẻ lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, cậu thật sự muốn rước lấy nhục nhã?”
“Có rước lấy nhục hay không thì phải đánh cờ mới biết được!”
“Ha ha…”
Trương Mạnh Hùng đột nhiên cười ha hả, nhìn anh đầy mỉa mai: “Nếu cậu đã không biết trời cao đất rộng thì tôi sẽ cho câu toại nguyện!”
“Bày cời”
Chẳng bao lâu sau, một bộ cờ vậy mới tinh được đưa tới. Tất cả camera chĩa thẳng vào hai người. Hình ảnh thi cờ của hai người xuất hiện trước mắt hàng nghìn người thông qua màn hình HD cỡ lớn.
“Nhóc con, mặc dù bản nhạc vừa rồi rất hay, nhưng cũng hơi khoa trương rồi đấy!”
“Đúng vậy, ông Trương là học trò thứ ba của thầy Tiêu Thành Nguyên ấy, ông ta đã dốc lòng luyện cờ hơn ba mươi năm rồi, há một tên nhóc con có thể thắng ông ta được?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi thấy cậu ta đúng là không biết trời cao đất rộng.”
Tất cả mọi người đang thảo luận ầm ï, gần như không ai coi trọng Diệp Phùng. Vân Thi Đình đang ảo não lập tức tỉnh táo lại, giữ chặt Hà Tố Nghị, sau đó buông lời giễu cợt.
“Tố Nghi, cậu nhìn xem người mà cậu muốn lấy làm chồng là người thế nào kìa.
Đúng là quá ngông cuồng!”
“Anh ta thấy mình may mắn thắng được Diệu Minh trên phương diện Cổ Cầm thì nghĩ mình vô địch thiên hạ à? Cờ vây cực kỳ uyên thâm, anh ta có thể chơi được sao?”
“Tớ khuyên cậu nên bảo anh ta xin lỗi rồi xuống khỏi sân khấu đi. Bằng không lát nữa sẽ bị thua thành chó trước mặt mọi người đấy.
Thế thì sẽ mất mặt lắm đấy!”
Ai ngờ, Hà Tố Nghi lại nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thi Đình, xin cậu tôn trọng người đàn ông của tới! Cho dù toàn thế giới xem thường anh ấy, tớ cũng sẽ kiên định đứng cạnh Diệp Phùng! Bởi vì anh ấy là người tớ yêu!”
“Cậu…”
Vân Thi Đình tức giận nhìn thoáng qua Hà Tố Nghị, trong mắt lóe ra vẻ độc ác.
“Đúng là không thể nói lý được. Đợi chút nữa mất mặt xấu hổ thì cậu đừng có trách tớ không nhắc nhở cậu.”
Ở giữa sân, Trương Mạnh Hùng và Diệp Phùng đã ngồi vào chỗ của mình.
Anh ngồi bắt chéo chân, xoay xoay quân cờ trên tay và nói: “Thấy tuổi của ông cũng lớn rồi, tôi sẽ theo nguyên tắc kính già yêu trẻ, chấp quân đen của ông đi trước!”
Trước Mạnh Hùng cực kỳ tức giận, mặc dù mới tiếp xúc chưa lâu, nhưng ông ta phát hiện ra cái miệng của Diệp Phùng rất lợi hại.
Trương Mạnh Hùng lập tức nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, trong giới cờ vây có câu ngạn ngữ là đi trước thắng một nửa. Cậu khách khí một cách dối trá như vậy sẽ chỉ làm bản thân thua thảm hại hơn mà thôi!”
Diệp Phùng cười ha hả, nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường.
“Từ đâu mà ông cho rằng tôi khách khí với ông? Đây rõ ràng là tôi đang xem thường ông một cách trắng trợn, hiểu không?”
“Cậu…”
“Được, được, được!”
“Tôi nhất định phải làm cho cậu phải trả một cái giá lớn vì câu nói của mình.”
Rầm!
Quân cờ đen rơi xuống bàn cờ, cuộc thi đấu bắt đầu.
Anh là Đế Sư, đương nhiên sẽ có trách nhiệm dạy mọi người. Câu nói ngắn gọn này khiến Lương Đăng Vĩ khóc như mưa, định quỳ xuống lạy Diệp Phùng. Hành động này của ông ấy khiến anh bị dọa tới mức nhảy dựng, vội vàng đỡ Lương Đăng Vĩ lên: “Ông à, ông làm gì vậy?”
Ai ngờ ông ấy lại tỏ ra vô cùng kiên định: “Người xưa nói người thành công là thầy. Nếu anh bạn đã đồng ý dạy bản nhạc này cho lão đây thì chính là thầy của lão. Đáng ra phải nhận cái lạy này của lão.”
Diệp Phùng cười gượng: “Ông à, không thể làm như vậy được đâu. Ông lớn tuổi rồi, nếu ông lạy tôi thì tôi sẽ tổn thọ mất.”
“Có một câu mà ông nói rất đúng, thứ thuộc về dân tộc ta nên đã có từ xa xưa, tồn tại mãi không suy.”
Cuối cùng, sau khi Diệp Phùng thuyết phục một lúc, Lương Đăng Vĩ mới không quỳ xuống lạy nữa. Sau khi rối rít cảm ơn, ông ấy cầm bản nhạc phổ vội vã đi nghiên cứu.
Diệp Phùng chuyển tâm mắt về phía Tần Diệu Minh mặt đang xanh lét như tàu lá, cười nói: “Xin lỗi Hoàng Tử Cổ Cầm, tôi cũng chỉ hiểu sơ sơ về đánh đàn mà thôi.”
Câu nói này như một cái tát vô hình hung hăng đập thẳng vào mặt anh ta. Diễn tấu bản nhạc cổ đã thất truyền một cách hoàn mỹ mà lại gọi là hiểu sơ sơ? Làm Hội trưởng hiệp hội Cổ cầm Thiên Triều hận không thể bái lạy nhận thầy, mà gọi mà hiểu sơ sơ ư?
Bây giờ, cái danh xưng Hoàng Tử Cổ Cầm lọt vào tai Tân Diệu Minh như một sự châm chọc.
“Hoàng Tử Cổ Cầm, bản nhạc này chính là toàn bộ bản lĩnh của tôi. Bây giờ, đến lượt cậu biểu diễn rồi.”
Biểu diễn? Biểu diễn cái gì? Trình diễn bị mọi người ở đây cười nhạo à?
Tân Diệu Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn anh. Mặc dù anh ta cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng không thể không chấp nhận sự thật là trên phương diện đánh đàn, hai người không ở cùng một cấp bậc.
“Sao vậy? Cậu không định bắt đầu à?”
Diệp Phùng nhíu mày, cười ha hả nhìn anh †a: “Nếu đã như vậy, cậu hãy thực hiện lời hứa khi nấy của mình đi!”
Tần Diệu Minh siết chặt nắm đấm, lời hứa vừa rồi sao?
Mặc dù anh ta kém hơn Diệp Phùng, nhưng cũng là một nhạc công thiên tài trăm năm khó gặp. Cổ Cầm mang tới rất nhiều tiền của, vinh quang và tất thảy cho Tân Diệu Minh. Chẳng lẽ hôm nay, những thứ này đều bỏ anh ta mà đi sao?
“Chàng trai trẻ, hãy khoan dung độ lượng.
Cậu đã thắng rồi, cần gì phải hung hăng như vậy chứ?”
Lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên.
Ngay sau đó, ba người xuất hiện trên sân khấu.
“Ai dô, đây là đánh người trẻ thì người già xuất hiện đúng không?” Diệp Phùng nhìn ba người này với vẻ hứng thú.
“Đúng là đứng đó nói chuyện không đau eo. Tôi hung hăng dọa người?”
“Lúc vị Hoàng Tử Cổ Cầm này tỏ tình với người yêu của tôi ngay trước mặt mọi người, sao mấy người không đứng ra?”
“Lúc cậu ta mắng tôi là đồ bỏ đi trước mặt bao người, các vị ở nơi nào? Bây giờ lại tỏ ra đạo đức cao đứng ra chỉ trích tôi? Ha ha, tôi muốn tặng các người mấy chữ “thứ người gì không biết”“
“Cậu…”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên vừa mới nói chuyện với Diệp Phùng lập tức trầm xuống.
“Chàng trai trẻ, làm người không nên quá ngông cuồng!”
“Mặc dù cậu có chút tài trên phương diện đánh đàn, nhưng cũng phải biết thiên hạ này rất lớn!”
“Haiz! Có lẽ ông học ngữ văn không giỏi chút nào “Tôi sẽ phổ cập cho ông một chút. Người không có bản lĩnh mới gọi là ngông cuồng.
Người có bản lĩnh thì đó gọi là khoe khoang.”
“Nếu ông không phục thì có thể thi đấu với tôi.
“Hừ, đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”
Trương Mạnh Hùng – đàn anh của Tần Diệu Minh cười gắn, đứng dậy: “Ỷ có chút bản lĩnh nên ngang ngược, ngông cuồng. Nhưng tôi chỉ biết đánh cờ thôi, không biết đánh Cổ Cầm.
“Đánh cờ à?”
Diệp Phùng cười cười: “Thế thì tốt quá. Tôi cũng hiểu sơ sơ về cờ vây!”
Trong mắt Trương Mạnh Hùng lóe lên vẻ kinh ngạc. Sau đó, ông ta đột nhiên “hừ” một tiếng tỏ vẻ khinh thường anh, nhìn từ đầu tới chân Diệp Phùng một lượt rồi cười khẩy nói: “Chàng trai trẻ, tôi thừa nhận nhìn qua thì cậu cũng không vô dụng như vậy. Nhưng làm người thì phải tự biết thân biết phận!”
“Kỹ thuật cờ vây cực kỳ uyên thâm, trên bàn cờ bao gồm rất nhiều phương diện, nó sẽ thay đổi trong nháy mắt. Không phải đàn được một khúc đàn Nhất Trần Bất Biến có thể so sánh được.”
“Ây dô, anh tự tin thật đấy!”
Trong mắt Diệp Phùng lộ ra ý cười. Mặt Trương Mạnh Hùng lập tức xuất hiện sự kiêu ngạo: “Không thể nói là tự tin, nhưng nhìn khắp cả nước thì số người có thể thắng được tôi trên phương diện cờ vây, có thể đếm được trên đầu ngón tay!”
“ỒI Thật sao?”
“Thế thì hy vọng lát nữa ông cũng có thể tự tin nói với tôi như vậy!”
Thi đấu cờ vây?
Diệp Phùng cười, anh từng đích thân dạy vị Kỳ Thánh nổi tiếng khắp Nguyệt Hạ – Hoàng Phúc Định. Nhưng Trương Mạnh Hùng lại không biết, đáy mắt ông ta lộ ra vẻ lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, cậu thật sự muốn rước lấy nhục nhã?”
“Có rước lấy nhục hay không thì phải đánh cờ mới biết được!”
“Ha ha…”
Trương Mạnh Hùng đột nhiên cười ha hả, nhìn anh đầy mỉa mai: “Nếu cậu đã không biết trời cao đất rộng thì tôi sẽ cho câu toại nguyện!”
“Bày cời”
Chẳng bao lâu sau, một bộ cờ vậy mới tinh được đưa tới. Tất cả camera chĩa thẳng vào hai người. Hình ảnh thi cờ của hai người xuất hiện trước mắt hàng nghìn người thông qua màn hình HD cỡ lớn.
“Nhóc con, mặc dù bản nhạc vừa rồi rất hay, nhưng cũng hơi khoa trương rồi đấy!”
“Đúng vậy, ông Trương là học trò thứ ba của thầy Tiêu Thành Nguyên ấy, ông ta đã dốc lòng luyện cờ hơn ba mươi năm rồi, há một tên nhóc con có thể thắng ông ta được?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi thấy cậu ta đúng là không biết trời cao đất rộng.”
Tất cả mọi người đang thảo luận ầm ï, gần như không ai coi trọng Diệp Phùng. Vân Thi Đình đang ảo não lập tức tỉnh táo lại, giữ chặt Hà Tố Nghị, sau đó buông lời giễu cợt.
“Tố Nghi, cậu nhìn xem người mà cậu muốn lấy làm chồng là người thế nào kìa.
Đúng là quá ngông cuồng!”
“Anh ta thấy mình may mắn thắng được Diệu Minh trên phương diện Cổ Cầm thì nghĩ mình vô địch thiên hạ à? Cờ vây cực kỳ uyên thâm, anh ta có thể chơi được sao?”
“Tớ khuyên cậu nên bảo anh ta xin lỗi rồi xuống khỏi sân khấu đi. Bằng không lát nữa sẽ bị thua thành chó trước mặt mọi người đấy.
Thế thì sẽ mất mặt lắm đấy!”
Ai ngờ, Hà Tố Nghi lại nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thi Đình, xin cậu tôn trọng người đàn ông của tới! Cho dù toàn thế giới xem thường anh ấy, tớ cũng sẽ kiên định đứng cạnh Diệp Phùng! Bởi vì anh ấy là người tớ yêu!”
“Cậu…”
Vân Thi Đình tức giận nhìn thoáng qua Hà Tố Nghị, trong mắt lóe ra vẻ độc ác.
“Đúng là không thể nói lý được. Đợi chút nữa mất mặt xấu hổ thì cậu đừng có trách tớ không nhắc nhở cậu.”
Ở giữa sân, Trương Mạnh Hùng và Diệp Phùng đã ngồi vào chỗ của mình.
Anh ngồi bắt chéo chân, xoay xoay quân cờ trên tay và nói: “Thấy tuổi của ông cũng lớn rồi, tôi sẽ theo nguyên tắc kính già yêu trẻ, chấp quân đen của ông đi trước!”
Trước Mạnh Hùng cực kỳ tức giận, mặc dù mới tiếp xúc chưa lâu, nhưng ông ta phát hiện ra cái miệng của Diệp Phùng rất lợi hại.
Trương Mạnh Hùng lập tức nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, trong giới cờ vây có câu ngạn ngữ là đi trước thắng một nửa. Cậu khách khí một cách dối trá như vậy sẽ chỉ làm bản thân thua thảm hại hơn mà thôi!”
Diệp Phùng cười ha hả, nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường.
“Từ đâu mà ông cho rằng tôi khách khí với ông? Đây rõ ràng là tôi đang xem thường ông một cách trắng trợn, hiểu không?”
“Cậu…”
“Được, được, được!”
“Tôi nhất định phải làm cho cậu phải trả một cái giá lớn vì câu nói của mình.”
Rầm!
Quân cờ đen rơi xuống bàn cờ, cuộc thi đấu bắt đầu.
Danh sách chương