Sự sụp đổ của Tiền Tuấn Kiên không hề gây ra bất kỳ sóng gió nào, Thi Nguyệt thuận lợi nhập học, mà Hà Tố Nghi cũng bắt đầu tìm kiếm một công việc phù hợp!

Với năng lực của mình, cô đã thành công được tuyển vào vị trí điều hành cấp cao của một công ty nước ngoài, tuy rằng công việc tương đối vất vả nhưng tiền lương lại cao ngất ngưởng, khi làm thủ tục nhận chức, cô bất ngờ phát hiện rằng hóa ra trưởng phòng bộ phận nhân sự lại là bạn đại học của mình!

“Thi Đình! Có thật là cậu không?”

“Thật không thể tin được, vậy mà tớ lại có thể gặp cậu ở chỗ này?”

Nhìn thấy người phụ nữ trong bộ trang phục công sở vừa vặn ở phía đối diện, vừa nhìn đã biết là một cô gái ưu tú nơi văn phòng, trên khuôn mặt Hà Tố Nghỉ nở một nụ cười mừng rỡ.

“Tớ cũng không ngờ vậy mà mình lại gặp được cậu ở đây!”

Vân Thi Đình nắm lấy tay Hà Tố Nghi, cười đến nỗi đôi mắt cong lên thành trăng lưỡi liềm: “Từ khi tốt nghiệp đại học, chúng ta cũng đã không gặp nhau được năm sáu năm rồi nhỉ?”

“Nghe nói cậu đã về quê, tại sao lại đột nhiên đến thủ đô nữa?”

Hà Tố Nghi vuốt vuốt mấy lọn tóc lòa xòa bên thái dương, ánh mắt có chút né tránh, nói: “Tớ ở đây với người mình yêu!”

“Chúng tớ cũng đã chuẩn bị định cư ở đây luôn!”

“Cái gì? Cậu đã kết hôn rồi à?”

Trong ánh mắt Vân Thi Đình lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười nói: “Không biết là chàng trai tài hoa anh tuấn nào có thể cưới được người đẹp của khoa chúng ta?”

“Để tớ đoán xem nào, anh ta là con ông cháu cha, hay là con nhà quan?”

“Đầu không phải, anh ấy chỉ là một giáo viên bình thường mà thôi.”

“Giáo viên?”

Trong ánh mắt của Vân Thi Đình thoáng hiện lên vẻ khinh thường, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất, cô ta bỏ chủ đề này sang một bên, mỉm cười: “Tố Nghi, cậu đến cũng đúng lúc quá!”

“Cậu còn nhớ Diệu Minh không?”

Hà Tố Nghi ngẩn người, mở miệng nói: “Lớp trưởng lớp bọn tớ, Tân Diệu Minh sao?”

“Đúng vậy!”

“Hiện tại Diệu Minh rất xuất sắc, cậu ấy đã bái bậc thầy Tăng Danh Tùng làm thầy, học chơi đàn cổ cầm, chỉ trong vòng năm sáu năm ngắn ngủi, tài chơi đàn của cậu ấy đã trở nên nổi tiếng khắp cả trong và ngoài nước, giành được tất cả các giải thưởng lớn cùng một lúc!”

“Với vẻ ngoài điển trai và kỹ năng chơi đàn điêu luyện, Diệu Minh được mệnh danh là Hoàng tử Cổ Cầm, không biết bao nhiêu cô gái đã bị mê muội, ngày nào cũng nhao nhao đòi gả cho cậu ấy!”

Nghĩ đến trước đây hai người đã từng qua lại với nhau, Hà Tố Nghi nở cười xấu hổ: “Vậy… vậy thì thật tốt!”

“Thi Đình! Thời gian không còn sớm nữa, tớ còn phải về đón con, khi nào có thời gian chúng ta lại nói chuyện!”

“Này này! Tố Nghị, rất nhiều bạn học của chúng ta đều đang ở thủ đô, bao gồm cả Diệu Minh!”

“Cậu cũng đã tới rồi, vậy thì không bằng tối nay chúng ta tìm một nơi để tụ tập cùng nhau nhé?”

“Chuyện này…”

“Được rồi! Quyết định như vậy đi!”

“Tớ sẽ chọn địa điểm, đến lúc đó tớ thông báo cho cậu! Nhất định phải tới đấy!”

Nhìn bóng lưng rời đi của Hà Tố Nghỉ, nụ cười trên gương mặt của Vân Thi Đình dần dần biến mất, cuối cùng biến thành vẻ khinh thường!

Sau đó cô ta lấy một điếu thuốc ra ngậm †rong miệng, bấm điện thoại, trong giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi: “Diệu Minh, cậu có biết hôm nay tôi gặp ai không?”

“Khà khà… chính người đẹp mà cậu ngày nhớ đêm mong, Hà Tố Nghi…”

“Mặc dù cô ấy đã kết hôn, nhưng chồng của cô ấy chỉ là một giáo viên nghèo mà thôi, nếu so với cậu thì quả thực là đồ bỏ đi!”

“Đừng trách bạn học cũ không quan tâm cậu, tối nay tôi đã dùng danh nghĩa họp lớp để hẹn cô ấy ra ngoài, còn về phần có thể giành được hay không thì còn phụ thuộc vào cậu!”

Đầu dây bên kia điện thoại là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, Tần Diệu Minh cúp điện thoại, trong mắt chợt lóe lên một tia tham lam trắng trợn!

Một gương mặt xinh đẹp và thuần khiết hiện lên trong tâm trí anh ta. Tần Diệu Minh chậm rãi liếm môi, trên mặt nở một nụ cười hờ hững!

Tố Nghĩ ơi là Tố Nghi, chúng ta quả thực là có duyên, không đợi anh kịp tới tìm em mà em đã tự dâng mình tới cửa rồi…

Trong cả cuộc đời của Tần Diệu Minh này, chưa từng có người phụ nữ nào dám từ chối tôi!

Hồi đại học đã để em thoát được, lần này anh nhất định phải nếm thử hương vị của cô nàng xinh đẹp nhất khoa ngày trước!

Về phần kết hôn…

Phụ nữ đã kết hôn, chẳng phải càng có hương vị hơn sao?

Dù sao thì thứ mà anh thèm muốn chỉ là thân thể của em mà thôi…

Khi trở về nhà, Hà Tố Nghi nói với Diệp Phùng về chuyện xin việc thành công và gặp lại bạn học cũ, sau đó dừng một chút, trên gương mặt cô hiện lên vẻ bối rối: “Diệp Phùng, anh nghĩ em có nên tham gia buổi họp lớp tối nay không?”

Diệp Phùng cười nói: “Đi chứ, tại sao lại không đi?”

“Tố Nghi, em cũng nên kết bạn nhiều hơn nữa!”

Hà Tố Nghi khẽ cẳn môi, do dự một lúc rồi nói: “Nhưng lớp trưởng của bọn em, cũng chính là Tân Diệu Minh mà em vừa nói với anh đó, anh ta đã theo đuổi em hồi còn học đại học, nhưng em không đồng ý, cho nên…”

Lời còn chưa nói hết, Diệp Phùng đã nắm lấy tay cô, khẽ cười và nói: “Tố Nghi, anh tin em!”

Cô gái ngây thơ và trong sáng này lại có sự dịu dàng và thùy mị của một cô chủ con nhà quyền quý, sau khi Hà Sâm chết, cô đã đặt trọn niềm tin vào Diệp Phùng, vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm mà phụ lòng tin của cô được?

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phùng, Hà Tố Nghỉ dịu dàng nở nụ cười, sau đó nói khế: “Diệp Phùng, đêm nay anh đi cùng em nhé!”

Diệp Phùng hơi sững sờ, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh khẽ gật đầu!

Chẳng mấy chốc trời đã tối!

Trong khách sạn Dụ Long, chuỗi khách sạn năm sao nổi tiếng trong nước!

Một nhóm người đã đến tụ tập với nhau từ sớm.

Chỉ là tiêu điểm của tất cả mọi người đều †ập trung vào một người đàn ông mặc áo trắng ở giữa.

Gương mặt điển trai cùng vẻ phong độ ưu tú khiến phụ nữ phải mê mẩn, khiến đàn ông phải nể phục.

Anh ta chính là Tần Diệu Minh nổi tiếng cả †rong và ngoài nước, được mệnh danh là Hoàng tử Cổ Cầm!

“Lớp trưởng! Nhiều năm không gặp như vậy, cậu vẫn đẹp trai tuấn tú như ngày nào!”

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu trên TV, tôi còn không tin vậy mà mình lại từng là bạn học của Hoàng tử Cổ Cầm, quả thực là quá hạnh phúc!”

“Đúng vậy lớp trưởng, lúc đó cậu là nam sinh đẹp trai nhất của trường chúng ta, bây giờ cậu đã trở thành một ngôi sao lớn, chẳng phải là trở thành người tình trong mộng của phụ nữ trên toàn thế giới hay sao?”

Nghe được vô số lời khen ngợi bên tai, trên gương mặt của Tần Diệu Minh không có chút cảm xúc nào, anh ta hỏi Vân Thi Đình ở bên cạnh: “Đã thông báo cho Tố Nghỉ chưa?”

Vân Thi Đình nhẹ nhàng gật đầu: “Thông báo rồi, cô ấy nói buổi tối nhất định sẽ đến!”

Nghe được tin tức này, rốt cuộc trên gương mặt của Tần Diệu Minh cũng lộ ra nụ cười!

“Lớp trưởng! Cậu vẫn còn nhớ mãi không quên Hà Tố Nghi nhỉ!”

Một bạn học nữ hâm mộ anh ta đột nhiên lộ ra vẻ ghen tị trên mặt, nói móc: “Cậu đừng quên, có lẽ trước đây cô ta rời trường học trước thời hạn là vì mang thai đấy!”

“Một đôi giày cũ không biết giữ mình như vậy, còn đáng để cậu nhớ mong sao?”

Bốp!

Một tiếng bạt tai vang dội khắp phòng khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Trên gương mặt của bạn học nữ bị đánh kia còn lộ vẻ khó tin hơn!

Vậy mà Hoàng tử Cổ Cầm trên TV lại ra tay đánh người sao?

“Tự quản miệng mình cho tốt đi!”

Giọng nói lạnh như băng của Tần Diệu Minh vang lên: “Nếu không phải bởi vì Tố Nghĩ, cô cho rằng đám rác rưởi các người sẽ có tư cách xuất hiện ở đây sao?”

“Hãy nhớ kỹ những gì mà tôi đã nói!”

“Nếu làm tốt, đương nhiên tôi sẽ không đối xử tệ bạc với các người.”

“Còn nếu làm không tốt, hừ! Các người tự biết hậu quả!”

Tất cả mọi người đều run lên, sau đó khúm núm gật đầu.

Nhìn thấy cảnh này, Tân Diệu Minh nở nụ cười hài lòng, sâu trong đáy mắt hiện ra một tia chiếm hữu điên cuồng.

“Người phụ nữ mà Tần Diệu Minh này nhìn trúng, từ trước đến nay không một ai có thể chống lại!”

“Hà Tố Nghi, em cũng không ngoại lệ!”

“Cho dù không chiếm được trái tim của em thì anh cũng phải chiếm được thân thể của eml”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện