Thẩm Đặng nhìn lướt qua một vòng, thấy Thi Nguyệt nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhất thời sáng lên, kiêu ngạo chỉ vào cô bé: “Thì ra mày ở đây, làm cho bổn thiếu gia tìm vất vả quá! Mấy đứa chúng mày lôi đứa con hoang này đi cho tao! Mẹ kiếp, đêm nay tao hẹn một ngôi sao hạng B, tao phải mau chóng truyền tí máu, chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp nữa chứ!”

“Đừng!” Hà Tố Nghi lập tức ôm con gái, đề phòng nhìn họ: “Các người muốn làm gì con gái tôi?”

Quen nhìn mặt hot girl trên mạng, dung nhan thanh thuần đáng yêu như cô bé hàng xóm của Hà Tố Nghỉ lập tức khiến ánh mắt Thẩm Đặng sáng lên.

“Ái chà, không ngờ đứa con hoang này lại có bà mẹ xinh đẹp cỡ này! Con nhóc, đêm nay làm cho bổn thiếu gia sung sướng, có lễ tao sẽ suy xét giữ lại mạng sống cho đứa con hoang này, ha ha ha…” Nói rồi, ánh mắt bỉ ổi của cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt Hà Tố Nghị, thò tay ra muốn sờ.

Ngay khi cậu ta sắp chạm vào thì bỗng một bàn tay to giữ chặt tay Thẩm Đặng, khiến cậu ta không thể nhúc nhích. Lúc này Thẩm Đặng mới thấy một người trẻ tuổi ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình. Thẩm Đặng run lên, nhưng nghĩ tới thân phận của mình, vẻ mặt cậu ta trở nên dữ tợn, nổi giận mắng: “Mẹ khiếp! Thằng què từ xó xỉnh nào chui ra vậy hả? Mau lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra cho tao! Bằng không, tao sẽ ném mày xuống biển cho cá mập ăn!”

Diệp Phùng rũ mi mặt, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lạnh lẽo như dưới địa ngục vang lên: “Cậu chính là cậu cả nhà họ Thẩm, kẻ muốn lấy máu của con gái tôi?”

“Con gái mày?” Thẩm Đặng nghi hoặc chớp mắt, sau đó khinh thường cười: “Tao còn tưởng là ai, thì ra mày là ba của đứa con hoang này.”

Với quyền thế của nhà họ Thẩm ở thành phố Hướng Dương, đương nhiên đã nghe ngóng rõ ràng thân phận của Thi Nguyệt, năm năm qua vẫn sống chung với mẹ, cuộc sống rất khốn quẫn, mặc dù không biết cha cô bé là ai, nhưng bỏ mặc con gái mình sống như ăn mày thì có thể lợi hại đến mức nào?

Nghĩ đến đây, Thẩm Đặng không kiên nhẫn lấy một xấp tiền mặt trong túi áo, ném lên mặt Diệp Phùng: “Thằng què chết dẫm, đừng nói tao ức hiếp mày! Số tiền này thừa sức mua một nửa số máu trong người con gái mày!” giọng điệu ngạo mạn như đang bố thí, cứ như thể đang nói được tao mua máu của con gái mày là vinh hạnh cho loại người như mày.

Sau đó, ánh mắt tham lam của cậu ta nhìn chằm chằm Hà Tố Nghỉ: “Vợ mày xinh đấy, cho cô ta ngủ với tao một đêm, tao sẽ cho mày thêm 60 triệu!”

Nghe thấy lời nói đầy sỉ nhục của Thẩm Đặng, Diệp Phùng lại như không có cảm giác, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu ta như nhìn người chết, thản nhiên nói: “Đã nói xong di ngôn chưa?”

Thẩm Đặng sửng sốt, sau đó cười phá lên: “Mày chẳng những là thằng què, mà còn là thằng điên!” Sau đó cậu ta hung tợn chỉ vào trán Diệp Phùng, ngạo mạn nói: “Mày biết tao là ai không? Tao chịu chơi vợ mày là vinh hạnh của mày!”

Ánh mắt Diệp Phùng lập tức tràn đầy lạnh lo.

“Tôi ghét nhất là có kẻ chỉ ngón tay vào đầu tôi!”

“Mẹ nó, mày là cái thá gì? Ghét thì có thể làm…

Đúng lúc này, Thiết Chinh Nhạc đã không nhịn được, vẻ mặt tràn đầy sát khí, nhanh như chớp cầm ngón tay của Thẩm Đặng chỉ vào đầu Diệp Phùng. Một tiếng rắc vang lên, tiếng hét thê lương bỗng chốc vang vọng khắp phòng bệnh.

“Tay! Tay của tao! Mày dám bẻ gấy ngón tay tao hả?” Thẩm Đặng khó tin hỏi lại. Ở thành phố Hướng Dương này mà lại có kẻ dám đụng vào cậu cả nhà họ Thẩm là mình đây sao? Nhưng cơn đau dữ dội truyền tới từ trên tay khiến đôi mắt cậu ta đỏ ngầu: “Mẹ nó, chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Giết chết lũ này cho bổn thiếu gia!”

Đám thuộc hạ của Thẩm Đặng cũng đã kiêu ngạo quen thói, nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, cả đám lập tức hung ác xông lên.

Thiết Chinh Nhạc khinh thường cười lạnh.

Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, một phút sau, trong phòng bệnh không còn một kẻ nào có thể đứng dậy, nằm la liệt dưới đất rên rỉ.

Thẩm Đặng nuốt nước miếng, thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Thiết Chinh Nhạc nhìn về phía mình, cậu ta liên lục lùi về sau, vẻ mặt không còn kiêu ngạo như trước. . Xin ủng hộ chúng tôi tại _ TrumTruy en.C O M _

“Mày… mày đừng lại đây! Ba tao chính là Thẩm Vị Lăng!”

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu muốn lấy máu của con gái tôi?”

“80: “Cậu muốn ngủ với vợ tôi?”

“Tạo…”

“Cậu còn muốn ném tôi xuống biển cho cá mập ăn?”

Ba câu hỏi như lời chất vấn của thần chết vang vọng bên tai Thẩm Đặng, cậu ta run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán. Nhưng vì ăn trên ngồi trước từ nhỏ nên cậu ta vần kiêu ngạo đáp: “Thằng khốn, hôm nay bổn thiếu gia đã nhìn nhầm! Nhưng nơi này chính là thành phố Hướng Dương, ba tao là Thẩm Vị Lăng!

Mày dám làm gì tao?”

Nghe vậy, Diệp Phùng đột nhiên nở nụ cười quái dị: “Cậu biết tôi thích câu nói nào nhất không?”

Thẩm Đặng bỗng sửng sốt. Cậu ta không hiểu tại sao Diệp Phùng bỗng nhiên hỏi câu này.

Diệp Phùng khẽ ngước mắt lên, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Câu nói tôi thích nhất chính là gậy ông đập lưng ông!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện