Đêm nay, gió rất lạnh. Phủ tỉnh đốc vốn nên đèn đuốc sáng trưng giờ lại tràn ngập hiu quạnh. Những cửa hàng và nhà dân gần phủ tỉnh đốc giờ đã đóng kín cửa nhà, tắt hết đèn đóm, có người to gan theo dõi tình huống xuyên qua khe hở ở cửa, kinh hồn bạt vía.

Trên quảng trường rộng lớn đằng trước phủ tỉnh đốc, hơn một ngàn binh lính được vũ trang đầy đủ, mặc dù cầm vũ khí trong tay, nhưng tất cả đều sắc mặt tái nhợt, thân thể lạnh như băng. Bởi vì đối diện họ là số lượng binh lính vượt qua họ gấp mấy lần đang sẵn sàng tiến công. Súng bazooka được dựng lên thật cao, máy bay chiến đấu quanh quẩn trên không trung, không có thứ gì là không thách thức thần kinh của bọn lính!

“Đó… Đó là cờ của thiết ky phương bắc…”

“Còn có… còn có cờ của lang ky phương nam!”

“Trời ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đó không phải đều là đội quân tinh nhuệ canh gác biên cảnh của Đông Ngọc chúng ta hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao lại nhắm nòng súng vào cổng phủ tỉnh đốc?”

Trong phủ tỉnh đốc, Chu Vạn Đông đã không còn vẻ thong dong như ngày xưa, điều hòa hạ xuống 20 độ cũng không thể làm ông †a ngừng chảy mồ hôi. Ông ta cầm chặt điện thoại, đi qua đi lại: “Thủ trưởng, chỗ tôi chính là phủ tỉnh đốc, đại biểu cho thể diện của nhà nước, chẳng lẽ các ông thật sự bỏ mặc sao?”

Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng thở dài: “Vạn Đông à, cậu tự cầu phúc đi.”

Điện thoại rơi xuống đất, đôi mắt Chu Vạn Đông dại ra, sắc mặt tái nhợt.

“Ba! Ba mau nghĩ cách đi!” Chu Trưng Điền xưa nay vốn coi trời bằng vung lần đầu lộ vẻ sợ hãi: “Xe tăng đại bác bên ngoài thật đáng sợ! Nếu chúng xông vào thì chúng ta xong đời rồi!”

Bốp! Một cái tát thật mạnh vang lên trên mặt Chu Trưng Điền.

“Đều tại thằng không nên thân như mày mới chọc phải họa lớn ngập trời này! Tao thật hối hận tại sao lúc trước không bắn mày lên tường!” Chu Vạn Đông xưa nay nho nhã lại nói một câu thô tục như vậy, đủ để thấy ông ta giận dữ đến mức nào.

“Đủ rồi! Chuyện đã tới nước này, nói nhiều nữa cũng vô ích!” Lúc này, Khúc Tiêu Phương thể hiện sự bình tĩnh của cô chủ nhà giàu. Bà †a đen mặt nhìn ánh đèn bên ngoài: “Dù gì đi nữa, bây giờ chúng ta vẫn còn ba ngàn quân thủ vệ có thể huy động, họ bày ra trận thế như vậy, chẳng qua là muốn ép chúng ta ra mặt!

Tôi đã gọi điện thoại cho ba tôi, cùng lắm là nửa tiếng sau, sẽ có một nhân vật tầm cỡ xuất hiện. Chỉ cần ông ấy đến thì dù là bảy chiến thần bên ngoài cũng không dám càn rối “Nhưng… Họ sẽ cho chúng ta nửa tiếng sao?” Chu Vạn Đông lo lắng nói.

“Đây chính là phủ tỉnh đốc của một tỉnh!

Đại biểu cho thể diện của cả tỉnh, đồng thời cũng đại biểu cho uy nghiêm của quốc gia! Tôi không tin chúng ta không ra ngoài, chẳng lẽ họ còn dám bắn phủ tỉnh đốc?”

Bà ta vừa dứt lời thì bỗng một tiếng quân lệnh thét to: “Nã pháo!”

“Bùm!”

Vô số đạn đại bác bắn lên cao, sau đó là tiếng nổ vang trời, mặt đất rung chuyển, gạch ngói rơi lả tả. “Rắc” một tiếng, xà nhà trong căn phòng của Chu Vạn Đông bị gấy làm đôi.

“Họ… Họ thật sự dám băn phủ tỉnh đốc ư?” Khúc Tiêu Phương lúc trước còn thề thốt chắc chắn bây giờ dại ra. Diệp Phùng điên rồi sao? Chẳng lẽ cậu ta không sợ dư luận trong người ngẩng đầu theo phản xạ, chỉ thấy một chiếc quan tài đỏ au đặt ngay trước mặt họ.

Một người trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng nhìn họ, giống như đế vương nắm giữ mạng sống.

“ÁI”” Chu Trưng Điền bỗng hoảng sợ hét lên, chỉ vào Diệp Phùng, run rẩy nói: “Anh…

Chẳng phải anh đã chết rồi sao?”

Diệp Phùng ngước mắt, lạnh lùng nói: “Nhờ phúc của cậu Chu, Diệp tôi đây may mắn nhặt được một cái mạng, cho nên tôi mới đích thân tới nhà cảm ơn cậu Chu không giết chết tôi..” Vừa dứt lời, bầu không khí thoáng chốc thay đổi, sát khí còn dày đặc hơn trước.

Chu Vạn Đông dù sao cũng là chủ tịch tỉnh. Ông ta hít sâu một hơn, cười khách sáo với Diệp Phùng: “Xem ra vị này chính là cậu Diệp? Cậu Diệp được bình yên, đúng là đáng mừng. Chuyện này chỉ là hiểu nhầm tôi, tôi cũng đã răn dạy thằng con vô liêm sỉ của tôi rồi, mong cậu Diệp nể mặt cho con trai tôi cơ hội hối cải, bất kể phải trả giá như thế nào, chỉ cầu cậu Diệp yêu cầu thì tôi đều sẽ đồng ý!”

“Ồ? Cái giá gì cũng được ư?” Diệp Phùng nở nụ cười.

Nghe Diệp Phùng có vẻ thả lỏng, Chu Vạn Đông nhất thời vui vẻ, vội nói: “Đúng thế! Chỉ cần là tại hạ có thì sẽ không bao giờ từ chối!”

“Ha ha ha… Đã vậy thì phiền chủ tịch Chu gỡ đầu của gia đình ông xuống để chuộc tội cho cha vợ của tôi đi..”

Nụ cười của Chu Vạn Đông cứng đờ.

“Cậu Diệp, tức là… không đàm phán được nữa đúng không?” Nụ cười của Chu Vạn Đông cũng biến mất.

Diệp Phùng cười bỡn cợt: “Bây giờ ông còn tư cách gì đàm phán với tôi?”

“Diệp Phùng!” Lúc này, Khúc Tiêu Phương đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh: “Tôi biết cậu rất lợi hại! Nhưng chúng tôi không phải là thứ nhu nhược mặc cho cậu giày vò! Cậu binh nhiều tướng mạnh, nhưng chúng tôi cũng có ba ngàn lính phòng thủ được vũ trang đầy đủ!

Chẳng lẽ cậu lại vì một người đã chết mà khiến bao nhiêu nam nhỉ thiết huyết bảo vệ quốc gia phải chết vô ích hay sao?”

Diệp Phùng không nói gì, thật lâu sau mới †án thành gật đầu: “Bà nói chí lý. Loại súc vật tự nhận là thượng đẳng như nhà bà đúng là không có tư cách khiến các nam nhỉ thiết huyết bán mạng cho nhà bài”

“Cậu… Khúc Tiêu Phương giận dữ, nhưng sau đó cố gắng kìm nén, cười lạnh đắc ý. Ba ngàn lính phòng thủ này được phủ tỉnh đốc quản lý, Diệp Phùng muốn đụng vào họ thì phải vượt qua ba ngàn lính phòng thủ này trước! Chỉ cần cậu ta không đụng vào lính phòng thủ thì sẽ không thể làm gì được mình.

Song đúng lúc này, Diệp Phùng bỗng nhìn ba ngàn lính phòng thủ, cao giọng nói: “Lần này, tôi đến đây chỉ vì trả thù, chứ không muốn làm vạ lây những người vô tội. Bỏ súng ống xuống, rời khỏi nơi này, tôi sẽ không gây khó dễ cho các cậu.”

Ba ngàn binh lính đưa mắt nhìn nhau, mặc dù vẻ mặt khẩn trương, nhưng không ai nhúc nhích.

Khúc Tiêu Phương đắc ý nói: “Đế Sư Diệp, †ôi quyên cậu nên tỉnh lại đi. Họ đều là lính phòng thủ lệ thuộc phủ tỉnh đốc, chỉ phục tùng mệnh lệnh của phủ tỉnh đốc. Nếu dám tự ý rời khỏi nơi này, chẳng khác nào phạm tội đào ngũ!”

“Ồ? Thé à?” một tiếng cười lạnh vang lên, Thiết Chinh Nhạc bước ra, đôi mắt sáng ngời nhìn ba ngàn lính phòng thủ, bỗng cất cao giọng: “Dựa theo điều lệnh của bộ quốc phòng, nếu có tình huống khẩn cấp thì thống soái biên cương có thể điều động bất cứ lực lượng vũ trang nào sát nhập vào nguồn lính mới!”

“Quân đoàn trưởng của quân đoàn phòng thủ đâu?”

Một người đàn ông trung niên bước ra, cao giọng đáp: “Ngô Tiến Huy, quân đoàn trưởng của quân đoàn phòng thủ thuộc phủ tỉnh đốc tỉnh Sơn Đông báo cáo thủ trưởng!”

“Đoàn trưởng Ngộ, tôi ra lệnh cho anh với thân phận là thống soái phương bắc! Biên cương phương bắc đột phát tình huống khẩn cấp, tôi sẽ điều động ba ngàn lính phòng thủ của anh liệt vào quân đội biên cương phía bắc. Bây giờ tôi ra lệnh cho anh dẫn theo tất cả thuộc hạ, vũ trang hạng nặng, lập tức tiến đến chiến khu phía bắc, không được sơ suất!”

“Tuân lệnh!”

Dưới ánh mắt của mọi người, ba ngàn lính phòng thủ dần dần biến mất trong bóng đêm, trước cổng phủ tỉnh đốc trống vắng chỉ còn lại ba người nhà họ Chu đứng trong gió lạnh…

“Ha ha ha…” Tiếng cười chói tai vang lên: “Hình như bây giờ không còn ai có thể bảo vệ các người…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện