Bên kia, nhân viên ngân hàng miệng đầy máu tươi còn không hay biết gì, đắc ý nói với giám đốc: “Giám đốc! Chúng ta có đông người thế này thì không việc gì phải sợ anh ta! Tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức! Chờ cảnh sát tới nơi, xem chúng còn kiêu ngạo kiểu gì!”
“Báo cảnh sát?” Giám đốc lập tức nhảy chồm chồm, nhào tới đấm túi bụi lên người tên nhân viên kia: “Báo cảnh sát cái đầu mày!
Mày chẳng qua chỉ là nhân viên quầy của ngân hàng, ngay cả khách VỊP cũng không biết, còn vu oan người ta ăn trộm, con mắt mày có ích gì!?”
Tất cả phần nộ của ông ta đều trút lên đầu nhân viên, trực tiếp đánh cho cậu ta chảy máu đầy mặt, ngã trên mặt đất run lẩy bẩy. Sau đó tên giám đốc quỳ xuống: “Xin lỗi ngài! Là lỗi của tôi! Tất cả đều là do tôi! Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn! Tôi mắt chó khinh người Hắn ta tự tát lên mặt mình: “Hy vọng ngài rộng lượng đừng nhớ tội của tôi, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi!”
Diệp Phùng không để ý tới ông ta, sắc mặt lạnh lẽo như Thần Chết, khiến thân thể giám đốc như rơi xuống hầm băng. Hắn ta vội vàng quay sang nhìn Hà Tố Nghi. Hắn ta biết niềm hy vọng duy nhất của mình chính là Hà Tố Nghỉ. Chỉ cần Hà Tố Nghi tha thứ cho mình thì có lẽ còn đường sống sót, nếu không, ông ta có lẽ sẽ thật sự chết ở đây! Khách VỊP hàng đầu của ngân hàng thế giới, tổng giám đốc đích thân van xin mới có thể tặng một tấm thẻ, nhìn khắp thế giới này ai dám đắc tội?
Mình làm giám đốc ngân hàng chỉ nhánh, coi như là sự nghiệp thành đạt, nhưng trước mặt một nhân vật như vậy, giết chết mình còn dễ hơn cả giết chết một con kiến!
“Cô ơi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô, cô muốn đánh muốn chửi gì cũng được, nhưng xin cô hãy cho tôi một cô hội, tôi van cô!” Giám đốc quỳ bò đến trước mặt Hà Tố Nghi, nước mắt nước mũi chảy nhem nhuốc, điên cuồng dập đầu, chỉ chốc lát sau trên trán đã đây máu tươi: “Cô ơi, bà nội ơi, van cô hãy cho tôi một cơ hội đi! Cô rộng lượng tha thứ cho tôi đi! Tôi còn có mẹ già con côi, cả nhà đều sống dựa vào tôi! Cô muốn trừng phạt tôi sao cũng được, nhưng van cô tha cho mạng chó của tôi!”
Hà Tố Nghi cắn môi nhìn dáng vẻ thê thảm của giám đốc. Vừa rồi ông ta còn rất kiêu ngạo, bây giờ lại hèn mọn như thế. Cô rất mệt mỏi, rất khó chịu, chưa bao giờ bị người khác nhục nhã như hôm nay.
“Diệp Phùng, em… em muốn về nhà…”
Diệp Phùng vội đỡ cô dậy, dịu dàng nói: “Ừ, anh sẽ dẫn em về nhà ngay.”
Hà Tố Nghi vẫn còn suy yếu, Diệp Phùng cũng không bận tâm hỏi ý kiến của cô mà trực tiếp bế cô lên. Đám bảo vệ trước cửa lúc này đã mặt cắt không còn giọt máu, lập tức tránh ra nhường đường, không dám ngăn cản. Ai dám chặn đường? Ngay cả giám đốc bình thường còn kiêu căng bây giờ đang quỳ dưới đất van xin tha thứ kia kìa.
Ngay khi tên sát tính này bước ra ngoài cửa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói như đến từ địa ngục vang lên: “Vừa rồi ai đánh vợ tôi?”
Hai tên bảo vệ ban đầu bị đánh bay lập tức tái mặt, cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Đánh bằng tay nào thì chặt tay đó đi, đừng để tôi ra tay.” Diệp Phùng liếc nhìn họ, không quan tâm nữa mà xoay người rời đi.
Anh không muốn thể hiện sự máu lạnh của mình trước mặt Hà Tố Nghi, nhưng nếu đã phạm lỗi thì đương nhiên phải bị trừng phạt thích đáng.
Anh vừa bước ra văn phòng, cửa phòng đã bị đóng lại, Thiên Lang nở nụ cười dữ tợn, chỉ nghe hai tiếng răng rắc vang lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian. Diệp Phùng không dừng bước, nhanh chóng trở về nhà họ Hà, bế Hà Tố Nghỉ vào phòng của cô, sau đó vội vàng tìm thuốc, đau lòng nhìn dấu vết rõ ràng trên mặt cô.
“Đừng nhúc nhích, để anh bôi thuốc cho em, chứ lỡ để lại sẹo thì không được đâu.”
Đột nhiên, Hà Tố Nghi giữ chặt tay anh, nhìn chằm chằm vào anh: “Diệp Phùng, sao tấm thẻ đó lại có nhiều tiền đến thế?”
Diệp Phùng sửng sốt, cười nói: “Em bảo †ấm thẻ đó hả? Hình như là một học trò tặng cho anh, sau đó lâu ngày không dùng nên anh quên…”
Quên ư? Khoản tiền lớn như vậy thì sao có thể quên? Hà Tố Nghi không để ý đau đớn trên mặt, vội vàng nói: “Diệp Phùng, phải làm thì mới có ăn, anh là giáo viên, dạy học trồng người là trách nhiệm của anh, vốn không nên nhận thêm thù lao, huống chỉ là khoản tiền lớn đến thế! Em sẽ giữ tấm thẻ đó, không đụng vào một xu nào. Anh cũng mau nhớ lại xem là học trò nào tặng cho anh, chúng ta còn trả lại cho người tai”
Thấy Hà Tố Nghi sốt ruột, Diệp Phùng cười khổ. Chỉ có một tấm thẻ Rồng Vàng Chí Tôn thôi mà cô đã phản ứng lớn đến thế, lỡ nói thân phận thật của mình thì chẳng phải cô càng không thể chấp nhận? Thôi, cứ từ từ vậy…
“Anh có nghe em nói gì không?”
“Nghe đây nghe đây.” Diệp Phùng bất đắc dĩ cười: “Bôi thuốc trước đã, em ngoan ngoãn nghe lời, nhịn đau nhé…”
Thấy anh chăm chú bôi thuốc cho mình, Hà Tố Nghi chợt đỏ mặt. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người hai người. Dưới ánh nắng, tiếng hít thở của hai người càng ngày càng đồn dập, mặt mày đưa tình, dân dần càng ngày càng gần nhau. Đôi môi của hai người chạm vào nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Két…
Hai người đều không phát hiện tiếng động nhỏ này. Cửa phòng bị đóng lại, bên ngoài, Thi Nguyệt nở nụ cười tỉnh nghịch.
“Báo cảnh sát?” Giám đốc lập tức nhảy chồm chồm, nhào tới đấm túi bụi lên người tên nhân viên kia: “Báo cảnh sát cái đầu mày!
Mày chẳng qua chỉ là nhân viên quầy của ngân hàng, ngay cả khách VỊP cũng không biết, còn vu oan người ta ăn trộm, con mắt mày có ích gì!?”
Tất cả phần nộ của ông ta đều trút lên đầu nhân viên, trực tiếp đánh cho cậu ta chảy máu đầy mặt, ngã trên mặt đất run lẩy bẩy. Sau đó tên giám đốc quỳ xuống: “Xin lỗi ngài! Là lỗi của tôi! Tất cả đều là do tôi! Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn! Tôi mắt chó khinh người Hắn ta tự tát lên mặt mình: “Hy vọng ngài rộng lượng đừng nhớ tội của tôi, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi!”
Diệp Phùng không để ý tới ông ta, sắc mặt lạnh lẽo như Thần Chết, khiến thân thể giám đốc như rơi xuống hầm băng. Hắn ta vội vàng quay sang nhìn Hà Tố Nghi. Hắn ta biết niềm hy vọng duy nhất của mình chính là Hà Tố Nghỉ. Chỉ cần Hà Tố Nghi tha thứ cho mình thì có lẽ còn đường sống sót, nếu không, ông ta có lẽ sẽ thật sự chết ở đây! Khách VỊP hàng đầu của ngân hàng thế giới, tổng giám đốc đích thân van xin mới có thể tặng một tấm thẻ, nhìn khắp thế giới này ai dám đắc tội?
Mình làm giám đốc ngân hàng chỉ nhánh, coi như là sự nghiệp thành đạt, nhưng trước mặt một nhân vật như vậy, giết chết mình còn dễ hơn cả giết chết một con kiến!
“Cô ơi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô, cô muốn đánh muốn chửi gì cũng được, nhưng xin cô hãy cho tôi một cô hội, tôi van cô!” Giám đốc quỳ bò đến trước mặt Hà Tố Nghi, nước mắt nước mũi chảy nhem nhuốc, điên cuồng dập đầu, chỉ chốc lát sau trên trán đã đây máu tươi: “Cô ơi, bà nội ơi, van cô hãy cho tôi một cơ hội đi! Cô rộng lượng tha thứ cho tôi đi! Tôi còn có mẹ già con côi, cả nhà đều sống dựa vào tôi! Cô muốn trừng phạt tôi sao cũng được, nhưng van cô tha cho mạng chó của tôi!”
Hà Tố Nghi cắn môi nhìn dáng vẻ thê thảm của giám đốc. Vừa rồi ông ta còn rất kiêu ngạo, bây giờ lại hèn mọn như thế. Cô rất mệt mỏi, rất khó chịu, chưa bao giờ bị người khác nhục nhã như hôm nay.
“Diệp Phùng, em… em muốn về nhà…”
Diệp Phùng vội đỡ cô dậy, dịu dàng nói: “Ừ, anh sẽ dẫn em về nhà ngay.”
Hà Tố Nghi vẫn còn suy yếu, Diệp Phùng cũng không bận tâm hỏi ý kiến của cô mà trực tiếp bế cô lên. Đám bảo vệ trước cửa lúc này đã mặt cắt không còn giọt máu, lập tức tránh ra nhường đường, không dám ngăn cản. Ai dám chặn đường? Ngay cả giám đốc bình thường còn kiêu căng bây giờ đang quỳ dưới đất van xin tha thứ kia kìa.
Ngay khi tên sát tính này bước ra ngoài cửa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói như đến từ địa ngục vang lên: “Vừa rồi ai đánh vợ tôi?”
Hai tên bảo vệ ban đầu bị đánh bay lập tức tái mặt, cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Đánh bằng tay nào thì chặt tay đó đi, đừng để tôi ra tay.” Diệp Phùng liếc nhìn họ, không quan tâm nữa mà xoay người rời đi.
Anh không muốn thể hiện sự máu lạnh của mình trước mặt Hà Tố Nghi, nhưng nếu đã phạm lỗi thì đương nhiên phải bị trừng phạt thích đáng.
Anh vừa bước ra văn phòng, cửa phòng đã bị đóng lại, Thiên Lang nở nụ cười dữ tợn, chỉ nghe hai tiếng răng rắc vang lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian. Diệp Phùng không dừng bước, nhanh chóng trở về nhà họ Hà, bế Hà Tố Nghỉ vào phòng của cô, sau đó vội vàng tìm thuốc, đau lòng nhìn dấu vết rõ ràng trên mặt cô.
“Đừng nhúc nhích, để anh bôi thuốc cho em, chứ lỡ để lại sẹo thì không được đâu.”
Đột nhiên, Hà Tố Nghi giữ chặt tay anh, nhìn chằm chằm vào anh: “Diệp Phùng, sao tấm thẻ đó lại có nhiều tiền đến thế?”
Diệp Phùng sửng sốt, cười nói: “Em bảo †ấm thẻ đó hả? Hình như là một học trò tặng cho anh, sau đó lâu ngày không dùng nên anh quên…”
Quên ư? Khoản tiền lớn như vậy thì sao có thể quên? Hà Tố Nghi không để ý đau đớn trên mặt, vội vàng nói: “Diệp Phùng, phải làm thì mới có ăn, anh là giáo viên, dạy học trồng người là trách nhiệm của anh, vốn không nên nhận thêm thù lao, huống chỉ là khoản tiền lớn đến thế! Em sẽ giữ tấm thẻ đó, không đụng vào một xu nào. Anh cũng mau nhớ lại xem là học trò nào tặng cho anh, chúng ta còn trả lại cho người tai”
Thấy Hà Tố Nghi sốt ruột, Diệp Phùng cười khổ. Chỉ có một tấm thẻ Rồng Vàng Chí Tôn thôi mà cô đã phản ứng lớn đến thế, lỡ nói thân phận thật của mình thì chẳng phải cô càng không thể chấp nhận? Thôi, cứ từ từ vậy…
“Anh có nghe em nói gì không?”
“Nghe đây nghe đây.” Diệp Phùng bất đắc dĩ cười: “Bôi thuốc trước đã, em ngoan ngoãn nghe lời, nhịn đau nhé…”
Thấy anh chăm chú bôi thuốc cho mình, Hà Tố Nghi chợt đỏ mặt. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người hai người. Dưới ánh nắng, tiếng hít thở của hai người càng ngày càng đồn dập, mặt mày đưa tình, dân dần càng ngày càng gần nhau. Đôi môi của hai người chạm vào nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Két…
Hai người đều không phát hiện tiếng động nhỏ này. Cửa phòng bị đóng lại, bên ngoài, Thi Nguyệt nở nụ cười tỉnh nghịch.
Danh sách chương