Lúc này, trên sân khấu trung tâm ở Thanh Gia, ngay khi kiệu Phượng Tơ Vàng được khiêng đến giữa sân khấu, đột nhiên một chùm pháo hoa khổng lồ nổ tung trên bầu trời.
Khi thấy pháo hoa biến thành dung nhan xinh đẹp của Hà Tố Nghi, Thi Nguyệt vui sướng kéo †ay cô: “Mẹ mau nhìn kìa! Đó là mẹ, là mẹ đấy!
Mẹ, mẹ thật xinh đẹp!”
Thấy gương mặt của mình trên bầu trời, Hà Tố Nghi hoảng hốt. Lễ cưới lộng lẫy này là thuộc về mình sao?
“Mời chú rể đến!”
Tiếng kêu to rõ vang lên, mọi người hoàn hồn lại, chỉ thấy ngay chính giữa sân khấu, một người đàn ông chậm rãi quay lưng lại.
Anh mặc hỷ phục màu đỏ rực, diện mạo hiên ngang, mỉm cười nhàn nhàn nhìn cô gái ở cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Diệp Phùng, đúng là Diệp Phùng! Thấy Diệp Phùng thật sự xuất hiện, tia hy vọng cuối cùng trong lòng mẹ con Điền Vân hoàn toàn biến thành tro tàn.
Nhìn người đàn ông trước mắt mình, vành mắt Hà Tố Nghi ướt át. Hôm nay, tất cả những †hứ này đều thuộc về cô. Vào ngày xinh đẹp nhất của cuộc đời, Diệp Phùng đã cho cô sự tôn quý nhất thiên hạ này.
“Nay có chàng nhà họ Diệp, cưới nàng nhà họ Hà. Từ nay về sau, hai bên kết thành phu thê, cùng nhau đi đến cuối đời. Tôi tuyên bố ngày lành giờ đẹp đã đến, mũ phượng khăn quàng bưng lên!”
Theo tiếng nhạc hùng hồn vang vọng, mười thiếu nữ mặc đồ cổ trang bưng một bộ khăn quàng màu đỏ hoa lệ bước lên sân khấu.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Hà Tố Nghỉ đội mũ phượng, khoác khăn quàng đỏ trên vai, xinh đẹp không gì sánh bằng, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.
“Thật sự rất xinh đẹp!”
“Nếu tương lai lễ cưới của tôi cũng được †ổ chức thế này thì tôi sẽ hạnh phúc chết mất!”
“Ha ha, nằm mơ đi, lễ cưới này tính bảo thủ chắc phải tốn ít nhất 300 tỷ, hơn nữa quân đội phong tỏa thành phố, trăm thành cùng chúc, không đơn giản chỉ có tiền là làm được.”
“Cô cả nhà họ Hà đúng là bay lên đầu cành thành phượng hoàng.”
“Đúng thế, so với người ta, nhìn Hà Tố Di mà xem. Tôi chướng mắt gương mặt ngạo mạn của cô ta từ lâu rồi! Cứ tưởng mình giỏi lắm ấy!”
“Hà Tố Nghỉ mới là tiểu thư khuê các chân chính, so với người ta, Hà Tố Di đúng là gái nhà quê Tiếng bàn tán của mọi người đương nhiên cũng lọt vào tai Hà Tố Di. Sắc mặt cô ta trầm xuống, siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào thịt mà cũng không thấy đau.
“Hà Tố Nghi! Con tiện nhân này! Tiện nhân! Dựa vào đâu mà mày lại may mắn như thế! Dựa vào đâu mà tao vốn nên được mọi người tâng bốc, cuối cùng lại thành trò cười?
Tất cả vốn nên thuộc về tao! Thuộc về tao!”
Đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Tránh ra! Tránh ra cho bổn thiếu gia!”
Sau đó Chu Bằng, bạn trai của Hà Tố Di kiêu ngạo bước đến trước mặt Hà Tố Dị, nói: “Tố Di, xin lỗi em, không biết hôm nay lãnh đạo nào bị động kinh, chặn hết các tuyến đường lớn trong thành phố Hướng Dương.
Anh tốn rất nhiều công sức mới chạy tới đây, không chậm trễ thời gian đính hôn của chúng †a chứ?”
Thấy bạn trai đã đến, Hà Tố Di lập tức có chỗ dựa hơi, lập tức nắm tay anh ta, ghen ty nhìn Diệp Phùng và Hà Tố Nghi trên sân khấu: “Anh yêu, anh đến đúng lúc lắm! Anh mau đuổi hai đứa tiện nhân kia xuống đi! Nghỉ lễ đính hôn của em cũng muốn tổ chức ở chỗ đó!”
Chu Bằng ngẩng đầu lên thì thấy trên sân khấu chính là Diệp Phùng và Hà Tố Nghi. Anh †a vừa chạy tới nên không thấy cảnh tượng rúng động kia, lập tức nhếch môi cười: “Em yên tâm. Chẳng qua chỉ là hai đứa phế vật mà thôi, em cứ nhìn anh đây!”
Sau đó anh ta sải bước đến trước mặt Diệp Phùng, nhìn họ từ trên xuống dưới, nở nụ cười khinh thường: “Chậc chậc, không ngờ loại thất nghiệp lang thang như mày mà cũng chịu chi đấy chứ. Thuê hết bộ đồ này tốn không ít tiền đâu đúng không? Cố đấm ăn xôi để làm gì? Cũng không chịu nhìn xem, nơi này là nơi là lũ phế vật chúng mày có thể ở đây sao?”
Anh ta móc một xấp tiền mặt từ trong túi áo, ném lên người Diệp Phùng: “Bổn thiếu gia muốn nơi này, hai đứa chúng mày tìm khách sạn nào đó làm cho xong là được, tiền thừa coi như là tiền mừng cưới của tao!”
Diệp Phùng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày vui của tôi và Tố Nghỉ. Tôi không muốn tức giận. Cút!”
Chu Bằng sửng sốt, sau đó giận tím mặt: “Mẹ kiếp! Một thằng phế vật thất nghiệp như mày mà cũng dám mắng tao hả? Mày tin tao đập chết…
Bịch! Còn chưa kịp nói xong thì một người bỗng lao ra từ bên cạnh Diệp Phùng, giơ chân đá Chu Bằng bay ra ngoài. Sắc mặt Vương Khinh Lâm tràn đầy sát khí: “Thằng chó, mày dám lải nhải thêm câu nào nữa, tin tao đưa mày đi gặp tổ tiên luôn không?”
Hà Tố Di kinh hô, vội đỡ Chu Bằng dậy: “Anh yêu, anh không sao chứ?”
Chu Bằng đẩy cô ta ra, vẻ mặt dữ tợn, bị đá bay ngay trước mặt công chúng khiến kẻ vô cùng thể diện như anh ta hoàn toàn điên cuồng.
“Phản! Đúng là làm phản rồi! Mày với thằng Diệp Phùng nghèo kiết xác kia là một nhóm đúng không? Thứ hạ đẳng như mày mà cũng dám đánh tao à? Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là sự cao quý của người thượng đẳng!” Ngay sau đó, anh ta gọi một cú điện thoại: “Ba, ba mau tới đây đi! Con trai ba bị một đám người hạ đẳng đánh!”
Cúp điện thoại xong, Chu Bằng chỉ vào những người chung quanh Diệp Phùng: “Một đám phế vật dưới đáy xã hội, tao sẽ cho chúng mày biết đối mặt với quý tộc thượng đẳng như bổn thiếu gia đây, chúng mày chỉ là lũ kiến hôi bị đạp dưới chân mà thôi!”
Ngay sau đó, tiếng bước chân ồn ào vang lên, kèm theo đó là giọng nói vô cùng ngạo mạn: “Tránh ra, đều tránh ra cho tao!”
Một đám vệ sĩ áo đen thô lỗ đẩy khách khứa ra hai bên, sau đó một người đàn ông trung niên trông hơi giống Chu Bằng ngạo mạn bước tới. Thấy người này, Chu Bằng sung sướng nói: “Tố Di, em thấy gì chưa? Ba anh đã đến rồi. Bọn phế vật này sẽ phải trả giá nhanh thôi!”
Ánh mắt Hà Tố Di sáng lên, nhìn Hà Tố Nghi bằng ánh mắt độc ác: “Anh yêu, em tin anh. Hôm nay em nhất định phải đạp con tiện nhân Hà Tố Nghi kia dưới chân.”
“Đứa nào? Đứa nào dám đánh con trai của Chu Thiên Hùng tao đây?”
“Ba! Là chúng nó!” Chu Bằng tàn nhẫn chỉ vào đám Diệp Phùng: “Chính là lũ hạ đẳng này đây!”
“Thật can đảm!” Chu Thiên Hùng thậm chí chẳng buồn liếc nhìn, bởi vì trong mắt ông ta, mình đường đường là gia chủ nhà họ Chu ở thủ đô, ở thành phố Hướng Dương nho nhỏ này dù trâu bò đến mấy thì cũng chỉ là một đám quê mùa chưa từng trải đời mà thôi.
“Bổn gia củ cho lũ hạ đẳng chúng mày một cơ hội, quỳ trước mặt con trai tao, van xin nó tha thứ! Nếu nó chịu tha thứ cho chúng mày thì tao sẽ thiện tâm tha cho chúng mày một lần, nếu nó không chịu… Hừ! Tao sẽ cho lũ hạ đẳng chúng mày biết cái gì gọi là sự tôn quý của danh gia vọng tộc!”
Nói xong, Chu Thiên Hùng kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Nhưng không có tiếng van xin tha thứ hay nịnh nọt trong tưởng tượng mà thay vào đó là một giọng nói lạnh lẽo: “Ha ha, danh gia vọng tộc nhà họ Chu, đúng là hách dịch quá nhỉ!”
“Gia chủ Chu, chỉ bằng để Trương tôi thử xem danh gia vọng tộc của ông tôn quý cỡ nào nhé?”
Chu Thiên Hùng sửng sốt. Sao giọng nói này lại quen tai đến thế? Ông ta vội quay sang nhìn, suýt nữa kinh ngạc rơi cằm: “Chủ… Chủ tịch Trương, sao lại là ngài?”
Khi thấy pháo hoa biến thành dung nhan xinh đẹp của Hà Tố Nghi, Thi Nguyệt vui sướng kéo †ay cô: “Mẹ mau nhìn kìa! Đó là mẹ, là mẹ đấy!
Mẹ, mẹ thật xinh đẹp!”
Thấy gương mặt của mình trên bầu trời, Hà Tố Nghi hoảng hốt. Lễ cưới lộng lẫy này là thuộc về mình sao?
“Mời chú rể đến!”
Tiếng kêu to rõ vang lên, mọi người hoàn hồn lại, chỉ thấy ngay chính giữa sân khấu, một người đàn ông chậm rãi quay lưng lại.
Anh mặc hỷ phục màu đỏ rực, diện mạo hiên ngang, mỉm cười nhàn nhàn nhìn cô gái ở cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Diệp Phùng, đúng là Diệp Phùng! Thấy Diệp Phùng thật sự xuất hiện, tia hy vọng cuối cùng trong lòng mẹ con Điền Vân hoàn toàn biến thành tro tàn.
Nhìn người đàn ông trước mắt mình, vành mắt Hà Tố Nghi ướt át. Hôm nay, tất cả những †hứ này đều thuộc về cô. Vào ngày xinh đẹp nhất của cuộc đời, Diệp Phùng đã cho cô sự tôn quý nhất thiên hạ này.
“Nay có chàng nhà họ Diệp, cưới nàng nhà họ Hà. Từ nay về sau, hai bên kết thành phu thê, cùng nhau đi đến cuối đời. Tôi tuyên bố ngày lành giờ đẹp đã đến, mũ phượng khăn quàng bưng lên!”
Theo tiếng nhạc hùng hồn vang vọng, mười thiếu nữ mặc đồ cổ trang bưng một bộ khăn quàng màu đỏ hoa lệ bước lên sân khấu.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Hà Tố Nghỉ đội mũ phượng, khoác khăn quàng đỏ trên vai, xinh đẹp không gì sánh bằng, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.
“Thật sự rất xinh đẹp!”
“Nếu tương lai lễ cưới của tôi cũng được †ổ chức thế này thì tôi sẽ hạnh phúc chết mất!”
“Ha ha, nằm mơ đi, lễ cưới này tính bảo thủ chắc phải tốn ít nhất 300 tỷ, hơn nữa quân đội phong tỏa thành phố, trăm thành cùng chúc, không đơn giản chỉ có tiền là làm được.”
“Cô cả nhà họ Hà đúng là bay lên đầu cành thành phượng hoàng.”
“Đúng thế, so với người ta, nhìn Hà Tố Di mà xem. Tôi chướng mắt gương mặt ngạo mạn của cô ta từ lâu rồi! Cứ tưởng mình giỏi lắm ấy!”
“Hà Tố Nghỉ mới là tiểu thư khuê các chân chính, so với người ta, Hà Tố Di đúng là gái nhà quê Tiếng bàn tán của mọi người đương nhiên cũng lọt vào tai Hà Tố Di. Sắc mặt cô ta trầm xuống, siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào thịt mà cũng không thấy đau.
“Hà Tố Nghi! Con tiện nhân này! Tiện nhân! Dựa vào đâu mà mày lại may mắn như thế! Dựa vào đâu mà tao vốn nên được mọi người tâng bốc, cuối cùng lại thành trò cười?
Tất cả vốn nên thuộc về tao! Thuộc về tao!”
Đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Tránh ra! Tránh ra cho bổn thiếu gia!”
Sau đó Chu Bằng, bạn trai của Hà Tố Di kiêu ngạo bước đến trước mặt Hà Tố Dị, nói: “Tố Di, xin lỗi em, không biết hôm nay lãnh đạo nào bị động kinh, chặn hết các tuyến đường lớn trong thành phố Hướng Dương.
Anh tốn rất nhiều công sức mới chạy tới đây, không chậm trễ thời gian đính hôn của chúng †a chứ?”
Thấy bạn trai đã đến, Hà Tố Di lập tức có chỗ dựa hơi, lập tức nắm tay anh ta, ghen ty nhìn Diệp Phùng và Hà Tố Nghi trên sân khấu: “Anh yêu, anh đến đúng lúc lắm! Anh mau đuổi hai đứa tiện nhân kia xuống đi! Nghỉ lễ đính hôn của em cũng muốn tổ chức ở chỗ đó!”
Chu Bằng ngẩng đầu lên thì thấy trên sân khấu chính là Diệp Phùng và Hà Tố Nghi. Anh †a vừa chạy tới nên không thấy cảnh tượng rúng động kia, lập tức nhếch môi cười: “Em yên tâm. Chẳng qua chỉ là hai đứa phế vật mà thôi, em cứ nhìn anh đây!”
Sau đó anh ta sải bước đến trước mặt Diệp Phùng, nhìn họ từ trên xuống dưới, nở nụ cười khinh thường: “Chậc chậc, không ngờ loại thất nghiệp lang thang như mày mà cũng chịu chi đấy chứ. Thuê hết bộ đồ này tốn không ít tiền đâu đúng không? Cố đấm ăn xôi để làm gì? Cũng không chịu nhìn xem, nơi này là nơi là lũ phế vật chúng mày có thể ở đây sao?”
Anh ta móc một xấp tiền mặt từ trong túi áo, ném lên người Diệp Phùng: “Bổn thiếu gia muốn nơi này, hai đứa chúng mày tìm khách sạn nào đó làm cho xong là được, tiền thừa coi như là tiền mừng cưới của tao!”
Diệp Phùng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày vui của tôi và Tố Nghỉ. Tôi không muốn tức giận. Cút!”
Chu Bằng sửng sốt, sau đó giận tím mặt: “Mẹ kiếp! Một thằng phế vật thất nghiệp như mày mà cũng dám mắng tao hả? Mày tin tao đập chết…
Bịch! Còn chưa kịp nói xong thì một người bỗng lao ra từ bên cạnh Diệp Phùng, giơ chân đá Chu Bằng bay ra ngoài. Sắc mặt Vương Khinh Lâm tràn đầy sát khí: “Thằng chó, mày dám lải nhải thêm câu nào nữa, tin tao đưa mày đi gặp tổ tiên luôn không?”
Hà Tố Di kinh hô, vội đỡ Chu Bằng dậy: “Anh yêu, anh không sao chứ?”
Chu Bằng đẩy cô ta ra, vẻ mặt dữ tợn, bị đá bay ngay trước mặt công chúng khiến kẻ vô cùng thể diện như anh ta hoàn toàn điên cuồng.
“Phản! Đúng là làm phản rồi! Mày với thằng Diệp Phùng nghèo kiết xác kia là một nhóm đúng không? Thứ hạ đẳng như mày mà cũng dám đánh tao à? Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là sự cao quý của người thượng đẳng!” Ngay sau đó, anh ta gọi một cú điện thoại: “Ba, ba mau tới đây đi! Con trai ba bị một đám người hạ đẳng đánh!”
Cúp điện thoại xong, Chu Bằng chỉ vào những người chung quanh Diệp Phùng: “Một đám phế vật dưới đáy xã hội, tao sẽ cho chúng mày biết đối mặt với quý tộc thượng đẳng như bổn thiếu gia đây, chúng mày chỉ là lũ kiến hôi bị đạp dưới chân mà thôi!”
Ngay sau đó, tiếng bước chân ồn ào vang lên, kèm theo đó là giọng nói vô cùng ngạo mạn: “Tránh ra, đều tránh ra cho tao!”
Một đám vệ sĩ áo đen thô lỗ đẩy khách khứa ra hai bên, sau đó một người đàn ông trung niên trông hơi giống Chu Bằng ngạo mạn bước tới. Thấy người này, Chu Bằng sung sướng nói: “Tố Di, em thấy gì chưa? Ba anh đã đến rồi. Bọn phế vật này sẽ phải trả giá nhanh thôi!”
Ánh mắt Hà Tố Di sáng lên, nhìn Hà Tố Nghi bằng ánh mắt độc ác: “Anh yêu, em tin anh. Hôm nay em nhất định phải đạp con tiện nhân Hà Tố Nghi kia dưới chân.”
“Đứa nào? Đứa nào dám đánh con trai của Chu Thiên Hùng tao đây?”
“Ba! Là chúng nó!” Chu Bằng tàn nhẫn chỉ vào đám Diệp Phùng: “Chính là lũ hạ đẳng này đây!”
“Thật can đảm!” Chu Thiên Hùng thậm chí chẳng buồn liếc nhìn, bởi vì trong mắt ông ta, mình đường đường là gia chủ nhà họ Chu ở thủ đô, ở thành phố Hướng Dương nho nhỏ này dù trâu bò đến mấy thì cũng chỉ là một đám quê mùa chưa từng trải đời mà thôi.
“Bổn gia củ cho lũ hạ đẳng chúng mày một cơ hội, quỳ trước mặt con trai tao, van xin nó tha thứ! Nếu nó chịu tha thứ cho chúng mày thì tao sẽ thiện tâm tha cho chúng mày một lần, nếu nó không chịu… Hừ! Tao sẽ cho lũ hạ đẳng chúng mày biết cái gì gọi là sự tôn quý của danh gia vọng tộc!”
Nói xong, Chu Thiên Hùng kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Nhưng không có tiếng van xin tha thứ hay nịnh nọt trong tưởng tượng mà thay vào đó là một giọng nói lạnh lẽo: “Ha ha, danh gia vọng tộc nhà họ Chu, đúng là hách dịch quá nhỉ!”
“Gia chủ Chu, chỉ bằng để Trương tôi thử xem danh gia vọng tộc của ông tôn quý cỡ nào nhé?”
Chu Thiên Hùng sửng sốt. Sao giọng nói này lại quen tai đến thế? Ông ta vội quay sang nhìn, suýt nữa kinh ngạc rơi cằm: “Chủ… Chủ tịch Trương, sao lại là ngài?”
Danh sách chương