Duy Lạp Khắc là một tên lão binh trong quân Đế quốc Chỉ Thủy.

Hắn xuất thân trong một gia tộc ít người lâu đời nhất Đế quốc Chỉ Thủy: Duy Nhĩ Bố Nhĩ tộc.

Đối với một tên binh sĩ mà nói, thời gian hai mươi năm rất dài, Duy Lạp Khắc không nhớ rõ mình đã tham gia bao nhiêu trận chiến, cũng không thể nhớ mình đã bị thương bao nhiêu lần.

Mũi hắn năm ấy bị địch nhân chém trúng một đao, bởi vậy giờ đây trên cao dưới thấp.

Một mắt hắn đã mù, bàn tay trái chỉ còn lại ba ngón, cằm cũng có sẹo đao.

Tất cả những vết sẹo ấy làm cho gương mặt của hắn nhìn qua có vẻ dữ tợn.

Nhưng quan trọng là hắn vẫn còn sống, hơn nữa sống rất khỏe mạnh.

Mái tóc đã hoa râm của hắn, những nếp nhăn hằn sâu trên trán cùng với những vết sẹo ngang dọc khiếp người trên gương mặt đã diễn tả cho mọi người những ngày tháng gian nan cực khổ của hắn. Thế nhưng chính hắn lúc nào cũng nở nụ cười thỏa mãn, dường như cuộc đời này chưa từng bạc đãi hắn vậy...

Hắn tự tin, hơn nữa sống rất vui vẻ, đồng thời cũng nhận được sự tôn kính của các huynh đệ mình.

Lúc người Đế quốc Thiên Phong bắt đầu tấn công, hắn là một tên Khúc trưởng ở Bắc Môn quan, sau khi Bắc Môn quan chiến bại, hắn bị đưa vào cánh quân phòng vệ của phòng tuyến thứ hai. Nhưng khi Thiết Phong Kỳ tiến vào đã làm cho cả chiến tuyến của người Đế quốc Chỉ Thủy rối loạn cả lên.

Duy Lạp Khắc không nhớ rõ mình đã bị điều động qua bao nhiêu cánh quân, lúc thì hắn bị vội vàng điều ra tiền phương chiến đấu, lúc thì bị bắt buộc lui về phía sau gia nhập quân phòng ngự. Lúc tiến thì bị đưa ra tận tuyến đầu, khi lui, lại thối lui đến tận bờ biển. Nửa năm qua hắn không làm gì cả, coi như là đi du lịch khắp trong nước...

Vừa bắt đầu năm mới, rốt cục đơn xin xuất ngũ của hắn đã được trả lời: Một lần nữa hắn bị từ chối không cho xuất ngũ.

Điều này làm cho Duy Lạp Khắc vô cùng căm tức. Năm nay hắn đã bốn mươi hai tuổi, là một lão binh theo đúng nghĩa đen (lính già), thế nhưng mỗi ngày phải canh gác ở cửa thôn ngay ngã ba Tiểu Lâm, chuyện này làm cho hắn cảm thấy bị đè ép.

Ngã ba Tiểu Lâm là con đường bắt buộc phải đi qua để tới cảng Vọng Thiên trên Mâu Hải.

- Nếu như không có Mâu Hải, chắc mọi người ai ai cũng trở nên dũng cảm như người Đế quốc Thiên Phong.

Ngồi trong quán rượu, Duy Lạp Khắc vừa nốc rượu ừng ực vừa trút nỗi bực tức với tên tiểu tốt bên cạnh:

- Một khi người ta đã không còn đường lui, vậy sẽ trở nên dũng cảm hơn!

Tên tiểu tốt bên cạnh hắn năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, là một tân binh vừa bị chiêu mộ cách đây không lâu, tên là Đản Tử, vốn là một nông dân thật thà chất phác.

Tuy rằng hắn nhập ngũ, nhưng vẫn chưa từng gặp qua một trận chiến nào.

Lúc này hắn nháy mắt hỏi Duy Lạp Khắc:

- Lão bá, người gặp qua người Đế quốc Thiên Phong rồi sao? - Đã gặp, cũng giống như chúng ta mà thôi, cũng có một cái mũi hai con mắt, nhưng tên nào tên nấy mỗi khi ra trận đều liều mạng không sợ chết, hung ác tàn nhẫn!

Duy Lạp Khắc lắc đầu thở dài.

- Vậy vì sao quân chúng ta đánh không lại chúng?

Duy Lạp Khắc thở dài đáp:

- Hài tử, nếu như ngươi bị người ta đánh cho mười năm không thể bước ra khỏi cửa nửa bước, sau này cho dù gặp một tên nhỏ yếu hơn ngươi, cũng không thể có tự tin đánh hơn được hắn. Lòng tin! Lòng tin là cơ sở để một cánh quân có thể trở nên hùng mạnh, người Đế quốc Chỉ Thủy đã mất lòng tin từ lâu, làm sao có thể nói là mạnh được?

Đản Tử lập tức ưỡn ngực:

- Ta tin tưởng có thể đánh bại được người Đế quốc Thiên Phong!

Duy Lạp Khắc bật cười:

- Tên tân binh này đúng là vẫn còn ngây thơ quá, ngươi tưởng lòng tin chỉ cần hét to lên thì sẽ có hay sao? Thắng lợi! Thắng lợi không chỉ đem đến vinh quang cho người chiến thắng, còn có kinh nghiệm, ý chí chiến đấu, còn có của cải tài sản kích thích dục vọng chiến tranh! Tất cả những thứ này chỉ có người chiến thắng mới có thể có được, kẻ bại không có quyền nhấm nháp mùi vị thắng lợi, cũng không có quyền khao khát chiến tranh.

-...Kẻ thật sự giỏi về chiến tranh cho tới bây giờ đều là những kẻ đạt được lợi ích trong chiến tranh.

Giọng của Duy Lạp Khắc đầy sâu lắng:

- Cho nên ngươi phải hy vọng mình không phải ra chiến trường là hay hơn hết! Phải biết rằng lão bá ta vì muốn được trở về hậu phương mà đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết...

Nói vậy nhưng thấy khói lửa đang dần dần lan ra tới hậu phương, trong lòng Duy Lạp Khắc càng trở nên thấp thỏm không yên.

Phía trước đột nhiên có tiếng vó ngựa vọng tới.

Một cánh kỵ binh dần dần hiện ra ở ngoài thôn, bọn họ đội đầu khôi ngù trắng, trong tay cầm trường mâu màu bạc, tốc độ không nhanh nhưng dáng vẻ vô cùng đẹp mắt. Quân phục của bọn họ đang mặc giống như là lễ phục, vô cùng sặc sỡ cầu kỳ, ở giữa đám quân còn có hàng chục chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy.

Sau khi dừng lại, cánh kỵ binh này vây quanh xe ngựa, cẩn thận quan sát chúng quanh.

Vốn có trách nhiệm trấn thủ nơi đây, Duy Lạp Khắc tay ôm bình rượu loạng choạng đi ra, thấy đối phương đang dần dần tới gần, bèn hỏi to một tên kỵ sĩ ở hàng đầu:

- Các ngươi là quân ở đâu tới, muốn đi đâu?

Trả lời hắn là một roi quất vào đầu.

Duy Lạp Khắc lập tức nổi giận:

- Tại sao ngươi đánh người?

Tên kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa hỏi với giọng tàn nhẫn:

- Phiên hiệu của chúng ta ngươi cũng dám hỏi sao? Bây giờ tới phiên ta hỏi ngươi, ngươi phải trả lời, nói sai một chữ, giết ngay lập tức! Nói cho chúng ta biết, đi đến cảng Vọng Thiên theo con đường nào thì gần hơn?

Ngã ba Tiểu Lâm vốn có hai con đường một nhỏ một lớn đều dẫn tới cảng Vọng Thiên. Hiển nhiên là tên kỵ sĩ kia rất ít khi đi tới cảng Vọng Thiên, cho nên không biết rằng đường nào gần hơn.

Chỉ là cách mà hắn hỏi đường quá mức ngang ngược, lửa giận trong lòng Duy Lạp Khắc lập tức bốc lên cao.

Đám kỵ binh trước mặt có bề ngoài xa hoa hào nhoáng, thân phận cao quý, hiển nhiên không phải thứ hắn có thể dây vào. Cho nên cuối cùng Duy Lạp Khắc chỉ trừng mắt nhìn tên kỵ sĩ kia, sẵng giọng đáp:

- Ai chẳng biết đường nhỏ gần hơn, thẳng về hướng Đông, chỉ cần nửa ngày là có thể tới cảng Vọng Thiên.

Tên đội trưởng kỵ binh kia lập tức trở lại chiếc xe ngựa gần nhất cúi đầu khẽ báo cáo với người trong xe, sau đó hét lớn:

- Rẽ qua đường nhỏ, tăng tốc độ lên, phải chạy tới cảng Vọng Thiên trước khi trời tối!

Đoàn người thật dài cứ như vậy nghênh ngang mà đi, để lại Duy Lạp Khắc đứng nhìn theo giữa đám bụi mù.

Đản Tử cẩn thận hỏi:

- Lão bá, người không sao chứ?

Duy Lạp Khắc ném phăng bình rượu xuống đất, nhổ một bãi nước bọt:

- Con bà nó, một bọn tạp chủng, đẹp đẽ cái rắm! Đản Tử, ta nói cho ngươi biết, ngươi phải biết nhìn xuyên qua bề ngoài đám khốn mặt người dạ thú này, lão bá ta lăn lộn sa trường hai chục năm trời chưa từng để hạt cát nào lọt vào mắt! Đám khốn này, không có tên nào thực sự ra chiến trường, cả bọn bất quá chỉ là Ngự Lâm quân theo hầu bên cạnh Hoàng đế mà thôi, tên nào tên nấy đều ra vẻ ta đây. Nếu thật sự ra chiến trường, không tên nào chịu nổi! Có tin không, cho dù lão bá ta lớn tuổi như vầy, nếu đem ra một chọi một, ta chỉ cần đánh một đòn là hắn không bò dậy nổi!

Đản Tử bật cười hăng hắc:

- Ta chỉ cảm thấy bọn họ vô cùng lợi hại, người xem tuấn mã mà bọn họ cỡi kìa, học hỏi thêm đi!

Duy Lạp Khắc đá cho hắn một cước:

- Con bà ngươi thì biết gì, đám tuấn mã đó trông thì cao lớn, thật ra chỉ được vẻ bề ngoài mà thôi, chiến mã thật sự sao lại yếu ớt như vậy được, chúng trông cứng cỏi hơn nhiều!

Nói đến đây, Duy Lạp Khắc thở dài trở về bàn tiếp tục uống rượu.

Nhát roi khi nãy làm hắn rất đau...

Không bao lâu sau, phía chân trời vọng đến tiếng vó ngựa rền vang, lại có một cánh quân rất đông kéo tới như nước thủy triều.

Duy Lạp Khắc than thở:

- Hôm nay có chuyện gì vậy, lại có người muốn đi cảng Vọng Thiên nữa sao?

Hắn ngước mắt nhìn xem, chỉ thấy hàng ngàn kỵ binh đang tiến tới như một cơn lũ dữ, toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ. Duy Lạp Khắc nhìn chằm chằm một hồi, miệng khẽ thì thào:

- Hừ, tiểu tử ngươi có thấy không, đây mới thật sự là hảo binh!

Tuy nhiên lần này, hắn đã có bài học của lần trước, không chạy ra hỏi thăm nữa, mà chỉ lẳng lặng ngồi quan sát.

Cánh kỵ binh kia đi tới ngã ba đường, hiển nhiên cũng không biết nên đi theo hướng nào.

Viên chiến tướng dẫn đầu ghìm tuấn mã ngừng lại, trường mâu trong tay giơ thẳng lên cao, tất cả kỵ binh theo sau đồng thời dừng bước, động tác đều răm rắp làm cho người ta phải khen ngợi không thôi. Chỉ là ánh mắt của viên chiến tướng kia khi quét qua người Duy Lạp Khắc toát ra khí lạnh thấu xương, làm cho hắn cảm thấy trong người không được khỏe.

Bên cạnh viên chiến tướng ấy còn có một viên chiến tướng khác có bề ngoài nhã nhặn thanh tú, hắn tiến tới chắp tay nhìn Duy Lạp Khắc, nói bằng giọng của người Đế quốc Chỉ Thủy:

- Xin chào lão bá, chúng ta là kỵ binh của Phong Lâm Vệ, phụng mệnh đổi đến trấn thủ cảng Vọng Thiên.

Thấy giọng của bọn chúng ôn hòa, Duy Lạp Khắc lắc lắc đầu nói:

- Phong Lâm Vệ ư? Không phải Phong Lâm Vệ bị điều đi tham gia quyết chiến trên bình nguyên Tam Sơn sao, vì sao lại chạy tới cảng Vọng Thiên?

Ánh mắt của viên chiến tướng có bề ngoài nho nhã hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Người biết cũng Phong Lâm Vệ đi bình nguyên Tam Sơn sao?

- Biết chứ!

Duy Lạp Khắc ngạo nghễ đáp:

- Một tháng trước ta còn là một binh sĩ chiến đấu nơi tiền tuyến, lúc đó ta biết rất rõ các huynh đệ trong Phong Lâm Vệ. Kỳ lạ quá, vì sao Phong Lâm Vệ đổi nhiều người mới như vậy, ta chưa từng gặp qua một ai cả?

Nói xong, hắn nhìn nhìn chung quanh, có vẻ muốn tìm kiếm người quen cũ.

Viên chiến tướng kia bật cười ha hả:

- Phong Lâm Vệ vừa thay máu, không ít người đã bị điều sang cánh quân khác, người không biết cũng không có chi là lạ!

Duy Lạp Khắc thở dài bất đắc dĩ:

- Trận này càng đánh càng loạn...

Viên chiến tướng kia cười hỏi:

- Người là binh sĩ trấn thủ nơi này hay sao?

Duy Lạp Khắc gật đầu, dáng vẻ đã ngà ngà:

- Đúng vậy, tuy chiến sự ở tiền phương náo nhiệt, nhưng tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng tới nơi này. Trời cao đất rộng quốc gia lớn, vẫn không lớn bằng rượu trong bình, chỉ có thể mượn nhờ chén rượu, nhớ về dĩ vãng lắm gian nan!

Viên chiến tướng kia cười nói:

- Lời lão bá rất văn vẻ!

Duy Lạp Khắc buồn rầu đáp:

- Những lời này không phải là của ta, là của một huynh đệ của ta, hắn đã tử trận lâu rồi...

Viên chiến tướng kia nhìn Duy Lạp Khắc bằng ánh mắt thông cảm, vô tình tạo nên hảo cảm với Duy Lạp Khắc.

Viên chiến tướng lại hỏi:

- Xin hỏi lão bá người có biết đi đến cảng Vọng Thiên bằng đường nào thì gần hơn không?

Duy Lạp Khắc nhếch miệng cười:

- Coi như ngươi hỏi đúng người rồi, hai con đường này đều có thể đi tới cảng Vọng Thiên, người bình thường chỉ biết là đường nhỏ gần hơn, cho nên ai nấy đều thích đi đường nhỏ. Tuy nhiên Duy Lạp Khắc ta biết rõ, gần đây con đường nhỏ kia vừa bị một trận mưa, cho nên sạt lở, sinh ra trở ngại không ít, rất là khó đi. Cuối cùng những ai đi con đường nhỏ kia cũng mất thời gian để đến cảng Vọng Thiên nhiều hơn là đi bằng con đường lớn.

Lập tức hai viên chiến tướng trao đổi bằng ánh mắt với nhau, gật gật đầu, đồng thanh hỏi:

- Lúc nãy người có thấy cánh quân nào đi qua nơi này chưa?

Nhắc tới chuyện này, Duy Lạp Khắc tức giận đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy:

- Đừng nhắc tới bọn khốn kiếp ấy nữa, cả bọn chỉ là chó má mà thôi! Muốn hỏi đường mà dùng roi vọt, làm như đang theo hầu thiên tử đi tuần không bằng, ngay cả phiên hiệu quân đội cũng không chịu nói! Cả bọn ăn mặc vô cùng xa hoa lộng lẫy, nhưng dáng vẻ lại như chó nhà có tang, không có chút khí chất nào của quân nhân, tên nào tên nấy giống côn đồ thì đúng hơn! Lúc ấy một tên hỏi đường lão tử với vẻ xấc xược, còn bảo cái gì phải lập tức đáp lời, lão tử nổi nóng lên đã chỉ cho bọn chúng đi đường nhỏ! Nếu như hiện tại các ngươi đi theo đường lớn tới cảng Vọng Thiên, rất có thể tới trước đám chó kia cũng không chừng!

Hai viên chiến tướng nghe vậy nhìn nhau phấn khởi, đồng thời ôm quyền nói với Duy Lạp Khắc:

- Đa tạ người, vị lính già!

Duy Lạp Khắc hưng phấn hét to:

- Không cần cảm tạ!

Hai tiếng 'lính già' này coi như là khẳng định vinh dự một đời quân nhân của Duy Lạp Khắc.

Nhìn theo bóng cánh quân thiết kỵ kia cuồn cuộn kéo đi, Duy Lạp Khắc vỗ vai Đản Tử bên cạnh thản nhiên nói:

- Ngươi thấy chưa, đây mới là cánh quân tinh nhuệ của Đế quốc Chỉ Thủy, nếu như mỗi chiến sĩ quốc gia ai cũng được như vậy, chúng ta đâu cần phải lo người Đế quốc Thiên Phong đánh tới, ôi...

Đản Tử ngây ngốc gật gật đầu, trong mắt hắn, dường như cánh quân hung hãn vừa rời đi, nghe giống với những cánh quân hùng mạnh trong truyền thuyết.

Rốt cục quân Đế quốc Thiên Phong đã tới.

Dưới thành Đại Lương, cờ xí của Thiết Phong Kỳ đón gió tung bay, uy chấn bốn phương.

Rất đông dân chạy nạn vì địch nhân đã tới mà cuống cuồng chạy trốn, trên mảnh đất trống dưới thành chỉ còn lại duy nhất cánh quân hiển hách này, toát ra khí chất của một cánh quân bằng thép trong gió lộng.

Bước chân của bọn họ mạnh mẽ hữu lực, làm dấy lên bụi mù cuồn cuộn đầy trời, vẻ mặt bọn họ lạnh lùng nghiêm nghị, toát ra sát khí lạnh lẽo khắp không trung. Ý chí chiến đấu của bọn họ kịch liệt trào dâng, mang theo sự lão luyện đã được mài giũa trong máu lửa sa trường.

Mười mấy viên chiến tướng ngồi trên lưng ngựa dẫn đầu, lúc này đã có thể nhìn rõ thân hình cường tráng của bọn họ. Bọn họ nhìn lên đầu tường thành, ánh mắt như tóe lửa.

Đám thủ vệ trên đầu thành nhìn thấy ánh mắt tham lam hung ác của bọn nọ, tên nào tên nấy không rét mà run.

Bọn họ là một bầy sói vừa hung ác vừa giả dối, bọn họ là một bầy hổ, dũng mãnh lại kiên cường, bọn họ là một đám Chiến thần, dưới sự lãnh đạo của Thiển Thủy Thanh toát ra uy danh ngạo nghễ không gì ngăn cản nổi.

Trong giờ phút này, trước khi bọn họ tấn công vào thành Đại Lương, bọn họ phô trương thanh thế để dọa người, làm cho mỗi tên binh sĩ thủ vệ trên đầu thành phải hồn xiêu phách lạc.

Phía sau bọn họ, đại kỳ phấp phới toát ra khí thế của cả một quốc gia.

Thiển Tự Kỳ.

Nó nêu lên một cái tên làm cho người khác vừa nghe phải kinh hồn táng đởm - Thiển Thủy Thanh.

Vì cái tên này xuất hiện mà Tam Trùng Thiên thất thủ, Lam Thành đầu hàng. Sau đó cái tên này đi tới nơi nào thì nơi đó đầu hàng, gần như không còn người nào đủ dũng cảm để chống lại hắn.

Đường đường Đế quốc Chỉ Thủy không ngờ lại bị một cánh quân chỉ có hơn một vạn đánh tới kinh đô, nhìn khắp lịch sử, dường như chỉ có Tây Phong Vương Sa Tư Hãn năm xưa mới có được chiến công tương tự.

Mà hiện tại, quân của Thiển Thủy Thanh đang đứng dưới chân thành Đại Lương, không kiêng nể gì, đường hoàng thể hiện ra sự điên cuồng và dũng cảm của bọn họ.

Bọn họ nghỉ chân chờ đợi, chờ kèn hiệu tấn công nổi lên, giống như tiếng chuông tang tóc cuối cùng dành cho Đế quốc Chỉ Thủy.

O0o

Cảng Vọng Thiên là hải cảng xuất khẩu lớn nhất Đế quốc Chỉ Thủy.

Ngoại trừ một vùng lãnh hải rộng lớn, ít nhất người Đế quốc Chỉ Thủy còn có bốn quần đảo nhỏ nằm trong lãnh hải của mình. Tuy rằng những quần đảo nhỏ này không thể mang đến cho bọn họ bao nhiêu của cải, nhưng là địa điểm giao dịch mua bán cuối cùng của bọn họ.

Thông qua đường biển, người Đế quốc Chỉ Thủy duy trì con đường mua bán trao đổi quan trọng nhất của bọn họ, đó là con đường xuất nhập hàng hóa quan trọng nhất của bọn họ, cũng là đường thoát cuối cùng của cả nước.

Đế quốc Thiên Phong là một quốc gia lục địa, cả quốc gia gần như không có lực lượng Thủy quân, nếu trên mặt biển, bọn họ không thể nào là đối thủ của người Đế quốc Chỉ Thủy. Ngày mà gót sắt của người Đế quốc Thiên Phong dẫm nát Tam Trùng Thiên, đường biển trở thành đường lui của Đế quốc Chỉ Thủy. Biển nơi này rộng không thấy bờ, nếu chạy ra biển có thể đi tới được bất cứ ngõ ngách nào trên thế giới này, người Đế quốc Thiên Phong chỉ có thể trơ mắt mà nhìn với vẻ bất lực.

Đối với Vũ Văn Liễu mà nói, mùi vị làm tù nhân tuyệt không dễ chịu chút nào. Khoan nhắc tới chuyện Thiển Thủy Thanh đã tuyên bố giết sạch Hoàng thất Vũ gia, cho dù hắn thật sự không làm như vậy, Vũ Văn Liễu cũng không thể nào chịu nhận vận mệnh mất nước phá sản...

Mang theo hết gia quyến, nữ nhân, con cái của mình cùng với của cải châu báu chạy ra ngoài biển cả xa xôi, đó chính là giấc mộng cuối cùng của Vũ Văn Liễu.

Cho dù không được làm người đứng đầu một quốc gia, cũng phải đưa cả nhà mình đi lánh nạn, làm một người sống nhàn nhã ung dung, tiêu diêu tự tại.

Đương nhiên, nếu như Đế quốc Chỉ Thủy may mắn thắng trong cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước, Vũ Văn Liễu hắn cũng có thể quay về nước tiếp tục làm Quốc chủ.

Ba chiếc lâu thuyền khổng lồ đang chờ trên mặt biển, mỗi một binh sĩ trên thuyền đều trung thành với Hoàng thất Vũ gia. Vũ Văn Liễu lại mang theo hai ngàn Ngự Lâm quân, đó là lực lượng cuối cùng mà hắn có thể dựa vào, tuyệt đối không phải lo nghĩ về lòng trung thành của bọn chúng.

Vốn hắn định mang theo nhiều người hơn, nhưng Sở Hâm Lâm nói rằng chuyện này vô cùng bí mật, nếu dẫn theo quá nhiều người sẽ làm kinh động tới quân thủ vệ trong thành. Nếu như tin tức này lộ ra ngoài dẫn đến phản loạn nổi lên bất ngờ, ắt được không bằng mất.

Lúc đi trên con đường nhỏ, vì đất đá sạt lở làm cho tắc đường, hai ngàn Ngự Lâm quân phải hao tốn không ít sức lực mới có thể dọn xong, làm chậm trễ không ít thời gian. Ngay cả Vũ Văn Liễu và các phi tần cũng không thể không xuống xe đi bộ một quãng mới có thể lên xe đi tiếp, đến khi chạy tới được cảng Vọng Thiên thì trời đã tối sẫm từ lâu.

Mắt thấy ba chiếc lâu thuyền vẫn còn sẵn sàng chờ trên cảng, rốt cục Vũ Văn Liễu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thống lĩnh đội cận vệ Nhữ Húc Dương vén rèm xe lên, cung kính thưa:

- Bệ hạ, tới cảng rồi! truyện được lấy tại

Vũ Văn Liễu nhìn qua rèm xe, cửa cảng ở xa xa đã đứng sẵn rất nhiều quân thủ vệ, hiển nhiên là đã nhận được mệnh lệnh chờ sẵn từ lâu.

Nhẹ thở phào, Vũ Văn Liễu ra lệnh:

- Bảo bọn chúng chuyển hòm xiểng trên xe lên thuyền hết đi!

- Dạ!

Nhữ Húc Dương cung kính ôm quyền.

Rời khỏi đội ngũ, Nhữ Húc Dương mang theo vài tên thân vệ đi đến chỗ bọn thủ vệ, cao giọng nói:

- Thống lĩnh Phùng Tường của các ngươi đâu, bảo hắn tới gặp ta, cho vài người theo ta vận chuyển đồ đạc, tất cả mọi chuyện trên thuyền đã sắp xếp xong xuôi hay chưa?

Không ai trả lời hắn.

Nhữ Húc Dương cau mày:

- Phùng Tường đâu rồi, vì sao hắn không ra?

Một giọng trầm thấp như tiếng cú kêu đêm vang lên:

- E rằng vĩnh viễn hắn không thể nào trả lời ngươi được nữa!

Nhữ Húc Dương nghe vậy biến sắc, ngay lập tức, bỗng nhiên có ánh lửa sáng lên ở đầu thuyền, rất nhiều binh sĩ mặc quân phục Đế quốc Chỉ Thủy hiện thân. Cả người bọn họ loang lổ máu tươi, hiển nhiên vừa mới trải qua một trận giết chóc điên cuồng, nhưng sau khi người kia lên tiếng, bọn họ đồng loạt bỏ đi quân phục, để lộ ra quân phục của người Đế quốc Thiên Phong ở bên trong.

Lúc này vô số thi thể được quẳng từ trên thuyền xuống biển, làm bắn tung tóe bọt nước lên cao, thanh âm ùm ùm làm tê liệt không gian, kinh động lòng người.

Nhữ Húc Dương kinh hãi gào lên:

- Mau mau bảo vệ bệ hạ!

Nhưng lúc này đã muộn...

Phía sau đoàn xe, rất nhiều binh sĩ Đế quốc Thiên Phong xuất hiện ra như lửa cháy ngang trời, điên cuồng như mưa giăng sét giật, trường mâu trong tay bon họ vung vẩy nhắm về phía đội kỵ binh Đế quốc Chỉ Thủy chưa hề phòng bị.

Đối mặt với quân địch xuất hiện bất thình lình, số Ngự Lâm quân đông tới hai ngàn hoàn toàn cô phụ danh hiệu mà bọn chúng đã từng kiêu ngạo. Thậm chí bọn chúng còn không bằng cả những binh sĩ tầm thường nhất trên chiến trường, căn bản là không chuẩn bị tư tưởng kịp thời chiến đấu. Mặc dù bọn chúng trung thành với nước, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản sự tấn công điên cuồng của địch nhân.

Những tiếng thét thê thảm vang lên lên liên tiếp, làm cho một tiếng thét chói tai vang lên bên trong một chiếc xe ngựa xa hoa.

Một bóng người từ trong đêm tối sải bước đi ra, giữa ánh lửa chập chờn lộ ra dáng vẻ vô cùng hung ác, chính là Phương Hổ.

Trường tàn sát tanh máu này bọn họ đã thực hiện khi vừa tới cảng Vọng Thiên, đầu tiên là giả mạo Ngự Lâm quân đánh úp bọn binh sĩ trên lâu thuyền, chiếm lĩnh cảng và lâu thuyền. Sau khi đã cắt đứt đường chạy trốn của Vũ Văn Liễu, bọn họ mới lẳng lặng chờ đợi vị Quốc chủ của Đế quốc Chỉ Thủy này.

Bây giờ, rốt cục hắn cũng đã tới.

Trường đao sắc bén trên tay phản chiếu ánh lửa toát ra hơi thở chết chóc lạnh lẽo, Phương Hổ thè lưỡi liếm môi, cười to như điên cuồng, sau đó bổ ra một đao nhanh như chớp vào Nhữ Húc Dương.

- Ngoài người trong xe ra, còn lại giết hết không tha!

Phương Hổ hét to.

Khi tiếng thét thê thảm chết chóc thứ nhất vang lên, Vũ Văn Liễu liền cảm thấy kinh sợ.

Hắn không còn thời gian để nghĩ xem vì sao quân Đế quốc Thiên Phong biết được hướng đi của hắn, nhưng những tiếng thét thảm thiết chung quanh chính là sự thật rành rành.

Chưa bao giờ trải qua chiến trận, Vũ Văn Liễu quen ở trên cao trong giờ phút này cảm nhận được hơi thở chết chóc khủng bố lần đầu tiên trong đời hắn.

Hắn run rẩy đưa tay vén rèm xe nhìn ra ngoài, giữa bóng đêm mờ mịt, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, ánh sáng lạnh lẽo của chiến đao và trường mâu lúc này trở thành ánh sáng chủ yếu trong đêm đen vô tận, toát ra sát khí lạnh lẽo thấu xương.

Khắp nơi bóng đao ánh kiếm tung hoành, hoa máu nở rộ, những tiếng khóc thét rộ lên liên miên không dứt giống như tiếng kêu đòi mạng kích thích tinh thần hắn rất nặng nề.

Xe ngựa phía sau hắn vọng đến những tiếng thét chói tai của nữ nhân, vị quý phi mà bình thường hắn vô cùng sủng ái lúc này đang cuộn tròn trong lòng hắn run bần bật.

Vũ Văn Liễu sợ tới mức run giọng kêu to:

- Đi mau...đi mau!

Nhưng không thể nào đi được nữa...

Khắp nơi đều có quân Đế quốc Thiên Phong, bọn họ xông xáo tới lui, mặc sức giết chóc.

Người lính già một mắt Duy Lạp Khắc nhìn không sai chút nào, chiến lực của đám Ngự Lâm quân này quả thật kém xa đám lão binh Đế quốc Thiên Phong lão luyện sa trường. Lại thêm bọn chúng bị tập kích bất ngờ, chỉ trong khoảnh khắc, bọn Ngự Lâm quân ngã xuống từng đám lớn.

Bọn chúng đều tận trung vì nước, trung thành với chủ, nhưng nếu chỉ dựa vào ý chí, bọn chúng căn bản là không thể ngăn được đối thủ hung hãn như hổ báo sài lang.

Người Đế quốc Thiên Phong giết chóc điên cuồng, căn bản không cần biết người bị giết là ai, trường mâu của bọn họ xuyên thủng ngực địch nhân, thậm chí xuyên vào trong một chiếc xe ngựa, lôi ra một thi thể của nữ nhân. Chiến đao điên cuồng chém xuống, tất cả tuấn mã bị chém chết hết, tuyệt đối không cho đối thủ có cơ hội chạy trốn.

Tiếng hô giết chóc quay cuồng chung quanh chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy nhất, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Đám kỵ binh Đế quốc Thiên Phong kinh nghiệm chiến đấu dồi dào căn bản không vội cướp xe trước, bề ngoài bọn họ làm như tiến hành tấn công xe ngựa, trên thực tế lại ép buộc đối thủ phải xả thân cứu chủ. Rất nhiều chiến sĩ Đế quốc Chỉ Thủy dùng thân thể mình ngăn chặn trường mâu của đối thủ đâm tới hoặc tên nỏ bắn tới, chỉ vì muốn hy sinh tính mạng mình đổi lấy sự an toàn cho chủ.

Tên bắn như chớp giật cắm đầy trên thân xe ngựa, vang lên tiếng động cộc cộc như khi chim gõ kiến đang vất vả làm việc, Vũ Văn Liễu ôm đầu điên cuồng gào to:

- Hộ giá, mau hộ giá!

Mưa tên bay tới 'hộ giá' càng nhiều hơn, điên cuồng hơn.

Co đầu rút cổ trong xe, Vũ Văn Liễu sợ tới mức toàn thân lạnh run, giây phút ấy, hắn thầm cầu khẩn trời cao, xin ông trời chiếu cố giùm kẻ đứng đầu một quốc gia như hắn.

Tiếng kêu của mưa tên dần thưa thớt rồi dừng lại, giống như mưa tạnh gió ngừng, đột nhiên không còn nghe thấy thanh âm nào cả, cả đất trời trở nên yên lặng như tờ.

Tất cả những chuyện vừa mới xảy ra tới nhanh như vậy, đi cũng nhanh như vậy.

Vũ Văn Liễu còn đang hoang mang mờ mịt, rèm xe đột ngột vén lên, thân hình đẫm máu của Nhữ Húc Dương xuất hiện trước mắt hắn.

Vũ Văn Liễu mừng rỡ:

- Nhữ ái khanh, các ngươi đã đánh lui tặc nhân rồi sao?

Nhữ Húc Dương khẽ mấp máy môi, nhưng chỉ có thể phun ra rất nhiều máu tươi.

Thân thể hắn lảo đảo rồi ngã uỵch xuống.

Giọng nói lạnh lẽo tàn khốc khi trước lại vang lên:

- Thật là có lỗi, Quốc chủ bệ hạ của ta, đám tặc nhân chúng ta vẫn còn sống nguyên lành như trước!

Vũ Văn Liễu cảm thấy như vừa lọt vào một hố băng lạnh toát, trước mắt hắn xuất hiện gương mặt tươi cười của Phương Hổ.

Bên cạnh hắn, Bích Không Tình đang nhìn Vũ Văn Liễu với ánh mắt vô cùng phức tạp, làm cho người ta không biết nông sâu...

Bắt sống Vũ Văn Liễu là một nước cờ do Thiển Thủy Thanh bày ra vô cùng tỉ mỉ.

Nước cờ này hắn đã nghĩ tới trước khi gặp được Sở Anh, mà chuyện Sở Anh bị bắt lại càng làm tăng thêm khả năng thành công của nó lên rất nhiều.

Căn cứ vào tư liệu do Bích Không Tình và Thác Bạt Khai Sơn cung cấp cho hắn, tuy rằng Vũ Văn Liễu là Quốc chủ của một nước, nhưng chỉ là một tên kém cỏi bất tài. Người Đế quốc Chỉ Thủy vốn đã bị Đế quốc Thiên Phong áp bức lâu ngày, sớm đã tiêu ma hùng tâm tráng chí. Chỉ cần tạo cho hắn một chút áp lực, vậy bỏ nước mà chạy cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.

Dịch Tinh Hàn không nhìn thấy được một mục đích sâu xa của Thiển Thủy Thanh trong hành động huyết hương tế đại kỳ, chính là hắn không chỉ muốn làm kinh sợ dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy, quan trọng hơn là hắn còn muốn làm cho Vũ Văn Liễu kinh sợ, khiến cho vị Quốc chủ này hoàn toàn buông bỏ ý nghĩ chống cự trong đầu.

Kế hoạch huyết hương, kế hoạch đuổi hươu, hết thảy là vì kế hoạch cuối cùng: Kế hoạch cướp ngôi.

Kế hoạch cướp ngôi nói chính xác hơn là cướp người ngồi trên ngôi báu: Quốc chủ của Đế quốc Chỉ Thủy Vũ Văn Liễu, bắt được Vũ Văn Liễu rồi chẳng khác nào chiếm được thành Đại Lương. Có Quốc chủ của đối phương trong tay, cả nước đầu hàng chỉ là chuyện trong sớm tối, người Đế quốc Thiên Phong có thể nhờ vậy mà bớt đi được rất nhiều trận chiến không cần thiết.

Thiển Thủy Thanh chịu mang lấy ác danh khắp cả thiên hạ, mục đích chính là trong cuộc chiến tranh tấn công toàn bộ Đế quốc Chỉ Thủy, không chỉ nhờ vậy mà thắng được vô số trận, quan trọng nhất là giảm bớt được thương vong rất nhiều.

Cho tới bây giờ trong những cuộc chiến tranh xâm lược, số người chết không khi nào thấp hơn trăm vạn.

Nhưng Thiển Thủy Thanh đã giảm bớt con số thương vong này rất nhiều, khiến cho một cuộc chiến diệt vong cả một quốc gia có thể giữ được con số thương vong ở mức thấp nhất. Mặc dù hắn đã dùng vô số thủ đoạn vô cùng độc ác trong cuộc chiến này, nhưng kết quả mà hắn đạt được, một vị quân vương nhân từ cũng chưa chắc có thể làm được.

Trong lịch sử của loài người, những kẻ hung danh nổi khắp thiên hạ có khi thật sự cứu được rất nhiều người, còn những kẻ mang danh nghĩa hiệp, lại có thể vì một phút nhân từ mà hại chết cả thiên hạ.

Thiển Thủy Thanh không làm một quân tử, người ta nói hắn là vì bản thân mình cũng được, vì dân chúng trong cả nước cũng được, tóm lại nếu như hắn đã làm thì tuyệt không hối hận.

Hắn tin tưởng chuyện hắn làm là chính xác, chỉ cần chiếm được thành Đại Lương, ắt chiến tranh có thể chấm dứt, mọi người không cần phải chết một cách vô ích nữa. Mấu chốt để chiếm thành Đại Lương, dĩ nhiên giờ đây đang nằm trong tay hắn.

Sự xuất hiện của Sở Anh, còn có chuyện chỉ đường của Duy Lạp Khắc, tất cả đều giúp cho hắn hoàn thành kế hoạch cướp ngôi. Từ đó có thể thấy rằng, một kế hoạch hoàn hảo đến mức nào đi nữa, nếu cố gắng hết sức tiến hành, lại thêm một chút vận may, chính là cơ sở quan trọng nhất để có thể thành công.

Đứng trên cửa cảng, Phương Hổ lạnh lùng nhìn vị quân vương của một nước kia, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.

Vì hắn, có thể nói là Thiết Phong Kỳ đã dốc hết toàn bộ tâm huyết.

Tất cả những hy sinh, vất vả, bày mưu tính kế, không tiếc vai mang ác danh khắp cả thiên hạ, hết đêm này đến đêm khác trằn trọc không ngủ được vì suy nghĩ cân nhắc, tất cả đều là vì tên yếu đuối vô dụng này. Một tên như vậy chỉ vì hắn là một quân vương, cho nên có thể khiến cho vô số người đi tìm chết vì hắn, không sợ đổ máu vì hắn. Cũng là vì hắn mà có thể ngăn được bùng nổ một trận đại chiến cả nước, khiến cho vô số người không cần vì vậy mà đổ không biết bao nhiêu máu tươi vô ích...

Trong lòng Phương Hổ vô vàn cảm khái, không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì ít nhất Thương Dã Vọng cũng được coi như một vị minh quân, một vị Quốc chủ đầy triển vọng.

Nhưng nếu như có một ngày, Đế quốc Thiên Phong cũng phải nghênh đón một vị Quốc chủ như vậy thì sao?

Nghe nói Thái tử con Thương Dã Vọng, tính tình cũng không được tốt...

Phương Hổ tự động gạt bỏ ý nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, không muốn tiếp tục nghĩ thêm nữa...

Nhìn gương mặt trắng nhợt thẫn thờ trước mặt mình, Phương Hổ hừ lạnh:

- Vì ngươi, các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đã hy sinh rất nhiều huynh đệ, cũng đã phải giết rất nhiều người không nên giết. Lúc trước bày ra hành động huyết hương tế đại kỳ, rất nhiều người phản đối kế hoạch này, cho rằng quá mức hung hiểm, nhưng Thiển thiếu lại cho rằng đây là phương pháp tốt nhất có thể dọa cho ngươi chạy trốn.

Nói tới đây, trường mâu của Phương Hổ chỉ vào cổ họng Vũ Văn Liễu:

- Thiển thiếu đã đúng, quả nhiên ngươi sợ hãi, tuy rằng ta rất cao hứng vì lần này không phải về tay không, nhưng ta vẫn rất là tức giận. Không phải vì chuyện gì, mà vì những chiến sĩ Đế quốc Chỉ Thủy đã hy sinh trên chiến trường, có rất nhiều người trong bọn họ là anh hùng, là hảo hán tử. Thân là chiến sĩ, ta tôn trọng bọn họ, nhưng ta khinh thường ngươi. Ngươi từ bỏ quốc gia của ngươi, từ bỏ thần dân của ngươi, từ bỏ tất cả chỉ vì muốn mình có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Lúc mà quốc gia của ngươi gặp nguy nan, ngươi thân là người đứng đầu của cả quốc gia, không ngờ chạy trốn, chuyện này quả thật làm cho người ta phải buồn cười. Lịch sử sẽ ghi chép vĩnh viễn chuyện ngày hôm này, vào ngày Mười Lăm tháng Giêng năm Một Trăm Lẻ Bảy lịch Thiên Phong, Quốc chủ Đế quốc Chỉ Thủy Vũ Văn Liễu bỏ quốc gia trong lúc nguy nan chạy trốn giữ mạng, trên đường chạy trốn thì bị quân Đế quốc Thiên Phong ta nửa đường chặn đánh bắt giữ. Lịch sử sẽ vĩnh viễn ghi rõ thời điểm này, một quốc gia chưa bị diệt vong, nhưng hắn là một vị Quốc chủ lại bị người bắt trước. Từ giờ trở đi, Đế quốc Chỉ Thủy nhất định đã bị diệt vong, người Đế quốc Thiên Phong bách chiến bách thắng, mà ngươi chính là tên đầu sỏ gây nên họa diệt vong cho cả quốc gia!

Bích Không Tình lại lạnh lùng nói:

- Cũng may là ta vĩnh viễn không cần phải dùng thân phận của một quân nhân Đế quốc Chỉ Thủy mà oán hận giờ phút này! Cũng may là ta đã không phải oán hận cả đời này vì mình đã từng có một vị Quốc chủ như ngươi! Trong lịch sử chiến tranh hàng ngàn năm của đại lục Quan Lan, chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra, nhưng hôm nay, Vũ Văn Liễu ngươi đã tạo ra một kỳ tích...Một kỳ tích nhục nhã! Sau này Bích Không Tình ta có thể bị lịch sử ghi là một tên phản tướng mà nhục nhã, nhưng ít nhất hôm nay, ta là người của phe chiến thắng. Xem bộ dạng hiện tại của ngươi như chó nhà có tang, ta biết rằng mình vĩnh viễn không cần hối hận vì quyết định ngày trước!

Phương Hổ hừ một tiếng:

- Cho tới bây giờ, lịch sử đều là do người thắng viết nên, Bích Tướng quân, Thiển thiếu rất coi trọng ngươi, ngươi không cần tự coi nhẹ mình như vậy!

Sắc mặt Bích Không Tình thay đổi liên hồi, rốt cục kêu lớn:

- Người đâu, bắt hắn giải đi cho ta, chuẩn bị giải về thành Đại Lương. Để cho thần dân của hắn nhìn thấy, bọn họ còn cố gắng bảo vệ kinh đô, Quốc chủ của bọn họ đã bị chúng ta bắt giữ, để xem bọn họ có cần phải tiếp tục bảo vệ cái gì nữa hay không!

Giây phút ấy, sắc mặt Vũ Văn Liễu không còn giọt máu, Phương Hổ lại ngửa mặt lên trời cười rộ:

- Chiến tranh đã kết thúc rồi!

O0o

Quá trình kiểm kê chiến lợi phẩm vô cùng thuận lợi.

Vũ Văn Liễu gần như mang đi tất cả của cải tài sản trong quốc khố.

Vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể, ngọc ngà tranh chữ, các loại đồ cổ gần như chất đầy mười chiếc xe ngựa. Mỗi một rương được mở ra, bên trong ánh vàng lấp lánh, làm cho người ta phải mắt hoa đầu váng.

Nhìn số của cải khổng lồ chất cao như núi, có thể mua được mấy tòa thành thị, trong lúc nhất thời, Phương Hổ và Bích Không Tình cũng cảm thấy hoang mang.

Bọn họ đã từng có một binh đoàn Phú Quý, đám thiếu gia binh này đã mang tới cho họ rất nhiều tiền bạc. Nhưng nếu đem so sánh với số của cải trước mắt, số tiền bạc của binh đoàn Phú Quý mang tới chẳng thấm vào đâu.

Cả quốc khố của một quốc gia đều bị Vũ Văn Liễu vét sạch mang theo.

Thiển Thủy Thanh từng tính toán làm như thế nào để ép Vũ Văn Liễu phải chạy trốn, làm như thế nào xâm nhập vào lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy để có thể bắt sống hắn, cho nên sau khi tập trung tính toán cho kế hoạch này, rốt cục lại quên bẵng đi số của cải mà Vũ Văn Liễu mang theo.

Mà số của cải trước mắt này trở thành một thu hoạch ngoài dự tính, nhưng cũng làm cho hai người đau đầu không ít.

Mang đi ư? Trong thời điểm mà chiến sự vẫn chưa kết thúc, mang theo mười xe ngựa như vầy thật sự là vô cùng vướng bận. Thiết Phong Kỳ vốn hành quân cấp tốc, không thể để số của cải này làm cho vướng tay vướng chân.

Bỏ đi ư? Vậy thì không khỏi vô cùng đáng tiếc...

Chuyện quan trọng nhất là, nếu như mang đi...

Bích Không Tình và Phương Hổ nhìn nhau, trong lòng đồng thời có một ý nghĩ...

Phương Hổ nói trước:

- Cả Đế quốc Chỉ Thủy, gần như có thể nói là do một mình Thiết Phong Kỳ ta đánh chiếm!

Bích Không Tình lập tức tiếp lời:

- Nhưng tiếp quản nó là cả Đế quốc, mà không phải chỉ có mỗi mình Thiết Phong Kỳ ta!

- Người có công, cũng nên có chút chiến lợi phẩm...

- Nếu như miễn cưỡng mang trở về, chỉ sợ cũng không có khả năng tất cả sẽ thuộc về Thiết Phong Kỳ ta!

- Quá nửa chắc là sẽ sung vào quốc khố, chỉ thưởng cho Thiết Phong Kỳ ta một con số lẻ...

- Ít như vậy ta cảm thấy không đành lòng, quân nhân tham gia vào quân ngũ đánh giặc, đổ máu bán mạng không phải vì muốn phát tài ư?

- Mang về, chắc chắn là không tốt!

- Vứt bỏ nơi đây cũng không phải là cách...

Phương Hổ và Bích Không Tình kẻ xướng người họa, ngươi kéo cờ thì ta nổi gió, trong mắt cả hai ánh lên một vẻ vô cùng giảo hoạt.

Phương Hổ bật cười hăng hắc:

- Có lời đồn có bảo tàng ở đâu đó, rất đáng cho người ta tìm kiếm...

Bích Không Tình cười nói tiếp:

- Mọi người cố gắng tìm kiếm, nhưng không biết rằng làm người đi tìm kiếm bảo tàng, vĩnh viễn không bằng làm người đi chôn giấu bảo tàng...

- Ở đây có ba chiếc thuyền lớn, nếu như chạy ra biển, không ai biết được rằng chúng sẽ chạy về đâu...

- Có lẽ là một đảo nhỏ nào đó, cũng có thể là một lục địa nào đó...

- Vũ Văn Liễu chạy trốn một mình, vội vội vàng vàng, tự nhiên là không có thời gian mang theo của cải tài sản!

- Cho nên Hổ Báo Doanh ta cũng chưa từng thấy qua cái gì gọi là mười chiếc xe ngựa chở đầy của cải...

- Ba chiếc thuyền lớn này bị chìm trong gió bão...

- Ngoài người chỉ huy ra, không ai biết được nó ở nơi nào...

- Có lẽ tới một ngày nào đó, Thiển thiếu sẽ dùng tới nó, vào thời điểm quan trọng...

- Với tính tình của Thiển thiếu, e rằng y nhất định sẽ ủng hộ việc làm của chúng ta...

- Tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi chúng ta!

Hai người nói xong, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, bọn họ cười một cách cuồng vọng mà đắc ý. Lúc mọi người ai ai cũng nghĩ họ vì bắt sống được Quốc chủ của Đế quốc Chỉ Thủy mà cao hứng, không ai ngờ rằng, hai người bọn họ đã hạ quyết tâm phải âm thầm chiếm đoạt số của cải khổng lồ này.

Đêm hôm đó, ba chiếc lâu thuyền lặng lẽ nhổ neo rời khỏi cảng Vọng Thiên, không ai biết chúng đi đâu, đến đâu...

Mọi người chỉ biết là lúc bắt được Vũ Văn Liễu, hai vị Thống lĩnh trong quân, Bích Không Tình mang theo Vũ Văn Liễu trở về Thiết Phong Kỳ phục mệnh, còn Phương Hổ thì không thấy tăm hơi, cho đến mấy ngày sau mới thấy xuất hiện.

Khi Phương Hổ ra đi, hắn mang theo hai trăm thủy thủ địa phương của Đế quốc Chỉ Thủy và năm mươi chiến sĩ Hổ Báo Doanh. Lúc hắn trở về chỉ còn lại năm mươi chiến sĩ trung thành nhất của Hổ Báo Doanh và ba chiếc thuyền nhỏ.

Sau khi người Đế quốc Thiên Phong chiếm được Đế quốc Chỉ Thủy, mọi người ngạc nhiên phát hiện ra, không ngờ quốc khố của cả Đế quốc Chỉ Thủy gần như trống rỗng, số của cải còn lại trong đó ít ỏi đến mức đáng thương.

Rất nhiều người hoài nghi Thiển Thủy Thanh biển thủ số của cải tài sản này, nhưng khi tra xét Thiết Phong Kỳ lại không tìm thấy một chút của cải nào.

Đến lúc đó, Vũ Văn Liễu cũng đã vĩnh viễn không thể nào nói chuyện được nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện