Cánh cổng tím thẫm khép lại sau lưng, tiếng rung động trầm thấp như tiếng chuông đồng từ cõi xa xôi dần tan vào hư không, nhường chỗ cho một không gian mới mở ra trước mắt Nguyễn Minh Nhật và đồng đội. Hành lang dài hun hút biến mất, thay vào đó là một thung lũng rộng lớn, trải dài bất tận dưới ánh bình minh rực rỡ. Bầu trời trong xanh không gợn mây, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống, phủ lên những ngọn cỏ xanh mướt đung đưa trong làn gió nhẹ, như một bức tranh tiên cảnh thoát tục. Xa xa, những ngọn núi cao vút đứng sừng sững, đỉnh núi lấp lóe ánh sáng trắng bạc, như ngọc bích ngàn năm phản chiếu ánh sáng, hòa quyện với tiếng suối chảy róc rách từ đâu đó vọng lại, mang theo linh khí tinh khiết nồng đậm, như dòng suối mẹ hiền ôm lấy đất trời. Không gian yên bình đến lạ, không một chút sát khí, không một tiếng gầm rú, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, như khúc ca ru từ thời cổ xưa.
Minh Nhật đứng giữa thung lũng, thân hình cao lớn bất động, Mạt Nhật Thần Kiếm cắm sâu xuống đất, kiếm quang đỏ đen lóe lên yếu ớt, như ngọn lửa âm ỉ giữa khung cảnh yên bình. Giáp vàng kim rách nát giờ chỉ còn vài mảnh vỡ trên vai và ngực, máu khô bám chặt, ánh mắt sâu thẳm quét qua thung lũng, lóe lên tia cảnh giác xen lẫn nghi ngờ. Hắn hít sâu, cảm nhận linh khí tinh khiết tràn vào cơ thể, len qua từng mạch máu, đan điền rung động nhè nhẹ, như muốn hòa quyện với không gian này. Hắn thầm nghĩ:
“Cửa ải cuối cùng… Yên bình thế này, nhưng sao ta cảm thấy bất an? Linh khí tinh khiết quá hoàn hảo, như che giấu điều gì đó!”
Huyết Ma Lão Nhân bước lên, trường đao đỏ máu trong tay không rung động, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ, giọng khàn khàn:
“Minh chủ, nơi này như tiên cảnh, nhưng lão phu không tin. Sát khí không hiện, nhưng nguy cơ ẩn sâu!”
Linh Dao nắm chặt Thánh Linh Ngọc Trượng, ánh sáng trắng bạc tỏa ra dịu nhẹ, giọng run run:
“Minh chủ, linh khí nơi này như suối nguồn chữa lành… Nhưng sao ta thấy lạnh sống lưng?”
Lam Thiên Kiệt giơ trận kỳ xanh biếc, ánh sáng lan tỏa, giọng trầm ổn:
“Minh chủ, ta không cảm nhận được trận pháp, nhưng yên bình này quá giả tạo. Chúng ta phải thăm dò!”
Minh Nhật gật đầu, giọng trầm mạnh mẽ:
“Đừng để vẻ ngoài đánh lừa. Linh khí tinh khiết không có nghĩa là an toàn. Thận trọng tiến lên!”
Hắn bước đi, mỗi bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chãi, đất cỏ dưới chân mềm mại như thảm ngọc, linh khí từ thung lũng tràn vào cơ thể, như dòng nước mát xoa dịu thần hồn, nhưng trái tim hắn đập mạnh, như linh cảm một cơn bão sắp ập đến. Đồng đội theo sau, ánh mắt cảnh giác quét qua từng ngọn cỏ, từng ngọn núi, từng tia sáng vàng nhạt từ bầu trời.
Xa xa, một bóng hình hiện ra giữa thung lũng, đứng trên một gò đất nhỏ, cao lớn như ngọn núi, mặc áo bào trắng bạc lấp lánh ánh sáng, tay cầm một thanh trường kiếm trong suốt, như được đúc từ ngọc bích ngàn năm. Khuôn mặt hắn thanh tú, đôi mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng, như ánh trăng rằm chiếu xuống đất trời, tóc dài trắng bạc tung bay trong gió, khí thế tỏa ra không phải sát khí, mà là một cảm giác chính nghĩa, uy nghiêm, như một vị thần tiên giáng thế bảo vệ chúng sinh. Giọng nói trầm ấm vang lên, như tiếng suối chảy qua đá ngọc:
“Ta là Thiên Uy Thần Tướng, người canh giữ cửa ải cuối cùng của Huyền Thiên Bí Cảnh. Các ngươi đã vượt qua sức mạnh và trí tuệ, nhưng để đến với Huyền Thiên Bảo Đỉnh, phải chứng minh lòng kiên định trước ánh sáng đất trời!”
Minh Nhật giơ Mạt Nhật Thần Kiếm, kiếm quang đỏ đen bùng cháy, giọng lạnh lẽo:
“Yên bình và chính nghĩa… Nhưng ta không tin lời ngươi. Muốn thử lòng ta, hãy dùng sức mạnh chứng minh!”
Thiên Uy Thần Tướng mỉm cười dịu dàng, trường kiếm ngọc bích giơ lên, ánh sáng trắng bạc lan tỏa, hóa thành ngàn cánh hoa ngọc rơi xuống, mỗi cánh hoa lấp lánh linh khí tinh khiết, như mưa xuân tưới xuống đất trời. Nhưng khi chạm đất, cỏ xanh khô héo tức thì, đất đá nứt vỡ, linh khí tinh khiết hóa thành ngọn lửa trắng bạc, thiêu đốt không gian, như ngàn ngọn núi lửa bùng nổ dưới lớp vỏ yên bình. Giọng nói trầm ấm giờ lạnh lẽo:
“Ánh sáng đất trời không chỉ là bình minh, mà là lửa thiêu vạn vật! Chứng minh ngươi xứng đáng, hoặc tan biến!”
Minh Nhật hét lớn, Huyền Nhật Thần Quang bùng cháy từ đôi mắt, hóa thành hai luồng sáng đỏ rực xuyên qua ngọn lửa trắng bạc, đâm thẳng vào Thiên Uy Thần Tướng. Tiếng nổ vang lên, ánh sáng trắng bạc tán loạn, nhưng kẻ địch giơ kiếm, ngọn lửa trắng bạc hóa thành ngàn lưỡi kiếm ngọc lao xuống, như cơn bão tử thần cuốn bay đất đá. Huyết Ma Lão Nhân lao tới, Huyết Ma Diệt Thiên Trảm bùng nổ, ngàn mũi kiếm đỏ máu đối đầu ngàn lưỡi kiếm ngọc, nhưng bị đẩy lùi, máu tươi phun ra từ miệng. Linh Dao giơ Thánh Linh Ngọc Trượng, Thánh Linh Thiên Quang hóa thành tấm khiên trắng bạc, nhưng ngọn lửa trắng bạc xuyên qua, khiến nàng quỵ xuống, tay run rẩy. Lam Thiên Kiệt tung trận kỳ, Thiên Vân Huyền Kiếm Trận hóa thành cơn lốc kiếm xanh, nhưng bị ngàn lưỡi kiếm ngọc chém tan, hắn lùi lại, phun máu.
Minh Nhật nghiến răng, Huyền Nhật Trảm Thiên bùng cháy, kiếm quang đỏ đen hóa thành vòng xoáy ngàn trượng, chém thẳng vào ngọn lửa trắng bạc. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian vỡ vụn, Thiên Uy Thần Tướng lùi một bước, nhưng trường kiếm ngọc bích vung lên, ánh sáng trắng bạc hóa thành ngọn núi khổng lồ cao ngàn trượng, đè xuống như muốn nghiền nát tất cả.
Hắn thầm nghĩ:
“Ngọn lửa này… không phải hư không, mà là ánh sáng thiêu đốt! Ta phải phá nó!”
Minh Nhật giơ tay, Huyền Nhật Thần Tước bùng nổ, thân hình hóa thành bóng chim lửa đỏ đen lao lên, xuyên qua ngọn núi trắng bạc, đâm thẳng vào ngực Thiên Uy Thần Tướng. Tiếng nổ vang lên, áo bào trắng bạc rách một mảnh, nhưng kẻ địch giơ tay, ánh sáng trắng bạc hóa thành bàn tay khổng lồ, chụp lấy Minh Nhật, ép hắn rơi xuống đất, máu tươi phun ra từ miệng. Huyết Ma Lão Nhân gầm lên, trường đao chém xuống, nhưng bị bàn tay trắng bạc hất bay, ngã xuống đất, máu chảy thành dòng. Linh Dao hét lên, Thánh Linh Thiên Quang hóa thành luồng sáng chữa lành, nhưng ngọn lửa trắng bạc đè ép, khiến nàng ngã xuống, thở hổn hển. Lam Thiên Kiệt tung trận kỳ, nhưng bị bàn tay trắng bạc nghiền nát, hắn quỵ một gối, máu tươi thấm đất.
Minh Nhật đứng dậy, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, Huyền Nhật Thiên Đạp vận chuyển, linh khí hóa thành ngọn lửa đỏ đen dưới chân, lao lên như chiến thần giáng thế. Hắn vung kiếm, Huyền Nhật Diệt Thế Kiếm bùng cháy, kiếm quang đỏ đen hóa thành vòng xoáy ngàn trượng, chém thẳng vào bàn tay trắng bạc. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, bàn tay vỡ vụn, Thiên Uy Thần Tướng lùi ba bước, nhưng trường kiếm ngọc bích vung lên, ánh sáng trắng bạc hóa thành ngàn con rồng ngọc lao xuống, mỗi con rồng mang uy áp kinh hồn, như ngàn ngọn núi đè ép đất trời.
Minh Nhật hét lớn, Huyền Nhật Vô Tận Diệt vận chuyển, kiếm quang đỏ đen hóa thành ngàn bóng kiếm lao lên, đối đầu ngàn con rồng ngọc. Tiếng nổ kinh hồn vang lên, không gian vỡ vụn, ngàn con rồng tan rã, nhưng Thiên Uy Thần Tướng giơ kiếm, ánh sáng trắng bạc hóa thành ngọn lửa ngọc khổng lồ, thiêu đốt đất trời, như muốn hóa tất cả thành tro bụi. Hắn thầm nghĩ:
“Ánh sáng này… như lửa ngọc ngàn năm, không thể chống bằng kiếm quang!”
Minh Nhật giơ tay, Thái Dương Thần Hỏa bùng cháy từ lòng bàn tay, ngọn lửa vàng kim xen lẫn đỏ đen lan tỏa, hóa thành tấm khiên khổng lồ chặn ngọn lửa ngọc. Hắn hét lớn, Huyền Nhật Luân Hồi Kiếm vận chuyển, kiếm quang đỏ đen hòa với Thái Dương Thần Hỏa, hóa thành vòng xoáy vàng đỏ ngàn trượng, cuốn bay ngọn lửa ngọc, đâm thẳng vào Thiên Uy Thần Tướng. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, áo bào trắng bạc vỡ tan, kẻ địch gầm lên, trường kiếm ngọc bích rơi xuống đất, thân hình tan rã thành ánh sáng trắng bạc, để lại một cánh cổng nhỏ phía sau.
Minh Nhật quỵ một gối, máu tươi chảy dài từ miệng, nhưng ánh mắt vẫn cháy bỏng. Huyết Ma Lão Nhân, Linh Dao và Lam Thiên Kiệt đứng dậy, ánh mắt kính nể. Hắn đứng lên, giọng trầm mạnh mẽ:
“Chúng ta đã vượt qua… Nhưng đây chỉ là bước đầu. Phía trước còn khốc liệt hơn!”
Hắn bước qua cánh cổng nhỏ, thầm nghĩ:
“Huyền Thiên Bí Cảnh… Yên bình là giả tạo, ánh sáng là lửa thiêu. Huyết mạch ta rung động, như muốn nói điều gì. Huyền Thiên Đại Đế, ngươi đang thử ta đến đâu?”
Minh Nhật đứng giữa thung lũng, thân hình cao lớn bất động, Mạt Nhật Thần Kiếm cắm sâu xuống đất, kiếm quang đỏ đen lóe lên yếu ớt, như ngọn lửa âm ỉ giữa khung cảnh yên bình. Giáp vàng kim rách nát giờ chỉ còn vài mảnh vỡ trên vai và ngực, máu khô bám chặt, ánh mắt sâu thẳm quét qua thung lũng, lóe lên tia cảnh giác xen lẫn nghi ngờ. Hắn hít sâu, cảm nhận linh khí tinh khiết tràn vào cơ thể, len qua từng mạch máu, đan điền rung động nhè nhẹ, như muốn hòa quyện với không gian này. Hắn thầm nghĩ:
“Cửa ải cuối cùng… Yên bình thế này, nhưng sao ta cảm thấy bất an? Linh khí tinh khiết quá hoàn hảo, như che giấu điều gì đó!”
Huyết Ma Lão Nhân bước lên, trường đao đỏ máu trong tay không rung động, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ, giọng khàn khàn:
“Minh chủ, nơi này như tiên cảnh, nhưng lão phu không tin. Sát khí không hiện, nhưng nguy cơ ẩn sâu!”
Linh Dao nắm chặt Thánh Linh Ngọc Trượng, ánh sáng trắng bạc tỏa ra dịu nhẹ, giọng run run:
“Minh chủ, linh khí nơi này như suối nguồn chữa lành… Nhưng sao ta thấy lạnh sống lưng?”
Lam Thiên Kiệt giơ trận kỳ xanh biếc, ánh sáng lan tỏa, giọng trầm ổn:
“Minh chủ, ta không cảm nhận được trận pháp, nhưng yên bình này quá giả tạo. Chúng ta phải thăm dò!”
Minh Nhật gật đầu, giọng trầm mạnh mẽ:
“Đừng để vẻ ngoài đánh lừa. Linh khí tinh khiết không có nghĩa là an toàn. Thận trọng tiến lên!”
Hắn bước đi, mỗi bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chãi, đất cỏ dưới chân mềm mại như thảm ngọc, linh khí từ thung lũng tràn vào cơ thể, như dòng nước mát xoa dịu thần hồn, nhưng trái tim hắn đập mạnh, như linh cảm một cơn bão sắp ập đến. Đồng đội theo sau, ánh mắt cảnh giác quét qua từng ngọn cỏ, từng ngọn núi, từng tia sáng vàng nhạt từ bầu trời.
Xa xa, một bóng hình hiện ra giữa thung lũng, đứng trên một gò đất nhỏ, cao lớn như ngọn núi, mặc áo bào trắng bạc lấp lánh ánh sáng, tay cầm một thanh trường kiếm trong suốt, như được đúc từ ngọc bích ngàn năm. Khuôn mặt hắn thanh tú, đôi mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng, như ánh trăng rằm chiếu xuống đất trời, tóc dài trắng bạc tung bay trong gió, khí thế tỏa ra không phải sát khí, mà là một cảm giác chính nghĩa, uy nghiêm, như một vị thần tiên giáng thế bảo vệ chúng sinh. Giọng nói trầm ấm vang lên, như tiếng suối chảy qua đá ngọc:
“Ta là Thiên Uy Thần Tướng, người canh giữ cửa ải cuối cùng của Huyền Thiên Bí Cảnh. Các ngươi đã vượt qua sức mạnh và trí tuệ, nhưng để đến với Huyền Thiên Bảo Đỉnh, phải chứng minh lòng kiên định trước ánh sáng đất trời!”
Minh Nhật giơ Mạt Nhật Thần Kiếm, kiếm quang đỏ đen bùng cháy, giọng lạnh lẽo:
“Yên bình và chính nghĩa… Nhưng ta không tin lời ngươi. Muốn thử lòng ta, hãy dùng sức mạnh chứng minh!”
Thiên Uy Thần Tướng mỉm cười dịu dàng, trường kiếm ngọc bích giơ lên, ánh sáng trắng bạc lan tỏa, hóa thành ngàn cánh hoa ngọc rơi xuống, mỗi cánh hoa lấp lánh linh khí tinh khiết, như mưa xuân tưới xuống đất trời. Nhưng khi chạm đất, cỏ xanh khô héo tức thì, đất đá nứt vỡ, linh khí tinh khiết hóa thành ngọn lửa trắng bạc, thiêu đốt không gian, như ngàn ngọn núi lửa bùng nổ dưới lớp vỏ yên bình. Giọng nói trầm ấm giờ lạnh lẽo:
“Ánh sáng đất trời không chỉ là bình minh, mà là lửa thiêu vạn vật! Chứng minh ngươi xứng đáng, hoặc tan biến!”
Minh Nhật hét lớn, Huyền Nhật Thần Quang bùng cháy từ đôi mắt, hóa thành hai luồng sáng đỏ rực xuyên qua ngọn lửa trắng bạc, đâm thẳng vào Thiên Uy Thần Tướng. Tiếng nổ vang lên, ánh sáng trắng bạc tán loạn, nhưng kẻ địch giơ kiếm, ngọn lửa trắng bạc hóa thành ngàn lưỡi kiếm ngọc lao xuống, như cơn bão tử thần cuốn bay đất đá. Huyết Ma Lão Nhân lao tới, Huyết Ma Diệt Thiên Trảm bùng nổ, ngàn mũi kiếm đỏ máu đối đầu ngàn lưỡi kiếm ngọc, nhưng bị đẩy lùi, máu tươi phun ra từ miệng. Linh Dao giơ Thánh Linh Ngọc Trượng, Thánh Linh Thiên Quang hóa thành tấm khiên trắng bạc, nhưng ngọn lửa trắng bạc xuyên qua, khiến nàng quỵ xuống, tay run rẩy. Lam Thiên Kiệt tung trận kỳ, Thiên Vân Huyền Kiếm Trận hóa thành cơn lốc kiếm xanh, nhưng bị ngàn lưỡi kiếm ngọc chém tan, hắn lùi lại, phun máu.
Minh Nhật nghiến răng, Huyền Nhật Trảm Thiên bùng cháy, kiếm quang đỏ đen hóa thành vòng xoáy ngàn trượng, chém thẳng vào ngọn lửa trắng bạc. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian vỡ vụn, Thiên Uy Thần Tướng lùi một bước, nhưng trường kiếm ngọc bích vung lên, ánh sáng trắng bạc hóa thành ngọn núi khổng lồ cao ngàn trượng, đè xuống như muốn nghiền nát tất cả.
Hắn thầm nghĩ:
“Ngọn lửa này… không phải hư không, mà là ánh sáng thiêu đốt! Ta phải phá nó!”
Minh Nhật giơ tay, Huyền Nhật Thần Tước bùng nổ, thân hình hóa thành bóng chim lửa đỏ đen lao lên, xuyên qua ngọn núi trắng bạc, đâm thẳng vào ngực Thiên Uy Thần Tướng. Tiếng nổ vang lên, áo bào trắng bạc rách một mảnh, nhưng kẻ địch giơ tay, ánh sáng trắng bạc hóa thành bàn tay khổng lồ, chụp lấy Minh Nhật, ép hắn rơi xuống đất, máu tươi phun ra từ miệng. Huyết Ma Lão Nhân gầm lên, trường đao chém xuống, nhưng bị bàn tay trắng bạc hất bay, ngã xuống đất, máu chảy thành dòng. Linh Dao hét lên, Thánh Linh Thiên Quang hóa thành luồng sáng chữa lành, nhưng ngọn lửa trắng bạc đè ép, khiến nàng ngã xuống, thở hổn hển. Lam Thiên Kiệt tung trận kỳ, nhưng bị bàn tay trắng bạc nghiền nát, hắn quỵ một gối, máu tươi thấm đất.
Minh Nhật đứng dậy, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, Huyền Nhật Thiên Đạp vận chuyển, linh khí hóa thành ngọn lửa đỏ đen dưới chân, lao lên như chiến thần giáng thế. Hắn vung kiếm, Huyền Nhật Diệt Thế Kiếm bùng cháy, kiếm quang đỏ đen hóa thành vòng xoáy ngàn trượng, chém thẳng vào bàn tay trắng bạc. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, bàn tay vỡ vụn, Thiên Uy Thần Tướng lùi ba bước, nhưng trường kiếm ngọc bích vung lên, ánh sáng trắng bạc hóa thành ngàn con rồng ngọc lao xuống, mỗi con rồng mang uy áp kinh hồn, như ngàn ngọn núi đè ép đất trời.
Minh Nhật hét lớn, Huyền Nhật Vô Tận Diệt vận chuyển, kiếm quang đỏ đen hóa thành ngàn bóng kiếm lao lên, đối đầu ngàn con rồng ngọc. Tiếng nổ kinh hồn vang lên, không gian vỡ vụn, ngàn con rồng tan rã, nhưng Thiên Uy Thần Tướng giơ kiếm, ánh sáng trắng bạc hóa thành ngọn lửa ngọc khổng lồ, thiêu đốt đất trời, như muốn hóa tất cả thành tro bụi. Hắn thầm nghĩ:
“Ánh sáng này… như lửa ngọc ngàn năm, không thể chống bằng kiếm quang!”
Minh Nhật giơ tay, Thái Dương Thần Hỏa bùng cháy từ lòng bàn tay, ngọn lửa vàng kim xen lẫn đỏ đen lan tỏa, hóa thành tấm khiên khổng lồ chặn ngọn lửa ngọc. Hắn hét lớn, Huyền Nhật Luân Hồi Kiếm vận chuyển, kiếm quang đỏ đen hòa với Thái Dương Thần Hỏa, hóa thành vòng xoáy vàng đỏ ngàn trượng, cuốn bay ngọn lửa ngọc, đâm thẳng vào Thiên Uy Thần Tướng. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, áo bào trắng bạc vỡ tan, kẻ địch gầm lên, trường kiếm ngọc bích rơi xuống đất, thân hình tan rã thành ánh sáng trắng bạc, để lại một cánh cổng nhỏ phía sau.
Minh Nhật quỵ một gối, máu tươi chảy dài từ miệng, nhưng ánh mắt vẫn cháy bỏng. Huyết Ma Lão Nhân, Linh Dao và Lam Thiên Kiệt đứng dậy, ánh mắt kính nể. Hắn đứng lên, giọng trầm mạnh mẽ:
“Chúng ta đã vượt qua… Nhưng đây chỉ là bước đầu. Phía trước còn khốc liệt hơn!”
Hắn bước qua cánh cổng nhỏ, thầm nghĩ:
“Huyền Thiên Bí Cảnh… Yên bình là giả tạo, ánh sáng là lửa thiêu. Huyết mạch ta rung động, như muốn nói điều gì. Huyền Thiên Đại Đế, ngươi đang thử ta đến đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương