Tiếng rít sắc lạnh như ngàn lưỡi dao vô hình cào xé không gian vang lên từ thung lũng Liễu gia, không phải tiếng gió thổi, mà như tiếng than khóc của vô số oan hồn bị giam cầm, hòa quyện với nhịp đập trầm đục từ lòng đất, như trái tim của một thực thể cổ xưa đang tỉnh giấc. Không gian không còn mang dáng vẻ chiến trường hay vùng đất hoang tàn, mà hóa thành một cõi hỗn độn kỳ lạ, mặt đất lồi lõm như lớp da của sinh vật khổng lồ, những đường mạch đỏ thẫm nổi lên, phun ra làn khói đen xen lẫn ánh sáng trắng bạc sắc lạnh. Bầu trời không còn tồn tại, thay vào đó là một vòm tối đen như cái miệng của vực sâu vô tận, thỉnh thoảng nứt ra để lộ những khe sáng đỏ rực như máu khô, kèm theo tiếng gầm gừ trầm thấp khiến cả thiên địa rung chuyển. Không khí tràn ngập tử khí lạnh buốt, mang theo hương vị của sự thối rữa và nỗi tuyệt vọng không lời, như thể mọi sự sống đã bị rút cạn khỏi nơi này.
Nguyễn Minh Nhật không đứng giữa trung tâm, không bước đi hiên ngang, mà ngồi trên một ngai vị đỏ đen lơ lửng giữa không trung, được tạo thành từ những mảnh xương trắng và dòng máu chảy ngược lên, đôi chân bắt chéo, tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm như vực tối vạn năm, không chút dao động, nhưng toát ra khí thế của một Huyết Đế từng khiến vạn giới cúi đầu trong kinh hãi. Huyền Nhật Thiêu Mệnh không bùng cháy, mà hóa thành một vòng tròn đỏ đen phía sau, như bánh xe định mệnh xoay chậm, mỗi vòng xoay khiến không gian rạn nứt thêm một mảnh. Huyết Nhật Kiếm lơ lửng ngang tầm mắt hắn, lưỡi kiếm rung nhẹ, tỏa ra làn khói đỏ dày đặc, như những sợi tơ vô hình lan tỏa, tìm kiếm con mồi để quấn lấy.
Bên cạnh, Tiểu Vũ ngồi trên một bệ băng trắng bạc lơ lửng bên trái Minh Nhật, đôi chân thon dài vắt chéo, tay cầm Hắc Nguyệt Hồn Châu như món đồ chơi, ánh sáng trắng bạc từ nó mờ ảo như sương mù trong cõi chết, phát ra tiếng rít khe khẽ, như lời thì thầm của oan hồn. Linh khí của nàng tụ lại thành những sợi dây trắng bạc, xuyên qua ngực năm kẻ thù như mũi kim vô hình, giữ chúng treo lơ lửng giữa không trung.
Liễu Vân Phong, Diệp Thiên Hùng, Hắc Phong Tôn Giả, Liễu Thanh Nhi và Diệp Thiên Long bị treo cách mặt đất một trượng, chân tay buông thõng như rối gỗ, mắt trắng dã, miệng há hốc, da thịt rạn nứt, máu rỉ ra từ lỗ chân lông, nhưng vẫn sống, hơi thở yếu ớt như sợi chỉ mỏng. Linh hồn chúng bị lôi ra, lơ lửng phía trên đầu, mờ ảo, run rẩy dữ dội, bị những sợi khói đỏ từ Huyết Nhật Kiếm và dây trắng bạc từ Hắc Nguyệt Hồn Châu trói chặt, không thể giãy giụa.
Minh Nhật khẽ nghiêng đầu, ánh mắt quét qua năm linh hồn, giọng nói trầm thấp, không lớn, nhưng vang vọng như lời nguyền từ cõi sâu thẳm, mỗi chữ như mũi dao đâm vào tâm trí:
"Kiếp trước, tao là Huyền Nhật Đại Đế, kẻ đốt cháy vạn giới, khiến thiên đạo tan rã, từng ra lệnh cho hàng tỷ kẻ thù tự đào hầm chôn sống, tự moi tim dâng lên chỉ để cầu tao tha thứ cho dòng họ chúng. Tao từng khiến cả một giới tự xé nát da thịt, tự uống máu người thân, chỉ vì dám nhìn tao bằng nửa con mắt. Lũ rác các ngươi nghĩ từ hôn tao, nhục mạ tao là trò đùa? Tao không giết các ngươi, vì chết là quá nhẹ. Tao để các ngươi sống – sống để hiểu rằng tao là cơn ác mộng vượt ngoài mọi tưởng tượng."
Hắn giơ tay, nắm chặt Huyết Nhật Kiếm, lưỡi kiếm rung lên dữ dội, tỏa ra làn khói đỏ dày đặc, như những bóng hình mờ ảo từ cõi chết, chui thẳng vào linh hồn Liễu Thanh Nhi. Cơ thể cô ta ngã vật xuống đất, co giật dữ dội, mắt lóe lên hình ảnh quá khứ: Liễu Thanh Nhi nhổ nước bọt lên mặt Tần Hạo Thiên, cười khinh bỉ, quay lưng bỏ đi. Nhưng hình ảnh không dừng lại – nó biến đổi thành cơn ác mộng kinh hoàng. Cô ta thấy mình bị hàng trăm bóng hình nam nhân vây quanh, không phải người thường, mà là những thực thể ghê rợn, da đen kịt, mắt đỏ rực, miệng cười ghê rợn. Chúng không chạm vào cô ta bằng tay, mà dùng ánh mắt và tiếng cười xuyên thấu, khiến cô ta cảm nhận nỗi nhục nhã sâu thẳm, như bị xâm phạm đến tận linh hồn. Tiếng cười của chúng hòa lẫn với tiếng gào thét của chính cô ta năm xưa, lặp lại không ngừng. Linh hồn Liễu Thanh Nhi rú lên, tự cào xé khuôn mặt mình, máu linh hồn chảy ra, hóa thành những sợi dây đỏ, bò lên cơ thể thật của cô ta, quấn chặt, đâm sâu vào da thịt, khiến cô ta co giật, miệng lẩm bẩm trong cơn điên loạn:
"Ta sai... ta không còn là ta... tha cho ta..."
Minh Nhật nhìn cảnh đó, ánh mắt không chút dao động, giọng nói lạnh lẽo:
"Liễu Thanh Nhi, mày thích nhục mạ tao? Giờ tao cho mày nếm nỗi nhục vượt xa mọi giới hạn. Kiếp trước, tao từng khiến kẻ thù tự thấy mình rơi vào vực sâu nhơ nhuốc, tự xé nát tâm trí để chuộc tội. Mày sẽ sống, nhưng sống trong cơn ác mộng bị vấy bẩn mãi mãi, không bao giờ thoát ra."
Hắn quay sang Liễu Vân Phong, nắm chặt Huyết Nhật Kiếm, một luồng khói đỏ bắn ra, chui vào linh hồn hắn. Liễu Vân Phong ngã xuống, mắt lóe lên cảnh quá khứ: hắn đạp gãy chân Tần Hạo Thiên, cười lớn. Nhưng cảnh đó biến đổi – hắn thấy mình bị hàng ngàn bóng hình Tần Hạo Thiên vây quanh, mỗi bóng hình cầm dao cắt từng miếng thịt trên người hắn, lột da hắn, đâm xuyên chân hắn bằng cọc nhọn, máu chảy thành sông. Rồi chính hắn tự cầm dao, tự cắt chân mình, tự đâm cọc xuyên ngực mình, như dâng lên lễ vật. Linh hồn hắn gào thét, tự đâm tay vào mắt, tự bẻ cổ mình, máu linh hồn hóa thành dây leo đỏ, quấn quanh cơ thể thật, siết chặt đến mức xương gãy vụn, máu phun ra từ miệng.
Minh Nhật nhếch mép, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ác ý:
"Mày thích đánh tao? Kiếp trước, tao từng khiến kẻ thù tự đóng cọc xuyên tim, tự xé nát dòng họ để cầu một cái chết nhanh. Giờ mày sẽ tự cắt mình, tự giết mình, sống trong cơn ác mộng tao gieo vào."
Tiểu Vũ đứng dậy, ánh mắt nàng lóe lên sự tàn nhẫn, giơ tay điều khiển Hắc Nguyệt Hồn Châu. Một sợi dây trắng bạc bắn ra, chui vào linh hồn Diệp Thiên Long. Hắn ngã vật xuống, mắt hiện cảnh quá khứ: Diệp Thiên Long giẫm lên đầu Tần Hạo Thiên, cười khinh bỉ. Nhưng hình ảnh biến đổi – hắn thấy mình bị hàng ngàn bóng hình Tần Hạo Thiên giẫm ngược lại, đầu vỡ nát, não chảy ra, rồi chính hắn tự cầm đá đập đầu mình, tự lột da mặt mình, tự moi mắt mình dâng lên. Linh hồn hắn rú lên, tự cắn xé tay mình, máu linh hồn hóa thành bầy quạ đen, bay xuống mổ cơ thể thật, xé từng miếng thịt, máu chảy thành vũng.
Tiểu Vũ cười khẽ, giọng ngọt ngào nhưng ẩn chứa độc ý:
"Mày gọi sư phụ tao là chó? Giờ mày sẽ tự thấy mình không bằng loài vật, tự mổ mình, tự xé mình. Sư phụ dạy ta, kẻ thù phải chết trong sự kinh hoàng do chính chúng tạo ra."
Nàng vung tay, Hắc Nguyệt Hồn Châu bắn thêm một sợi dây trắng bạc vào linh hồn Hắc Phong Tôn Giả. Hắn ngã xuống, mắt hiện cảnh quá khứ: hắn dùng độc hại Tần Hạo Thiên. Nhưng cảnh đó biến đổi – độc khí quay ngược, thiêu cháy hắn, rồi hắn thấy mình bị hàng ngàn bóng hình Tần Hạo Thiên đổ độc lên người, da thịt tan rã, xương lộ ra, và chính hắn tự uống độc, tự đốt mình, tự xé nát cơ thể mình. Linh hồn hắn gào thét, tự cắt lưỡi mình, máu linh hồn hóa thành đám sương độc, bao quanh cơ thể thật, ăn mòn da thịt từng chút một.
Minh Nhật quay sang Diệp Thiên Hùng, ánh mắt hắn như mũi dao xuyên thấu. Hắn giơ Huyết Nhật Kiếm, một luồng khói đỏ bắn ra, chui vào linh hồn Diệp Thiên Hùng. Hắn ngã xuống, mắt hiện cảnh quá khứ: hắn giẫm lên Tần Hạo Thiên. Nhưng cảnh đó biến đổi – hắn thấy mình bị hàng ngàn bóng hình Tần Hạo Thiên giẫm ngược, xương gãy vụn, rồi chính hắn tự cầm dao cắt chân mình, tự đâm xuyên ngực mình, tự moi tim mình dâng lên. Linh hồn hắn rú lên, tự đâm tay vào ngực, máu linh hồn hóa thành dây gai, quấn quanh cơ thể thật, đâm xuyên da thịt, máu phun như suối.
Minh Nhật đứng giữa năm kẻ thù, giọng nói vang vọng như lời nguyền từ địa ngục:
"Kiếp trước, tao từng khiến kẻ thù tự giết cả dòng họ, tự cắt đầu người thân dâng lên, tự đốt cháy chính mình chỉ để cầu tao tha thứ. Lũ rác các ngươi nghĩ nhục mạ tao là trò chơi? Tao không giết các ngươi, tao để các ngươi sống – sống để tự xé nát cơ thể, tự giết chết tâm trí, tự biến thành đống thịt nát dưới chân tao. Mỗi ngày, mỗi khắc, linh hồn các ngươi sẽ tự tạo ác mộng, tự hành hạ, tự cầu chết mà không bao giờ được chết."
Hắn vung tay, Huyết Nhật Kiếm rung lên dữ dội, thả linh hồn chúng về cơ thể. Liễu Thanh Nhi tự cào mặt mình, tự xé quần áo, lẩm bẩm trong cơn điên loạn:
"Ta sai... ta không còn sạch sẽ... tha cho ta..."
Liễu Vân Phong tự cắt chân, tự đâm ngực, rên rỉ:
"Ta ngu xuẩn... ta dâng hết..."
Diệp Thiên Long tự đập đầu, tự lột da, gào lên:
"Ta là thú... ta xé mình..."
Hắc Phong Tôn Giả tự đốt mình, tự xé da, rú lên:
"Ta sai... ta tan rã..."
Diệp Thiên Hùng tự đâm ngực, tự moi tim, lẩm bẩm:
"Ta hèn... ta không xứng..."
Minh Nhật ngồi trên ngai đỏ đen, nhìn năm kẻ thù tự hủy hoại, ánh mắt lạnh lẽo như thần chết. Hắn quay sang Tiểu Vũ, giọng trầm:
"Kiếp trước, tao từng khiến cả một giới tự đâm nhau, tự ăn thịt nhau, chỉ bằng một cái nhìn. Đây mới là trả thù, Tiểu Vũ. Không phải máu chảy thành sông, mà là linh hồn tan rã, tâm trí sụp đổ, khiến cả thiên địa biết rằng tao là cơn ác mộng vĩnh cửu."
Tiểu Vũ đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự kính sợ pha lẫn hứng thú:
"Sư phụ, cách này không chỉ tàn nhẫn, mà là địa ngục sống. Liễu Thanh Nhi sẽ mãi chịu nỗi nhục trong tâm trí, lũ rác còn lại sẽ tự giết mình từng ngày. Không ai dám chọc vào người nữa."
Huyết Nhật Kiếm lơ lửng, khói đỏ lan tỏa như mạng nhện tử thần. Hắc Nguyệt Hồn Châu tỏa ánh trắng bạc, như ánh mắt quỷ soi chiếu. Thung lũng chìm trong tiếng gào thét, tiếng xương gãy, tiếng thịt rách, tiếng rên rỉ điên loạn, như bản giao hưởng của sự hủy diệt do chính kẻ thù tự tạo, kéo dài mãi mãi.
"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"
💰 STK: 0721000637501
🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!
Nguyễn Minh Nhật không đứng giữa trung tâm, không bước đi hiên ngang, mà ngồi trên một ngai vị đỏ đen lơ lửng giữa không trung, được tạo thành từ những mảnh xương trắng và dòng máu chảy ngược lên, đôi chân bắt chéo, tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm như vực tối vạn năm, không chút dao động, nhưng toát ra khí thế của một Huyết Đế từng khiến vạn giới cúi đầu trong kinh hãi. Huyền Nhật Thiêu Mệnh không bùng cháy, mà hóa thành một vòng tròn đỏ đen phía sau, như bánh xe định mệnh xoay chậm, mỗi vòng xoay khiến không gian rạn nứt thêm một mảnh. Huyết Nhật Kiếm lơ lửng ngang tầm mắt hắn, lưỡi kiếm rung nhẹ, tỏa ra làn khói đỏ dày đặc, như những sợi tơ vô hình lan tỏa, tìm kiếm con mồi để quấn lấy.
Bên cạnh, Tiểu Vũ ngồi trên một bệ băng trắng bạc lơ lửng bên trái Minh Nhật, đôi chân thon dài vắt chéo, tay cầm Hắc Nguyệt Hồn Châu như món đồ chơi, ánh sáng trắng bạc từ nó mờ ảo như sương mù trong cõi chết, phát ra tiếng rít khe khẽ, như lời thì thầm của oan hồn. Linh khí của nàng tụ lại thành những sợi dây trắng bạc, xuyên qua ngực năm kẻ thù như mũi kim vô hình, giữ chúng treo lơ lửng giữa không trung.
Liễu Vân Phong, Diệp Thiên Hùng, Hắc Phong Tôn Giả, Liễu Thanh Nhi và Diệp Thiên Long bị treo cách mặt đất một trượng, chân tay buông thõng như rối gỗ, mắt trắng dã, miệng há hốc, da thịt rạn nứt, máu rỉ ra từ lỗ chân lông, nhưng vẫn sống, hơi thở yếu ớt như sợi chỉ mỏng. Linh hồn chúng bị lôi ra, lơ lửng phía trên đầu, mờ ảo, run rẩy dữ dội, bị những sợi khói đỏ từ Huyết Nhật Kiếm và dây trắng bạc từ Hắc Nguyệt Hồn Châu trói chặt, không thể giãy giụa.
Minh Nhật khẽ nghiêng đầu, ánh mắt quét qua năm linh hồn, giọng nói trầm thấp, không lớn, nhưng vang vọng như lời nguyền từ cõi sâu thẳm, mỗi chữ như mũi dao đâm vào tâm trí:
"Kiếp trước, tao là Huyền Nhật Đại Đế, kẻ đốt cháy vạn giới, khiến thiên đạo tan rã, từng ra lệnh cho hàng tỷ kẻ thù tự đào hầm chôn sống, tự moi tim dâng lên chỉ để cầu tao tha thứ cho dòng họ chúng. Tao từng khiến cả một giới tự xé nát da thịt, tự uống máu người thân, chỉ vì dám nhìn tao bằng nửa con mắt. Lũ rác các ngươi nghĩ từ hôn tao, nhục mạ tao là trò đùa? Tao không giết các ngươi, vì chết là quá nhẹ. Tao để các ngươi sống – sống để hiểu rằng tao là cơn ác mộng vượt ngoài mọi tưởng tượng."
Hắn giơ tay, nắm chặt Huyết Nhật Kiếm, lưỡi kiếm rung lên dữ dội, tỏa ra làn khói đỏ dày đặc, như những bóng hình mờ ảo từ cõi chết, chui thẳng vào linh hồn Liễu Thanh Nhi. Cơ thể cô ta ngã vật xuống đất, co giật dữ dội, mắt lóe lên hình ảnh quá khứ: Liễu Thanh Nhi nhổ nước bọt lên mặt Tần Hạo Thiên, cười khinh bỉ, quay lưng bỏ đi. Nhưng hình ảnh không dừng lại – nó biến đổi thành cơn ác mộng kinh hoàng. Cô ta thấy mình bị hàng trăm bóng hình nam nhân vây quanh, không phải người thường, mà là những thực thể ghê rợn, da đen kịt, mắt đỏ rực, miệng cười ghê rợn. Chúng không chạm vào cô ta bằng tay, mà dùng ánh mắt và tiếng cười xuyên thấu, khiến cô ta cảm nhận nỗi nhục nhã sâu thẳm, như bị xâm phạm đến tận linh hồn. Tiếng cười của chúng hòa lẫn với tiếng gào thét của chính cô ta năm xưa, lặp lại không ngừng. Linh hồn Liễu Thanh Nhi rú lên, tự cào xé khuôn mặt mình, máu linh hồn chảy ra, hóa thành những sợi dây đỏ, bò lên cơ thể thật của cô ta, quấn chặt, đâm sâu vào da thịt, khiến cô ta co giật, miệng lẩm bẩm trong cơn điên loạn:
"Ta sai... ta không còn là ta... tha cho ta..."
Minh Nhật nhìn cảnh đó, ánh mắt không chút dao động, giọng nói lạnh lẽo:
"Liễu Thanh Nhi, mày thích nhục mạ tao? Giờ tao cho mày nếm nỗi nhục vượt xa mọi giới hạn. Kiếp trước, tao từng khiến kẻ thù tự thấy mình rơi vào vực sâu nhơ nhuốc, tự xé nát tâm trí để chuộc tội. Mày sẽ sống, nhưng sống trong cơn ác mộng bị vấy bẩn mãi mãi, không bao giờ thoát ra."
Hắn quay sang Liễu Vân Phong, nắm chặt Huyết Nhật Kiếm, một luồng khói đỏ bắn ra, chui vào linh hồn hắn. Liễu Vân Phong ngã xuống, mắt lóe lên cảnh quá khứ: hắn đạp gãy chân Tần Hạo Thiên, cười lớn. Nhưng cảnh đó biến đổi – hắn thấy mình bị hàng ngàn bóng hình Tần Hạo Thiên vây quanh, mỗi bóng hình cầm dao cắt từng miếng thịt trên người hắn, lột da hắn, đâm xuyên chân hắn bằng cọc nhọn, máu chảy thành sông. Rồi chính hắn tự cầm dao, tự cắt chân mình, tự đâm cọc xuyên ngực mình, như dâng lên lễ vật. Linh hồn hắn gào thét, tự đâm tay vào mắt, tự bẻ cổ mình, máu linh hồn hóa thành dây leo đỏ, quấn quanh cơ thể thật, siết chặt đến mức xương gãy vụn, máu phun ra từ miệng.
Minh Nhật nhếch mép, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ác ý:
"Mày thích đánh tao? Kiếp trước, tao từng khiến kẻ thù tự đóng cọc xuyên tim, tự xé nát dòng họ để cầu một cái chết nhanh. Giờ mày sẽ tự cắt mình, tự giết mình, sống trong cơn ác mộng tao gieo vào."
Tiểu Vũ đứng dậy, ánh mắt nàng lóe lên sự tàn nhẫn, giơ tay điều khiển Hắc Nguyệt Hồn Châu. Một sợi dây trắng bạc bắn ra, chui vào linh hồn Diệp Thiên Long. Hắn ngã vật xuống, mắt hiện cảnh quá khứ: Diệp Thiên Long giẫm lên đầu Tần Hạo Thiên, cười khinh bỉ. Nhưng hình ảnh biến đổi – hắn thấy mình bị hàng ngàn bóng hình Tần Hạo Thiên giẫm ngược lại, đầu vỡ nát, não chảy ra, rồi chính hắn tự cầm đá đập đầu mình, tự lột da mặt mình, tự moi mắt mình dâng lên. Linh hồn hắn rú lên, tự cắn xé tay mình, máu linh hồn hóa thành bầy quạ đen, bay xuống mổ cơ thể thật, xé từng miếng thịt, máu chảy thành vũng.
Tiểu Vũ cười khẽ, giọng ngọt ngào nhưng ẩn chứa độc ý:
"Mày gọi sư phụ tao là chó? Giờ mày sẽ tự thấy mình không bằng loài vật, tự mổ mình, tự xé mình. Sư phụ dạy ta, kẻ thù phải chết trong sự kinh hoàng do chính chúng tạo ra."
Nàng vung tay, Hắc Nguyệt Hồn Châu bắn thêm một sợi dây trắng bạc vào linh hồn Hắc Phong Tôn Giả. Hắn ngã xuống, mắt hiện cảnh quá khứ: hắn dùng độc hại Tần Hạo Thiên. Nhưng cảnh đó biến đổi – độc khí quay ngược, thiêu cháy hắn, rồi hắn thấy mình bị hàng ngàn bóng hình Tần Hạo Thiên đổ độc lên người, da thịt tan rã, xương lộ ra, và chính hắn tự uống độc, tự đốt mình, tự xé nát cơ thể mình. Linh hồn hắn gào thét, tự cắt lưỡi mình, máu linh hồn hóa thành đám sương độc, bao quanh cơ thể thật, ăn mòn da thịt từng chút một.
Minh Nhật quay sang Diệp Thiên Hùng, ánh mắt hắn như mũi dao xuyên thấu. Hắn giơ Huyết Nhật Kiếm, một luồng khói đỏ bắn ra, chui vào linh hồn Diệp Thiên Hùng. Hắn ngã xuống, mắt hiện cảnh quá khứ: hắn giẫm lên Tần Hạo Thiên. Nhưng cảnh đó biến đổi – hắn thấy mình bị hàng ngàn bóng hình Tần Hạo Thiên giẫm ngược, xương gãy vụn, rồi chính hắn tự cầm dao cắt chân mình, tự đâm xuyên ngực mình, tự moi tim mình dâng lên. Linh hồn hắn rú lên, tự đâm tay vào ngực, máu linh hồn hóa thành dây gai, quấn quanh cơ thể thật, đâm xuyên da thịt, máu phun như suối.
Minh Nhật đứng giữa năm kẻ thù, giọng nói vang vọng như lời nguyền từ địa ngục:
"Kiếp trước, tao từng khiến kẻ thù tự giết cả dòng họ, tự cắt đầu người thân dâng lên, tự đốt cháy chính mình chỉ để cầu tao tha thứ. Lũ rác các ngươi nghĩ nhục mạ tao là trò chơi? Tao không giết các ngươi, tao để các ngươi sống – sống để tự xé nát cơ thể, tự giết chết tâm trí, tự biến thành đống thịt nát dưới chân tao. Mỗi ngày, mỗi khắc, linh hồn các ngươi sẽ tự tạo ác mộng, tự hành hạ, tự cầu chết mà không bao giờ được chết."
Hắn vung tay, Huyết Nhật Kiếm rung lên dữ dội, thả linh hồn chúng về cơ thể. Liễu Thanh Nhi tự cào mặt mình, tự xé quần áo, lẩm bẩm trong cơn điên loạn:
"Ta sai... ta không còn sạch sẽ... tha cho ta..."
Liễu Vân Phong tự cắt chân, tự đâm ngực, rên rỉ:
"Ta ngu xuẩn... ta dâng hết..."
Diệp Thiên Long tự đập đầu, tự lột da, gào lên:
"Ta là thú... ta xé mình..."
Hắc Phong Tôn Giả tự đốt mình, tự xé da, rú lên:
"Ta sai... ta tan rã..."
Diệp Thiên Hùng tự đâm ngực, tự moi tim, lẩm bẩm:
"Ta hèn... ta không xứng..."
Minh Nhật ngồi trên ngai đỏ đen, nhìn năm kẻ thù tự hủy hoại, ánh mắt lạnh lẽo như thần chết. Hắn quay sang Tiểu Vũ, giọng trầm:
"Kiếp trước, tao từng khiến cả một giới tự đâm nhau, tự ăn thịt nhau, chỉ bằng một cái nhìn. Đây mới là trả thù, Tiểu Vũ. Không phải máu chảy thành sông, mà là linh hồn tan rã, tâm trí sụp đổ, khiến cả thiên địa biết rằng tao là cơn ác mộng vĩnh cửu."
Tiểu Vũ đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự kính sợ pha lẫn hứng thú:
"Sư phụ, cách này không chỉ tàn nhẫn, mà là địa ngục sống. Liễu Thanh Nhi sẽ mãi chịu nỗi nhục trong tâm trí, lũ rác còn lại sẽ tự giết mình từng ngày. Không ai dám chọc vào người nữa."
Huyết Nhật Kiếm lơ lửng, khói đỏ lan tỏa như mạng nhện tử thần. Hắc Nguyệt Hồn Châu tỏa ánh trắng bạc, như ánh mắt quỷ soi chiếu. Thung lũng chìm trong tiếng gào thét, tiếng xương gãy, tiếng thịt rách, tiếng rên rỉ điên loạn, như bản giao hưởng của sự hủy diệt do chính kẻ thù tự tạo, kéo dài mãi mãi.
"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"
💰 STK: 0721000637501
🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương