Dương Băng Băng thật sự không thể tin vào hai mắt của mình.

Sao lại như vậy, mấy tấm ảnh này... không thể nào, không thể nào!

“Là giả!” Cô ta đột nhiên choàng tỉnh, nhìn mọi người xung quanh, vừa lo lắng vừa hoảng hốt.

“Tất cả đều là giả, là photoshop! Mọi người đừng có tin, tôi không phải loại người như vậy, tôi tuyệt đối không phải!”

“Cô gái trong hình thật sự không phải tôi, tôi... tôi từ nhỏ đã là con ngoan trò giỏi, tôi... tôi mỗi lần thi đều có thành tích tốt như vậy, sao có thể là loại người như vậy được chứ? “Cô thi đại học còn không thi đậu khoa chính quy, cũng không biết là vào Giang Đại bằng cách nào!” Có người nhỏ giọng nói.

“Sao, sao có thể chứ? Tôi là sinh viên giỏi, sinh viên giỏi đó!”

Dương Băng Băng lo lắng muốn chết, cố gắng lấy hết can đảm mới dám cầm di động lên xem lần nữa.

Trong phần hot search kia, không ngờ còn up cả bảng điểm thi đại học lên luôn.

Điểm của cô ta còn thấp hơn ba trăm điểm so với điểm sàn Giang Đại thông báo!

Điểm thấp như thế, rốt cuộc là làm sao có thể vào Giang Đại được? “Nhưng mà, cô ta là sinh viên giỏi của Giang Đại..." Một cậu con trai nhỏ giọng nói.

“Điểm thấp như vậy còn có thể thi đậu được, vậy thì sau khi vào rồi muốn lấy một cái danh hiệu sinh viên giỏi có gì khó đâu chứ?

“Các cậu xem đi, thành tích mỗi lần thi cử ở cấp ba của cô ta kia!”

“Má ơi, bảng điểm tệ thật đó nha? Loại người này... loại thành tích này, vậy mà lại học cùng một trường với chúng ta.”

Giang Đại là trường đại học tốt nhất Bắc Lăng, sao lại có một sinh viên như thế này chứ?

“Không phải, đều là photoshop, tất cả đều là ảnh photoshop!”

Dương Băng Băng vất vả lắm mới đứng dậy được, mọi người trong tầm mắt cô ta đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mấy cô gái đang cười khẽ, ánh mắt của con trai khi nhìn cô ta cũng cực kỳ phức tạp.

Có kinh ngạc, cũng có tiếc nuối.

Nhưng hơn hết thảy họ đều nhìn cô ta như đang xem một vở kịch với ánh mắt khinh thường, chế nhạo, thậm chí còn có chút gian ác.

Bọn họ nhìn chằm chằm mặt cô ta, ánh mắt dần dần dời xuống cơ thể cô ta.

Trong những bức ảnh kia, cô ta hoàn toàn không mặc thứ gì khi ở cạnh mấy người đàn ông.

Hiểu nhiều biết rộng, gần như thuần thục hết tất cả các kiểu tư thế mới!

Đó là cô ta lúc còn trẻ trâu, sau đó cô ta bị ba phát hiện, đánh cho một trận ra trò nên mới quay lại thân phận của một cô tiểu thư nhà giàu, rất hiếm khi làm ra mấy chuyện hoang đường như thế này. Vì sao chuyện này lại bị moi ra? Vì sao trừ ảnh chụp còn có cả video nữa? Vì sao chứ?

Cô ta rất sợ, cô ta thật sự rất sợ! Cả đời cô ta đều bị phá hủy rồi!

Đột nhiên, điện thoại cô ta reo lên.

Dương Băng Băng run rẩy nhận cuộc gọi: “Ba...”

“Nhà họ Dương của chúng tao không chịu nổi chuyện xấu hổ này, tao sẽ thông báo cắt đứt quan hệ cha con với mày, sau này, không cần quay về nữa!”

“Ba! Không phải như vậy! Không phải như vậy..."

Nhưng mà điện thoại đã truyền ra tiếng bíp bíp, ba đã ngắt máy rồi.

“Đừng như vậy mà, không!”

Dương Băng Băng ngồi bệch dưới đất, bắt đầu phát điên.

Đột nhiên, gương mặt lạnh nhạt của Cố Cơ Uyển xuất hiện trong tâm mắt cô ta, tim cô ta run rẩy rồi đột nhiên chỉ vào cô.

“Là cô! Nhất định là con nhỏ đê tiện cô! Là cô up những tấm hình đó lên mạng, là cô!”

“Là cô, đúng không? Là cô up hình ảnh và video lên mạng, nhất định là cô!”

Dương Băng Băng lại bò dây, điên cuồng nhào vào Cố Cơ Uyển đánh đấm.

“Đầu do cô, đều do con đê tiện này hại tôi, đều do cô!”

Không ai ngờ rằng tốc độ của cô lại nhanh đến vậy, Cố Cơ Uyển không kịp tránh, bị cô túm lấy vạt áo.

“Buông tay! Cô làm cái gì đó? Có liên quan gì đến tôi chứ?” Cố Cơ Uyển nhíu mày, dùng sức kéo tay cô ra.

“Nếu không phải do cô làm chuyện đó, ảnh và video ở đâu ra chứ?”

“Cố Cơ Uyển, là cô! Đều do cô sắp xếp, là đại gia sau lưng cô đã sắp xếp tất cả mọi chuyện!”

“Sau lưng tôi không có đại gia nào cả, cho dù có, không lẽ anh ta có thể sắp xếp từ lúc cô còn trẻ hay sao?”

Cố Cơ Uyển cười lạnh: “Cô cũng không tự nhìn lại xem, cô trong video mới bao nhiêu tuổi?”

Mặc kệ là bao nhiêu tuổi, ít nhất không phải là lớn như bây giờ, bây giờ Dương Băng Băng đã gần hai mươi rồi.

Mà cô gái trong video, tuy rằng dáng vẻ có thể làm người ta dễ dàng nhận ra được đây chính là Dương Băng Băng.

Nhưng vừa nhìn vào là biết ngay, đây là Dương Băng Băng lúc mười sáu mười bảy tuổi.

“Không! Chắc chắn là cô! Là các cô photoshop ảnh, là các cô tự quay video!”

Dương Băng Băng lại định xông lên, nhưng lần này lại bị một cậu con trai đẩy ra.

“Cái gì mà bị ép live stream, cái gì mà bị hãm hại chứ, cái gì mà sinh viên giỏi, Dương Băng Băng, cô cũng quá giả tạo rồi đói”

Cậu con trai này đứng trước mặt Cố Cơ Uyển, nhìn chằm chằm Dương Băng Băng, vô cùng tức giận.

“Cô từ đầu đến chân đều giả tạo, lúc nãy còn giả bộ đáng thương để hãm hại Cố Cơ Uyển.”

“Cố Cơ Uyển không đẹp bằng cô nhưng mà cô ấy cũng không thể hãm hại người ta như thế! Côn cô, cô lúc nào cũng muốn hại người khác!”

“Tô Tử Lạp bị cô hại đến suýt chút nữa là nhảy lầu, hôm live stream đó mọi người đều nhìn thấy rất rõ, Cố Cơ Uyển thiếu chút nữa đã ngã xuống rồi.”

“Không lẽ, tất cả chuyện này đều là do Cố Cơ Uyển sắp xếp hết cả sao? Cô ta sắp xếp cho bản thân thiếu chút nữa từ trên cao ốc té xuống hả?”

“Cô ta sắp xếp một buổi live stream mạo hiểm, thiếu chút nữa lấy mạng cô ấy, chỉ vì muốn hãm hại cô sao? Dùng mạng sống để hãm hại cô? Cô tự đề cao mình thái quá rồi đó?”

Lời cậu ta nói, thật ra cũng chính là suy nghĩ của một bộ phận người nào đó, chỉ là vẫn không có người lý tính nào đứng ra nói lên thôi.

Bây giờ, có người đứng ra nói, trong lòng mọi người lập tức trong suốt như hồ nước.

Mọi chuyện hình như đúng là như thế, thật ra thì ngay từ lúc bắt đầu, hoàn toàn là vấn đề của Dương Băng Băng.

Vì sao đến lúc sau mọi người lại cảm thấy là vấn đề của Cố Cơ Uyển chứ? Hình như là vì trên facebook có một nick ảo đã ám chỉ rằng Dương Băng Băng live stream là do bị người khác ép buộc đúng không?

Từ khi nào mà mọi người lại bị một cái facebook tùy ý khống chế suy đoán của bản thân rồi?

Lần live stream đó của Dương Băng Băng tự nhiên như vậy, có chỗ nào giống như là bị ép buộc chứ?

Cô ta khi đó đã hoàn toàn thể hiện sự độc ác và cả tham lam ra bên ngoài!

Lúc cô ta bàn bạc với bạn bè rằng sẽ cướp lấy phần quà tặng cao cấp của Cố Cơ Uyển, bộ mặt tham lam kia làm người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.

Lúc phát hiện ra phần quà kia chỉ là một cái hộp không, cô ta cũng tức điên lên.

Còn có, không phải cô ta nói mình sẽ tự sát sao? Nhưng mà cô ta trong buổi live stream đó hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, hành động vô cùng tự nhiên!

Bọn họ là ngu hay là mắt bị mỡ heo che mất, sao đến tận lúc này mới nhớ đến những chi tiết này chứ?

Có quá nhiều điểm khả nghi chứng minh rằng chuyện Dương Băng Băng bị ép live stream là chuyện hoàn toàn không thể nào xảy ra.

Nhưng khi bọn họ nhìn đến Dương Băng Băng trang điểm xinh đẹp, còn giả bộ mềm yếu đáng thương thì lập tức trở nên ngu ngốc.

Bọn họ, đúng là đều mù hết rồi!

Lại nhìn Cố Cơ Uyển, tuy rằng da dẻ cô không được đẹp cho lắm, nhưng ngũ quan vẫn khá xinh xắn.

Quan trọng nhất là, Cố Cơ Uyển bây giờ không còn trang điểm đậm, cũng không làm ra bất cứ hành vi khác người nào.

Cô yên yên tĩnh tĩnh, nhưng cả người cô lại có một loại hơi thỏ điềm tĩnh khó miêu tả thành lời.

Dưới ánh mắt trời, cô gái này, hình như là... trở nên đẹp hơn.

“Uyển, sắp đi học rồi, chúng ta đi thôi.” Tô Tử Lạp kéo tay Cố Cơ Uyển.

Cố Cơ Uyển gật đầu, đi cùng cô vê phía phòng học.

“Cố Cơ Uyển, con đê tiện kia, cô đừng đi!"

Dương Băng Băng định đuổi theo nhưng đã bị mấy cậu con trai của Ninh Đại cản lại.

“Sinh viên Ninh Đại chúng tôi cũng không phải người cô có thể tùy ý bêu xấu làm nhục! Biến về Giang Đại đi, đừng có đến đây nữal”

“Đúng đó! Biến vê Giang Đại đi!”

“Gì mà Giang Đại xuất hiện mỹ nữ chứ, phi, tôi thấy là kỹ nữ thì đúng hơn! Mới mười mấy tuổi mà đã ăn nằm với đủ loại đàn ông, quá ghê tởm!”

“Đúng đó, biến đi! Đừng làm bẩn sân trường Ninh Đại!”

“Kỹ nữ, cút đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện